Edit: Lam Anh
Chỉnh sửa: Baozi
Quang não tìm được kết quả là tác giả nguyên tác cho rằng cậu rất kính nghiệp để diễn tốt nhân vật kia nên bị cảm động.
(Thật sự không hiểu cho lắm… 光脑联网搜索结果是原作者认为他为演好这个角色太敬业,所以感动)
Lận Hân bừng tỉnh đại ngộ, tiếp đó cậu hướng về phía Hạ Sam cam đoan, về sau tuyệt đối sẽ kính nghiệp hơn nữa.
Hạ Sam không ngừng xoa đầu Lận Hân, nói Lận Hân chính là một đứa trẻ ngoan.
Phán đoán của Lận Hân tuy rằng lại xuất hiện sai lầm vi diệu, nhưng với tình huống hiện trường lại rất thuận lợi để tiếp tục. Một già một trẻ liền cứ như vậy bắt đầu nói chuyện thiết lập cố sự liên quan đến nhân vật.
Lận Hân nghe tác giả nguyên tác muốn giải thích nhân vật cho cậu, lập tức lấy vài tờ giấy ra từ ba lô, ánh mắt sáng ngời nhìn Hạ Sam.
Cậu có rất nhiều chỗ không hiểu đối với nhân vật sắp diễn này, tuy rằng nhờ vào quang não cùng internet, nhưng quang não phân tích logic của nhân loại đến chết máy cũng không phải lần một lần hai, vẫn là hỏi người viết ra nhân vật này thì tốt hơn.
Nhìn thấy Lận Hân lấy đống đồ kia ra, trong lòng Hạ Sam đối với Lận Hân càng thêm yêu thích. Đạo diễn và biên kịch cũng lộ ra nụ cười vui vẻ.
Mặc dù ở giới giải trí đã nhìn quen nóng nảy và không công bằng rồi, nhưng gặp được một người cố gắng, bọn họ vẫn vô cùng cao hứng.
Mấy tờ giấy kia của Lận Hân trích ra nội dung đề cập đến nhân vật cậu sẽ đóng trong tiểu thuyết nguyên tác, bao gồm trực tiếp xuất hiện và từng xuất hiện qua lời người khác. Căn cứ phân loại, Lận Hân liệt ra các phương diện vẻ ngoài, sở thích, hành vi, tính cách.
Hạ Sam cười đến không khép miệng được, cảm thấy tiểu thuyết của mình bị coi như một học thuật nghiêm tục để nghiên cứu thật tốt, loại cảm giác được coi trọng thật tốt mà.
Mặc dù diễn viên vây xem có cảm giác là Lận Hân chuyện bé xé ra to, nhưng nhớ đến tuổi của Lận Hân cùng chỗ dựa vững chắc của cậu, không phải là loại người cố ý dùng mấy thứ này lòe mọi người, đại khái chính là bản tính rất nghiêm túc đi.
Tuy trong lòng bọn họ có chút ghen tị nhưng không có suy đoán ác ý.
Quang não ghi chép lại lời nói và việc làm của những người này, hình thành mô hình quan sát nhân loại của riêng mình, làm phong phú mô hình quan sát logic nhân loại của Lận Hân.
Trong ghi chép của quang não, lúc trước trên internet từng có diễn viên bị chế nhạo, kể rằng ở trường quay người kia lấy phân tích nhân vật của bản thân ra quấn lấy đạo diễn với biên kịch dò hỏi, giả mù sa mưa, lừa gạt mọi người, chính là nghĩ muốn được chú ý nhiều, giả vờ giả vịt.
Tuy rằng cuối cùng bài post bị mọi người cùng chế nhạo lại, nhưng quang não vẫn ghi chép lại hình mẫu này.
Lần này Lận Hận lại làm ra chuyện giống vậy, quang não trải qua phân tích biểu tình của người xung quanh, kết luận những người này tán đồng Lận Hân kính nghiệp thật.
Vì sao cùng làm một việc, lại có nhận định khác nhau.
Quang não cho ra kết luận: cùng một việc, nhưng từ cách nhìn của một số người, địa vị cao là phát ra từ thực tình, địa vị thấp chính là giả bộ; nhưng từ cách nhìn của một số người khác, địa vị cao là giả trang, còn địa vị thấp mới là phát ra từ thành thật. Logic loài người quả thật kỳ quái.
Lận Hân: Vậy thì mặc kệ, làm việc mình muốn làm là được. Kí chủ trước từng nói qua, không thể khiến tất cả mọi người đều thích mình. Cho dù là tiền bạc cũng sẽ có người ghét bỏ thô tục.
