Chương 37: Hai con mèo tốt nhất
Edit: Thủy Tiên
————————————————
Nguyên tắc lựa chon vẫn như cũ, chiếm đa số là mèo, nguyên nhân không gì khác là vị số lượng mèo trên thị trường lớn, giá cả cao.
Mèo chiếm một lượng lớn trên thị trường là bời vì mèo thích hợp với nhiều gia đình hơn.
Chó cần phải dắt đi dạo, mèo thì không.
Nuôi chó cần phải có giấy cho phép nuôi, mèo lại không cần, đây là thêm một phần tiền ngoài việc tiêu dùng.
Người già không thích hợp nuôi chó, càng không thích hợp nuôi những loại chó lớn. Lúc ở ngoài đường dắt chó đi dạo, những chú chó ngoại hình lớn bị giật mình hoặc động dục thì người già tuyệt đối không kéo được, ngược lại còn có thể bị thương, nều mà thả ra thì có khả năng sẽ cắn người trên đường, thậm chí cắn bị thương cả trẻ nhỏ, gây ra thảm kịch, không những bồi thường mà còn phải chịu trách nhiệm. Chuyện này cũng rất hay gặp phải.
Với những người ở những nơi như tầng sáu, tầng bảy không có thang máy, công việc bận rộn không có thời gian dắt chó đi dạo, những người này đều không thích hợp nuôi chó.
“Anh muốn làm gì hả? Muốn triệu hồi cả thần long à?” Tôn Hiểu Mộng ở bên càm ràm.
Mặc dù Trương Tử An mua rất nhiều, nhưng cô vẫn rất vui vẻ.
Trương Tử An thấy được phản ứng của cô liền bó tay, vì vậy hỏi Tôn Nghi Niên: “ Nơi này của ông không miễn phí giao hàng sao?”
Tôn Nghi Niên thẳng thắn nói: “Nếu như cậu mua mười con trở lên, tôi sẽ miễn phí giao hàng về đến tận nhà”.
“Mười con…Tạm thời vẫn nên quên đi.” Trương Tử An suy nghĩ, vẫn nên tìm tảng đá mà qua sông thì hơn, đỡ bị chết đuối.
Lân này hắn đã tiêu khoảng hai vạn, chủ yếu là con mèo Ba Tư kia rất quý, không hổ là mèo “quý tộc” bên trong mèo, Tôn Nghi Niên còn tặng thêm một con thỏ tai cụp.
Trên đường trở về, tâm trạng gần đây của Tôn Hiểu Mộng cũng khá tốt nên cũng không lại gây tổn hại cho Trương Tử An. Cô nương này tuy bình thường luôn trách ba cô ta là quỷ keo kiệt, nhưng trong lòng vẫn thay ba suy nghĩ nhiều chuyện.
Giữa đường có dừng ở trạm xăng dầu một chút, Trương Tử An trả tiền để đổ đầy bình, sau đó một đường đi thẳng đến cửa hàng thú cưng, Trương Tử An đem lồng sắt đựng thú cưng chuyển vào trong tiệm. Tôn Hiểu Mộng có hẹn trước với khác hàng, nên không xuống xe mà trực tiếp đi về phòng khám của mình.
Đem thú cưng chuyển đến nơi chuẩn bị sẵn cho chúng nó, tiếp theo sẽ chờ khách hàng đến.
Những con khác đều ổn, chỉ có con mèo Ba Tư này, phải ngay lập tức rửa sạch bộ lông cho nó. Bởi vì mèo con sau khi sinh trong vong ba tháng không thể tắm rửa, bộ lông của con mèo quý tộc này đã xù hết lên, chòm râu và lông đã dính vào với nhau, trên mặt chỗ vàng chỗ đen, trông giống như vai mặt hoa trong diễn kịch, đặc biệt trên mông còn dính phân của chính mình, so với đám mèo hoang thì cũng không khác gì nhau cả. Đừng nói là mua, ước chừng trên đường cái cũng không có ai nhặt.
“Vẫn là tóc ngắn tốt nhất.” Trương Tử An cảm thán sờ sờ đầu tóc của mình mà nói.
Chủ nhân trước kia của con mèo Ba Tư này nhất định là thiên sứ gãy cánh đi.
Hiện tại con mèo này chính là mèo con, bộ lông cũng không dài lắm, sau khi dày vò nửa giờ, con mèo BaTư này cũng đã sáng sủa hẳn lên, giống như vịt con xấu xí trở thành thiên nga.
Nó dường như biết được giá trị con người của bản thân, cho nên nhận được đãi ngộ đặc biệt, ngay lập tức trở nên vênh váo tự đắc, các ấu thú khác đều cuộn mình lại vì hoàn cảnh xa lạ, nhưng nó đã kiêu ngạo mà đánh giá xung quanh rồi.
Bây giờ không có khác hàng, Trương Tử An khởi động trò chơi “Thợ săn thú cưng”, thả Tinh Hải ra.
Tinh Hải giống như vừa mới tỉnh ngủ, có chút mơ màng, gật gù nhìn bốn phía, vẫn là nó ngôi này tối tăm quen thuộc này, vẻ mặt dần thả lỏng.
“Meow ! Chào Tử An!” Nó ngồi chồm hổm dưới đất, vui mừng giơ lên một chân trước chào hỏi.
