Chương 39: Đây là thời đại tốt nhất
Edit: tieutamgia
Beta: Ngân Y
Đối với con mèo này, Trương Tử An chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Không phải tao đã nói rồi sao, bây giờ với ngày xưa không giống nhau, bây giờ mà muốn cái gì nhất định phải dùng tiền để mua… Hoặc là dùng bạo lực để cướp, thế nhưng thân phận mày tôn quý như vậy, đương nhiên không thể cướp được nên chỉ có thể mua.” Cuối cùng còn nói thêm một câu nịnh bợ.
Mèo chiêu tài vui vẻ nhận lấy câu nịnh hót này, “Ngươi nói có lý, thân phận bổn cung cao quý thế này sao có thể ra tay cướp đoạt đồ vật của phàm nhân chứ, vậy thì đành mua thôi.”
Cái gì mà không cướp đoạt đồ vật của phàm nhân… Không biết hôm qua là ai đã cướp nhẫn kim cương rồi đụng hắn ngã nhào đây! Trong lòng hắn thầm mắng.
“Thế nhưng tao không có đủ tiền, không mua được.” Hắn lặp lại lần nữa.
“Tiền? Tiền ngươi nói là vàng sao?” Nó nghiêng đầu hỏi.
“Không phải.. Mà cũng gần gần giống vàng vậy, nhưng thời đại này lưu thông tiền giấy là nhân dân tệ.” Trương Tử An giải thích.
“Nhân dân tệ?” Nó suy nghĩ một chút, “Là cái paperaa màu hồng phấn kia sao?”
Trương Tử An không nghe rõ, paperaa là cái quỷ gì thế này, tiếng Anh thật tệ quá đi!
Hắn lấy ví ra, rút từ bên trong một tờ một trăm đồng, đặt trên mặt ghế dựa của mèo chiêu tài.
“Cái này là nhân dân tệ (*tiền), mọi thứ trên thế giới này hầu như đều có thể mua được bằng tiền, vấn đề là có bao nhiêu tiền.”
Nó dùng móng vuốt sờ lên tờ tiền một trăm đồng, còn đem nhấc lên, lật qua lật lại, xem kỹ mặt sau tờ tiền.
“Hóa ra ở thời đại này tiền là cái này.. Ừm, nhân dân tệ (*tiền) là đồ tốt.” Nó nhìn chăm chú chân dung trên tờ tiền, hỏi: “Người này là ai?”
“Là vị lãnh tụ dựng nước vĩ đại.” Hắn trả lời.
“A, tập tục này qua trăm ngàn năm vẫn không thay đổi nhỉ.” Có vẻ nó đã từ từ tiếp nhận rồi.
Trương Tử An thấy nó cứ lật đi lật lại tờ tiền, thật sự lo lắng móng vuốt sắc bén sẽ đâm rách tờ tiền, rách rồi làm sao mà sử dụng được nữa, vì vậy đưa tay tới, định rút tờ tiền về.
Mèo chiêu tài dùng móng vuốt đè lại tờ tiền, không chịu buông ra.
Trương Tử An: “…”
Hắn hơi dùng sức.
Nó cũng gia tăng khí lực, lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm.
Trương Tử An: “…”
Nếu lại tăng lực thêm nữa thì tờ một trăm đồng sẽ bị rách thành hai mảnh mất, hắn đành buông tay.
“Đây là tiền của tao.” Hắn chỉ ra sự thật.
“Tiền bạc châu báu khắp thiên hạ này đều là của bổn cung đấy.” Nó cũng không chịu thua kém.
“Tao cũng muốn mỹ nữ khắp thiên hạ này là của tao!” Trương Tử An học giọng điệu của nó nói.
“Phàm nhân như ngươi đừng có mà suy nghĩ hão huyền!” Nó khinh bỉ nói, thái độ xem thường như đang giảng đạo – thức tỉnh đi! Ta cho ngươi đi khiêng gạch bây giờ….
Nội tâm Trương Tử An đau khổ, bị người khinh bỉ thì thôi đi, sao lại thảm hại tới mức bị một con mèo coi thường kia chứ.
“Mày thích đồ vật lấp lánh như nhẫn kim cương, tao phải có tiền mới có thể mua được. Lần trước loại nhẫn kim cương giống thế này phải mất của tao 40 tờ, cái nhẫn coi như rẻ nhất cũng phải hơn 10 tờ.” Hắn nói.
Nó nghiêng đầu suy nghĩ một chút, “Vậy sao ngươi không nhanh đi mua đi.”
Trương Tử An nhấn mạnh lần thứ ba: “Tao nói rồi, tao không đủ tiền.”
“Phải làm thế nào mới có đủ tiền?” Mắt nó nhìn xuống. Hắn khom lưng lấy lại tờ tiền, lúc này cao thấp đổi chỗ cho nhau.
Trương Tử An xoay người chỉ chỉ cửa hàng thú cưng.
“Tao bán thú cưng đấy, đem bọn nó bán đi mới có thể có tiền.”
“Nói cách khác là ngươi buôn bán nô lệ sao?” Nó dường như không kiên nhẫn được nữa, mèo vốn là loài động vật không có kiên nhẫn.
“Không… Tao làm gì có đẳng cấp như thế, chỉ là buôn bán thú cưng thôi.” Trương Tử An mệt mỏi giải thích, “Những con mèo và chó được người yêu thích sẽ mua về nhà.”
