Lọt vào trong tầm mắt là một mảnh màu xanh đậm.
Trên vách tường treo đầy cành, cầu thang dẫn lên lầu hai cũng bị rễ chắn chặt.
Những sợi dây trên mặt đất giống như rễ đan xen vào nhau, nếu Vân Sâm không cẩn thận dẫm lên dây leo, thì phải vô cùng thận trọng tìm kiếm khe hở giữa hai chân.
Những chùm lá treo trên trần nhà nghịch ngợm mà cọ qua mặt Vân Sâm.
Vân Sâm cười, nhún vai lau mặt tới gần giữa phòng, trong tay cô còn cầm tấm ảnh ba người chụp chung.
Tất cả các dây leo kéo dài đến cùng một nơi, nâng lên một cái kén lớn màu xanh lá cây.
Kén xanh rất cao, từ mặt đến lên đến trần nhà, cấu tạo từ vô số râu, chậm rãi trườn.
Nó giống như mọc từ dưới đất, đáy kén làm mặt đất nứt toạc ra, tản mát bốn phía, còn có đá vụn trộn lẫn với dây leo.
Góc phòng hẻo lánh bên trong có rất nhiều dây leo bện thành rương, giống như cái mấy ngày trước Tiểu Phá Thành đưa cho Vân Sâm, khả năng cũng là vật phẩm nhân loại.
Vân Sâm kinh ngạc không thôi, vòng quanh cái kén màu xanh lá cây.
“Tôi không nghĩ tới anh lại cao lớn như vậy.”
Kén xanh đong đưa tại chỗ, từ khe hở dây leo lộ ra chút ánh sáng yếu ớt, lúc tối lúc sáng, giống như đang hô hấp.
Một vài cành cây bên cạnh vươn ra khỏi mép kén, như là xúc tu giao nhau che kín phòng.
Vân Sâm giống như đang ở bên trong rừng rậm, xoang mũi tràn đầy hơi thở mãnh liệt của hỗn hợp cỏ xanh và bùn đất, cô vô cùng thích hương vị gần gũi với tự nhiên này.
Khi cô đang đắm chìm trong không khí thoải mái ——
Kén xanh đột nhiên tối lại, thời gian rất lâu, rồi chậm rãi sáng lên.
Cô thấy kén xanh ở phía đối diện, chậm rãi mở ra, quang mang mãnh liệt chiếu vào đôi mắt khiến cô không thể mở mắt, trong lúc nhất thời thấy không thấy rõ cảnh tượng bên trong.
Đợi đến khi ánh sáng dịu xuống, cô cũng thích ứng, mới thấy được rõ ràng.
Đôi mắt thiếu nữ kinh ngạc mở to, miệng cũng hóa thành hình tròn.
“Bao…… Thế nhưng là cái bánh bao!”
Vân Sâm hoảng hốt.
Ai mà đoán được thành thị Tiểu Phá Thành cư nhiên lớn lên giống cái bánh bao, vẫn là bị tô thành màu đen nhưng cũng không đều, bên đây đen một cục bên kia đen một mảnh, tiểu bánh bao có một đôi mắt giống như hạt đậu.
Phía trên tượng đá mọc ra dây leo, giống như các xúc tu của bánh bao.
Kén lớn màu xanh lục thấy phản ứng Vân Sâm rất buồn cười, lập tức muốn khép lại.
Vân Sâm vội vàng tiến lên, dùng tay lôi kéo, ngăn đón đối phương “Đóng cửa”, ảnh chụp cũng theo đó rơi xuống mặt đất.
Cô cầm cục nhân của thành thị bằng hai tay, thon gọn bằng một bên tay là có thể ôm hết, hai bàn tay của cô hoàn toàn dư sức khóa nó ở bên trong, không có một khe hở.
“Anh lớn lên thật nhỏ xinh, tôi rất thích anh!”
Đôi mắt hạt đậu trong tượng đá lập tức biến thành hình nhang muỗi, và phần trắng không bị tượng đá bao phủ, chậm rãi biến thành màu hồng nhạt.
Miệng kén màu xanh mở lớn hơn nữa.
Dây leo nhặt ảnh chụp trên mặt đất lên, cành cuộn quanh ảnh chụp một vòng.
Mặt trước áp vào má đứa bé, mặt trái kề sát vào chữ “Vợ”.
Vân Sâm tiếp nhận ảnh chụp, ngón tay của cô để lại một vệt xám trên bức ảnh.
Cô ngây ngốc, nhìn về phía Tiểu Phá Thành: “Tôi lấy miếng vải lau giúp anh nha?”
Dây leo phía dưới tượng đá vươn thẳng đến, không có ngăn cản, nhưng cũng không có đáp ứng.
Vân Sâm bưng chậu nước, hất nhẹ chiếc khăn lông lên cánh tay, đi đến phòng Tiểu Phá Thành.
Cô nâng khăn lông ướt nhẹp lên, tinh tế chà lau tượng đá.
