
Nhưng tiếp theo nên đi đâu? Tiền Diệc Tâm lại sầu não.
“Ta muốn về qua nha.” Đường Gia Ngọc nói.
Cả ba đã có một điểm đến, thúc ngựa chạy như bay suốt quãng đường.
Ngoài đại môn Đường gia trước đây có một cặp đèn lồng đỏ treo sáng rực cả đêm. Nhưng bây giờ, ngay cả tấm bảng có chữ Đường trạch cũng lung lay.
Ngoại trừ dấu vết đánh nhau giữa Đường phụ và kẻ tấn công ở sân sau, mọi thứ khác đều giống như trước. Trong bóng đêm, nó vẫn là nhà, nhưng lại không phải là nhà nữa.
Ngắn ngủi mấy ngày, đã cảnh còn người mất.
Tiền Diệc Tâm cũng có chút xúc động.
Sự việc đã xảy ra rồi, không thể quay lại. Nàng nghĩ việc sa vào trong đó là vô ích. Hầu hết thời gian, nàng luôn lý trí hơn cảm xúc. Nhưng lý trí không có nghĩa sẽ không đau buồn. Chỉ là lý trí cho rằng sinh, lão, bệnh, tử, thiên tai nhân họa đều không thể tránh khỏi. Lúc này, điều quan trọng nhất là phải tìm ra hung thủ thực sự để người quá cố được yên nghỉ. Nếu như luôn khổ sở, khi gặp lại sự cố, càng khó đưa ra phán đoán chính xác.
Nàng nhìn Đường Gia Ngọc, hơi xuất thần. Trong tình huống này, không thể dạy người khác lý trí.
“Ai?” Thính giác Thượng Võ rất tốt.
Y bước nhanh về phía trước, nắm lấy cổ áo của nam nhân đang trốn sau trụ đá, ném hắn ta xuống đất. Người kia vẫn muốn vùng vẫy, y liền rút thanh kiếm từ thắt lưng của mình kề vào cổ nam nhân.
“Không phải ta, không phải ta, ngươi đã nhận sai người rồi.” Nam nhân hét lên, Thượng Võ đành phải dùng tay còn lại che miệng hắn ta.
“Giọng nói này có chút quen tai,” Đường Gia Ngọc nói.
Tiền Diệc Tâm lấy mồi lửa ra, chiếu sáng khuôn mặt nam nhân.
Đường Gia Ngọc nhìn một cái, “Cữu cữu, sao thúc lại trốn ở đây,” Nàng ta tiếp tục nói, “Thượng Võ ca, buông hắn ra đi.”
Cữu cữu của Đường Gia Ngọc là đệ đệ duy nhất của Đường mẫu. Khi Đường Gia Ngọc còn nhỏ, Đường mẫu đã qua đời, trước khi mất, bà đã lôi kéo Đường phụ dặn dò mấy trăm lần, bà biết đệ đệ của mình là không xứng đáng, chỉ nhờ Đường phụ giúp đỡ khi ông ta gặp khó khăn. Tuy nhiên, Lý Thông kẻ này chẳng ngại hãm hại người khác, hết ăn lại nằm, còn nhát gan tham tài, chỉ tìm đến nhà họ Đường nếu ông ta gặp rắc rối. Đường phụ lấy không ít tiền lót mông cho ông ta, vì thế vị cữu cữu này của Đường Gia Ngọc vẻ mặt không được đễ gần cho lắm.
“Ái chà, là Gia Ngọc đây mà,” Vừa thấy người quen, da mặt dày của Lý Thông lại dài ra, “Ta ở huyện nha nghe nói tỷ phu đã không đến đó sáu bảy ngày nay. Ta sợ rằng có chuyện gì đó xảy ra với tỷ phu, nên quay lại nhà nhìn xem. ”
Tiền Diệc Tâm thầm nghĩ, chuyện đã sớm xảy ra.
Lý Thông nói tiếp, “Ai ngờ không thấy tỷ phu đâu, ngay cả chất nữ cũng không có ở nhà. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Đường Gia Ngọc nói, “Phụ thân … phụ thân…”
Mắt thấy nàng ta không nói nên lời một hồi lâu, Thượng Võ nói với ông ta: “Đường lão gia chết rồi.”
Lý Thông nghe vậy thất kinh, vội vàng lắc đầu, tự lẩm bẩm nói: “Không thể nào… không thể nào…”
Ông ta chỉ vào Thượng Võ mắng, “Tỷ phu võ công rất tốt, làm sao mà chết được! Nhất định là tiểu tử ngươi lừa gạt ta!”
