Phần 3 này dài quá, mà nay chưa dịch hết được, mấy bạn sốt quá đọc tạm nửa già phần 3 trước nhé, mai hoặc mốt mình đăng nốt nhé. Yêu thương!
__________
6.
Đinh Kiến Quốc hỏi một vòng vẫn không ai biết nguyên nhân tử vong, tức đến huơ tay múa chân loạn xạ. Lão Ngụy nấu cơm không biết phải trái, chạy đến hỏi Đinh Kiến Quốc: “Nếu có người đến phá nhà của ông, ông có vật chết nó không?” Đinh Kiến Quốc nghe lời của lão Ngụy nói càng điên lên, gọi công nhân quanh đó lại: “Đi với tôi, đốt sạch cái quan tài đó đi.”
Nghe lời Đinh Kiến Quốc nói xong, không ai phản ứng gì, hắn ta tức đến mặt mũi đỏ bừng, lớn tiếng chửi mắng một hồi, “Các người có phải muốn tạo phản không hả? Lẽ nào các người muốn phản bội lại ý của tổ chức?” Nhưng lời đã nói đến độ này mà đám người kia vẫn trơ trơ ra.
Sau cùng Đinh Kiến Quốc không còn cách nào khác, gọi mấy người đã cùng hắn ta đến, lấy thêm vài thùng nhựa lớn đi về phía quan tài. Bên trong thùng nhựa là dầu hỏa, mấy thùng dầu đó đổ vào trong quan tài, vứt vào một mồi lửa, khói đen bừng bừng bốc lên. Chiếc quan tài dần dần rực lửa, những cây dương xung quanh cũng bị lửa táp cháy không ít. Cỗ quan tài đó cháy đến tận trưa, cho đến khi cả khúc sông đó đều hôi nồng mùi hôi tử thi kia.
Khi Đinh Kiến Quốc đốt quan tài, công nhân công trình đều lũ lượt dọn đồ về nhà, ngoài mười một cái xác nằm trên đê và ban chỉ huy công trình ra thì chẳng còn sót lại mấy người. Đốt quan tài xong, Đinh Kiến Quốc vênh vênh váo váo trở về, định kêu công nhân đi chôn cái quan tài đã bị đốt không thành hình kia đi, nhưng làm gì còn người nào ở đó. Lần này khiến hắn tức giận vô cùng, đập bàn đá ghế sai cán bộ Lý rót trà châm thuốc cho hắn, khiến cán bộ Lý bất mãn cao độ.
Công nhân đi hết rồi, công trình chẳng còn mấy người, lão Ngụy rảnh rỗi hỏi cán bộ Lý, cơm còn cần nấu hay không. Cán bộ Lý nổi trận lôi đình chửi: “Nấu nấu nấu, không nấu cơm chúng ta ăn cứt à?”
Đinh Kiến Quốc thấy cán bộ Lý nổi giận, ngược lại nguôi giận an ủi anh ta: “Thôi đừng tức giận, ở đâu cũng có thể phấn đấu, đồng chí phải kiên trì với lý tưởng trong tim. Yên tâm đi đồng chí Lý, cái thứ yêu ma quỷ quái kia đã bị sức mạnh của quần chúng tiêu diệt rồi, vài hôm nữa đi các thôn vận động, công trình của chúng ta sẽ hoàn thành đúng thời hạn thôi.”
Cán bộ Lý sau khi nổi giận đùng đùng đã phớt lờ mấy lời động viên sáo rỗng của Đinh Kiến Quốc, nhưng trong lòng lại nghĩ, cái tên họ Đinh này nói cũng không phải hoàn toàn không có đạo lý. Cái quan tài kia đã bị đốt tan tành rồi, chính mắt anh ta nhìn thấy, cho dù là quỷ hay ma thì cũng sao có thể tồn tại sau khi bị đốt đến cỡ đó chứ? Nghĩ vậy làm tâm trạng cán bộ Lý tốt hơn rất nhiêu, cơm trưa cũng không ăn nữa, dẫn mấy người đi vào thôn làm việc.
