Quan Sơn Dạ Hành
Quyển 1: Quỷ Hải Mê Tung
Chương 1: Biển sâu xác chết trôi
Tôi là đại đệ tử Phát Khâu môn đệ đời thứ 77, nhớ lại năm ấy lúc tôi mới được 15 tuổi, tôi và đại sư huynh hộ tống sư phụ cùng nhau ra biển, rời bến thuyền là một con thuyền tên vớt thuyền* “702”, thế nhưng cụ thể để làm gì thì sư phụ cũng không nói rõ cho chúng tôi biết, chỉ biết được mời sư phụ tới đây là những người thuộc dạng các tiền bối trong nghề, lợi hại thiệt.
**Vớt thuyền: là một loại công trình hoạt động trên thuyền, chuyên dùng ở dưới nước hoạt động vớt, ở dưới nước do các tàu bè bị đắm chìm, hoặc các tàu bè trôi trên mặt nước.
Nói đến đây, tôi phải nói một đôi chút về sư phụ. Tên thật cửa sư phụ gọi là: Trần Giang, là thế hệ dòng dõi Phát Khâu môn đời thứ 76, Hào là tên thế hệ trong gia đình, người trong giang hồ xưng “Hào Giang Linh Quan*”, tuy rằng suốt cuộc đời sư phụ đào mộ vô số, nhưng mà chưa bao giờ làm lỡ tay, và cũng chưa từng tổn thất người nào trong nhóm, ở trên danh tiếng rất lớn, còn đối với chúng tôi mà nói, sư phụ như một người tưởng chừng chính là thần thoại đang tồn tại vậy.
**Linh Quan: được Đạo Giáo coi là hộ pháp Tôn Thần tôn kính cao quý nhất. Đạo Giáo có năm trăm Bách Linh Quanh thuyết pháp (tức kiến giải hay thuyết giảng Bách Linh Quan). Trong đó nổi danh nhất là “Vương Linh Quan”, rất nhiều đạo gia lập miếu đạo quán đã dùng vị này làm bậc đầu tiên trong các gian đại sảnh (hay đại điện), các Linh Quan trấn thủ sơn môn Đạo Quán điều giống nhau cũng là từ vị Vương Linh Quan mà ra.
Tôi là học trò tên thế hệ Kiệt, cũng tính được là quan môn đệ tử của sư phụ, sư phụ đã nhiều năm nay không còn nhận học trò nữa, phàm là có người đến bái sư đấy, nhưng sư phụ cũng chỉ gọi đại sư huynh đến nhận mà thôi, đại sư huynh là học trò tên chữ thế hệ là An, anh ấy có một số học trò có tuổi tác đều lớn hơn tôi rất nhiều.
Lần này sư phụ được một người tên hiệu là “Điền viên Lực Sĩ” mời tới đây, nghe nói trước kia người này chỉ dẫn một người cộng tác liền độc chiếm ngôi mộ Hoàng Lăng có cơ quan trùng trùng điệp điệp trộm cắp, ngay cả các cao thủ trong giới cũng kể từ vụ đó mà thán phục.
Màn đêm buông xuống, chiếc vớt thuyền 702 chạy trên dòng nước màu xanh lam trong dòng biển rộng không có ranh giới, giống như một chiếc lá một thân một mình trên thuyền nhỏ, dường như lúc này có cái gì đó ở trong màn đêm tối tăm cắn nuốt.
“Đại sư huynh, là bây giờ mọi người muốn đi đến nơi nào vậy?” Không biết tại sao, bỗng nhiên trong lòng dáy lên một nỗi sợ hãi kéo tới, rốt cuộc con thuyền đang chạy về phía trước định muốn đưa chúng tôi về đâu, tôi đi đến ấp úp hỏi.
Khuôn mặt của đại sư huynh hiện rõ mối nghi ngờ, than thở: “Huynh cũng không được rõ, mới vừa rồi chỉ nghe nói mấy vị tiền bối nói, mọi người muốn tìm nước biển không giống những nơi khác.”
