Quang não Lận Hân bay nhanh tính toán khả năng, sau đó cậu phát giác một lỗ hổng lúc trước không nhận thấy được.
Hiện tại đích xác nhà cậu có tiền, nhưng là sau mấy năm gần đây anh cả bắt đầu gây dựng sự nghiệp mới có tiền. Trước tuy rằng cha mẹ là phần tử tri thức cao cấp, là thượng khách của rất nhiều quyền quý, nhưng chỉ là thanh quý, tiền tài cái gì, không đủ để duy trì trình độ chữa bệnh cao nhất cho sinh tồn mười năm của một người thực vật.
Vì sao đột nhiên trong nhà có nhiều tiền như vậy? Sự kiện lúc trước kia, trong nhà khả năng đã nhận được một khoản bồi thường lớn. Bởi vì một khoản bồi thường lớn kia, trong nhà giấu đi chân tướng cậu bị thương, dẫn đến anh cả cho là mình ham chơi bị thương làm trong nhà thừa nhận áp lực tâm lý và kinh tế rất lớn mà bất mãn.
Lận Hân thông qua quang não thử lại phép tính, tính ra phỏng đoán chính xác tính đến 80% ở trên.
Cha mẹ Lận Hân buông tha tìm kiếm một công đạo, đem oan khuất đổi thành tiền tài, duy trì khả năng thức tỉnh của đứa con nhỏ bé.
Đây chính là tình yêu của cha mẹ đối với đứa nhỏ nhỉ?
Lận Hân lập tức làm ra phản ứng, đẩy tay cha mẹ ra, lắp bắp nói: “Con, con biết, là con… Ham chơi, tự, mình sơ suất. Đừng, khổ sở.”
Nói xong, Lận Hân còn cố gắng nhấc khóe miệng lên, sau đó bi thương phát hiện mình vẫn không cách nào khống chế biểu tình. Vì thế cậu dùng hai ngón tay đè khóe miệng lại kéo lên trên, làm ra một bộ dạng cùng loại với mỉm cười.
Cha mẹ Lận Hân khóc đến lợi hại hơn, luôn nói xin lỗi.
Lận Hân mờ mịt. Đây là phương thức ứng đối quang não tính ra mà, tại sao một chút hiệu quả cũng không có?
Lận Hân nghiêm túc hỏi: “Con, con làm không đúng chỗ nào sao? Đừng khổ sở, không, đừng khóc.”
Lận Hân vắt hết óc, không, vắt hết quang não, nghĩ ra một câu dầu Vạn Kim (chắc là trơn tru?) nói: “Hai người… Khóc, con khó chịu. Nói cho… con biết làm như thế nào, con, sẽ cố gắng. Ba ba, mama… Con yêu hai người (1).”
(1) Để nó có vẻ lịch sự không hỗn láo hơn, tui sẽ đổi chỗ anh em họ Lận gọi ba mẹ là “các ngươi” thành chỉ còn hai người thôi nhé
Lận Hân thấy cha mẹ đình chỉ nghẹn ngào, vẻ mặt phức tạp nhìn cậu, cậu có cảm giác phương thức ứng đối này là đúng. Vì thế cậu lặp lại: “Ba ba, mama, con yêu hai người.”
Ai nha, một câu nói kia cư nhiên không có nói lắp. Xem ra tương lai lưu loát nói chuyện sắp tới.
“Ba ba mama cũng yêu Tiểu Hân.” Cha mẹ Lận Hân lau khô nước mắt, thật cẩn thận nói, “Xin lỗi, Tiểu Hân.”
Lận Hân dùng sức lắc đầu: “Ba ba mama… Là đúng. Cảm ơn… Ba ba mama quyết định, cho con sống, sống sót.”
Nói xong, Lận Hân lại dùng ngón tay nâng khóe miệng lên, làm ra bộ dáng mỉm cười.
Lận Tần vươn tay xoa đầu Lận Hân một cái, Lận Hân mê mê hoặc hoặc nhìn về phía anh cả nhà mình. Anh cả làm chi đánh tui? Tui làm không đúng chỗ nào sao?
“Ba, mẹ, lúc trước rốt cuộc xảy ra chuyện gì.” Lận Tần nghẹn tức trong lòng, “Hai người giấu con cái gì?”