Thành thị dùng đôi mắt hạt đậu nhìn vào mặt Vân Sâm, trong chốc lát trở thành thẳng tắp, trong chốc lát lại biến trở về mắt hạt đậu.
Những cành leo nối với tượng đá lay động, thoạt nhìn tâm tình rất tốt.
Sau khi Vân Sâm lau xong một đợt, thành thị giống như biến từ quả cầu màu đen thành quả cầu màu xám, bên dưới màu xám còn lộ ra màu trắng, tựa hồ đó mới là màu sắc vốn dĩ của thành thị.
Màu xám trên bề mặt không thể xóa được, Vân Sâm thử mấy lần đều không được, dù vậy, cũng sạch hơn rất nhiều so với lúc trước.
Khi Vân Sâm đổi nước, Tiểu Phá Thành đã cao hứng tại chỗ ba ba nở hoa.
Cô tiếp tục dùng khăn lông sạch sẽ lau chùi cục nhân, còn vụng trộm sờ hai lần.
Thật thoải mái!
Cảm giác thành thị mang đến cực kỳ ôn nhuận, rất giống chiếc vòng tay bằng ngọc mà cô đã chạm ở gian hàng Trung châu trước đây, cô nhịn không được sờ sờ lần nữa.
Cho đến khi cô đối diện ánh mắt hạt đậu của cục nhân.
Vân Sâm: “……”
Cô mỉm cười thu tay lại, lau xong một lần cuối cùng, đôi tay chắp lại: “Được rồi!”
Vừa chắp lại, Vân Sâm liền ngốc lăng, chỉ thấy trong lòng bàn tay bao vây thành thị giống như lộ ra một cái đầu nhỏ, mà vừa rồi, cô còn đem thành thị khóa ở bên trong.
“Anh đã trưởng thành chưa?”
Tiểu Phá Thành nhớ rõ vốn dĩ anh nhỏ hơn một chút, mấy ngày Vân Sâm đã biến hóa một chút, mà hôm nay biến hóa đặc biệt nhiều!
Anh có cảm giác, chỉ cần anh lại lớn lên một chút, thì phạm vi bao trùm cũng sẽ gia tăng.
Sau khi Vân Sâm hiểu được ý nghĩ Tiểu Phá Thành, cô nắm tay nói: “Tôi đây về sau mỗi ngày tôi sẽ lau anh một lần.”
Tranh thủ khiến phạm vi hơi thở thành thị mở rộng hơn!
Vân Sâm nằm vào trong chăn, cảm thấy mỹ mãn nhắm mắt lại, từ ngày mai trở đi, cô phải làm rất nhiều rất nhiều chuyện.
*
*
Ánh sáng mặt trời dần hiện lên, nắng sớm mờ mờ.
Quỷ mị không cam lòng mà tiêu tán, ngủ đông một lần nữa chờ đợi ban đêm.
Cánh tay Vân Sâm đau xót, trong miệng nhai miếng thịt, đang lật xem nội dung huấn luyện trong ghi chép của Lý Đỗ Quyên.
Huấn luyện thân thể là chuyện không gấp được, nó cần thiết mỗi ngày kiên trì mới có thể khiến cơ thể biến hóa, sức chịu đựng, phản ứng, sức bật vân vân, trừ bỏ thiên phú sinh ra đã có sẵn, thì rèn luyện cũng vô cùng cần thiết.
Muốn sinh tồn trong hoàn cảnh nguy hiểm, trừ thân thể cường tráng, phản xạ phát hiện nguy hiểm cũng không thể thiếu, còn có duy trì tư duy sống trong an nhàn nghĩ đến ngày gian nguy để chuẩn bị sẵn sàng.
Huấn luyện thể năng là bài tập cơ bản nhất, không có thể năng ưu tú, thì chuyện gì cũng không làm được.
Phương pháp có thể tăng sức chịu đựng đó là chạy bền, Vân Sâm đã thay đổi cách lấy nước mỗi ngày từ đi bộ sang chạy.
Mấy ngày đầu, cô còn không chạy được nửa đường, đến nửa sau liền thở hồng hộc, hai chân nhũn ra.
Sau đó cô dần dần thích ứng, không chỉ có có thể chạy qua lại, mà còn có thể chạy bền với hai cục đá buộc bằng dây thừng trên lưng.
Khuyết điểm là ăn uống nhiều lên không ít, mỗi ngày đều phải ăn đến một lượng nhất định thỏa mãn cơ thể.
Vì vậy mà Vân Sâm đã đề cao kỹ năng săn thú rất nhiều.
Tiến hành chơi parkour trong thành thị đổ nát là hạng mục hàng đầu có thể nhanh chóng cải thiện toàn bộ kỹ năng, nó chú trọng tất cả đồ vật xung quanh có thể sử dụng, nhưng có yêu cầu rất cao đối với thể lực cùng sức bật.
Ở trong lúc đối phó quỷ mị, nhanh chóng vượt qua địa hình là có thể thoát khỏi chúng nó, quỷ mị tuy kêu là quỷ mị, nhưng không phải con nào cũng xuyên tường, các kiến trúc có thể ngăn cản chúng nó hành động.