Quang não sâu sắc chấp nhận, không lãng phí năng lượng đi phân tích cái này nữa, chỉ lưu mô hình, thời điểm bị đãi ngộ ác ý tương tự đến thì có thể cho ra phương thức giải quyết phù hợp.
Lận Hân một bên trao đổi cùng quang não, một bên cùng Hạ sam thảo luận về tính cách nhân vật.
“Đại sư huynh Bạch Lăng đại sư huynh biểu hiện có chút bài xích lúc nam chủ nhập môn, nam chủ cũng không thích đại sư huynh.” Vai Lận Hân đóng chính là đại sư huynh của vai chính, cũng là sư huynh duy nhất khi vai chính nhập môn,” Phân tích của nam chủ chính là đại sư huynh là con ruột của sư phụ, quen được sư phụ nâng niu trong lòng bàn tay, thêm một tên sư đệ, sợ bị phân bớt lực chú ý, lại có tâm tính của thiếu niên nên đối với nam chủ không nóng không lạnh. Nhưng rất nhiều tình tiết phía sau đều có thể thấy được, Bạch Lăng là người có tính rất vui lòng chia sẻ đồ vậy này nọ với người khác, hơn nữa ỷ lại với cha mẹ cũng không quá sâu. Ví dụ như ở tình tiết này, sau khi nam chủ nhập môn không đến nửa tháng, sư mẫu liền mang thai em bé, Bạch Lăng thích thú mười phần đối với em trai em gái sắp xuất hiện, chuẩn bị đồ vật cho việc này trước tiên. Nếu thật sự có ham muốn độc chiếm với cha mẹ, một em trai em gái khẳng định sẽ cho y có cảm giác nguy cơ hơn so với sư đệ từ bên ngoài đến.”
Lận Hân nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Phỏng đoán của nam chủ đối với Bạch Lăng chính là nguy cơ khi sinh con trai thứ hai trong truyền thuyết nhỉ? Nếu Bạch Lăng thật sự có nguy cơ đó, như vậy khẳng định sẽ có bài xích đối với em trai em gái sắp sinh. Nếu nói là bởi vì Bạch Lăng trưởng thành, nhưng từ khi nam chủ nhập môn đến khi sư mẫu phát hiện tin vui, khoảng cách thời gian không tới mười ngày, hẳn không thể trưởng thành nhanh như vậy chứ.”
Thời điểm ông viết không có nghĩ nhiều như vậy, chính là viết hắn lo lắng cha mẹ bị mất đi, quên mất giả thiết cái thai thứ hai này. Hạ Sam nói trong lòng.
Nhưng ông sẽ nói ra là như vậy sao? Hiển nhiên là không thể. Trước mặt người khác Hạ Sam có thể thẳng thắn thừa nhận, nhưng trước mặt cậu fan nhỏ yêu thích tiểu thuyết của mình đến mức học thuộc toàn văn, Hạ Sam không kéo cái mặt này xuống được.
Vì thế Hạ Sam trấn định mười phần: “Ý tưởng của nam chủ không nhất định là đúng. Cái nhìn của người khác có nhiều thời điểm là hiểu lầm. Nếu lấy ý tưởng của nam chủ làm tiêu chuẩn, Tiểu Hân chính là không thể nắm giữ tính cách chân chính của nhân vật đâu.”
Lận Hân nói: “Nói cách khác, tiểu thuyết mô tả từ góc nhìn của nam chủ, cho nên bất kể là nhân vật hay cốt truyện đều có khả năng xuất hiện lệch lạc với sự thật. Lúc sau theo việc nam chủ hiểu được nhân vật hoặc sự vật mới có thể kéo tơ lột kén xuất hiện chân tướng sao?
Hạ Sam gật đầu: “Không sai.”
Biên kịch cố nén xuống ánh mắt khinh bỉ.
Ông và Hạ Sam là bạn bè lâu năm. Cải biên kịch bản từ tiểu thuyết của Hạ Sam ông có tham dự toàn bộ. Tuy rằng Hạ Sam nói là “Không sai”, nhưng trên tính cách của Bạch Lăng thì thuần túy là nói hươu nói vượn.
Lúc ấy Hạ Sam đã nói, chính là muốn viết một thiếu gia kiêu căng mất hứng vì bị cướp đi cha mẹ, sau lại cảm thấy mình viết chính phái giống pháo hôi, vì thế mới tiến hành tăng giả thiết chính diện lên.
Lận Hân lật xem tư liệu miêu tả Bạch Lăng ở phía sau tiểu thuyết, không xác định nói: “Có thể là y…. chỉ là khẩn trương hay không?”