“Còn có vụ nước biển không giống nhau nữa sao? Không phải tất cả điều là ngoài mặt, cùng cái bộ dáng này sao?” Tôi đơ đơ ngây người hỏi.”
“Việc này huynh cũng như đệ không được rõ lắm, thật tình trước đây huynh cũng chưa từng nghe ai nói nước biển cũng có vùng không giống nhau.” Đại sư huynh cũng mang vẻ mặt nghi vấn đầy đủ.
“Đại sư huynh, trước đây huynh đã từng xuống hải mộ sao?”
“Trước đây cũng có đi cùng với sư phụ, chẳng qua là không có đi vào trong mộ thôi, sư phụ không cho huynh đi cùng, chỉ nói là bên trong không khí không đủ dùng, chỉ để huynh ở trên mặt nước.”
Chẳng biết khi nào con thuyền vớt 702 dần dần dừng lại, các bậc tiền bối trong giới, đều dựa vào lan can con thuyền hướng về phía biển nhìn ra, cũng không biết là đang nhìn cái gì. Giọng nói của người “Điền Viên Lực Sĩ” vừa gọi tới vừa đi đến rằng: “Vẫn còn sớm lắm, ánh sáng mặt trăng chưa đủ sáng, hãy ráng chờ đợi tí.” Nói xong, mọi người mới dần quay trở lại vị trí chỗ ngồi cũ.
Lúc này, sư phụ đang đi về phía đại sư huynh và tôi đang đứng, cau mày, sắc mặt ngưng trọng nhìn đại sư huynh rồi nói: “Ta thấy con rất xem trọng sư đệ của con, đợi khi ta cùng mọi người xuống phía dưới, con hãy cùng sư đệ ở lại trên thuyền, không được xuống phía dưới!”
Đại sư huynh sớm đã để mối nghi ngờ trong lòng, nay sư thần sắc của sư phụ càng làm cho hắn cảm thấy đang rơi vào làng sương mù dày đặc, do dự một chút, rồi lập tức hỏi “Sư phụ, lẽ nào con cũng không được cùng thầy lặn xuống dưới sao?”
“Phía dươi sẽ xảy ra tình huống gì ta cũng không được rõ ràng lắm, dù sao hải lý cũng không giống ở trên đất liền, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa cũng sẽ phát sinh sự việc khó lường, một hồi nữa con hãy chiếu cố tốt cho sư đệ của con là được.” Sư phụ nói một giọng rất nhỏ, dường như sợ việc người đứng gần bên cạnh nghe thấy được.
Đột nhiên bên thuyền có người hô to “Thấy được, thấy được rồi,! Ở nơi nào…!” Mọi người nghe thấy, ngay tức khắc mọi người đều chạy ra, chạy tới người đang hô tô rồi nhìn lại hướng đang chỉ trỏ, thì ra đó là một vùng Hải Vực màu xanh biếc, tia sáng xuyên thấu qua ánh sáng mặt trăng là một khúc xạ lấp lánh lục quang, như đâu đó phảnh phất có hàng ngàn ma quỷ đang đương nhe nanh múa vuốt, âm u không có gì sánh được, khiến người khác vô cùng sợ hãi.
Chủ thuyền nhanh chóng khởi động chạy thuyền, lái đi đến về hướng đó, ban đầu tưởng rằng sẽ rất gần, lại không nghĩ đến sẽ mất khoảng một giờ đồng hồ mới tới nơi, trong lúc chờ thuyền đi đến nơi đó, thì đã không còn nhìn thấy lục quang lập lòe hiện lên trên nước biển nữa rồi.
Mọi người nhìn thấy tình cảnh này, không khỏi đưa mắt dồn dập về phía “Điền Viên Lực Sĩ”, chỉ thấy sắc mặt bình thản của “Điền Viên Lực Sĩ”, rồi nhẹ giọng nói: “Đây rồi, chính là chỗ này, mọi người hãy mau chuẩn bị một chút.” Một câu vừa nói xong, tất cả mọi người lập tức tự thay bộ đồ lận và bình khí, chuẩn bị xuống nước!
