
Chương 185: Núi Diệp Quan
Editor: Xu An
Beta: Ngân Y
Lầu trung tâm dạy học chiếm diện tích rất lớn, từ bốn hướng đều có thể vào. Hắn cùng lão Trà đầu tiên dạo quanh lầu một vòng, xác nhận bên ngoài không có gì thì tùy chọn một cánh cửa đi vào.
Lầu một người đến người đi, đá cẩm thạch trên mặt đất sáng tới mức có thể soi gương, ngửa đầu nhìn lại, sân nhà cao cao làm người ta hoa mắt. Bốn chiếc thang máy cùng một chiếc thang máy riêng cho giáo viên đều đã đứng đầy người, còn có rất nhiều người đang xếp hàng chờ thang máy xuống.
Trương Tử An không muốn chen chúc trong thang máy nhưng càng không muốn leo thang bộ, cách tốt nhất là đi thang máy lên tầng cao nhất sau đó đi xuống tìm ở từng tầng một.
Hắn ngồi xuống, “Trà lão gia tử, chúng ta đi thang máy lên đi, ngài nhảy lên vai tôi, tránh cho bị gạt trúng hay bị đá vào.”
Lão Trà nhìn một chút chiếc thang máy như chiếc hũ bị nhét đầy cá mòi kia, khẽ mỉm cười, cũng không từ chối, nhẹ nhàng nhảy lên đầu vai hắn.
Trương Tử An cảm thấy một bên bả vai trĩu xuống, không khỏi đưa tay chống xuống mặt đất.
Cân nặng của lão Trà cũng không tính là nhẹ.
“Trà lão gia tử, ngài ngồi vững, tôi phải đứng lên.”
Hắn nhắc nhở một tiếng, từ từ đứng lên.
Bốn móng vuốt trên chân mèo của lão Trà vững vàng giẫm trên một bên đầu vai hắn.
Đợi đến lúc thang máy xuống, Trương Tử An đi theo đám người vào trong thang máy, không tránh được chật chội, bị xô đẩy vài cái, mọi người đều muốn chen vào.
Lão Trà ở trên đầu vai hắn đứng rất vững, cho dù thân thể hắn lắc lư ra sao, từ đầu đến cuối đều giữ được thăng bằng.
Hắn thò đầu nhìn một cái, đã có người nhấn tầng cao nhất, liền an tâm chờ thang máy đến điểm cuối.
Hầu như ở mỗi tầng thang máy đều ngừng, có một số người đi ra, lại có một số người đi vào, tóm lại xuống nhiều lên ít, vì vậy không gian bên trong thang máy dần dần rộng rãi hơn, có thể hoạt động tay chân một chút.
‘Ting’ một tiếng, thang máy đã tới tầng cao nhất.
Tầng cao nhất không có phòng học, coi như là một sân thượng để ngắm cảnh.
Có rất nhiều đôi tình nhân ở đây. Khắp nơi đều là những đôi tình nhân, bọn họ tựa vào lan can ngắm cảnh, ôm nhau, thì thầm trò chuyện, thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười ngọt ngào.
Trương Tử An từ trong thang máy vừa bước ra liền cảm thấy cả người ngứa ngáy. Lão Trà từ trên đầu vai hắn nhảy xuống, đi theo hắn ở trên sân thượng dạo một vòng. Sân thượng to như vậy lại chỉ có mình hắn độc thân!
“Trà lão gia tử, ngài nhìn xem, bên kia không phải núi Ẩn Vụ sao?”
Trương Tử An đi tới một góc của sân thượng,
Từ cửa sổ thủy tinh sát đất nhìn ra ngoài, vừa vặn thấy xa xa có một tòa núi nhỏ vắt ngang trên đường chân trời. Trên núi Ẩn Vụ có thể thấy sân chơi của Đại học Tân Hải, từ nơi này có thể thấy núi Ẩn Vụ cũng là bình thường. Hôm nay thời tiết tốt, không mây, tầm nhìn rất xa, thậm chí có thể mơ hồ nhìn ra được phong cảnh trên đỉnh núi. Hắn có chút tiếc nuối, nếu như mang ống nhòm có lẽ còn có thể thấy quán trà trên núi Ẩn Vụ.
Không biết hai nữ bạo chúa kia có còn chơi RPG không?
Lão Trà nheo mắt lại, cố gắng nhìn, ” Ừ, nếu cậu cảm thấy đúng thì có lẽ không sai được.”
Trương Tử An vỗ ót một cái, chỉ lo kinh ngạc mà quên mất chuyện này, thị lực của mèo vào ban ngày không bằng con người, lão Trà không thấy rõ cũng là bình thường.
Tuy nhiên, từ việc này, hắn cũng nghĩ ra một câu hỏi rất đáng sợ!
“Trà lão gia tử, nữ chưởng quẩy của quán trà Ẩn Vụ kia họ Diệp, chẳng lẽ…”
Trương Tử An vốn đã sớm quên dáng vẻ của nữ chưởng quầy và phục vụ trong quán, chỉ nhớ có hai người như vậy, có lẽ lần sau gặp mặt có thể nhận ra. Hắn nhớ nữ chưởng quầy họ Diệp, phục vụ tên An Hinh, họ đó không tính là hiếm nhưng cũng có chút kì quái. Từ đài quan sát trên núi Ẩn Vụ ngắm cảnh trên sân thượng của lầu trung tâm dạy học hắn cảm thấy có cái gì đó không đúng, bởi vì biết tên thật và lai lịch của lão Trà, như vậy người họ “Diệp” kia chỉ sợ cũng không tầm thường…
Lão Trà ha ha cười một tiếng, “Lão hủ cũng không biết, chẳng qua có thể cảm giác được trên người nàng có một mùi rất quen thuộc, có lẽ là bà con xa ấy.”