Đinh Kiến Quốc ngược lại yên tâm thoải mái ăn một bụng thịt xào, ăn xong ung dung đi đến căn lều cỏ nhốt ông cố và ông nội tôi. Nhìn thấy ông cố tôi, hắn thân thiết nói: “Mục Trai, mấy ăn nay thiệt thòi cho ông quá.”, Mục Trai là tên chữ của ông cố tôi.
Ông cố tôi bữa sáng vừa tiêu hóa xong, lúc này kiến đã bắt đầu bò bụng, đang nằm trong lều cỏ hóng mát. Nghe lời Đinh Kiến Quốc nói, ông cố tôi trở mình ngồi dậy hỏi: “Mục Hiên, mấy năm nay tôi thiệt thòi một chút cũng chẳng thấm gì, trái lại, buổi tối ông ngủ có sợ không?”
Đinh Kiến Quốc nghe ông cố tôi nói vậy, lập tức ha ha cười ầm lên: “Tôi sợ? Tôi sợ cái gì? Ngược lại là ông, ở đây giả thần giả quỷ, không sợ bị quần chúng nhân dân lên án hay sao?”
Ông cố tôi nghe Đinh Kiến Quốc nói vậy cũng cười: “Ông không sợ nhà tôi đến tìm ông à?”
Đinh Kiến Quốc vừa nghe, sắc mặt đã lập tức thay đổi, hừm một tiếng: “Tôi phải sợ một lũ tiện nhân? Ngược lại, ông…” lời còn chưa nói xong, Đinh Kiến Quốc bỗng bị ho dữ dội. Lần ho này tưởng như ho đến chết được, ho mãi cho đến khi phổi tưởng như đã khô kiệt mới ngừng lại được. Sau khi ngừng được, Đinh Kiến Quốc khạc ra một cái, lại cảm giác trong cổ đang mắc thứ gì đó, khạc mạnh một cái liền nhổ ra được một cục thịt nhỏ màu hồng. Đinh Kiến Quốc cầm cục thịt trên tay nhìn nhìn rồi chửi toáng lên: “Con mẹ lão Ngụy, xào thịt còn chưa chín.” Chửi xong, hắn vứt cục thịt đi nói tiếp: “Đổi lại là ông Thẩm Mục Trai, có thể yên lành mà ăn hết cái Tết này hay không còn chưa biết đó. Nhưng mà ông yên tâm, tôi sẽ cho người chăm sóc cha con ông chu đáo.” Nói xong, Đinh Kiến Quốc yên tâm quay người, phủi phủi bộ đồ Tôn Trung Sơn mặc trên người bước ra ngoài.
Đinh Kiến Quốc bước ra ngoài được hai bước thì bị ông cố tôi gọi giật theo: “Này, Mục Hiên, buổi tối đến tìm tôi may ra ông còn có thể cứu được, đến sang mai là không kịp nữa đâu.”
Đinh Kiến Quốc nghe ông cố tôi nói thế lập tức đứng sững lại, chăm chú nhìn ông cố tôi một hồi rồi cười ầm lên nói: “Thẩm Mục Trai ơi là Thẩm Mục Trai, ông vẫn thích hù dọa người khác như thế, ông tưởng tôi sợ chắc?” Nói xong vênh váo bỏ đi.
Ông nội tôi trách móc ông cố: “Cha nói mấy lời đó có tác dụng quái gì?”
Ông cố tôi đã nằm trong lều, nhắm mắt nói: “Thế mày cảm thấy nói cái quái gì thì có tác dụng?”
Ông nội tôi tức xì ra: “Cha mà có bản lĩnh thật thì cha con chúng ta đã chẳng đói đến thế này.”
Ông cố tôi mở mắt nhìn ông nội cười khì khì: “Đừng vội, chốc nữa sẽ có người đưa cơm đến cho cha con ta.”
