
Lúc Lận Hân hỏi Lận Tần đồ Tiết Phỉ thích, Lận Tần (1) nói gấu bông lớn.
(1) Tác giả có nhầm tên của hai anh em một xíu.
“Đừng nhìn Tiết Phỉ kia bộ dáng nghiêm túc, trên thực tế hắn thích nhất thú bông lông nhung nhung.” Lận Tần lặng lẽ nói với Lận Hân.
Lận Hân gật đầu, lập tức đặt mua một con gấu bông lớn cho Tiết Phỉ trên mạng.
Chút việc nhỏ ấy, cậu không biết dùng quang não đi thăm dò. Cậu rất tín nhiệm anh cả nhà mình.
Chính là tại đêm đó lúc cùng Tiết Phỉ nói chuyện phiếm qua video cố định, Lận Hân nói chuyện này cho Tiết Phỉ, cũng tỏ vẻ mình mua một con gấu bông rất lớn, loại 1m5.
Tiết Phỉ: “…”
Tiết Phỉ nói: “Lận Tần nhớ lầm, lần trước anh mua thú bông là cho cháu gái nhỏ.”
Tên kia đương nhiên biết mình mua cho cháu gái nhỏ, anh ta chính là cố ý!
Lận Hân nói: “Vậy… Tôi bỏ đơn? Anh thích cái gì? Tôi còn rất thích gấu lớn, ôm đi ngủ nhất định thực thoải mái.”
Tiết Phỉ biểu tình nhu hòa: “Vậy thì mua đi, chờ lúc em đến nhà anh chơi, cho em làm đệm.”
Lận Hân dùng sức gật đầu, sau đó cùng Tiết Phỉ ước định thời gian lần sau tới nhà hắn chơi. Nếu có thể, cậu còn chuẩn bị ở lại nhà Tiết Phỉ qua đêm. Bởi vì Tiết Phỉ nói nhà hắn một người ở, biệt thự rất lớn, thật cô đơn thật tịch mịch thật đáng thương, bạn bè đều nhìn địa vị và tiền của hắn, mẹ không ở bên người, cha là một tên cặn bã, ông bà ngoại đã qua đời, ông bà nội đi du lịch, cấp bách cần có người làm bạn.
Lận Hân: “Được rồi, tôi ở với anh. Một mình tôi cũng không thể tán gẫu, ba mẹ lo lắng tôi ra ngoài bị người khi dễ, anh cả lại bận. Chẳng qua có anh ở cùng, ba mẹ cũng sẽ yên tâm.”
Tiết Phỉ cười khổ: “Chú dì chỉ sợ sẽ không yên tâm đi.”
Lận Hân nói: “Sẽ, bọn họ đều rất thích anh, không cần lo lắng. Nhưng mà anh cũng cần kết giao nhiều bạn bè, không cần mất đi hy vọng, anh vĩnh viễn sẽ không biết ngày mai sẽ có kinh hỉ (2) như thế nào.”
(2) Kinh hỉ: vừa kinh ngạc vừa vui vẻ
Nghe Lận Hân thuận tay dội cho một muôi canh gà, Tiết Phỉ cười nói: “Được.”
Chờ cúp video, Lận Hân nghĩ, không đúng mà.
“Anh Phỉ với anh của tui cũng là bằng hữu nhỉ? Anh tui cũng là bởi vì tiền và địa vị của anh ta nên mới trở thành bạn của anh ta sao?” Lận Hân khó hiểu.
Quang não phân tích: Anh ta nói dối.
Lận Hân lại càng khó hiểu: Vì sao muốn nói dối.
Quang não không nghĩ bởi vì phân tích logic nhân loại lần thứ hai chết máy, vì thế có lệ post bài hỏi ý kiến trên mạng, thô bạo vứt hình trang có trả lời cho Lận Hân.