Trương Tử An cảm thấy áy náy.
Lão Trà xuất hiện tại quán trà trên núi Ẩn Vụ, sợ rằng cũng không chỉ là bởi mùi trà nơi đó. Quán trà trong thiên hạ nhiều biết bao nhiêu, so với quán trà trên núi Ẩn Vụ còn tốt hơn, chuyên nghiệp hơn cũng có rất nhiều. Coi như là bị Tinh Hải ảnh hưởng mà làm lão Trà xuất hiện ở thành phố Tân Hải nhưng thành phố Tân Hải cũng không chỉ có một quán trà mà. Hiển nhiên nữ chưởng quầy họ Diệp mới là nguyên nhân chính khiến lão Trà xuất hiện ở nơi đó!
Hắn suy đoán như vậy, lão Trà lúc ấy co rúc bên lò lửa trong quán trà sưởi ấm, thật ra chính là có ý ngầm bảo vệ, bảo vệ hai cô gái trẻ ở đỉnh núi không bị bắt nạt… Nhưng lại bị hắn bắt được, dẫn đi khỏi núi Ẩn Vụ.
Tâm tình của Trương Tử An rất phức tạp, ngũ vị tạp trần, thậm chí hối hận khi nghĩ tới chuyện này. Nếu như hôm nay không tới đại học Tân Hải, không tới đến đài ngắm cảnh, không thấy núi Ẩn Vụ thì thật tốt…
Nếu như ngay lúc đầu vứt bỏ cơ hội bắt tinh linh thứ tư, đàng hoàng ở lại trong cửa hàng, cùng Tinh Hải chơi trốn tìm, chịu đựng khinh bỉ của Nafina, giúp lão Trà thêm trà tiếp nước thì tốt biết bao.
Ở cùng lão Trà một đoạn thời gian ngắn, hắn khâm phục nhân phẩm đạm bạc của lão Trà, kính ngưỡng lão Trà cái thế võ học, hắn thích lão Trà, cần lão Trà, không nỡ để lão Trà rời đi thế nhưng hai cô gái có thể còn cần lão Trà hơn, đây là một tia vướng bận gần trăm năm.
Trương Tử An vì để bắt được một tinh linh mà tới, lại không thể không đối mặt với khốn cảnh có thể phải rời xa lão Trà.
Hắn đương nhiên biết, lại không thể giả bộ hồ đồ.
“Trà lão gia tử, nếu như ngài muốn đi bầu bạn cùng các cô ấy…”
Hắn ngồi chồm hổm xuống, nhìn ánh mắt của lão Trà.
Quân tử không đoạt cái người thích. Quân tử có vẻ đẹp của người trưởng thành. Lão Trà đã có năng lực tự do hành động, nếu như nó muốn đi cũng không ai giữ được nó. Cho nên hắn đem quyền lựa chọn giao cho lão Trà, cho dù nó lựa chọn đi hay ở, hắn cũng tôn trọng lựa chọn của nó. Mặc dù rất khó chịu nhưng hắn càng không muốn để cho lão Trà mất đi phong thái nhân nghĩa.
Lão Trà trong tròng mắt phản chiếu ảnh ngược của Trương Tử An, râu khẽ run lên, nó toét miệng cười, “Không cần.”
Hắn không dám tin tưởng vào lỗ tai mình, mặc dù vô cùng mong đợi câu trả lời này nhưng trong lòng lại mê muội không hiểu.
Lão Trà dửng dưng nói: “Thời điểm lão hủ gặp các nàng cảm thấy các nàng hai cô gái yếu đuối lẻ loi trên đỉnh núi mở tiệm quả thật rất nguy hiểm, chẳng qua…”
“Chẳng qua cái gì?” Hắn tò mò truy hỏi.
“Nếu là lão hủ không nhìn lầm, vị Diệp tiểu thư kia hẳn là có một thân gia truyền võ thuật phòng thân.” Lão Trà trả lời, “Lão hủ từ cách nàng đi bộ cùng tư thế đứng và khí thế có thể cảm giác được, không có mười năm chăm học khổ luyện là không đạt được. Tiểu cô nương tên An Hinh cũng ít nhiều biết một chút, cũng không phải là những thứ như trên TV dùng để biểu diễn võ thuật có thể so sánh.”
ĐM!
Trương Tử An dĩ nhiên sẽ không hoài nghi nhãn lực của lão Trà, nếu nói Diệp chưởng quầy biết võ, vậy cô nhất định biết.
Hắn lúc ấy còn giả bộ cùng tiểu Tuyết nói, hai cô gái kia dám ở đỉnh núi mở tiệm nhất định là có chút chỗ dựa, có lẽ là thuê vệ sĩ các loại, không nghĩ tới bản thân các cô lại là cao thủ võ thuật!
—————————————–
Blog: Thị Trấn Buồn Tênh
Facebook: Thị Trấn Buồn Tênh
Group FB Tìm EDITOR và BETA – Hỗ trợ tìm RAW
Group FB Thị Trấn Buồn Tênh – Nhóm dành cho Reader
LINK DONATE ỦNG HỘ DIỄN ĐÀN