Quyển 1
Chương 10:
[ Tiêu Ký Thư Thiêm ]
“Đứng ở đại học xx” Hà Kiện Phi bắt đầu mở miệng, cười nói: “Thời cơ chưa tới, không muốn tiết lộ cho mấy người nghe đâu.” Tội nghiệp cho bác Trần và Điền Âm Trăn vừa nghe được mùi thơm, bỗng nhiên lại nghe được đoạn sau không có gì. Điền Âm Trăn bĩu môi nhô ra nói: “Thừa nước đục thả câu! Cái tính cách thối của cậu lúc nào cũng chẳng thay đổi!” Hà Kiện Phi nhìn Lý lão bá ở bên cạnh một chút đang nhìn xung quanh ngơ ngác một cách mê mẩn, thở dài một hơi, đi tới vỗ vai bác ta nói: “Đến trạm, đi thôi.” Lý lão bá chậm rãi đi đứng dậy, nhìn bầy người bên ngoài nói: “Nghĩ không tới món nợ cũ năm mươi năm trước cuối cùng ngày hôm nay cũng phải thanh toán xong. Đông Lộ, tôi tới đây để chịu tội với cô. Hi vọng cô hãy yên nghỉ đi thôi, không nên tiếp tục hại người nữa.”
Ngoài cửa sổ, là một mảnh màu sắc vàng óng ánh, bảo phủ cả vùng, dường như trên đời này đã không còn bất cứ cái gì ô uê nữa, chuyện ác mộng liên miên bất tuyệt dưới năm mươi năm có thể ngay đêm nay có triệt để xong xuôi được chăng? Bác trần đi xuống xe, nhìn sang sắc trời rồi nói: “Muộn rồi. Chúng ta đi đến đâu đó nghỉ ngơi trước một đêm rồi ngày mai hãy đi tiếp.”
Hà Kiện Phi không nhịn được cười liền nói: “Bác nói chúng ta đi du ngoạn à? Nào có chuyện đi tìm quỷ? Huống hồ bây giờ chúng ta là đi tìm quyển nhật ký, mà đoán chừng quyển nhật ký đã rơi vào một bàn tay của oan hồn nào đó rồi cũng nên, không thể tìm được nó, thì vô phương lấy được quyển nhật ký. Cho nên, tôi mới hết lần này tới lần khác chọn giờ muộn mới đi.”
Bác Trần thất thanh nói lớn: “Vậy chúng ta đi khác nào phải chịu chết sao? Cháu xác định cháu đánh thắng được Đông Lộ? Dù là cháu có thể đánh thắng cô ta, oan hồn chỗ đó tích lũy hơn năm mươi năm, cháu có thể phối hợp tất cả để đối phó được sao?”
Hà Kiện Phi còn chưa kịp nói tới, Điền Âm Trăn liền cướp lời nói liền: “Bác, bác đã quên? Hôm nay là tết nguyên tiêu sao!”
Bác Trần sững sờ nói: “Tại sao lại là tết nguyên tiêu? Chẳng lẽ quỷ còn ăn bánh trôi hay sao?”
Cuối cùng ngay cả Lý lão bá đều mỉm cười nói: “Lão đệ, anh có điểm thường thức chưa? Tết nguyên tiêu là người tết, là dương khí nặng nhất khiến âm khí trở nên yếu đi trong tết, giống như ở lúc này, quỷ đều không dám đi ra ngoài. Nói cách khác, hôm nay là ngàn năm có một thuở ngày lành, cũng là lúc chúng ta có tỷ lệ thành công lớn nhất.”
Bác Trần bây giờ mới hiểu được chút ít, lại nói: “Nhưng Đông Lộ không giống như các quỷ bình thường, làm sao anh biết cô ta không có năng lực đi ra ngoài tác oai?”
Đột nhiên Hà Kiện Phi lên tiếng: “Đứng là những quỷ khác không thể ra ngoài tác quái, thế nhưng nhất định cô ta sẽ đi ra ngoài cản trở chúng ta.”
Giọng nói Bác Trần run run: “Vậy chúng ta vẫn còn muốn đi?” Hà Kiện Phi cười lạnh nhạt nói: “Tôi nhất định là phải tìm được quyển nhật ký sau đó giết chết cô ta. Mục đích chủ yếu nhất tối nay của tôi là không phải muốn quyển nhật ký, mà là Đông Lộ. Nếu như cô ta đồng ý siêu sinh, vậy dĩ nhiên là kết quả tốt nhất. Nếu như cô ta thủy chung vô pháp quên cừu hận, tôi cũng sẽ không hề nương tay!”