Lúc này, sư phụ đã chuẩn bị xong xuôi, đi đến bậc thềm rồi lại đi tới chỗ chúng tôi: “Mặc kệ ta mất khoảng bao lâu mới trở về, hai người các con tuyệt đối không thể xuống biển, biết không?”
“Dạ.” Hai chúng tôi đồng thanh trả lời, nhưng trong lòng vẫn cứ ngổn ngang lo lắng cho sư phụ.
Chỉ nghe vài tiếng “Thình phịch, thình phịch….” Mọi người lần lượt nhảy xuống nước rồi mất hút, trên thuyền chỉ còn sót lại tôi, đại sư huynh, chủ thuyền và còn có cả tiểu nhị của “Điền Viên Lực Sĩ”. Khoảng nửa giờ đã trôi qua, tiểu nhị đi tới chỗ chúng tôi đứng hỏi có đói không? Đồng thời chỉ vị trí buồng nhỏ trên tàu, tỏ ý chúng tôi có thể đến chỗ đó tìm đồ ăn.
Thật tình mà nói, lúc này dạ dày của tôi cũng đã kêu lên ùn ục lên rồi, đại sư huynh thấy biểu hiện trạng thái của tôi, liền quan tâm nói rằng: “Nếu đệ đã đói bụng, nên đi tìm cái gì đó để ăn, mà cũng mang cho huynh chút ít.”
“Này! Người anh em, có quay lại thì hãy mang cho tôi chút ít rượu là được, cảm tạ!” Tiểu nhị biết tôi muốn đi ăn, liền lớn tiếng gọi tới. Tôi trả lời rôi tiếp tục đi tới buồng nhỏ trên tàu, tôi tùy tiện tìm rượu và đồ nhắm sau đó rất nhanh đi lên. Lúc này đại sư huynh và tiểu nhị đang trò chuyện rất sôi nổi, nhìn thấy tôi bắt đầu về ở đằng sau lưng, hai người bọn họ liền ra hiệu cho tôi ngồi xuống cùng nhau ăn uống.
Thì ra là người bên cạnh “Điền Viên Lực Sĩ” này gọi là: Hạ Thiên Tường, đã theo Điền Viên Lực Sĩ 7 năm, là một trợ thủ đắc lực. Còn chuyện vì sao Hạ Thiên Tường không cùng Điền Viên Lực Sĩ đồng thời xuống nước, đại sư huynh cũng rất buồn bực. Nghĩ đến Hạ Thiên Tường này cũng coi như là một người thông minh, đại sư huynh trộm nghĩ trong lòng, liền cứ hỏi nguyên do vì sao hắn một mực không đi. Nguyên lai điền viên lực sĩ cùng sư phụ trước khi xuống nước ngôn từ điều giống nhau, đều lo lắng ở phía dưới biển xảy ra tình huống.
Thật vừa lúc tôi nghe hai người bọn họ trò chuyện, ở một bên tôi vừa ăn vừa nghe, rồi một trận cơn buồn ngủ ập tới, tôi nghe lấy nghe để đã lăn ra ngủ, sau khi tỉnh dậy, trời đã sáng choang. Liếc nhìn lại, đại sư huynh và Hạ Thiên Tường đang đứng ở lan can thuyền, không biết đang nhìn cái gì.
“Đại sư huynh, bọn họ và sư phụ còn chưa lên tới sao?” Tôi đứng dậy đi tới.
“Không có, theo đạo lý thì đã sớm nên đi ra rồi a, bọn họ mang theo bình dưỡng khí đều không đủ dùng cho một khoảng thời gian dài như vậy được, làm sao tới tận bây giờ còn không đi lên? Chẳng lẽ sư phụ cùng mọi người gặp phải chuyện gì… ?” Đại sư huynh thắt chặt hai lông mày lại, vẻ mặt hết sức hoảng hốt, nói xong lại nhìn ra hướng biển trước mắt.
Hạ Thiên Tường bên cạnh sắc mặt ngưng trọng, giật mình tại chỗ không nói câu nào. Lúc này, cảm giác như không phải là hắn đang lo lắng cho lão bản “Điền Viên Lực Sĩ” ư!