Cha mẹ Lận Hân liếc nhau, ba Lận mở miệng nói: “Lúc trước con còn nhỏ… Hiện tại em trai của con cũng tỉnh rồi, sẽ nói cho con biết đi.”
Sự tình đích xác như Lận Hân phỏng đoán, ba Lận và mẹ Lận buông tha truy cứu trách nhiệm hung thủ, che giấu chân tướng sự thật, đối với bên ngoài tuyên bố đây là ngoài ý muốn, đổi lấy phí chữa bệnh của Lận Hân.
Chỉ cần dấu hiệu sinh mệnh của Lận Hân không đoạn tuyệt, Tiết gia liền cam đoan Lận Hân tiếp thu sự chăm sóc tốt nhất. Nếu Lận Hân tỉnh lại, Tiết gia cũng sẽ cung cấp tài chính để trị liệu hồi phục (2).
(2) Kiểu như người thực vật sau khi tỉnh lại phải điều trị để khôi phục hoàn toàn ấy
Bọn họ lén lút ký kết hợp đồng, tuy rằng hợp đồng này về mặt pháp luật không nhất định có hiệu quả gì, nhưng cha mẹ Lận Hân đều là người chính trực, Tiết gia biết bọn họ đáp ứng việc này, thì sẽ tuân thủ hứa hẹn. Trừ phi Tiết gia cắt đứt phí chữa bệnh của Lận Hân, cha mẹ Lận Hân mới có thể hạ thủ.
“Lúc trước ném Tiểu Hân xuống cửa sổ chính là Ngô Thôi.” ba Lận nói, “Tiết Thần trong thời gian Ngô Thôi mang thai bên ngoài nghe được tin tức bên hoa, dẫn đến việc Ngô Thôi mắc bệnh trầm cảm. Trải qua vài năm trị liệu, bệnh trầm cảm của cô vốn là sắp khỏi hẳn, kết quả… Tiết Thần lại nháo ra việc con gái riêng, bệnh trầm cảm của Ngô Thôi tái phát, muốn mang con trai tự sát. Lúc ấy Tiểu Hân và Tiết Phỉ chơi đùa ở nhà của chúng ta, hai đứa nhỏ bướng bỉnh, trao đổi quần áo muốn trêu người lớn… Ngô Thôi nhận sai người…”
Lận Hân ghép lời ba Lận nói với mảnh nhỏ ký ức của mình, chắp vá ra cảnh tượng năm đó. Cậu cùng đồng bọn nhỏ thời thơ ấu Tiết Phỉ trao đổi quần áo, còn mang theo mũ lưỡi trai che khuất mặt, muốn chọc người lớn, nhìn xem người lớn có thể nhận ra hai người cậu hay không.
Khi nhìn thấy Ngô Thôi tới, cậu chạy lên trước, gọi một tiếng “Mama”, sau đó thì Ngô Thôi ôm cậu đứng lên, ném xuống cửa sổ.
Động tác của Ngô Thôi quá nhanh, bảo mẫu không kịp phản ứng. Đợi bảo mẫu kịp phản ứng, Ngô Thôi vốn là muốn chờ Tiết Thần đến, muốn giết con trai phát hiện con trai mình vẫn còn rất tốt, người cô ném xuống chính là bạn tốt của con trai, nhất thời bị kích thích đến càng thêm điên.
Lận Tần nghe xong, cúi đầu trầm mặc.
Chuyện này nói chung là từ đầu đến đuôi đều là bi kịch. Tinh thần Ngô Thôi có vấn đề, nếu mà phán thì cũng chẳng phán nặng được bao nhiêu, thậm chí có thể tránh thoát hình phạt. Tiết gia vì thanh danh nhà mình suy nghĩ, muốn giải quyết riêng, lấy việc gánh vác phí dụng thuê hộ lý chăm sóc Lận Hân trong khi làm người thực vật làm điều kiện, đổi lại cha mẹ Lận Hân tuyên bố với bên ngoài đây là trẻ nhỏ ham chơi dẫn đến ngoài ý muốn. Cha mẹ Lận Hân vì đứa con đồng ý .
“Hóa ra là như vậy…” Lận Tần cười khổ, “Trong lúc con gây dựng sự nghiệp, Tiết Phỉ chiếu cố con, con còn tưởng rằng hắn là bởi vì gánh nặng gia đình nhà chúng ta rất nặng nên đồng tình với con, hóa ra là một chuyện như vậy… Hóa ra là một chuyện như vậy … Hóa ra là áy náy ư…”
Cho nên chiếu cố anh được nhận, là thành lập trên sự hi sinh của em trai … Buồn cười anh còn vẫn luôn bất mãn em trai liên lụy trong nhà.