Hạ Sam hỏi ngược lại: “Khẩn trương?”
Lận Hân nói: “Tuy rằng Bạch Lăng võ nghệ cao cường, thủ đoạn xử sự bên ngoài thành thục, nhưng thiết lập là một thiếu niên mười bốn tuổi, còn chưa từng làm anh trai. Đột nhiên trong nhà lại thu thêm một vị sư đệ người trưởng thành nhưng tuổi tác còn lớn hơn cả y, có thể là bởi vì quá khẩn trương, không biết làm cái gì mới tốt hay không?”
Lận Hân càng phân tích càng cảm thấy có đạo lý: “Trong tiểu thuyết nguyên tác, nam chủ cho rằng Bạch Lăng không nhìn hắn, nhưng sự thật là Bạch Lăng vẫn đang nghĩ làm sao để đảm đương một vị sư huynh tốt, thất thần vừa đi vừa nghĩ? Cốt truyện này không phải viết là Bạch Lăng không êm đẹp đi đường, một hai phải dùng khinh công nhảy lên cây rồi lại nhảy xuống à. Nam chủ cho rằng Bạch Lăng đang thị uy sao? Có thể sự thật chính là Bạch Lăng thất thần căn bản không phát hiện phía trước có cây, suýt chút nữa đụng phải, phản xạ có điều kiện nhảy lên chạc cây rồi lại nhảy xuống, sau mới phát hiện là có người nhìn thấy, cho nên sắc mặt khó coi vội vàng rời đi hay không?”
Ánh mắt Hạ Sam sáng lên. Ái chà, đúng đó, còn có thể giải thích như vậy! Nếu giải thích như vậy, tính cách của Bạch Lăng sẽ không bị mâu thuẫn trước sau. Ông cũng có viết ở đoạn sau của cốt truyện lúc Bạch Lăng ngẩn người không cẩn thận đụng phải người khác. Đây là hô ứng trước sau đấy!
Hạ Sam cười tủm tỉm gật đầu: “Đúng vậy. Y chính là rất khẩn trương.”
Biên kịch và đạo diễn liếc nhau, đều thấy trong mắt đối phương hai chữ “ha ha”.
Lận Hân thấy Hạ Sam khẳng định ý tưởng của cậu, tư duy tiếp tục phân tán: “Y nghiêm túc thận trọng với nam chủ có thể là để bảo trì hình tượng uy nghiêm của đại sư huynh hay không? Dù sao y cũng không biết làm đại sư huynh như thế nào.”
Hạ Sam nói theo lời Lận Hân: “Nam chủ cho rằng Bạch Lang đối với hắn quá mức hà khắc, nhưng ở góc nhìn của Bạch Lăng, nam chủ nhập môn trễ, căn cơ yếu, cần phải nỗ lực trả giá hơn nhiều so với người bình thường. Đốc thúc hắn nỗ lực là việc đại sư huynh hẳn phải làm.”
Hạ Sam mỉm cười: “Không sai, Tiểu Hân nói rất đúng.”
Thương Văn Huy cười gượng: “Cái đó…thầy Hà, Tiểu Lận, cắt ngang một chút. Bộ dáng này, nam chủ không phải là bạch nhãn lang sao? Bạch Lăng đối tốt với hắn, hắn còn nói bậy sau lưng.”
Lận Hân nói: “Không phải đâu, không phải bởi vì nam chủ hiểu lầm sao? Trước kia nam chủ là con nhà giàu được nuông chiều, chưa bao giờ phải chịu cực khổ, cũng chưa bao giờ bị người khác đối đãi nghiêm khắc. Đột nhiên hắn cửa nát nhà tan đi lên con đường báo thù, trong tư tưởng rất nhạy cảm luôn lo lắng không yên, dễ dàng… Ừm, vọng tưởng bị hại. Sau đó hắn không phải như thường, tình cảm sư huynh đệ cũng cực kỳ tốt à. Chẳng qua về sau Bạch Lăng cũng đã biết cách đối đãi với nam chủ chính xác, thái độ tốt lên không ít. Sư huynh đệ hai người đều trưởng thành.”
Hạ Sam bắt đầu thiếp vàng lên mặt mũi mình: “Không sai không sai, chính là như vậy. 《Tuyết Phi Đao 》 viết chính là cố sự trưởng thành. Nào có người nào ngay từ đầu đã hoàn mỹ không thiếu sót chứ, bất luận là nam chủ Tư Không Thái hay là Bạch Lăng. Bọn họ đều chậm rãi trưởng thành, cuối cùng trở thành hai ngôi sao mới tỏa sáng trong võ lâm hiệp khách.”