“Chào Tinh Hải”. Trương Tử An cân nhắc một chút, tìm từ nói, “Uhm…Nếu trong nhà có mấy bạn nhỏ khác, mày cảm thấy…..vui vẻ hay là không?”
“Meoww! Tinh Hải thích náo nhiệt lắm! Càng đông càng vui! Mọi ngừơi có thể cùng nhau chơi trốn tìm nha!” Tinh Hải vui vẻ nhảy lên, xoay vòng vòng tại chỗ.
Trương Tử An cũng rất vui vẻ nở nụ cười “Đúng vậy, Tinh Hải cũng rất sợ cô đơn mà.”
Tinh Hải dừng lại, còn thật sự gật gật đầu: “Meoww! Tinh Hải muốn kết bạn, kết bạn với rất nhiều người nữa, ban bè giống như Tử An vậy đó!”
“Tinh Hải ngoan thế này, nhất định mọi người đều muốn làm bạn.” Hắn ôn nhu nói.
Hắn có chút lo lắng, con chiêu tài miêu kia tính cách hình như rất kiêu ngạo, không biết có ở chung được với Tinh Hải hay không?
Loài chó là thuần hóa từ loài sói mà ra, trời sinh là động vật sống theo bầy; mà trong họ nhà mèo thì phần lớn mèo hoang đều sống đơn độc, có ý thức lãnh địa rất cao.
“Kệ đi, trước mắt cứ thả ra xem sao, nếu có xung đột thì lại thu lại vậy”. Hắn hạ quyết tâm.
Nhắm ngay khoảng không trống trước người, hắn ấn chọn nút “Thả ra”.
Thả di động xuống, con mèo chiêu tài màu vàng kia xuất hiện ở chỗ nào rồi.
Lần đầu tiên Tinh Hải đến đây, nó ngay lập tức sợ hãi mà trốn sau chậu cây hoa tử đằng, mà con mèo này lại hoàn toàn ngược lại. Nó cũng ngồi chồm hổm dưới đất, phong thái cẩn thận tỉ mỉ, đôi mắt xanh biết tỏa ra vẻ kiêu ngạo tự tin, giống như một vị vương giả ngắm nhìn chúng sinh.
Lúc ở tiệm vàng bạc, ánh sáng xung quanh rất chói mắt, lúc này thú cưng ở dưới ánh đèn dịu nhẹ, mỗi một cọng lông của nó đều phát ra ánh vàng kim rực rỡ.
Trương Tử An nhìn chằm chằm nó, nó cũng nhìn chằm chằm Trương Tử An, nhìn đến mức trong lòng Trương Tử An cũng phải sợ hãi. Mặc dù nó là một con mèo, nhưng ánh mắt của nó không phải chỉ là một con mèo không thôi.
“Xin chào, tao tên là Trương Tử An, có thể cho tao biết tên của mày sao?”. Hắn cố gắng ôn hòa chào hỏi.
Chiêu tài miêu mở miệng nói chuyện, thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng cao quý: “Bổn cung chính là Nafina Paris đời thứ thứ 13, người thủ hộ của Bất Diệt thần quốc! Bổn cung ưa thích những đồ vật phát sáng.”
Trương Tử An nhíu mày, tên này giống như tên thật của nó, lại giống như không phải tên thật. Theo kinh nghiệm của Tinh Hải, không dễ dàng để biết được tên thật, cách thức bình thường giới thiệu tên là “ XXX của XX”, XX thể hiện tên của chủ nhân trước đó.
Nó cao ngạo quay trái quay phải, tỏ vẻ đương nhiên hỏi: “Đám người hầu đâu hết rồi? Làm sao chỉ có mình ngươi thôi? Những người khác đâu? Mau cho gọi bọn họ, bổn cũng có thể miễn cho bọn họ tội chết.”
Trương Tử An: “….”
Con mèo này cũng ảo tưởng phết, còn cái gì mà đời thứ 13 gì gì đó nữa, nghĩ bản thân là hoàng hậu hay là công chúa chắc?
Hắn nhịn không thổ tào, ho khan một tiếng nói: “Đầu tiên, tao không phải người hầu của mày….”
Đôi mắt quyến rũ màu vàng mở lớn hơn nữa ngay lập tức vì tức giận: “To gan! Người và mèo trong khắp thiên hạ này đều là nô bộc của bản cung, ngươi cũng không ngoại lệ! Chỉ là một nhân loại, sao lại làm càn như thế!”
Trương Tử An dở khóc dở cười, chỉ chỉ về phía bên ngoài nói: “Tao không biết mày là thần thánh nơi đâu, có lai lịch ghê gớm gì, nhưng mà mày nhìn bên ngoài, hiện tại không phải ở thế giới trước kia của mày nữa. Nhân loại làm chủ, nô bộc và mấy thứ khác, đều đã chôn vùi trong dòng chảy của lịch sử rồi…..”
Chiêu tài miêu nghiêng đầu, dưỡng như đang nghi ngờ xem nhân loại trước mắt này có nói dối hay không.
Sau nửa ngày, nó xoay người, nhìn thấy Tinh Hải.
“Meoww ô! Ta là Tinh Hải! Chào ngươi!”
Ngay cả nhân loại cũng khong sợ nhưng khi nhìn thấy Tinh Hải, con mèo chiêu tài này lại cẩn thận lùi về phía sau nữa bước, đánh giá mọi thứ về Tinh Hải.