“Vì sao, hắn lại áy náy?” Lận Hân nghi hoặc, “Không có liên quan, tới, Tiết Phỉ.”
Lận Tần sửng sốt một chút, anh vươn tay xoa xoa đầu Lận Hân, nói: “Em còn nhỏ, không rõ.”
Lận Hân bất mãn, làm hệ thống, cậu sống rất nhiều năm , như thế nào sẽ không hiểu? Anh cả đây là giận chó đánh mèo, đây là không đúng, là từng bị rất nhiều kí chủ đều khinh bỉ và phun tào. (?)
“Em, hiểu.” Lận Hân cảm thấy, nhất định cần biện giải một chút cho đồng bọn nhỏ thời thơ ấu, tỏ vẻ mình là một người tốt tam quan chính trực, “Em, thay thế Tiết Phỉ, người ném em chính là mama, Tiết Phỉ, cho nên Tiết Phỉ thẹn, áy náy. Nhưng đây không phải là Tiết Phỉ sai. Ngô, dì Ngô cũng, vô tội, Tiết Phỉ cũng, cũng vô tội . Bọn họ đều là người bị hại. Là… chú Tiết sai.”
Lận Tần sửng sốt một chút, một bàn tay bịt kín mắt, nước mắt từ giữa khe hở chảy ra. Trên mặt ba Lận mẹ Lận đan xen cảm xúc kiêu ngạo và áy náy, miệng không ngừng nói “Bé ngoan, bé ngoan” .
“Em trai nói đúng, là anh nói sai.” Lận Tần nhớ tới mình đã từng bất mãn với Lận Hân, cảm thấy mình là một tên ngốc. Em trai anh là một nhóc con rất thông minh, rất thiện lương, làm sao anh lại quên điểm này? Làm sao lại quên anh đã từng thích em trai như vậy, thích đến hận không thể ấn người đoạt em trai với anh Tiết Phỉ xuống đánh mỗi ngày.
Em trai mới 6 tuổi, mới 6 tuổi chỉ biết ai là vô tội, ai có sai, sẽ tha thứ người thương tổn tới mình.
Nhưng sau khi anh nghe được chân tướng, vẫn nhịn không được giận chó đánh mèo. Cho dù biết dì Ngô lúc ấy đã điên rồi, biết Tiết Phỉ càng vô tội, nhưng anh chính là hận. Hận dì Ngô khiến em trai biến thành người thực vật, khiến trong nhà phải nhận nhiều bi thương như vậy; hận em trai bị xui xẻo vốn là hẳn là Tiết Phỉ gánh vác, đây vốn là chính là nghiệp chướng của Tiết gia, lại làm cho nhà anh thừa nhận đau xót.
Nếu như nói phí chữa bệnh của em trai do Tiết gia gánh vác, vốn là chuyện Tiết gia nên làm. Vậy anh gây dựng sự nghiệp mượn dùng lực lượng Tiết gia, liền hoàn toàn là ăn bánh màn thầu làm từ máu trên người em trai.
“Con sẽ cố gắng kiếm tiền, ba mẹ.” Lận Tần trong nháy mắt liền hạ quyết tâm.
Ít nhất, lực lượng anh mượn dùng của Tiết gia, anh muốn trả lại toàn bộ.
Lận Hân cũng lập tức tỏ thái độ: “Con, con cũng sẽ!”
“Em tỏ thái độ theo anh làm gì.” Lận Tần bất đắc dĩ.
Lận Hân nói: “Bác sĩ, phí chữa bệnh!”
“… Cái này là nhà hắn nên trả.” Lận Tần mặt lạnh lùng.
“Ba, mẹ cũng cho.” Lận Hân nghiêm túc nói, “Em sẽ kiếm, kiếm rất nhiều tiền. Trong nhà, sẽ tốt.”
Lận Hân để quang não tra danh sách đóng phí chữa bệnh của cậu, phí dụng trụ cột là Tiết gia trả, nhưng phí dụng không ngừng thử cách trị liệu mới lại là cha mẹ cấp tiền. Ba mẹ thật là người tốt. Bọn họ đại khái cho rằng phí dụng không ngừng thỉnh chuyên gia đến hội chẩn không thuộc về phạm vi bồi thường của Tiết gia nhỉ.
