
Tiểu Hầu gia Diệp Hành Chi cưỡi một con ngựa trắng, mặc một thân thuần trắng, khiến cả người trở nên thanh thoát hơn. Đôi mày như họa, rạng rõ lấp lánh tựa trăng sao.
Phía trước chỉ có một con đường núi, hắn nhìn núi non xanh tốt, có tiếng chim hót cùng tiếng côn trùng, đúng là địa linh nhân kiệt. Diệp Hành Chi thấy thế, cảm thấy nơi này cũng không tệ như trong tưởng tượng.
“Tiểu Hầu gia, vào núi chính là ranh giới của Thục Châu,” Thủ lĩnh cảnh vệ Giáp Tử báo cáo.
Diệp Hành Chi gật đầu.
Tiến vào Thục Châu lần này, Diệp Hành Chi chỉ mang theo ba đội nhân mã, một đội là thám tử, đội thứ hai hộ tống do hắn đích thân dẫn đầu, còn đội thứ ba thì đi sau.
Hai mươi bốn người mỗi đội.
Nhưng tiểu dội thứ hai này tổng cộng có 28 người, ngoài các huynh đệ của Hầu phủ còn có hai nha hoàn có võ công tạm được. Diệp Thiện Chi mang mạng che mặt, mặc quần áo đen cùng nhóm, thật sự không thu hút.
Giáp Tử dẫn đường.
Trời còn sớm, Diệp Hành Chi cũng không vội, cùng mọi người thong thả đi vào trong núi.
Diệp Hành Chi nói với Diệp Thiện Chi, “A Thiện, nhìn xem Thục Châu nơi này, tuy rằng không náo nhiệt như kinh thành tường hồng liễu xanh, núi non xanh tươi không tu bổ, nhưng thật ra lại có phong vị khác.”
“Ừ.” Diệp Thiện Chi cưỡi một con ngựa màu táo bên cạnh Diệp Hành Chi.
Nàng ngồi trên lưng ngựa không an phận, hết lần này tới lần khác dùng chân đá vào bụng ngựa. Con ngựa này tính khí không tốt lắm, năm lần bảy lượt muốn ném nàng xuống, nhưng đã bị nàng dùng nội lực kiềm lại.
Diệp Thiện Chi ở kinh thành không địch thủ, nhưng là lại là một người kín như hũ nút, một âm thanh cũng không phát ra.
Hắn cười nói, “Hoàng thượng có nói gì trước khi Diệp Hành Chi ta rời đi không?”
“Đi sớm về sớm,” Diệp Thiện Chi nói, “Còn nói bản thân hối hận.”
“Hửm?”
Diệp Thiện Chi ngừng trả lời.
Diệp Hành Chi lại hỏi nàng, “Đoán xem hoàng thượng nói với ta cái gì?”
“Hửm?”
“Nếu A Thiện có chuyện gì, ta đừng trở lại kinh thành,” Diệp Hành Chi buồn bã nói, “Ta cũng là biểu đệ của hắn, sao lại bất công như vậy.”
Diệp Thiện Chi tâm tư đơn thuần, tin là thật. Sau đó không nói nữa.
Diệp Hành Chi rất hài lòng. Nguyên Đế không cho hắn sống tốt, cho nên hoàng đế cũng đừng mong an ổn. Lần này hắn đến Thục Châu, nhanh thì ba tháng, chậm thì không nói được. Hắn thầm mừng vì hoàng đế phải chịu đau khổ trong thời gian này!
Trung Liệt Hầu Diệp Tầm có vô số thành tựu trong đời, vì giang sơn xã tắc lập công rất nhiều. Mười lăm năm trước, trong trận chiến thành Thục Châu, chín ngàn tinh binh đã chiến đấu chống lại ba vạn quân địch quốc, dùng máu thịt của mình để bảo vệ một vùng lãnh thổ, quên mình để đổi lấy an yên.
Mà nhi tử của của Trung Liệt hầu, Diệp Hành Chi, lấy hoa danh ăn chơi trác táng nổi tiếng kinh thành. Mang tiếng là Hầu gia, nhưng lại chỉ lang thang giữa tầng lớp cửu lưu. Dựa vào bản thân có cái mặt đẹp đã khiến rất nhiều tiểu thư thương tâm.
Long án của Nguyên Đế chất đầy sổ con giống như núi nhỏ. Cái gì mà làm hại nhi nữ của Thừa Tướng rơi xuống nước, làm kinh động gia quyến của Lý đại nhân, đốt đuôi con ngựa Tôn tướng quân yêu thích, chọc Tình Ti cô nương ở Túy Hoa Lâu đến hầu phủ quỳ xuống xin gặp mặt hắn.