Lận Hân vừa thấy, ồ? Mạnh mẽ cô đơn tịch mịch hoài nghi mọi thứ là biểu hiện của bệnh trầm cảm ở cường độ thấp! ! !
Lận Hân lưu loát đứng lên từ trên giường, lấy di động ra, gọi điện thoại cho Tiết Phỉ.
Tiết Phỉ còn tưởng rằng có việc gấp gì, vội vàng nhận điện thoại.
Lận Hân: “Mạnh mẽ cô đơn tịch mịch hoài nghi mọi thứ là biểu hiện của bệnh trầm cảm ở cường độ thấp! ! ! Anh Phỉ, bệnh trầm cảm là vấn đề rất nghiêm trọng, không thể tha, nhất định phải trị liệu trước thời gian. Lúc nào tôi cùng anh đi gặp bác sĩ tâm lý? !”
Tiết Phỉ: “…”
Anh chỉ là đơn thuần bán cái thảm, mời em lại đây chơi, không phải thì tiểu tử Lận Tần kia sẽ trăm phương nghìn kế ngăn trở.
Hôm nay Tiết Phỉ như cũ vì mạch não thần kỳ của Lận Hân mà đau đầu không thôi, bỏ rất nhiều thời gian giải thích cho Lận Hân.
Hôm nay Lận Hân như cũ ôm đầu nằm như xác chết (3) hai mắt vô thần.
(3) Nằm thi (躺尸), tui không hiểu nghĩa nên chém tí
Lần này rõ ràng là dùng kiểu trả lời của nhân loại, thể hiện logic của nhân loại, vì sao vẫn là không đúng? Không hiểu.
Quang não cuối cùng đề nghị: 123, đại học cậu tự mình đi học tâm lý học của nhân loại đi, tui cảm thấy tui bất lực.
Không! Không cần! Một nửa của tui! Cậu không thể buông tha nhanh như vậy! Cậu buông tha tui làm thế nào!
Lận Hân lăn lộn khắp giường, bi thương trong lòng nước chảy thành sông.
… … … … … … . . .
Tuy rằng hành vi của Tiết Phỉ lại tạo thành phức tạp cho Lận Hân, nhưng tình cảm của hai người cũng không bởi vậy mà có điều thay đổi.
Dù sao phức tạp thành thói quen.
Hôm nay là ngày Lận Hân đến trường quay. Lận Tần cố ý tham ban (4), cùng Tiết Phỉ cũng cố ý tham ban đồng thời đưa Lận Hân đi.
(4) Vốn nó là “kiều ban” (翘 班), tui tra đủ các kiểu chả ra, thôi tạm dựa vào kinh nghiệm thay bằng “tham ban” vậy
Lận Tần và Tiết Phỉ đều có chút khẩn trương, một tên hỏi có cần kéo một đội bảo tiêu áo đen kính râm lại đây giữ thể diện không, một tên hỏi muốn thuê một đội trợ lý lâm thời lại đây giúp Lận Hân xử lý việc của trường quay không.
Tên trước là Lận Tần, tên sau là Tiết Phỉ.
Phản ứng của Lận Hân cũng rất bình tĩnh. Chỉ là người qua đường giáp lộ diện ba phút đồng hồ mà thôi. Lời kịch nội dung vở kịch cậu cũng đã thuộc lòng, vả lại đã bắt chước rất nhiều thứ trong không gian giả thuyết của hệ thống, tuyệt đối không có vấn đề.
Đoàn phim Lận Hân đi quay phim chính là một bộ điện ảnh võ hiệp, đội hình chế tác và đội hình diễn viên đều cực kỳ mạnh mẽ. Bên đầu tư là bạn của Tiết Phỉ. Tiết Phỉ nói với y, trong nhà có đứa nhỏ muốn nhận thức giới giải trí một chút, hỏi y muốn một nhân vật quần chúng, chỉ cần lộ một chút mặt, không cần lời kịch cũng có thể, chính là cảm thụ bầu không khí của trường quay.