Ông nội tôi hứ một tiếng: “Cha nói cứ như thật ấy, có người đưa cơm đến thật thì tôi theo họ cha luôn.”
Ông cố tôi nhảy dựng lên như sét đánh, chửi mắng ầm ỹ: “Con mẹ mày, không có người đưa cơm thì mày không theo họ tao chắc?”
Ông nội cười cười: “Cha con chúng ta nói chuyện gì thú vị hơn đi, còn hơn nằm nghe cơn đói…”
Ông nội tôi chưa nói xong, lão Ngụy nấu cơm đã lục đục chạy tới: “Thịt xào còn nhiều lắm, cha con ông có ăn không?” Ông cố tôi vừa nghe đã lồm cồm bò dậy nói: “Ăn ăn ăn, ôi lão Ngụy ơi, lão Ngụy yêu quý, tôi biết lấy gì để cám ơn ông đây?”
Ông nội tôi nhớ tới cục thịt đỏ Đinh Kiến Quốc nhổ ra, bới đống cỏ tìm thấy đưa cho lão Ngụy nói: “Cán bộ Đinh nói ông xào thịt chưa chín, ông xem xem này.”
Lão Ngụy đưa đồ ăn cho hai cha con ông cố rồi cầm cục thịt đưa lên trước mắt xem xem, một hồi sau ông ta lắc đầu, lại đưa lên mũi ngửi ngửi, cuối cùng nhăn mày đưa vài miệng cắn cắn mấy cái rồi nói: “Không phải tôi xào đâu, tôi thấy giống miếng phổi heo hơn.”
Ông cố tôi nói: “Tôi nghĩ cũng không phải, cục thịt đó là do cán bộ Đinh ho nửa ngày trời nhổ ra đó.”
Hai cha con ông cố ăn uống no say xong không có việc gì làm, nằm trong lều đánh một giấc say sưa đến tận lúc mặt trời lặn mới dậy. Hai người ngủ dậy khoan khoái hít thở, đang ngồi vặn vẹo cho tỉnh thì nghe thấy nhiều tiếng kêu la ồn ào bên phía văn phòng chỉ huy. Lúc Lão Ngụy bê tô bước đến, ông cố tôi hỏi thì được biết, hóa ra rất nhiều người nhà của những người đã chết đến hỏi chuyện, muốn ban chỉ huy công trình giải thích rõ ràng. Ban chỉ huy công trình còn chưa giải thích được thì cán bộ Lý hộc tốc chạy về, nói lại chết thêm mấy người hôm qua theo Đinh Kiến Quốc đi phá quan tài, đều là thân thể trương phình, mắt lòi ra ngoài, trên người rỉ nước đen, hôi thối không thể tả.
Đinh Kiến Quốc vừa nghe cán bộ Lý nói thì lập tức lại bắt đầu ho, lần này còn ho dữ dội hơn, không chỉ ho ra thịt vụn mà còn ho ra bao nhiêu là máu. Đinh Kiến Quốc lần này không chỉ dọa quần chúng nhân dân trước mặt một phen mà đến bản thân cũng sợ chết khiếp, lập tức nghĩ đến lời ông cố tôi.
Đinh Kiến Quốc này tuy hại nhà tôi nhưng không phải không biết bản lĩnh của ông cố tôi. Lúc này thấy tình hình không ổn lại nghĩ đến những cái chết kì lạ của đám công nhân kia, trong lòng bắt đầu lo sợ. Hắn mặc kệ đám người đến đòi người kia, xiêu xiêu vẹo vẹo đứng dậy đi đến lền cỏ nhốt ông cố tôi, trợn mắt run rẩy gọi tên ông cố: “Mục Trai, Mục Trai…”
Ông cố tôi đang cùng Lão Ngụy ở trong lều cỏ nói chuyện cách nấu món cá thơm lừng của lão, vừa nhìn thấy điệu bộ của Đinh Kiến Quốc thì thở dài một hơi, nói nhỏ với ông nội: “Hắn mà đừng tìm đến ta thì tốt biết mấy, sáng sớm ngày mai là báo được thù rồi.”