Chẳng qua chờ cậu trở thành siêu sao cấp thiên hoàng, đến tiền cũng rất dễ dàng. Kiếm tiền cái gì, chút lòng thành. Lận Hân kiêu ngạo nghĩ.
“Không cần, con khỏe, trong nhà cũng đã rất tốt.” Mẹ Lận nhịn không được ôm Lận Hân trong ngực xoa xoa. Ôi con mình thật đáng yêu, thật săn sóc. Nhìn thấy con trai tỉnh lại, cái gì cũng đáng giá. Vì kiếm tiền, vất vả ngày nghỉ lễ toàn bộ dùng để làm hạng mục nghiên cứu khoa học bổ túc từ một khắc nhìn thấy Lận Hân mở to mắt kia, liền toàn bộ tan thành mây khói.
Ba Lận cũng nghĩ như vậy. Ông ngây ngô cười ôm lấy mẹ Lận và Lận Hân, lại cho con trai lớn của mình một cái ôm chầm.
Lận Tần vẻ mặt không được tự nhiên để ba Lận ôm một lúc, sau đó đoạt lấy em trai nhà mình từ trong ngực mama, ôm xoa nhẹ mấy lần.
“Thật lùn, thật gầy, làm trị liệu hồi phục thật tốt.” Tuy rằng đáy lòng Lận Tần lại cháy lên cưng chiều với em trai, nhưng ngoài miệng vẫn độc như vậy, “Cẩn thận lớn lên thành một chú lùn nhỏ.”
Lận Hân vội hỏi: “Em, em sẽ cao! Anh cảm thấy, 1m8 tốt, hay là 1m9 tốt?”
Lận Tần dùng ánh mắt quan ái nhìn em trai ngốc.
Cho dù tiếp thu chính là hộ lý đứng đầu, nhưng thân thể người thực vật thay đổi thong thả, em không thành tên ngốc đã là ông trời phù hộ. Chỉ bằng hiện tại em mới cao 1m5, em còn muốn được 1m8 1m9? Lận Tần cảm thấy, có thể vừa được 1m7, chính là ông trời phù hộ.
Lúc trước khi em trai 6 tuổi cao gần 1m3, giữa bạn cùng lứa tuổi xem như người cao kều. Ngủ 10 năm, hiện tại mới 1m5…
Lận Tần thở dài trong lòng, cảm thấy không thể đả kích em trai, anh nói: “Cũng có thể, đều tốt.”
Lận Hân cảm thấy trả lời này tương đương không trả lời, vì thế cậu quay đầu hỏi cha mẹ: “Ba ba, mama, hai người cảm, cảm thấy, 1m8 tốt, hay, hay là 1m9 tốt?”
Ba Lận mẹ Lận nhất thời cảm giác chua xót trong lòng lại muốn dũng mãnh tiến ra, bọn họ miễn cưỡng cười nói: “Như thế nào cũng tốt, Tiểu Hân cao bao nhiêu cũng là đẹp trai nhất.”
Lận Hân không còn lời gì để nói. Thôi, hãy để cho quang não tiếp tục thu thập số liệu tính toán đi.
Lận Hân mới vừa tỉnh lại không lâu, sau đó còn có rất nhiều huấn luyện khôi phục, sau khi người nhà họ Lận hàn huyên với Lận Hân trong chốc lát, đã tặng thời gian cho bác sĩ làm kiểm tra cho Lận Hân.
Lận Tần vừa ra khỏi cửa, liền gọi điện thoại. Anh cáo từ với cha mẹ lo lắng đứng ở cửa chờ đợi kết quả kiểm tra của Lận Hân, nói chỗ công tác có việc, sau đó đến một quán cà phê ở phụ cận bệnh viện.
Nhìn thấy Tiết Phỉ ngơ ngác ngồi trong một phòng trang nhã, Lận Tần đi thẳng vào vấn đề nói: “Trước cậu ở cửa phòng bệnh nhỉ.”
Tiết Phỉ gật gật đầu. Hắn biết Lận Tần nhìn thấy hắn.
“Tiểu Hân nói cậu cũng nghe được?” Lận Tần hỏi.
Tiết Phỉ lại gật gật đầu.