Ba người trầm mặc, một lúc lâu, đại sư huynh nói cho tôi biết chủ trường “Hãy chờ ở đây một chút huynh và Hạ Thiên Tường xuống nước dò xét tình hình, còn đệ hãy ở lại trên thuyền, nhớ kỹ tuyệt đối không được xuống dưới!”
“Không được, sư phụ đã nói không để cho chúng ta xuống dưới.”
“Hiện tại sư phụ đang gặp nguy hiểm, huynh phải đi xuống.”
“Đệ đây cũng đi xuống phía dưới.”
“Ta nói đệ không được thể xuống dưới được! Đừng nói nhảm! Ở lại trên thuyền!” Đại sư huynh cả giận nói.
“Sư phụ trước khi đi đã nói chúng ta biết không nên xuống phía dưới, huynh đang lo lắng cho sư phụ, đệ cũng đang lo lắng! Huynh muốn xuống phía dưới, đương nhiên đệ cũng muốn xuống phía dưới.” Không biết từ đâu tôi lấy ra dũng khí, bởi lẽ bình thường tôi luôn có cảm giác kính nể đối với đại sư huynh.
“Cứ dẫn hán đi xuống đi, chớ để lạc mất là được.” Hạ Thiên Tường bên cạnh rốt cuộc cũng lên tiếng, cỏ vẻ như quyết định này dường như trải qua suy nghĩ rất lâu.
Đại sư huynh nhìn Hạ Thiên Tường một chút, thoáng gật một cái, hỏi “Còn sót trang bị nữa sao?”
“Vẫn còn, tôi đi lấy.” Dứt lời, Thiên Tường đứng bên cạnh liền đi lấy đồ lặn và bình dưỡng khí.
Hạ Thiên Tường lấy ra 3 bộ đồ lặn và bình dưỡng khí, cho tôi bộ đồ lặn nhỏ nhất, nhưng tôi mặc vào bộ đồ vẫn còn rông rất nhiều.
Dù sao đây là lần đầu tiên xuống biển, bất kể thế nào tâm lý của tôi có chút căng thẳng, Thiên Tường và đại sư huynh một trước một sau lần lượt nhảy xuống dưới, tôi đang lúc do dự, đại sư huynh nổi lên trên mặt nước chờ tôi… Tôi mới dám nhảy xuống.
Tôi đang đi theo ở phía sau Thiên Tường, đại sư huynh thì theo phía sau tôi, hai người bọn họ đều bật đèn pin, để cho tôi bơi theo ánh sáng của bọn họ. Mặc vào bộ đồ lặn du động tôi cảm thấy tương đối thoải mái, cũng không biết đã bơi xuống phía dưới được bao nhiêu thước, đèn pin chiếu về phía trước chỉ thấy một mảnh màu xanh sâu thẳm, chợt lóe lên, vẫn còn có chút ít khi nhìn phía xa không rõ là cái gì. Vừa bơi về phía trước một hồi, bỗng nhiên bất chợt chân của tôi bị đại sư huynh níu lại, lúc này sư huynh lôi tôi một cái, sợ rằng tôi đây mọt trận giật mình.
Mà lúc này Hạ Thiên Tường cũng dừng lại, tôi nhìn theo vị trí đang ánh sáng đèn pin đang chiếu rọi, thiếu chút nữa không đem tôi ra hù chết, dĩ nhiên phía trước là một đám thi thể đang nổi lơ lửng, trên thi thể hiện ra những đóm sáng màu xanh lục, ở ánh sáng trên đèn pin chiếu xuống âm u dị thường. Nhưng kỳ lạ nhất chính là, những thi thể này không hề có một chút dấu hiệu hư thối nào, hơn nữa được xếp hàng rất chỉnh tề, một dạng giống như kiểu vừa mới chết đi, hướng về một phương hướng nhẹ nhàng lướt đi.
Đây là lần đàu tien trong đời tôi thấy có nhiều thi thể cùng chung một chỗ. Tôi có thể cảm nhân được trên người tóc gáy điều dựng đứng len, đại sư huynh kéo tôi về phía sau lưng, mà tôi cảm nhận rõ ràng đại sư huynh đang ở đây run lẩy bẩy, vẫn như cũ che trở ở phía trước tôi.