Đinh Kiến Quốc kia không nghe thấy lời ông nội tôi, tay hắn vịn vào bờ tường cỏ, lại tiếp tục ho ra một vũng máu lớn, hắn hỏi ông cố: “Mục Trai, tôi làm sao thế này?”
Ông cố tôi đứng dậy, nhìn lều cỏ nói: “Đây không phải chỗ thích hợp nói chuyện thì phải?”
Đinh Kiến Quốc a một tiếng, vội vàng nói: “Mục Trai, đi đi, đi đến văn phòng chỉ huy nói chuyện.”
Đến văn phòng chỉ huy, bên trong vẫn loạn cào cào y như cũ, Đinh Kiến Quốc chỉ những người đang náo loạn bên trong nói: “Đi về hết đi, về đi, sáng mai trả lời cho các người, nếu không đi thì hậu quả tự chịu đó.”
Đám người đó còn muốn kiếm chuyện nhưng Đinh Kiến Quốc đã không nói hai lời, đưa tay móc súng ra, nặng bề đập lên mặt bàn, suýt chút nữa là cướp cò. Vứt súng lên bàn xong, Đinh Kiến Quốc gầm lên: “Còn muốn tạo phản phải không?” Mọi người nhìn của Đinh Kiến Quốc, không dám lên tiếng, chỉ còn cách thu cờ thu trống rời khỏi văn phòng chỉ huy. Đinh Kiến Quốc mời ông cố tôi ngồi, châm thuốc rót trà, chỉ đống máu thịt ho ra trên đất khi nãy nói: “Mục Trai, cứu tôi với.”
Ông cố tôi bảo Đinh Kiến Quốc đặt tay lên bàn, sau một hồi bắt mạch cho hắn ta thì nói: “Tôi kê cho ông một ít thuốc, ông uống vào là đỡ.” Nói xong, lấy một tờ giấy viết phương thuốc lên cho hắn. Đinh Kiến Quốc đón lấy xem qua, tức đến vẹo cả mũi, chỉ thấy trên giấy viết: “Thạch tín một lượng, chu sa ba tiền.”
Đinh Kiến Quốc nghiến răng trèo trẹo, biểu hiện cung kính lúc nãy đã không thấy nữa. Hắn đưa tay tát một tát vào mặt ông cố tôi, cay độc chửi: “Cái thứ mày, tưởng tao là đồ ngu chắc, lôi ra đánh cho tao.” Mấy tay sai của Đinh Kiến Quốc thấy lãnh đạo giận đến vậy thì không dám hỏi han gì mà vội lôi ông cố tôi xuống, không kiêng nể gì mà đánh cho ông cố và ông nội tôi một trận.
Đánh xong, hai cha con ông cố lại bị giải về nhốt trong lều cỏ.
Ông nội tôi thân thể đau nhức, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Cha kê thuốc gì cho hắn vậy?’
Ông cố nói: “Một lượng thạch tín”.
Ông nội thở dài nói: “Tôi có một người cha như cha, chắc chắn không sống thọ được. Nếu cha muốn trị cho người ta thì trị cho đang hoàng, cha kê đơn thuốc gì cho người ta? Thạch tín? Đến tôi còn biết uống vào thì có hậu quả gì nữa là.”
Ông cố tôi nói: “Mày đúng là con bò ngu độn, loại thuốc này tương sinh tương khắc tương hỗ tương thành, đừng có nghĩ nó là thuốc hại người.” Nói đến đây, ông cố tôi thở dài nói: “Đây là do mệnh của hắn, không trách được ai.”