Trong lúc nhất thời, bốn người cũng không nói gì, lâm vào một mảnh lúng túng trong yên tĩnh.
Một lát sau, Điền Âm Trăn nói: “Cậu có lòng tin đánh bại cô ta? Pháp lực của cậu căn bản không thể thu phục được cô ta.” Hà Kiện Phi nói: “Đúng vậy, nhưng là hôm nay sẽ khác, hôm nay là nguyên tiêu, tôi có thể mượn sức mạnh dương khí chèn ép đối với sức mạnh âm khí, như vậy, sẽ dựa vào pháp lực Tử Kim Bát, hẳn là tôi so với Đông Lộ có hơi thắng chần chừ.”
Điền Âm TRăn nói: “Vậy trước tiên là cậu đi thu phục Đông Lộ hay sao?”
Hà Kiện Phi nói: “Không cần, trước tiên là chúng ta hãy đi tìm quyển nhật ký đã. Oan khí Đông Lộ chỉ có thể ở tại trong con đường kia là nặng nhất. tôi nghĩ cô ta tuyệt đối sẽ không đần như vậy sẽ rời khỏi cái con đường nhỏ kia đi đến chặn chúng ta, huống hồ đặc biệt ở trong đó là cuộc sống.”
Lý lão bá nói: “Tôi chờ đợi ngày này đã từ rất lâu rồi, đã từ rất lâu rồi tôi không cùng đối thoại với Đông Lộ, chúng ta đi vào thôi.”
Bác Trần trầm ngâm nửa khắc, cũng không chút do dự nào cũng theo sát Lý lão bá bước vào.
Hà Kiện Phi nhìn Điền Âm Trăn cười nói: “Cô có sợ không?” Điền Âm Trăn cười nói: “Cậu đã có phần thắng như thế, làm sao tôi lại sợ cái gì cơ chứ?”
Lúc này, trời đã hoàn toàn tối sầm.
Trong sân trường do dây là ngày nghỉ, cũng không hề có người nào, trường học chỉ vì để tiết kiệm tiền, thậm chí ngay cả đèn đường cũng không hề mở.
Cho nên, trong sân trường chỉ còn một mảnh màu đen chùi chui mà thôi, cái gì cũng không thể nhận ra, chỉ có ánh trăng xuyên thấu qua các bóng cây tạo thành màu sắc ảm đạm rơi vào bề mặt đường, còn có loại chim gì đó đang vẫy gọi chẳng biết rõ, có lẽ là quạ đen ở nơi nào đó liều mạng gọi, thường xuyên có một loại bầu không khí quỷ dị kinh khủng càng lúc tăng thêm.
Lúc này đang ở trong rừng cây thỉnh thoảng có một bóng trắng lướt qua hoặc có một ngọn lửa ma chơi, sau đó có ngọn gió “ô ô” đang kêu.
Bác Trần chịu không được liền hỏi “Này bóng trắng kia là cái gì vậy? Là một màu trắng gì đó chứ không phải là trắng như lá cờ đâu?” Hà Kiện Phi cười nhạt nói: “Đó là u hồn, không cần để ý tới nó, nó buồn chán quá nên nhân tiện đi dạo mà thôi.” Bác trần không khỏi sợ hãi đến rùng mình một cái, không dám nói thêm câu nào.
Không bao lâu sau, đến một chỗ trong rừng cây sâu thẳm, Lý lão bá chỉ vào bên trong nói: “Lúc đó thi thể liền năm ở chỗ đó, bên cạnh chính là quyển nhật ký, đây là chỗ cuối cùng tôi nhìn thấy nó.”
Điền Âm Trăn đang muốn bước đến kiểm tra, Hà Kiện Phi kéo cô lại nói: “Từ từ đã! Chỗ trước kia là chõ nào?”
Bác Trần trả lời: “Chõ trước kia là một con đường lớn, coi như là một người đương sự của trường học nói.”
Hà Kiện Phi cười nói: “Không cần đi tìm. Vậy có người vô duyên vô cớ dám ở trên con đường lớn đào một lỗ đem đi giấu đồ rồi sao? Nhất định quyển nhật ký là nằm trong một địa điểm khác, có thể là nằm trong gần đây, chúng ta đi tìm kiếm xung quanh thôi …”
Đột nhiên nghe được Lý lão bá quát to một tiếng: “Anh làm gì vậy?
Hà Kiện Phi và Điền Âm TRăn vội vã quay đầu lại nói: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Chỉ thấy khuôn mặt của Bác Trần không còn một chút máu, toàn thân đứng run rẩy, tái nhợt đến nỗi giống như một người giấy.