Vừa dứt lời lập tức muốn nắm quần áo của Thượng Võ. Thượng Võ né tránh, Lý Thông đã nặng nề ngã nhào. Khi đập đầu xuống đất, ngược lại thanh tỉnh hơn.
“Gia Ngọc, con nói!” Lý Thông vẫn rất mong đợi.
Đường Gia Ngọc lắc đầu, nói xong liền bật khóc.
Lý Thống muốn vỗ lưng Đường Gia Ngọc, sau đó nghĩ rằng bây giờ chất nữ đã lớn, làm như vậy là không hợp lý. Vừa định thu tay lại, một tiếng “loảng xoảng” phát ra, rất nhiều vàng bạc trang sức từ tay áo ông ta rơi xuống.
Đường Gia Ngọc thấy đây là di vật của mẫu thân. Nàng lạnh lùng nói: “Lý Thông, ngươi ngày thường quậy phá, vậy mà bây giờ còn cướp đồ của mẫu thân!”
“Đại chất nữ, sao lại nói chuyện như vậy, ta là loại người này hả?”
Tiền Diệc Tâm và Thượng Võ không nói lời nào, gật gật đầu.
Tình cờ bị Lý Thông nhìn thấy, ông ta lập tức biện hộ: “Ta vừa thấy tỷ phu không có ở nhà, thay tỷ phu cất đồ của tỷ tỷ giúp thôi!”
“Hiện tại tỷ phu đã chết, ta đương nhiên muốn trả lại những thứ này cho chất nữ!” Nói xong liền đưa cho Đường Gia Ngọc.
“Lý cữu cữu, sợ là cữu đang trốn ai phải không?” Tiền Diệc Tâm đột ngột nói. Vừa rồi ông ta trốn sau trụ đá, hiển nhiên là sợ bị người khác phát hiện.
“Sao có thể, ta lo lắng cho tỷ phu, đến xem một chút thôi,” Lý Thông lại hét lên với Tiền Diệc Tâm, “Nha đầu thúi ở đâu ra vậy? Chuyện nhà của ta sao đến lượt ngươi xen miệng!”
Ông ta lại chỉ vào Tiền Diệc Tâm và Thượng Võ, “Hai người đến từ đâu!”
Sau đó Đường Gia Ngọc giải thích: “Cữu cữu, đây là tiểu thư Tiền Diệc Tâm của Tiễn gia ta có hôn ước, kia là thị vệ của Tiền gia, Thượng Võ. Tiền đại ca biết nhà ta xảy ra chuyện, nên phái họ đến bảo vệ ta.”
Lời này nghe vào làm sao chói tai thế? Tiền Diệc Tâm không nói gì, Thượng Võ không nhịn được nói, “Chúng ta là tới tra án.” Sao lại thành bảo vệ cô chứ.
Tiền Diệc Tâm liếc nhìn Thượng Võ, hiện tại không thích hợp để hơn thua khí thế. Thượng Võ hiểu ý nê không tiếp tục nhiều lời.
Xem ra Lý Thông sẽ không dễ dàng nói ra sự thật, Tiền Diệc Tâm nói, “Nếu không có chuyện gì, chúng ta đi thôi.” Sau khi nắm tay Đường Gia Ngọc, kéo nàng ta cùng đi.
Đường Gia Ngọc muốn tránh ra, nhưng đã bị Tiền Diệc Tâm khống chế mệnh môn. Chỉ là trong nháy mắt khi Lý Thông đuổi kịp. Tiền Diệc Tâm liền buông tay.
“Này, đừng đi, đại chất nữ,” Lý Thông vội vàng chạy tới trước bọn họ, “Hiện tại ngươi chỉ có cữu cữu, ngươi đi theo ta, chúng ta chăm sóc lẫn nhau.”
“Không cần Lý cữu cữu nhọc lòng. Từ khi Đường Gia Ngọc có hôn ước với gia huynh, chuyện này đương nhiên do gia đình ta quan tâm.”
Đường Gia Ngọc muốn nói gì đó. Nhưng chỉ há miệng thổ dốc, lại không nói ra được lời nào. Nàng ta ngượng ngùng. Trong bóng đêm, không ai có thể nhìn ra khuôn mặt hơi nóng lên vì ngại ngùng của nàng ta.