Vốn dĩ ông nội tôi còn tính soi mói hai câu nói này của ông cố, ai biết được lúc này dưới sông lại vọng lên tiếng thở dài, sau đó là tiếng khóc lóc hỗn loạn. Chỉ là tiếng khóc đêm nay không chỉ có tiếng phụ nữ, nghe kỹ còn có tiếng khóc của người già trẻ em. Tiếng khóc đau buồn đó dường như đâm xuyên đến tận tim phổi của người nghe.
Ông cố tôi nghe âm thanh này thì bị dọa dựng lên, vội vàng ngồi dậy tỉ mỉ nghe kỹ một hồi, lại làm bộ giả thần giả quỷ làm vài động tác tay chân, sau đó móc dưới chăn ra hai cái bông chụp tai tròn che kín tai ông nội tôi lại, sau đó nói: “Hôm nay cho dù nhìn thấy bất cứ gì, nghe thấy bất cứ gì đều không được đáp lời, cũng không được ra ngoài.” Ông nội tôi hai tai bị chụp kín, đương nhiên không nghe thấy lời ông cố, ông nội gỡ chụp tai ra, hỏi ông cố: “Cha nói gì đó?” Ông cố đành nói lại một lượt, ông nội nghe xong đồng ý, lại che tai lại, cũng không để ý nhiều, chỉ đi qua lại trong lều cỏ.
Chính lúc ông nội đi lại trong lều cỏ, đột nhiên phát hiện trong lều không biết từ bao giờ đã xuất hiện một thân thể lạnh ngắt nằm yên bất động, ông nội tôi sợ quá xém chút đã hét lên thành tiếng.
7.
Ông nội tôi còn chưa hét lên thành tiếng đã bị người đó bịt chặt miệng. Ông nội bị dọa đến mức toát mồ hôi hột, trợn mắt lên nhìn, hóa ra là lão Ngụy. Lão Ngụy đưa tay ra hiệu cho ông nội tôi im lặng, ba người không dám động đậy, chính vào tối hôm đó, ba người họ đã nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng nhất cuộc đời.
Lúc đó trời đã tối, ông nội tôi ước ước thời gian, có vẻ đã 8 giờ hơn gần 9 giờ rồi. Gần xa vọng lại ngoài tiếng dế ếch kêu và tiếng huyên nào ở văn phòng chỉ huy ra thì chỉ có tiếng chó sủa ở những thôn làng xa xa. Chính vào khoảnh khắc lão Ngụy bịt miệng ông nội tôi lại, ngoài tiếng huyên náo ở phòng chỉ huy ra thì ếch dế mùa hè và tiếng chó sủa xa xăm đột nhiên im bặt, bờ sông đột ngột dâng lên một màn sương mù.
Người trong văn phòng chỉ huy cũng nghe thấy tiếng khóc bên bờ sông đưa lại, Đinh Kiến Quốc dẫn người đi ra ngoài. Mấy người nọ trên tay cầm đèn pin, không ngừng rọi về phía tiếng khóc nhưng ngoài sương mù ra, họ chẳng trông thấy gì khác. Đinh Kiến Quốc húng hắng ho, cất lời: “Đồ giả thần giả quỷ, bắn lựu đát phát sáng qua cho tôi xem.” Đinh Kiến Quốc nói xong, một người bên cạnh cầm một khẩu súng ngắn nòng dày hướng vào đám sương mù. Chỉ thấy cái súng bụp một phát, một chùm sáng màu đỏ bay vào giữa đám sương. Dưới ánh sáng đỏ, mọi người đều kịp nhìn thấy trong bờ dốc đê thoải thoải dường như có rất nhiều người đang từ trong rừng, từ trong bùn lầy nặng nề leo về phía này.