Loại việc nhỏ này, sau khi bên đầu tư gọi điện cho đạo diễn, đạo diễn vui vẻ đồng ý.
Chỉ là nhét thêm một diễn viên quần chúng, loại yêu cầu này đạo diễn quả thực không dám tin. Thật sự là một người tốt mà, vì thế đạo diễn cố ý thêm hai câu thoại vào thiết lập vốn chỉ cần lộ mặt.
Vai diễn của Lận Hân là cháu của nam chính. Lúc năm mới theo phụ mẫu đến nhà nam chính chúc tết, sau đó cùng chết với cả nhà nam chính, nam chính bởi vì chuyện này, từ đệ tử nhà hào phú tiến vào giang hồ bái sư học nghệ, muốn báo thù rửa hận.
Tuy rằng Lận Hân thấp bé, nhưng mặt cậu không tồi, gen của cha mẹ ở đó, anh trai cậu cũng là đại soái ca. Hiện tại Lận Hân dưỡng ra không ít thịt cùng chiều cao 1m55 đáng thương của cậu kia, diễn một thiếu niên nhỏ đáng yêu hoàn toàn không có vấn đề.
Lúc Tiết Phỉ đưa ảnh chụp và báo tình huống của Lận Hân cho đối phương, đối phương thậm chí không ý thức được năm tuổi của Lận Hân, lập tức xác định Lận Hân vốn dĩ tùy ý chọn một nhân vật quần chúng vào vai diễn cậu nhóc kia.
Sắc đẹp đủ, không tiêu tiền, còn có thể lấy lòng bên đầu tư, một mũi tên trúng ba con chim mà.
Lúc Lận Hân đi vào trường quay, đạo diễn nhìn Lận Hân liền càng vừa lòng.
Tướng mạo so với trong tưởng tượng còn tinh xảo hơn, tấm ảnh chụp kia là ai chụp? Quả thực hủy người chụp hai phần ba!
Tiết Phỉ chụp ảnh: …
“Cậu bạn nhỏ mấy tuổi ?” Đạo diễn cười tủm tỉm nói, “Thật sự muốn vào giới giải trí?”
Loại tướng mạo này, còn có bối cảnh, muốn vào giới giải trí rất dễ dàng đi.
Lận Hân nói: “16 tuổi, muốn vào, nhưng hiện tại không được. Chờ cháu cao lớn, cháu sẽ tiến vào.”
“16 tuổi? !” Đạo diễn sợ ngây người. 16 tuổi mà chiều cao này… Đúng là lùn. Người thường không hề gì, làm minh tinh, đặc biệt là minh tinh màn ảnh ít nhất chiều cao phải trên mức trung bình. Chẳng qua cũng không phải là không thể thao tác (5) được, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này, sắm vai một thiếu niên cũng có thể. Nếu cậu ta nguyện ý đi lộ tuyến làm minh tinh hài, chiều cao cũng có thể mượn dùng như một thuận lợi (6).
(5) Vốn là 操作, chắc nghĩa là lợi dụng ha?
(6) Thật sự tui không hiểu ngạnh (梗) là gì?
① Cành cây.
② Cánh bèo, bèo có cành không rễ, nổi trên mặt nước, không dính vào đâu, vì thế gọi các người bị trôi giạt là bình ngạnh 萍梗.
② Cây cỏ đâm vào người gọi là ngạnh, đường sá mắc nghẽn gọi là ngạnh tắc 梗塞, làm ngăn trở sự gì gọi là tác ngạnh 作梗, v.v.
③ Ngang ngạnh.
④ Nhạnh khải, nói lược qua sự gì gọi là ngạnh.
⑤ Ngay thẳng.
⑥ Bệnh.
Chỉ là…
Đạo diễn nhìn hai tôn thần hộ mệnh mặt đen phía sau Lận Hân.