Tên nhóc vô liêm sỉ này cậy được Thái hậu chiều chuộng, Nguyên Đế cũng không có biện pháp.
Để kinh thành được yên ổn, Nguyên Đế chỉ có thể tìm một lý do cử hắn đến Thục Châu xem xét.
“A Thiện, muội nói khi ta trở về kinh đô, hắn sẽ trừng phạt ta thế nào?” Diệp Hành Chi cười nói.
Diệp Thiện Chi không hiểu lắm, trầm mặt.
“Muội nha muội nha,” Diệp Hành Chi lắc đầu, “Đã là một cô nương mười sáu tuổi, vẫn là đầu gỗ ngốc.” Tâm tư nhỏ của hoàng đế, chỉ còn có Diệp Thiện Chi không biết thôi.
Diệp Thiện Chi vừa nghe thấy không được vui vẻ, sao đang êm đẹp, lai đi người. Nàng đột nhiên kéo góc áo của Diệp Hành Chi sang một bên. Diệp Hành Chi không kịp chuẩn bị suyt chút nữa ngã ngựa.
Diệp Hành Chi cuối cùng cũng vững vàng ngồi xuống, “Nha đầu này, muốn giết thân ca ca?” Sau đó nhân lúc nàng không chú ý đẩy nàng xuống ngựa.
Diệp Thiện Chi phản ứng cực nhanh, lúc nàng sắp ngã xuống đất, đã nhanh chóng khép chân lại thả một chút trên mặt đất. Trong nháy mắt, đã lên lưng ngựa.
Hai huynh muội không hề chơi đùa.
Giáp Tử ngập ngừng nói: “Hầu gia, nếu vừa rồi ngài bất cẩn một chút, tiểu thư có chuyện gì, bị hoàng đế xử tội, thì phải làm sao?”
“Giáp Tử, ngươi nhiều chuyện.” Diệp Thiện Chi sắc mặt chợt lạnh, sát khí tràn đầy.
Diệp Hành Chi mỉm cười, “Nếu muội muội ở đây xảy ra chuyện gì, làm sao có thể xứng đáng với danh hiệu đệ nhất sát thủ kinh thành?”
Diệp Thiện Chi thấy hắn lại cười mình, dứt khoát quay mặt đi.
Trong lòng Giáp Tử chấn kinh, là hắn đã vượt quyền. Hắn nhanh chóng nhảy xuống ngựa, động tác loạng choạng. Lưu loát quỳ một gối xuống đất. “Thuộc hạ lắm miệng, xin Hầu gia vả tiểu thư thứ lỗi!”
Tiểu Hầu gia hừ nhẹ một tiếng tiếp tục lên ngựa. Bạch mã áo trắng, mặt như hoa đào, phảng phất như thiên thượng nhân gian, tựa thần tiên giữa thế gian.
Diệp Thiện Chi liếc mắt nhìn Giáp Tử một cái, sau đó theo sát Diệp Hành Chi.
Lúc này, đã thay đổi Ất Sửu dẫn đường, Giáp Tử ở phía sau.
Trời gần chạng vạng, khu rừng cực kỳ yên tĩnh. Chỉ có tiếng vó ngựa và âm thanh mơ hồ chim chóc cùng côn trùng. Đột nhiên có hai người lao ra từ phía sau đại thụ, chặn đường của Diệp Hành Chi và những người khác.
“Này, người tới là ai? Thấy các ngươi ăn mặc đẹp, hẳn là người giàu có. Muốn đi qua ngọn núi này, trước tiên phải hỏi ta!”
Diệp Hành Chi nhìn nam nhân trung niên đang nói chuyện, chống gậy, là một người tàn tật ống quần trống rỗng. Phía sau là một thiếu niên choai choai, chắc chỉ mười ba, mười bốn tuổi. Hai người này thực sự đúng với bốn cái chữ to già yếu bênh tàn, không giống như những tên cướp, mà giống như những người ăn xin ở Thành Hoàng.
“Giáp Tử, cho một ít bạc vụn.”
Giáp Tử lấy ra một ít bạc vụn từ trong túi, ném thẳng vào chân người lão ăn xin.
Diệp Hành Chi cau mày.
“Ông nội ta đang nói chuyện với các ngươi, các ngươi bị câm điếc sao?” Thiếu niên choai choai mở miệng, gương mặt đen đúa, rốt cuộc là do bẩn hay bẩm sinh đã đen, nhìn thoáng qua cũng không biết, “Chúng ta là ăn cướp, không cần bố thí! ”
Giáp Tử không thể chịu nổi, chân vừa giẫm một cái, đã từ trên ngựa bay tới chỗ thiếu niên da đen, nhéo cổ nâng người lên, với vẻ hung dữ, “Ngươi nói lại lần nữa.”