“Anh đã làm gì? Bác Trần!” Hà Kiện Phi thất kinh hỏi.
Bác Trần run run rẩy rẩy nói: “Không … không có việc gì, hay là … có thể tôi thấy là ảo giác.”
Đi một vài bước, phía sau lại truyền tới một tiếng kêu rất to.
Lý lão bá bỗng nhiên xoay đầu lại nói: “Không đúng, khẳng định là có quỷ, rốt cuộc anh nhìn thấy là cái gì? Vừa rồi tôi rõ ràng cũng thấy một cái bóng đen thùi lùi đi qua, không phải là nói cho anh biết là không cần phải để ý tới u hồn này sao?”
Bác Trần đã sợ đến độ co quắp người trên mặt đất, Hà Kiện Phi không thể làm gì khác hơn là dội thềm chút nước nóng xuống phía dưới, ông ta mới lắp bắp nói: “Mới vừa …. Vừa rồi bên cạnh xẹt qua một …. Vẻ mặt của chu nho khi còn sống đầy lở loét.”
Lý lão bá mắng: “Chu Nho để cho anh sợ đến vậy sao? Đợt lát nữa nếu như nhìn thấy quỷ thì làm sao bây giờ?”
“Không … không phải duyên cớ này. Hắn … cố ý cùng ta một đối mặt, tôi cảm thấy cho hắn … hình như hắn là Thẩm Phóng.”
Hà Kiện Phi hỏi: “Thẩm PHóng là ai?”
Bác Trần trả lời: “Là bạn thân của Quân Hành, về sau bị làm oan hồn trong quyển nhật ký giết chết.”
Vừa mới dứt lời, trực giác sau ót Hà Kiện Phi có cơn gió cứng ngắc, sắc mặt Bác Trần đại biến, thất thanh cả kinh nói lớn: “Thẩm PHóng”
Nói thì chậm, khi đó thì rất nhanh, bàn tay xinh đẹp của Điền Âm Trăn vừa di chuyển, ba mũi ám khí bắn ra. Chỉ nghe thấy trong bụi rậm kêu to “A” một tiếng, sau đó truyền âm thanh đến một vật nặng rơi xuống đất.
Hà Kiện Phi nghe được tiếng kêu, trái lại thở dài một hơi, đã có tiếng vang, đã nói lên việc cậu sợ đến hết mức. Vậy ngay lập tức hắn cũng không phải là con quỷ nào đó. Điền Âm TRăn chạy gấp gáp tới coi, bác Trần vạn phần hoảng sợ kéo tay áo của Lý lão bá nói: “Hắn … hắn thật sự … hình như … Thẩm Phóng.” Lý lão bá vỗ lưng của ông tan rồi an ủi: “Coi như thiên hạ đúng là nhiều người. Được rồi, anh không cần phải nghi thần nghi quỷ.”
Trong rừng cây truyền ra một tiếng thét chói tai, hai tay Điền Âm Trăn che mặt hoang mang hoảng hốt sau khi đã chạy tới, thét to: “Thật là đáng sợ nha! Thật là đáng sợ nha! Tôi không nên đến nhìn!!”
Hà Kiện Phi nhanh chân chạy đến đi đến bên kia, chạy không bao lâu sau, cậu cũng dừng lại. Thoáng chốc, Hà Kiện Phi có gan dạ cũng muốn nôn mửa. Trên mặt đất, một người Chu nho ngồi lẳng lặng, trên mặt rậm rạp chằng chịt vết sẹo dài khắp khuôn mặt, đại đa số đã chảy ra mủ, hai bên môi đều đã vỡ ra. Phía dưới cằm mà nhếch lên thật cao, hai chân lõm hướng vào bên trong thành hình dạng dấu móc, trên tay có mấy chỗ da xanh tím tím bầm, giống như rêu mốc meo xanh biếc.
Hà Kiện Phi cau màu nói, nhanh lên mau lấy ra 5 nguyên tiền thảy qua, lại nghe thấy Chu nho cười to ầm ĩ nói: “TRần chủ tịch, cuối cùng ông cũng đã tới? Năm mươi năm không gặp, ông không nghĩ tới tôi sẽ biến thành cái dị dạng này sao?” Phía kia truyền tới làm cho bác Trần thống khổ kêu to một tiếng: “KHông! KHông có khả năng! Tuyệt đối ông điều không phải là Thẩm Phong! Thẩm Phong đã chết! Ông không phải người, ông không phải là người, ông là quỷ!!”