Thương Văn Huy rơi vào trầm tư. Sau một lúc lâu, anh ta nói: “Chính xác, như vậy càng phù hợp logic hơn so với ngay từ đầu liền có hình tượng vinh quang vĩ đại, biểu hiện trước đó của Tư Không Thái có chứng vọng tưởng bị hại nhất định, như vậy mới giống một người vừa bị cường đạo diệt môn cả nhà.”
Lận Hân: “Kỳ thật, cháu vẫn còn một nghi vấn trăm bề không thể giải thích.”
Hạ Sam: “Nói thử xem?”
Lận Hân mê hoặc nói: “Tình tiết cuối cùng của 《Tuyết Phi Đao 》 chính là nhân sĩ võ lâm ra chiến trường, bên trong có ghi, quan lại triều đình trong sạch, hoàng đến cũng là minh quân. Vậy vì cái gì cả nhà nam chủ bị cường đạo giết lại không đi báo nguy… ừm, báo quan, ngược lại phải tự mình học võ báo thù? Cả nhà bị cường đạo giết chết chính là vụ án lớn, quan phủ chắc chắn sẽ toàn lực phá án mà.”
Hạ Sam: “ …..”
Mọi người: “……”
Lận Hân ngoan ngoãn chờ câu trả lời.
Hạ Sam: “…..”
Mọi người: “….”
Lận Hân vẫn tiếp tục ngoan ngoãn chờ trả lời.
Hạ Sam vội ho một tiếng, thua trận: “Cái kia, Tiểu Hân à, cháu nghe ông nói.”
Lận Hân gật gật đầu.
Hạ Sam nói: “Có đôi khi mọi tình tiết trong tiểu thuyết không phải toàn bộ đều phải hợp logic.”
Lận Hân mặt mê mang.
Hạ Sam: “Có một loại logic, chính là tác giả muốn cho nó phát triển theo phương diện đó.”
Lận Hân đầy đầu đều là dấu chấm hỏi.
Hạ Sam: “Nguyên nhân nam chủ học võ báo thù, chẳng qua là vì ông muốn viết tiểu thuyết võ hiệp, không muốn viết tiểu thuyết quan trường mà thôi.”
Hạ sam vốn tưởng rằng Lận Hân không hiểu được, không nghĩ tới Lận Hân một bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ: “Cháu hiểu rồi!”
Đây là hệ thống không kiêm chức đó. Giống như việc cậu là hệ thống siêu sao, nếu ký chủ nói, tôi muốn trở thành nhà khoa học, cậu có thể giúp tôi không? Cậu chỉ có thể nói, không giúp, cút.
Lận Hân dùng sức gật đầu, giống như gà con mổ thóc: “Chỉ cần có điểm xuất phát phù hợp, sau đó cố định làm cho văn này trở thành một quyển tiểu thuyết võ hiệp, tất cả đều có thể giải thích! Ông Hạ… Ừm, quả nhiên thầy Hạ rất lợi hại.”
Tuy rằng Hạ Sam không biết mình lợi hại chỗ nào, nhưng Lận Hân nói ông lợi hại, vậy ông liền nhận.
Hạ Sam cao hứng để cho Lận Hân tiếp tục gọi mình là thầy Hạ, sau đó cùng Lận Hân chụp ảnh chung ký tên, cũng tỏ ý về sau có cái gì không hiểu đều có thể hỏi ông.
Nhưng mà Hạ Sam cũng không lưu lại phương thức liên hệ, về sau cũng không nhất định sẽ đến trường quay.
Lận Hân chớp mắt. Tuy rằng cậu cố gắng xoát điểm hảo cảm, nhưng hiệu quả cũng không lớn lắm. Chẳng qua chắc sẽ lưu lại ấn tượng tốt cho ông ấy nhỉ? Về sau lại tham gia diễn phim truyền hình cải biên từ tiểu thuyết của ông ấy, hẳn là sẽ có ưu thế.
Sau khi Hạ Sam rời khỏi, Tiết Phỉ cùng Lận Tần giúp Lận Hân đi ký hợp đồng, Lận Hân rất nhanh liền theo đoàn phim tiến vào công tác quay chụp.
Đạo diễn và nhà đầu tư của《Tuyết Phi Đao 》: Chúng ta có một câu XXX nhất định phải nói!!!
Tác giả có lời muốn nói:
Lận Tần & Tiết Phỉ: Ai khi dễ tiểu Hân chơi chết hắn!
Lận Hân: Vui vẻ vui vẻ, nhiệm vụ lên hotsearch có ban thưởng ~ \ ( ≧ ▽ ≦ ) / ~.