Lão què thấy vậy, bất chấp đi đứng không tiện, chạy tới chỗ Giáp Tử, chống nạng lên muốn đánh hắn buông tay, không ngờ lại không đứng vững ngã xuống đất. Trong miệng cũng không nói lời nhẹ nhàng, “Thả hắn ra! Ta nói là thả hắn ra!” Một bên nói một bên giãy dụa muốn đứng lên.
“Nếu họ đang cản đường, chỉ cần để họ di chuyển vị trí của mình là được. “Giáp Tử, buông tay,” Diệp Hành Chi nói.
Giáp Tử chỉ có thể làm theo lệnh.
“Các ngươi là ai?” Diệp Thiện Chi đột nhiên hỏi, “Nếu là cướp, một tay của ta cũng có thể giải quyết hai người.
Nàng không có ác ý, chỉ đang nói sự thật, nhưng chỉ vì nói qua thật, nên vào tai những người tự nhận là kẻ cướp này thì rất chói tai.
“Người lùn như ngươi có năng lực gì, còn tự đại.” Thiếu niên mặt đen không phục, Giáp Tử tuy rằng có dạy dỗ nó một chút, nhưng nó là một người nhớ ăn không nhớ đánh, sau khi giành lại được tự do, nó lại tự cao tự đại.
“Ta cướp đường núi này gần mười năm, chẳng có người đi đường nào qua không sợ, muốn đi qua thì phải bỏ lại tiền mua đường.” Ông lão cũng giậm hai cái gậy chống, coi như cái này có thể giúp lão có thêm can đảm, “Đừng nói nhảm, chỉ có mấy viên bạc vụn mà đòi ta cho đi, lấy hết tiền ra!”
Diệp Thiện Chi lớn lên trong sân nhà kín cổng cao tường, một lòng si mê võ học. Ngoài ra, mọi người đều chăm sóc nàng rất tốt, chưa bao giờ gặp phải trường hợp như vậy.
Nàng ngược lại có hứng thứ, “Ồ? Ta không tin các người có thể cướp được tiền.”
“Tại sao không thể, trốn ở bên đường, hù dọa bọn họ, để lại tiền. Nhiều khi chỉ có vài đồng,” Thiếu niên da đen vội nói, giải thích với A Thiên, trong lời nói cất chứa buồn bã. Hôm trước có một đoàn người ngựa đi ngang qua, mặc y phục đen giống như ngươi, nhưng không hù dọa được bọn họ, còn bị đánh thảm, hiện tại cánh tay của ta vẫn còn đau!” Nói xong còn xoa nhẹ cánh tay.
Diệp Hành Chi nghe xong liền biết đó là người của mình, là đội một đi mật thám.
“Giáp Tử, đưa thêm bạc cho hắn.”
Giáp Tử làm theo lời.
Ông lão không chịu nhận, kiêu ngạo giữa lông mày thể hiện rõ ràng, “Chúng ta là sơn tặc, làm sao có thể nhận bạc bố thí của ngươi.”
Thiếu niên da đen muốn nhặt tiền, nhưng bị ông lão giữ lại.
Tiểu Hầu gia sốt ruột. Hắn nhìn bầu trời, lại không vào thành thì con đường núi Thục Châu không dễ đi.
Hầu gia khó chịu! Chó săn Giáp Tử lập tức hiểu ra, đẩy ông lão chống nạng sang một bên, “Mau lấy tiền!”
Ông lão vốn đã què, sao chịu được lực mạnh, bị đẩy ngã thẳng xuống đất.
Thiếu niên mặt đem vội vàng đỡ ông.
Diệp Hành Chi không nói nhiều, dù sao cũng chỉ là tiểu tiết. Để Giáp Tử đưa tiền cho thiếu niên da đen, cả dội lại tiếp tục lên đường.
Đi không được mấy bước, ông lão lại xông lên trước đội ngũ. Rút một thanh kiếm từ thắt lưng của mình, chỉ vào Diệp Hành Chi, giận dữ nói, “Ta từng là một người tráng kiện, còn phải dựa vào các người ra vẻ bố thí sao? Bản lĩnh cướp bạc của ta…”
Lão què vẫn đang nói, nhưng trong nháy mắt Diệp Hành Chi đã nhận ra vũ khí trên tay lão. Hắn ra lệnh cho hộ vệ trói hai người lại mang theo.
Khi đoàn người tiến vào thành Thục Châu, trời đã nhá nhem tối.
Tiểu Hầu gia Diệp Hành Chi dẫn mọi người vào một quán trọ ____ Vân Lai khách điếm.
—————————————–