Ờ, hai người này vừa thấy khí thế liền không phải là người thường, thằng bé này khẳng định cũng không phải người thường, minh tinh hài cái gì… Người ta sẽ không đồng ý dùng chiều cao khiến người xem mỉm cười nhỉ.
“Thật đúng là em trai cậu?” Một nam nhân đeo kính râm đi tới, kinh ngạc nói, “Tuy rằng xem qua ảnh chụp có chút giống với cậu, tôi còn tưởng rằng là đứa nhỏ thân thích của cậu đâu.”
Lận Tần vừa thấy nam nhân kia, chính mình cũng nhận thức, trong lòng càng hối hận. Rõ ràng là anh nói trước, rõ ràng anh có thể an bài trước, rõ ràng là anh trước…
Trở về tiếp tục đánh tên tiểu nhân Tiết Phỉ!
“Nghe tên rồi còn không biết đó là em trai tôi?” Lận Tần đập bả vai nam nhân kia.
Nam nhân bưng bả vai rên rỉ: “Đại Tần, lực tay cậu cũng quá lớn, mưu sát á. Cậu ta lại không nói cho tôi biết tên, chính là cho tôi ảnh chụp cùng tin tức, để tôi tìm nhân vật. Chào cậu nhé, em trai Lận Tần.”
Lận Hân nhìn về phía Lận Tần.
Lận Tần giới thiệu: “Minh Thần, bạn cùng phòng đại học của anh và Tiết Phỉ. Tiểu Hân gọi anh Thần.”
Rõ ràng bốn người trong phòng ngủ cũng không phải cùng một chuyên ngành, thế mà phân đến một phòng ngủ, thật đúng là nghiệt duyên. Vì thế nhóm bọn họ cùng một người khác hiện tại đang nhận chức bí thư huyền ủy ở vùng núi xa xôi, bốn người trở thành thân mật tổn hữu.
“Anh Thần.” Lận Hân nhu thuận nói.
Minh Thần gỡ kính râm, cười nói: “Trước kia tôi từng đến thăm cậu… Ở nước ngoài dạo một vòng, không bắt kịp cậu sau khi tỉnh lại chúc mừng cho cậu, sau lại anh cả cậu bảo hộ cậu ngay, đều không cho chúng ta đi nhìn cậu, nói sợ quấy rầy cậu huấn luyện hồi phục… CHẳng qua vì sao Tiết Phỉ có thể?”
Tiết Phỉ nói: “Bởi vì tôi với Tiểu Hân biết nhau từ nhỏ.”
Minh Thần nói: “Được rồi, đúng, cậu với Lận Tần cũng là trúc mã đi, hừ.”
Hai người này bình thường là oan gia, gặp y liền liên hợp lại đối phó y. Trúc mã giỏi lắm à, một tên bạn cùng phòng khác vẫn là trúc mã y đấy nhé!
Tuy rằng trúc mã bình thường không quá phản ứng y _(:зゝ∠)_, ngược lại quan hệ với Lận Tần còn tốt hơn.
Đạo diễn nghe mấy chữ “tỉnh lại”, “huấn luyện hồi phục”, biết những gì cậu nhóc này trải qua không bình thường, quyết định hạ thấp yêu cầu với cậu một chút. Dù cậu động tác cứng ngắc nói lời kịch lắp bắp cũng không sao cả, dù sao có thể cho là cậu nhóc năm mới gặp người xa lạ khẩn trương. Nhất định tranh thủ một hồi thì qua, không cần gia tăng gánh nặng cho cậu nhóc.
Chờ một lát cùng diễn viên chính nói một tiếng, để anh ta mang theo chút, đạo diễn nghĩ thầm.
Diễn viên chính gọi Thương Văn Huy, là tiểu sinh tuyến 1 hồng thấu nửa bầu trời hiện giờ. Có thể hồng đến loại trình độ này, Thương Văn Huy vô luận là diễn xuất hay là EQ- Chỉ số cảm xúc đều online. Giống hiện tại, tuy rằng biết ba người này thân phận đều không đồng nhất, nhưng anh ta cũng không cố ý lại đây chào hỏi, mà lẳng lặng làm chuyện của mình.