Đinh Kiến Quốc vừa nhìn, sắc mặt đã lập tức biến đổi, vội vàng kêu: “Đi gọi công an địa phương.” Sau đó lại ra lệnh: “Mang theo vũ khí đi theo tôi.” Mấy người thuộc hạ của Đinh Kiến Quốc nghe vậy móc trên người ra súng ngắn và cả súng trường sẵn sàng đợi lệnh. Ông nội tôi lúc đó kinh sợ, trong lòng nghĩ không biết tên Đinh Kiến Quốc kia rốt cục là cán bộ gì, sao người của hắn ai ai cũng đều được phát súng? Trong lòng không thể không lo lắng, sợ rằng tên Vương Bát Đản (Dịch giả: Kẻ lưu mang, xấu xa, vô lại) kia lập tức sẽ mang hai cha con họ ra xử lý.
Cán bộ Lý và cán bộ Châu không có súng, nhìn nhau một cái, hai người có thể nhìn ra trong mắt của đối phương sự hoảng sợ và khủng hoảng. Đợi Đinh Kiến Quốc đi rồi, cán bộ Lý và cán bộ Châu vội vàng đến lều cỏ của ông cố, khẽ giọng gọi: “Lão Thẩm! Lão Thẩm!”. Ba người ông nội đã bịt bông kín tai rồi, căn bản không hề nghe thấy cán bộ Lý đang gọi nhưng mà ánh đèn pin thì vẫn nhìn thấy. Ông cố tôi bò dậy, vạch cửa lều cỏ, vừa nhìn thấy cán bộ Lý vội nói: “Nhanh vào đi!”
Cán bộ Lý và cán bộ Châu vào rồi, ông cố tôi dặn dò bọn họ vài câu. Hai người bọn họ còn nghi ngờ, cán bộ Lý nói: “Lão Thẩm, tôi cần phải biết đó là cái gì, nếu không tôi trốn như thế này lương tâm không thể nào yên ổn được.” Ông cố tôi tức phát khùng, nhỏ giọng thì thầm: “Hai vị cán bộ, các ông là người tốt, xin hãy tin tôi lần này. Một lát nữa thôi các ông sẽ biết đó là thứ gì thôi. Nhưng các ông hãy nhớ, lát nữa dù nghe thấy gì, dù nhìn thấy gì cũng tuyệt đố không được lên tiếng, cũng không được cử động. Nếu không mạng chúng ta rằng khó giữ.”
Lão Ngụy cũng hạ giọng khàn khàn nói: “Hai người không tin ông ta, liệu có tin cái miệng quạ này của tôi không?”
Cán bộ Lý còn muốn nói cái gì, cán bộ Châu đã thúc cán bộ Lý một cái nói: “Lão Ngụy vốn là đạo sĩ Tam Nguyên Quan trong huyện.” Cán bộ Lý nghe vậy thì thôi không thắc mắc nữa, đi vào ngồi trong lều cỏ. Cái lều cỏ này vốn chỉ là nơi chứa củi, bên trong chật hẹp, ba người chen chúc đã không còn mấy chỗ trống, giờ thêm hai người nữa lại càng chật hẹp hơn, nhưng lúc nguy cấp không có cách nào, mọi người đành phải chịu tạm.
Sau này tôi rất không hiểu, tại sao nhất định phải chen chúc nhau trong lều cỏ, sao không đi nơi khác rộng rãi hơn mà trốn, hoặc là chạy luôn đi. Ông nội tôi bảo lúc đó làm gì dám chạy, có khi còn chưa chạy ra khỏi con đê thì đã bị đám người Đinh Quốc Kiến đó bắt được rồi, không tránh khỏi lại ăn đòn một trận. Còn về cái lều cỏ đó, nó nằm ẩn dưới chân mấy cây liễu, âm khí nặng nên không thu hút mấy thứ tà ác.
Cán bộ Châu và cán bộ Lý sau khi chui hẳn vô lều cỏ thì bị ông cố tôi lấy bông che kín lỗ tai. Dù đã che tai lại nhưng những tiếng khóc than chói tai ngoài kia vẫn chui tận vô tim phổi, chỉ là đã nhỏ hơn rất nhiều.