Lận Tần xoa xoa tóc mình, cau mày nói: “Lúc tôi biết chân tướng thực tức giận, giận cậu, cũng giận chính mình… Nào biết Tiểu Hân so với tôi còn nhìn thấu triệt hơn. Tốt, tiền tôi mượn vốn muốn trả lại cho cậu, hiện tại nhiều hơn một phần lợi tức, hai chúng ta xóa bỏ ân oán.”
Tiết Phỉ vội vàng nói: “Không cần!”
“Dùng.” Lận Tần nói, “Tuy rằng không làm được việc đối với cậu tâm không có khúc mắc, nhưng Tiểu Hân nói đúng, tôi cũng sẽ không giận chó đánh mèo cậu. Nhưng muốn tôi yên tâm thoải mái dùng tiền cậu cho tôi mượn bởi vì áy náy với Tiểu Hân, tôi không làm được. Dù sao đều phải trả, nhiều thêm một phần lợi tức, xem như cho mình một điểm tốt. Chút tiền ấy cậu lấy đi, cậu không lấy, về sau tôi làm sao yên tâm thoải mái oán cậu?”
Tiết Phỉ nghe hai cái “Yên tâm thoải mái” trong miệng Lận Tần, không còn lời gì để nói.
Tính cách hai anh em Lận Tần và Tiểu Hân tuyệt không giống, Tiểu Hân thiện lương như vậy, Lận Tần chính là một tên phúc hắc da mặt dày.
“Tiểu Hân tỉnh, cũng không trách cứ cậu, sao cậu không tới nhìn em ấy?” Lận Tần nói, “Tôi xem cha mẹ cũng không trách cậu, nếu không phải trước kia cũng sẽ không cho cậu thường đến xem Tiểu Hân.”
Chính bởi vì thái độ cha mẹ, Lận Tần vẫn luôn không đoán được chuyện này có liên quan gì tới Tiết Phỉ. Tuy rằng anh biết mẹ Tiết Phỉ sớm bởi vì bệnh trầm cảm bị đưa vào viện dưỡng lão, cũng không nghĩ tới chuyện này cư nhiên có quan hệ với em trai anh.
Lúc Lận Hân gặp chuyện, Lận Tần tham gia trại hè ở nơi khác. Khi anh trở về, tất cả sự tình đã chấm dứt. Thứ anh hiểu biết, chỉ có “chân tướng” cha mẹ nói cho anh biết.
Tiết Phỉ cúi đầu.
Lận Tần nói: “Cậu không xuất hiện trước mặt em ấy càng tốt.”
Tiết Phỉ lấy hết dũng khí nói: “Không, tôi còn muốn giải thích trước mặt em ấy.”
Lận Tần xem thường: “Tiểu Hân nhất định sẽ nói, không liên quan tới cậu, không cần giải thích.”
Tiết Phỉ cười khổ: “Nhưng tôi còn phải nói xin lỗi.”
Bởi vì cha hắn không cho là mình sai, sẽ không giải thích; mẹ hắn đã điên rồi, không có khả năng giải thích.
Lận Tần thở dài. Tuy rằng anh nói không giận chó đánh mèo, trên thực tế lúc nhìn thấy Tiết Phỉ trong lòng anh vẫn nghiêng. Nhưng nhìn bộ dạng này của Tiết Phỉ, anh cũng không khỏi đồng tình.
Đại khái là bởi vì em trai của anh tỉnh, nhà anh sẽ càng ngày càng tốt, liền nhịn không được mềm lòng nhỉ.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Lận Hân hoàn toàn không ý thức được trong nháy mắt mình đã “cộng tình” với thân phận hiện tại, cho rằng mình mang thân phận “Kí chủ”. Hơn nữa cậu không phải là thiện lương, mà cậu làm những chuyện như vậy đều là “tính toán” cho ra, là “lý trí” .
Nhưng người là sinh vật tình cảm, làm gì có nhiều lý trí như vậy?
Tiểu công là một cậu nhóc đáng thương.
Chắc truyện này phải kéo dài tới vài năm mất, dù là bây giờ tui khá rảnh, nhưng sắp vào năm học rồi, năm cuối cấp áp lực lớn hơn hẳn, thời gian ít. Nếu ai nghĩ có bug chỗ Lận Hân tráo đổi quần áo với Tiết Phỉ rồi bị vứt ra cửa sổ, không cần nghĩ nhiều, mấy chương nữa tác giả sẽ trả lời.