Thiên Tường bênh cạnh bơi về phía trước vài cái, ra hiệu cho chúng tôi có thể tiếp tục đi, lúc này đại sư huynh mới buông tôi ra…. Tôi cũng bám ở phía sau bơi đi, nhìn có chút sợ, nhưng khi khoảng cách gần đó chút ít, dọa người như vậy đã không còn nữa rồi.
Những thi thể này đều dùng vải quấn vào, cho nên không nhận ra giới tính của các thi thể, nhưng mà bên ngoài hình như có một tầng dầu mỡ, trong đó có một cỗ thi thể rơi đầu phát tán, thi thể sắp xếp thứ tự rất có quy luật, mỗi một mặt đều hướng về phía trước, sắp xếp được mở ra mấy hàng, xuất phát được sắp xếp mấy hàng, di chuyển nhẹ nhàng tới một phương hướng.
Thiên Tường bơi tới hướng về một thi thể cuối cùng, đầu tiên là dùng đèn pin soi một hồi, tôi đứng đây có điểm hơi xa chút ít, cũng không được rõ hắn ở đó đang nhìn cái gì. Vậy mà hắn nhìn một chút rồi dùng đèn pin hướng về phía cỗ thi thể kia đụng một cái, nhưng không ai ngờ thi thể kia bỗng nhiên chuyển động, lại còn mảy may lăn qua một bên trở mình một cái, bộ đầu lập tức chỉ hướng về Thiên Tường, nhẹ nhàng di chuyển tới về phía Thiên Tường. Giá thế này đem ba người chúng tôi sợ ngây người, vậy mà tôi sợ run người nguyên tại chỗ một hồi lâu mới phản ứng lại được.
Bản năng Thiên Tường bơi về phía sau vài cái. Đại sư huynh lập tức móc ra đoản kiếm rồi bơi đi, cũng may thi thể di chuyển rất chậm, trong chốc lát vẫn không đuổi kịp Thiên Tường. Đại sư huynh bơi về phía trước đối mặt với thi thể, bày xong tư thế công kích, nhưng thi thể kia, không một chút mảy may để y tới đại sư huynh, chuyên tâm đuổi theo Thiên Tường không tha.
Thiên Tường dùng tay ra dấu nói ý bảo đại sư huynh dẫn theo tôi tiếp tục lặn xuống dưới, tạm thời không cần phải để ý tới hắn, một hồi hắn sẽ trở lại tìm chúng tôi. Sau đó Thiên Tường du tẩu, cỗ thi thể kia cũng di chuyển tới phía sau hướng về phía xa xa.
Rất nhanh tôi đã không còn nhìn thấy ánh sáng đèn pin của hắn rồi, ngay cả thi thể di chuyển chạy theo hắn cũng không còn thấy nữa. Tôi nhìn đại sư huynh, đại sư huynh ra hiệu tôi tiếp tục di chuyển xuống dưới, đừng đụng đến những thi thể này. Lại di chuyển xuống một hồi lâu, liền chạm đến dưới đáy biển.
Dưới đáy biển ngay cả đá ngầm san hô cũng không có, đáy biển cảnh vật trơ trụi. Đại sư huynh vừa dẫn tôi theo vừa vừa bơi mấy vòng ở chỗ này, vẫn là không phát hiện được cái gì.
Lúc này phía sau chúng tôi có một luồng ánh sáng của đèn pin hướng về chúng tôi bơi tới, là Thiên Tường! Nhưng có điều chính là phía sau chân hắn không còn thấy thi thể kia đâu, đại sư huynh đưa ngón tay về phía Hạ Thiên Tường ý bảo hỏi thi thể kia đi về hướng nào, không có bất kỳ câu trả lời nào của Thiên Tường nhưng mà ra hiệu chúng tôi đi theo hắn, tôi và đại sư huynh đi theo Thiên Tường bơi về nơi địa điểm chỗ cũ vừa gặp các thi thể. Song có điều không còn thấy các thi thể đâu nữa, Thiên Tường và đại sư huynh liền bơi xuống xung quanh, hơn hết vẫn là không tìm thấy vật gì đáng ngờ.