Đinh Kiến Quốc dẫn theo mọi người, càng đi càng xa, ánh sáng đèn pin chiếu tản mác, đám người ông cố thỉnh thoảng lại thấy một vài tia sáng chiếu ra xa xa, bên tai chốc chốc lại vang lên tiếng súng lác đác. Lúc này, sương mù trên đê đã ngày càng dày, gần như phủ khắp cả con đê dài. Lúc đầu còn nhìn thấy được ánh sáng đèn pin, một lúc sau trước mắt mọi người đã là một mảng đen đục, trừ sương trước mắt thì đừng nói tới ánh đèn pin, đến cả thứ bên cạnh cũng nhìn không rõ nữa. Bên tai bọn họ, ngoài tiếng khóc nỉ non thảm thiết thì chẳng còn âm thanh gì nữa, không khí càng ngày càng trầm mặc, dồn nén.
Ông nội tôi nói, lúc đó tim ông đập vô cùng nhanh, toàn thân đều bị sương mù bao phủ nhưng vẫn ướt đẫm mồ hôi, sau lưng ướt đến khó chịu, mồ hôi chảy xuống mông, ngứa muốn chết, chỉ thèm được đưa tay gãi mà không dám.
Chính vào lúc này, từ xa truyền đến tiếng súng trầm trầm, liên tục không dứt, khắp nơi đều là tiếng đùng đùng đoàng đoàng cùng với tiếng hô hào la hét, sau đó là tiếng kêu la thảm thiết. Chẳng bao lâu sau, từ phía xa vọng lại những tiếng bước chân, ông nội tôi nghe ra được, đó là tiếng chân người chạy rất nhanh. Tiếng chân của người này nhanh chóng bị tiếng kêu la thảm thiết kia đuổi kịp, sau đó là tiếng lều vải bị xé toạc.
Ông nội bảo: “Lúc đó người đó đã sợ đến chết rồi, tai ông bị bịt chặt nhưng vẫn nghe được tiếng kêu đó rất rõ, như ngay bên tai vậy.”
Vào lúc đám người ông nội đang vô cùng căng thẳng thì có một người lao đến trước cửa lều cỏ, lớn tiếng hét: “Cứu mạng, cứu mạng…” Ông nội tôi nghe rất rõ, người kia là Đinh Kiến Quốc, khắp người đều ướt mồ hôi, nét mặt khủng hoảng tột độ, trên đầu toàn máu. Đinh Kiến Quốc xông tới, tay đưa ra chuẩn bị túm lấy cửa, đã sắp chạm vào cửa rồi đột ngột bị giật lại, mọi người bên trong chỉ thấy Đinh Kiến Quốc bị giật mạnh về sau một cái, dường như bị thứ gì đó trong sương mù kéo ngược trở lại.
Cán bộ Lý phản ứng cực nhanh, vừa nhìn thấy Đinh Kiến Quốc bị thứ gì đó kéo mất, vội vàng quay người giúp. Nhưng anh ta có nhanh cũng không nhanh bằng ông cố tôi, bị ông cố tôi túm cổ kéo ngược vào. Cán bộ Lý còn muốn tranh cãi thì đã nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài lều cỏ, lập tức cả người cứng đờ lại. Ông nội tôi đang nằm cũng bật ngồi dậy, vốn còn tính giúp ông cố giữ cán bộ Lý, nhưng phát hiện cán bộ Lý thần sắc hiện lên vẻ kinh dị, thuận mắt nhìn theo hướng nhìn của ông ta, lập tức cũng sợ cứng người, ngồi im tại chỗ không dám nhúc nhích.
Theo lời ông nội tôi miêu tả, thứ mà ông thấy tối ấy đã trực tiếp thay đổi cuộc đời của ông nội. Cái thứ bên ngoài lều cỏ, rõ ràng là thứ có chân có tay có đầu nhưng lại không thể nào gọi là con người được. Tôi hỏi ông nội, thế rốt cục nó là thứ gì?