Đợi mấy người tán gẫu đủ, anh ta mới tới chào hỏi với bên đầu tư.
“Đây là diễn viên chính Thương Văn Huy.” Tiểu sinh tuyến 1 là cây rụng tiền, Minh Thần về sau sẽ còn tiếp tục hợp tác với anh ta. Hơn nữa nếu bộ phim này có thể đi xuống thuận lợi, trở thành siêu minh tinh tuyến 1, thì y thân là bên đầu tư cũng được lịch sự ba phần, cho nên Minh Thần đối Thương Văn Huy thái độ không tồi, còn chủ động giới thiệu anh ta cho Tiết Phỉ và Lận Tần.
Tiết Phỉ cùng Lận Tần đều không thích lộ diện trên truyền thông, Thương Văn Huy cũng không nhận được mặt của bọn họ. Nhưng Minh Thần vừa giới thiệu, Thương Văn Huy lập tức đã biết thân phận hai người, ít nhất biết tên gọi tập đoàn công ty từng người bọn họ đại biểu phân lượng gì trong nước, biết hai người này là người có tiền, là nhân sĩ thành công, cùng tồn tại trong một tầng lớp với bên đầu tư.
Thái độ Tiết Phỉ và Lận Tần đối Thương Văn Huy cũng không tồi, hai người cũng không phải người tâm cao khí ngạo.
Lận Hân nghe bọn họ hàn huyên, có chút thất thần.
Cậu không tự giác hết nhìn đông tới nhìn tây, quan sát nhất cử nhất động của đoàn phim, cũng để quang não kết nối với theo dõi của nơi này, nhét toàn bộ nơi này vào trong khống chế.
Căn cứ kinh nghiệm đi theo kí chủ, phim trường xuất hiện sự cố mặc dù là thời gian xác suất nhỏ, cũng cần nắm giữ quyền chủ động, phòng ngừa chu đáo.
Quang não: Khẩn cấp cảnh báo! Theo dõi dò xét có người mang theo súng, trên người còn cột □□ (7)!
(7) Phần hai ô trống bị cắt đi, tui nghĩ là đấy là thuốc nổ, bom hay lựu đạn gì đấy
Lận Hân: ???!!!
“Tất cả không được nhúc nhích! Ai nhúc nhích nổ cho bọn mày thăng thiên luôn!” Một diễn viên quần chúng đột nhiên vén quần áo lên, lộ ra □□ bên hông, khuôn mặt dữ tợn hô.
Mọi người: ! ! ! ! ! !
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tui quyết định ngày mai sẽ không ngắm hai chữ đề mục, không nghĩ ra được, vẫn là chứng cưỡng chế so le không đồng đều hẳn phải chết tốt hơn ( chứng cưỡng chế: Chính cô chọc giận cô đấy! )
(Nếu mọi người nhìn phần tên chương trên Tấn Giang sẽ thấy, chương 1 tới chương 13 đều có 2 chữ ở tên, những chương còn lại đều là 5 chữ trừ mấy chương cuối, nhìn rất đều luôn)
Lận Hân (ôm đầu lăn lộn): Đã nói sự kiện xác suất nhỏ đâu! Đã nói sự kiện xác suất nhỏ đâu!
Lúc trước tui toàn edit là “chứng hậm hực”, nay so hai bản QT với nhau thì mới thấy “chứng hậm hực” là bệnh trầm cảm, ai thấy còn chỗ nào ghi chứng hậm hực thì cứ nói nha. Một con editor nghiệp dư như tui, edit ngang phè, lại còn dễ quên xưng hô, ai thấy xưng hô nó lúc này lúc nọ khác nhau thì bảo tui nhá