Trong chốc lát, ở một hướng khác vừa xuất hiện trôi đến là một đám thi thể lục quang lập lòe. Ba người chúng tôi ai cũng không dám nhúc nhích vẫn là quan sát đến những thi thể này. Thiên Tường ra hiệu chúng tôi bơi theo những thi thể này.
Ở đám thi thể trước mặt tôi, hình như phía dưới chân không băng bó được, tôi bơi về phía trước vài cái, muốn nhìn một chút có cái gì đó vì có điểm không được bình thường, tôi nhìn thấy thi thể này đã mọc miếng vảy khắp cả trên chân.
Trong lòng tôi cả kinh, đây là lân thi, trước đây có nghe nói qua miếng vảy thi thể, nhưng đều là lão nhân thuật lại thôi, cho tới bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy qua. Cho dù có gặp hay không, nhưng trong lòng lại hơi sợ, bởi vì lão nhân có nói qua: Phàm là thi thể mang miếng vảy đều là Linh thi, Linh Thi phải trải qua ngàn năm Tịnh Hóa mới hình thành, cũng là một loại thuộc về với Hoạt Thi, coi như việc chúng tôi đào mộ cũng phải kính nể Linh Thi.
Lẽ nào thi thể nổi bồng bềnh trước mặt chúng tôi, có thật sự là lân thi đã trải qua ngàn năm sao?
Ở Phát Khâu môn chúng tôi có một quy củ, đó chính là: Gặp phải Linh Thi không đánh thức Thi, gặp phải Côn Thi không mở quan tài. Đây cũng là một loại tôn kính Linh Thi ngàn năm Tịnh Hóa, thi thể được gìn giữ ngàn năm không mục nát, mới có thể mọc miếng vảy ra, cho nên Lân Thi rất ít khi có thể gặp được. ngay cả sư phụ của chúng tôi cũng đều chưa từng gặp qua Lân Thi.
Tôi ngoắc tay ra hiệu đại sư huynh và Thiên Tường cùng đi xem, vẻ mặt của đại sư huynh rất hồi hộp, dù sao đây cũng là lần đầu tiên gặp phải Lân Thi, mà Thiên Tường cũng không có gì phản ứng, hình như có vẻ do thói quen.
Đại sư huynh từ bên cạnh xoay người bơi đi, kiểm tra phía trước thi thể, tôi cũng đi theo sát ở phía sau. Thi thể ở phía sau đi theo cũng thế, thi thể ở phía trước cũng lộ ra bộ phận miếng vảy.
“Chúng ta có nên đi theo những thi thể này đi đến chỗ nào chứ?” Đại sư huynh nhìn phía Hạ Thiên Tường rồi trong tay hoa tay múa chân nói. Thiên Tường lắc đầu bày tỏ hắn cũng không biết, theo thi thể bơi đi đâu là được rồi.
Thời điểm ngay lúc đại sư huynh và Thiên Tường còn đang trao đổi ngôn ngữ của người điếc khoa tay múa chân, tôi nhìn thấy phía sau Thiên Tường, một cỗ thi thể đi theo, cũng không biết lúc nào đã đi theo ở phía sau hắn, hình như là một cỗ thi thể vừa rồi đuổi theo Thiên Tường, tôi hướng về đại sư huynh và Thiên Tường chợt phất tay, để cho bọn họ nhìn phía sau Thiên Tường
Thiên Tường vội vàng nhìn lại, thiếu chút nữa là thi thể đó đã đánh lên, nhưng ngay lúc khi bản năng né tránh của Thiên Tường sang một bên, rồi vừa lúc đụng vào vừa nhìn cỗ thi thể Lân Thi kia. Đây đúng thật là một ba vị bình, một ba lại khởi, trước cỗ thi thể kia còn đang đuổi theo không tha, hiện tại lại ra thêm một cái, vẫn khiến cho người ta còn sống cũng không sống được rồi! biểu cảm của Thiên Tường hiện ra như một người cao số, bắt đầu ở trong dưới dòng biển chạy đi lòng vòng.