Ông nội nói: “Nếu miêu tả chính xác, nó có thể gọi là Người Lưới, là nhưng người đã mục nát kết thành một tấm lưới.”
Bên ngoài lều có đúng thật là người lưới, chỉ là lúc đó sương mù lớn, lại thêm trời tối, nhìn không rõ ràng, cái bọn họ nhìn thấy là thứ ẩn ẩn hiện hiện dưới ánh đèn pin mà Đinh Kiến Quốc mang đến: Có mặt người bị đốt đến mục nát, có những cái đầu bị lõm những lỗ lớn, những cánh tay cẳng chân thối nát lỏng lẻo, đầu người mọc trên một cái bụng…
Ông nội tôi nói, nếu nói cụ thể, nó giống như người bị quái thai vậy, một người giống như nhánh cây, bên trên có bảy tám cành tua tủa. Rất nhiều những nhánh cây như vậy lại nối lại với nhau, không nói rõ được là thứ gì, hình như là xương và thịt thối tạo thành.
Mấy nhánh cây này, có cái có ba cái chân, có cái có năm cái chân, có cái có bảy tám cái đầu. Những cái đầu này có nam có nữ, có trẻ có già, còn có cả trẻ sơ sinh. Đám đầu này, cái nào cũng vẫn còn sống nhăn. Bên dưới đầu còn có những khối thịt nhỏ, vô số những con giống như đỉa bò quanh những khối thịt đó, phát ra những tiếng kêu lép nhép. Mấy cái đầu này không ngừng ngó quanh, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Những nhánh cây người này liên kết lại với nhau, chuyển động chậm chạp, vừa chuyển động, đám đầu kia vừa khóc than, đặc biệt là cái đầu trẻ sơ sinh kia, khóc chói cả tai, nhưng mà nhìn biểu cảm trên mặt nó thì lại có vẻ giống đang cười.
Trong đống đầu người này, ông nội tôi nhìn thấy bốn năm người ông quen thuộc, nếu nói bốn năm cái thứ này còn được gọi là người. Bốn năm cái đầu này chen chúc nhau mọc dưới cánh tay của một cơ thể béo ú, giống như quả kết ra trên cây vậy. Bốn năm cái đầu đó giống như chưa chết hẳn, trên mặt ngập tràn sự kinh hoàng, khóc thét lẹt dưới cánh tay béo ú, tiếng khóc đó nghe cực kì thảm thiết.
Sau khi cái thân thể mập mạp lướt qua dưới ánh đèn, ông nội tôi phát hiện một cảnh tượng còn thảm thiết hơn. Chỉ nhìn thấy phía sau lưng cái thân mập thấy một bức tường thịt có một đầu dính chặt vào, khiến cho tên mập ấy di chuyển rất khó khăn, da của bức tường thịt ấy săn chắc, nhưng có những chỗ đã bị bắn nổ lóc tróc, lộ ra xương trắng bên trong. Ông nội tôi nhận ra, dám xương đó không ngờ lại là xương cẳng chân và cẳng tay người. Bên dưới bức tường thịt nối với một cẳng chân dài và vô số chân tay chống xuống đất, cùng nhau tiến về phía trước. Cả cái thân thể đó tiến lên một bước, cái bức tường thịt cũng lê theo một bước, trên cùng của bức tường thịt lủng lẳng mười mấy cái đầu cũng theo đó lay động lay động.
Chủ nhân của mười mấy cái đầu đó, ông nội tôi nhìn thấy một số, trong đó có mười một cái sáng nay xếp hàng trên đê, mấy cái đầu vặn vẹo biến dạng, nhưng không ngoại lệ đều đang khóc lóc.
Còn gương mặt cuối cùng trên bức tường thịt, chính là của người vừa nãy mới đứng trước cửa của cái lều cỏ.
— Còn tiếp —