Lỗ tai mèo chiêu tài dựng lên, trở nên rất nghiêm túc, “Mua về nhà làm cái gì, bắt chuột hay đi tuần tra? ”
“Không phải.” Trương Tử An xua tay, “Thời nay trong thành phố rất ít chuột, đi tuần tra cũng không cần chúng nó đâu. Chúng nó không cần làm gì cả, chỉ yên ổn sống là được rồi. Mọi người mua nó về bầu bạn cùng mình, giảm bớt cô đơn. Nhiệm vụ của tao là tìm người thích hợp với chúng, khiến chúng nó cả đời bình an vui sướng.”
Nó nghe vậy như có điều suy nghĩ, tự nhủ nói: “Xem ra thời đại này không phải cái gì cũng tồi tệ…”
Trương Tử An cười khổ, “Đúng vậy, đây là thời đại tốt nhất của chó mèo. Mọi người mua bọn chúng về nhà sẽ coi chúng là chủ mà chăm sóc cẩn thận, cùng chúng nó chơi, cho chúng nó ăn, hỏi han ân cần, bị bệnh sẽ không tiếc bỏ ra số tiền lớn để chữa trị, mà chúng nó sau khi qua đời có thể khiến người đó thương tâm vô cùng, rất lâu không thể quên được.”
Nó ngạo nghễ liếc hắn, “Hiếm thấy vô cùng! Thời đại này nghe cũng không tệ lắm, nhưng nếu nói là thời đại tốt nhất thì đúng là nói khoác mà không biết ngượng!”
Nó dùng móng vuốt đẩy tờ tiền trăm đồng trên mặt đất đến, “Xem ra ngươi là vì miêu tộc bỏ công bỏ sức không ít, tiền này coi như là phần thưởng ta ban cho ngươi.”
Bà mẹ nó! Tiền này vốn là của hắn mà.
Trương Tử An không kịp nhổ nước bọt, nhanh chóng nhặt tiền lên nhét lại vào túi, ôm ví tiền thật chặt vào lòng như học sinh tiểu học đang bị du côn đầu ngõ cản đường vơ vét tài sản .
“Nói cách khác, mỗi khi ngươi bán được một con mèo, không chỉ có thể đem lại tiền mà còn có thể khiến chúng nó sống tốt hơn?” Nó hỏi.
“Không sai, ở xã hội hiện đại cái này gọi là ‘Cả hai cùng có lợi’.”
“Như thế rất tốt, nhưng vì sao không ai đến mua vậy?” Nó quét mắt nhìn vào trong tiệm.
Trương Tử An nhún nhún vai, không biết làm thế nào nói: “Bởi vì cửa hàng mới khai trương không lâu, quy mô lại nhỏ, thú cưng cũng ít, không có tên tuổi, khách hàng dĩ nhiên ít.”
“Vì sao không mua nhiều mèo hơn?” Nó lại hỏi.
“Bởi vì tiệm này chỉ có mình tao, một người thì không lo nổi.” Trương Tử An giải thích, “Ví dụ như chuyện tắm rửa đi, tắm cho mấy con mèo tụi mày rất phiền phức, những con mèo này đã là giới hạn của tao rồi.”
Thật ra mèo không sợ nước, chỉ là lông mèo không hợp với nước, chúng nó rất ghét việc lông bị ướt, cứ mười con mèo bên trong ít nhất bảy con cực ghét tắm rửa. Cho mèo tắm rửa không khác gì nhiệm vụ lịch sử, nếu không phải người gan dạ, thông minh thì không có khả năng hoàn thành, ít người nuôi mèo nào có thể nhận thức được việc này.
Cũng may, mèo cũng không cần tắm rửa mỗi ngày. So với các loài mèo lông ngắn ngoan ngoãn, ví dụ như mèo Anh lông ngắn, một năm tắm rửa một lần cũng không sao, lông hơi bẩn một chút tự chúng nó sẽ liếm sạch sẽ. Nếu là mèo lông dài thì phiền toái hơn, đặc biệt mèo lông dài mà còn hoạt bát hiếu động càng phiền phức hơn nữa. Chúng nó không giống thú bông đồ chơi, ném vào máy giặt xem như xong việc, phải chăm sóc thật cẩn thận tỉ mỉ.
Trương Tử An chọn tất cả đều là mèo nhỏ, bởi vì mèo nhỏ ăn ít, di chuyển ít, dễ dàng vệ sinh, nếu muốn tắm rửa cũng đơn giản hơn. Mèo trưởng thành rất ghét tắm rửa, phải hai người mới có thể tắm cho nó, mà còn có thể rơi vào tình huống lưỡng bại câu thương*…
(*lưỡng bại câu thương: trong cuộc giành giật, đấu đá vô nghĩa, cả hai bên đều bị tổn thương, chẳng có bên nào được lợi cả.)
Rất nhiều cửa hàng thú cưng cung cấp dịch vụ tắm rửa cho khách hàng, chủ yếu dịch vụ hướng đến đối tượng chính là mèo trưởng thành —— các chủ nhân đã hết cách trị chúng, đành phải đưa đến tắm rửa ở của hàng thú cưng.
Mặc dù cửa hàng thú cưng Kỳ Duyên có một gian để tắm rửa thú cưng, thế nhưng không quảng bá rộng rãi với bên ngoài, cũng không phát triển dịch vụ này, nguyên nhân chính do không đủ nhân lực, bất kể là cha mẹ lúc trước hay là Trương Tử An bây giờ, đối với dịch vụ này lòng vẫn đầy sợ hãi, cân nhắc liên tục, cảm thấy triển khai, mở rộng dịch vụ này thật sự là được một mất mười.
Mèo chiêu tài nghe vậy hai lỗ tai không khỏi dựng thẳng lên như dây ăng – ten, “Thời đại này miêu tộc không thích tắm rửa ư?”
Nó tỏ vẻ chăm chú nghe, hơn nữa còn cảm thấy hứng thú.