Đồng thời dùng tay ra hiệu nói: “Thi thể nơi này rất quái lạ, sẽ bám theo người chạm vào nó, hắn cần phải bơi ra xa một chút, để hất ra hai cỗ thi thể này, rồi sẽ trở lại, để cho chúng tôi tiếp tục bám theo các thi thể đang bơi lội”
Có điều ngón tay đại sư huynh chỉ vào Thiên Tường, rồi sau đó chỉ về bình dưỡng khí trên lưng, sau đó lắc đầu, ý nói với Thiên Tường là chúng ta không đủ dưỡng khí để có thể đi xa được.
Thiên Tường cũng nhìn lại đồng hồ dưỡng khí, quả thực không thể ở đây đi xa được nữa rồi, và cũng không thể đi theo các thi thể này, nếu như tiếp tục đi theo, phỏng chừng còn không biết đi tới đâu, mà có khi chúng ta cũng thành xác chết rồi.
Ba người chúng tôi ngừng lại, Thiên Tường và đại sư huynh dùng tay nói thảo luận phải làm cái gì, trong lúc này tôi rất mệt mỏi, dù sao tôi vẫn còn nhỏ, cũng không có nhiều thể lực nhiều như vậy.
Hai cỗ thi thể kia lập tức xuất hiện lại cùng nhau đi tới, Thiên Tường liền bơi một vòng lớn, tôi và đại sư huynh không hề nhúc nhích, hai cổ thi thể khoảng cách nhẹ nhàng đi tới bên cạnh tôi, thậm chí tôi có thể cảm nhận được hai cổ thi thể kia trong dòng nước, chậm rãi từ khuôn mặt của tôi xẹt qua. Cái loại cảm giác này khiến người ta nghẹt thở, hít thở không thông.
Không đợi tôi phản ứng kịp, hai người bọn họ liền bắt đầu lôi kéo tôi bơi lên trên. bất quá hai cỗ thi thể kia, cũng không thể theo kịp, một lát sau, ba người chúng tôi nổi lên mặt nước, có thể là chúng tôi đã bơi đi quá xa, chúng tôi cũng không nhìn thấy tung tích của thuyền vớt 702 đâu nữa.
Cũng đã đem bình dưỡng khí trên vai cầm xuống dưới, nói chuyện với nhau vài câu.
“Còn có thể tìm được định vị con thuyền nằm ở hướng nào sao?” Đại sư huynh nghi ngờ nhìn Thiên Tường hỏi.
“Có thể là có khả năng, không làm hao tổn nhiều sức đâu.” Dứt lời, Thiên Tường nhìn chung quanh một lần, liền dẫn tôi và đại sư huynh hướng về một phương hướng bơi đi. Chắc là bởi vì thể lực của tôi hết chống đõ nổi, cho nên rất nhanh sau đó bị hai người bọn họ với gác vai kề bơi đi, nói cho chính hơn là cần phải gác kề vai để bơi tiếp.
Chính xác là khổ rồi, nhóm chúng tôi có ba người bơi qua bơi lại sắp sỉ gần 2 canh giờ cũng không tìm thấy được chiếc thuyền vớt 702.
“Phương hướng này không sai a! Rõ ràng là chiếc thuyền nằm ở phương hướng này mà, làm sao có thể không tìm được!” Hạ Thiên Tường lẩm bẩm.
“Lẽ nào chủ thuyền đã lái đi rồi sao?” Đại sư huynh nghi ngờ hỏi.
“Việc này chắc chắn sẽ không đi, vẫn chưa có người nào trả tiền cho lão chủ thuyền cơ, không có khả năng hắn không lấy được tiền mà đi ngay được a.” Thiên Tường còn tiếp tục nói: “Đúng vào thời điểm đó tôi có nhìn thấy, khi chiếc thuyền dừng lại cách ở đó không xa có các đảo thạch san hô, hãy kiên trì một chút nữa, cũng nhanh đến các đảo thạch san hô kia thôi.”