Chu nho cười quái dị nói: “Tại sao lại không thể à! Thời trước trong lớp nổi danh mỹ nam tử làm sao sẽ trở thành xấu xí và dơ bản như vậy sao??!! Nếu như ta không phải vì Quân Hành, sớm sẽ thành quỷ rồi. Lớn lên trong hình dạng này, còn sống trên đời này làm gì hả? Mi xem những vết đỏ này đâu nhức hành hạ, giữ lại vết mủ này cũng vô ích, nhưng trông nó thật khả ái a! Chúng nó kết bạn với ta đã được năm mươi năm rồi đấy!”
Bác Trần thở gấp nói: “Vì sao? Vì sao ông chưa hề chết đi? Bọn họ nói ông bảo quản lưu giữ quyển nhật ký, ông đáng chết! Dáng vẻ của ông … tôi không tin! Tôi không tin!!!”
Chu nho lẩm bẩm nói: “Nếu ai giữ lấy quyển nhật ký, sự thử thách máu và lửa sẽ giáng đầu đến những người nào giữ lại nó. Không sai! Ta cần phải chết đi! Quân Hành đã vứt bỏ một cái mạng để giữ lấy quyển nhật ký, nó ở trong tay ta mà không đủ sức hủy diệt! Cho nên bạn tốt của ta đều chết hết, chỉ còn lại mỗi mình ta. Cho nên, ta không thể chết được!” Đột nhiên ông ta lớn tiếng hét lên: “Mi biết có biết vì sao ta không thể chết được chăng? Haha, ta suy đi tính lại cuối cùng cũng nghĩ ra được một diệu kế. Mi biết là cái gì không? Ta là ta yêu chó bobby nhưng liền chôn nó hơn là quyển nhật ký này. Cứ như vậy, liền biến thành một bobby mà ta không cần phải ẩn giấu quyển nhật ký.
Hà Kiện Phi nhìn hắn với ánh mắt thương hại, không khỏi thở dài một hơi rồi nói: “Chúng tôi thu phục phục được oan hồn, nhưng hết thẩy thương tổn thì không thể chữa trị được. Thiên Đạo Luân Hồi, số phận đã định trước, việc đã đến nước này cũng không thể cứu vớt. Hôm nay tôi đến đây chính là đánh tan cực khổ của đàn anh từ nay về sau, còn Quân Hành tiền bối là một người trong sạch.”
Chu nho cười lạnh nói: “Loại người mạnh miệng như mày thì ai cũng có thể đến giản? Nguyền rủa điều không phải nói đến từ trên người của mày hay sao? Mày nghĩ rằng tao không thể khống chế được nó? Nếu tao không thể không chế được nó, còn có thể lưu lại ở chỗ này sao?”
Hà Kiện Phi thấy hắn không tin. Vì vậy ngửa mặt lên trời nói: “Trên đời chứng giám, tôi Hà Kiện Phi từ hôm nay thề rằng, biến thành chủ nhân của quyển nhật ký nguyền rủa kia sinh ra hết thẩy toàn bộ hậu quả do một mình tôi sẽ đến ganh chịu.
Khuôn mặt chu nho biểu hiện một loại sắc mặt kinh dị, phảng phất như nhìn thấy Quân Hành năm đó, giọng nói rung rung: “Tốt tốt, Quân Hành, chuyện của mình, chính mày sẽ giải quyết, tao biết mày không cam lòng, mày khẳng định sẽ trở lại! Dù sao quyển nhật ký cũng là do mày dùng đến tính mạng đổi lấy!” Hà Kiện Phi biết hắn có phần điên rồi, không thể làm gì khác hơn là thở dài không nói.
Nào ngờ chu nho vừa dứt lời, bên kia rừng cây đột nhiên vọt tới một mảnh huyết quang, vẻ mặt Hà Kiện Phi giận tái mặt nói: “Thi Đình, chuyện đầu sỏ do mi gây lên, cuối cùng cũng bằng lòng đi ra gặp người rồi sao?”
Lời ấy vừa thốt ra, ngoài ra ba người còn lại kinh hãi nói: “Cái gì!! Là cô”!
Trong huyết quang đứng lên một bóng trắng có tóc tai bù xù, một tiếng cười âm trầm vang đến trong không gian im lặng: “Nếu mi nhìn thấy thấu khuôn mặt của ta, ta ẩn nấp cũng không hề có ý tứ.
Hà Kiện Phi cười nhạt nói: “Đã sớm muốn biết chút về việc bụng dạ hẹp hòi của một đàn bà như cô. Quân Hành tiền bối nhận thức được rất rõ ràng cô chỉ là nỗi bất hạnh của ông ta!”