Lý Thông nhìn thái độ cứng rắn của Tiền Diệc Tâm nên hạ thấp lập trường, nói với Đường Gia Ngọc: “Chất nữ, ngươi nhẫn tâm nhìn thấy cữu cữu duy nhất lưu lạc đầu đường xó chợ, không người chăm sóc sao, ngoài ra bóng người của Tiền Diệc Ngôn còn không thấy, Hôn ước này được tính không? Bây giờ ngươi chỉ có một mình, cũng có thể đi theo cữu cữu, để cữu cữu chọn cho ngươi một chàng rể tốt. ”
Đường Gia Ngọc có chút do dự, tuy rằng cữu cữu là tên không đứng đắn, nhưng quả thực là người thân duy nhất. Mặc dù ông ta rất hỗn trướng, cũng nói những lời không tốt về Tiền gia, nhưng cũng khó mà để ông ta một mình.
Thấy Đường Gia Ngọc có chút buông lỏng, Lý Thông nói tiếp: “Ài, các ngươi nghĩ ta không khổ sở khi tỷ phu không còn nữa sao? Ta biết tỷ phu giúp ta là vì nể mặt tỷ tỷ. Những năm qua ta luôn chọc phiền toái cho hắn. Tuy là tới lánh nạn, nhưng cũng thực sự muốn đến xem nhà… ”
Tiền Diệc Tâm nói, “Lý cữu cữu, ông đang trốn ai vậy?”
Lý Thông không có biện pháp, vì vậy ông ta nói: “Tháng trước có người chặn ta ở cổng huyện nha, hỏi ta có biết Tiền bộ khoái của Xuyên Huyện không. Ta nói ta biết, hắn là tỷ phu của ta, vì vậy ta đã dẫn hắn đến đây tìm tỷ phu. ”
Lý Thông nói tiếp, “Không ngờ người kia chỉ đứng từ xa nhìn tỷ phu rồi rời đi. Mấy ngày nay, ta luôn cảm thấy có người theo dõi mình. Muốn nhờ tỷ phu giúp đỡ, nhưng không ngờ tới…”
“Ông có nhớ đặc điểm ngoại hình của người đó không?” Tiền Diệc Tâm hỏi.
Lý Thông nói, “Không nhớ rõ. Hắn có khuôn mặt rất bình thường và mặc một bộ quần áo rất bình thường. Sau khi nhìn tỷ phu từ xa lập tức rời đi. Khi xen lẫn trong đám đông, ta đã quên mất hắn.”
“Dịch dung,” Tiền Diệc Tâm nói.
Lý Thông lập tức kêu lên: “Bây giờ tỷ phu của ta đã chết, tiếp theo sẽ đến lượt ta!”
Tiền Diệc Tâm thẳng thừng nói: “Nếu không sợ chết, ông có thể kêu to hơn.”
Lý Thông vừa nghe thấy lập tức ngậm miệng.
“Đại tiểu thư, có manh mối gì không?”
Tiền Diệc Tâm nói, “Thời gian cơ bản trùng hợp, người đó đến điều tra địa hình.”
Đường Gia Ngọc phản bác, “Chỉ dựa vào điểm này, thì quá võ đoán.”
Lý Thông lập tức đồng ý.
Tiền Diệc Tâm nhìn chằm chằm Đường Gia Ngọc một lúc lâu, sau đó nói: “Nếu mục đích là đến tìm Đường lão gia, sao không gặp đã rời đi? Tiền Diệc Ngôn nói rằng đã nhận được bức thư một tháng trước, cùng lúc đó, Lý cữu gặp được người đến tìm Đường lão gia ”.
Nàng nói thêm, “Đôi khi quá nhiều sự trùng hợp, thì không phải là trùng hợp nữa”.
Thượng Võ nói, “Không biết là người qua đường nào?”
“Vì đã là chuyện cũ mười lăm năm trước, nên người đứng sau màn hẳn là ở Thục Châu.”
Lý Thông như đã nghĩ ra điều gì, vỗ trán, “Người đó có giọng địa phương của Thục Châu.”
Tiền Diệc Tâm nói, “Đường Gia Ngọc, cữu cữu của ngươi không phải là hoàn toàn vô dụng.”
Đường Gia Ngọc thấy nàng chỉ dựa vào vài điều đã suy đoán ra. Mặc dù rất khó chịu, nhưng cũng không phát tiết được
Bốn người khởi hành suốt đêm đến phủ Thục Châu.
—————————————–