Bóng trắng cười the thé nói:” Mi nói những lời này hẳn là nói lật họng. Vì sao? Không có một người oan khuất nào đã nhận được sự che chở của trời cao, nhưng các mi tự xung là người nhân gian vệ sĩ thì đến cuối cùng có hiểu được cái gì đối với cái gì là sai và cái gì gọi là đúng hoặc cái gì gọi là tà ác?”
Hà Kiện Phi lạnh lùng nói: “Những thú đó không cần cô phải giáo huấn tôi, rõ ràng là cô hại chết ông ta, tôi thực sự không biết cô còn có cái gì nữa nếu gọi là oan tình?”
“Chính ta đã giết hắn, thế nhưng hắn không đúng với ta trước, hắn di tình biệt luyết thích Đông Lộ còn chưa tính, vì sao còn muốn xử oan với ta, sỉ nhục ta … nếu như ta không giết hắn, khó giải mối hạn thù trong lòng ta. Nhưng mà chính lúc ta giết hắn đi, thì có sao đâu này? Ta vẫn là đã như chết rồi, ta không muốn chết ở nơi mà có bàn tay của lũ đàn ông đáng khinh, cho nên ta tự sát. Hắn đã bất nhân, ta cũng bất nghĩa. Chỉ khi chết rồi, mới có thể trở thành một oan hồn, tài năng sát nhân tự do tự tại, ta muốn giết hết người trong cả thiên hạ, khả năng như vậy mới có thể giải hận trong lòng ta.”
Hà Kiện Phi nhịn không được nói lớn tiếng ngắt lời: “Câm miệng! Hết thẩy đều là do một bên nói bậy nói bạ! Toàn bộ sự tưởng tượng của mi điều là trống rỗng! Quân Hành tiền bối chẳng qua là để giải cứu oan hồn, mang lại sự bình an cho ngôi trường. Nếu như không phải cái điều cản trở của mi, thì ở đây sẽ không tồn lại gọi là đường oan quỷ, ngôi trường cũng sẽ không có nhiều người chết như vậy! Chỉ dựa vào cái bằng chứng tội danh này thôi, đủ để phán xử hồn phách của mi tiêu tán!
Bóng trắng không lên tiếng hồi lâu, Hà Kiện Phi thấy thời gian không còn nhiều, lấy Tử Kim Bát ra nói: “Cho ta vĩnh viễn biến mất bên trong nhân gian, đồ vật xấu xí!” Một màn kim quang bắn ra, chỉ thấy bóng trắng kêu to “A A A A” một tiếng, đã bị thu vào bên trong.
Chu nho nằm bên cạnh hồi lâu không lên tiếng, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to nói: “Quân Hành, Quân Hành, mi nhìn thấy không? Người hại mi lại là Thi Đình! Ta thật là thiệt thòi … ta thiệt thòi như vậy mà vẫn thích cô ta! Cái án oan của mi đã rửa sạch, ta đây nửa người nửa quỷ …” Nói đến đây, cỏ họng của ông ta phát sinh một tiếng “lộp bộp”, bên cạnh đó thân thể bỗng mềm nhũn, chờ đến lúc Lý lão bá bước tới hỏi thăm, thì đã tắt thở. Bác Trần chịu không nổi được nữa mà nằm sấp tại chỗ khóc lớn: “Thẩm Phóng, tôi biết anh bị oan uất rồi! Vì sao anh lại đi tìm đến cái chết nhanh như vậy? Tôi còn muốn đón anh đi hưởng cái sống yên ổn. Người khác chê anh, với tôi lại không chê anh! Thẩm Phóng …” Lý lão bá ở bên cạnh lẳng lặng nhìn, vào mấy ngày trước, bác cũng vừa mới cam chịu cái cảm giác trái tim đau đớn này. Con đường này gây cho mấy đời người chịu thương tâm thì không có cách nào giải quyết được. Hà Kiện Phi chậm rãi bước tới chỗ huyết quang, đào lên một cái hộp nhỏ bằng đồng thau, bên trong là một quyển nhật ký nguyền rửa đã nằm ở bên trong đó vẫn duy trì sự yên tĩnh mấy năm nay. Hà Kiện Phi nhẹ nhàng lật nhẹ bề mặt ra, chỉ trông thấy trên tên sách trắng lóa như tuyết, lễ rửa tội máu và lửa đã vĩnh viễn đi qua. Lật qua một bên, vừa thấy Quân Hành ghi chép và sự thật hoàn toàn tương đối chính xác. Hà Kiện Phi khép lại nhật ký, nhịn không được thở dài một tiếng: Giả như Quân Hành không chết, ông ấy nhất định có thể siêu thoát oan hồn Đông Lộ. Sự tình này hà tất gì đến hôm nay khó giải quyết đến như vậy?”