Trong lúc tiến hành huấn luyện, cần chú ý tự mình phòng hộ, huấn luyện quá độ sẽ chỉ làm chính mình khi đối mặt với nguy hiểm không có sức phản kháng, đây là tối kỵ.
Trừ phi lúc sống còn, thì cần dùng sau cùng.
Sau khi sức chịu đựng của Vân Sâm tăng lên đến một mức nhất định, liền bắt đầu ghi nhớ địa hình, chuẩn bị chơi parkour luyện tập, dựa theo phương pháp của Lý Đỗ Quyên, cô thí nghiệm tự thân cơ sở sức bật, cô đã vượt qua tiêu chuẩn người bình thường.
Cô mang đồ bảo hộ lên, bắt đầu luyện tập.
Có đôi khi tứ chi muốn đuổi kịp phản ứng đầu óc không phải điều dễ dàng, khi Vân Sâm đã nhìn thấy rất nhiều chướng ngại vật, trong đầu lập tức sẽ hiện lên phương án vượt qua, nhưng thân thể của cô không theo kịp.
Khi nhảy qua giữa các tòa nhà và cây cối, cô sai lầm mấy lần, may mắn độ cao không lớn, bị thương không nghiêm trọng, nhưng trên người trầy da rất nhiều.
……
Một giây lát thoáng lướt qua.
Mùi máu tươi ban đêm dẫn tới quỷ mị càng thêm kích động.
Vân Sâm cách một bức tường không khí, thè lưỡi với chúng nó, một chút cũng không thấy sợ hãi.
Dây leo giơ lên mảnh vải ẩm ướt, ấn ở trên lưng cô.
Phần lưng thiếu nữ vốn nên là làn da trắng bóng đã xanh tím một mảnh, chỗ này trầy da, chỗ kia vết thương, nơi nơi đều là dấu vết.
“A a a!” Vân Sâm lớn tiếng hô đau: “Sao anh lại không thông báo một tiếng, đã nói trước khi ấn phải báo trước một tiếng, rất đau đó!”
Hiện tại cô đã không xưng hô Tiểu Phá Thành là “Ngài”, sau khi một người một thành quen thuộc, phương thức nói chuyện cũng thân cận hơn rất nhiều.
Tiểu Phá Thành vung mảnh vải, dây leo chống nạnh tức giận không thôi.
Đã nói em nên chú ý thân thể, mỗi lần đều là một thân thương tích, ngại buổi tối quỷ mị tụ tập ít không đủ náo nhiệt sao?
Vân Sâm rụt tai lại: “Cái gì nha, tôi không hiểu anh đang nói gì, tôi chỉ là dựa theo phương pháp của Đỗ Quyên tỷ tiến hành huấn luyện.”
Dây leo càng thêm tức giận, cành lá chỉ chỉ trỏ trỏ Vân Sâm.
Anh biết Vân Sâm hiểu mình đang nói cái gì, nhưng cố ý không hiểu.
Thấy Vân Sâm nhắm mắt giống tên vô lại nằm trên giường, dây leo loạng choạng tránh ra.
Vân Sâm lặng lẽ mở một con mắt, ai nha, hình như thật sự tức giận.
Cô mặc quần áo lên, quần áo không cẩn thận đụng tới miệng vết thương sau lưng, cô nhe răng nhếch miệng một trận, kéo xuống một cái khăn lông đắp lên người, bưng lên một chậu nước, lặng lẽ sờ soạng phòng của thành thị.
Kén xanh khép kín, quang mang mỏng manh.
Vân Sâm phát ra âm thanh nịnh hót: “Ý chí thành thị đại nhân, tiểu nhân tới hầu hạ ngài.”
Dây leo cố ý vươn cành ngăn cản Vân Sâm đến gần kén xanh.
Một cây cành nhằm phía Vân Sâm, che ở chân trước của cô, cô liền bưng bồn tráng men nhảy cao tại chỗ.
Lại là một cây dây leo xuyên qua, cô cong người một cái, tránh thoát dây leo, vững bước tiến về phía trước.
Vài cây dây leo đồng thời xuất hiện, ngăn trở đường đi, Vân Sâm ném bồn tráng men về phía trước, cả người bay vọt xuyên qua khe hở chung quanh dây leo, nửa quỳ trên mặt đất, vững vàng tiếp được chậu nước, mặt nước đong đưa.
“Thịch thịch thịch.” Cô gõ kén xanh: “Tiểu Vân Vân đáng yêu của anh tới rồi, không mở cửa cho tôi sao?”
Kén xanh tự bế.
“Thịch thịch thịch, mắt đen, da xanh, Tiểu Phá Thành, bộ dạng đẹp, hình thể cao cao, tấm lòng dịu dàng……”
Vân Sâm moi dây leo, kén xanh bị cô mở ra từng chút một.
Tượng đá đã cao bằng cánh tay cộng với lòng bàn tay cô, và vẫn còn màu xám.
Đôi mắt hạt đậu trước sau như một đen thui, hiện tại biến thành đường thẳng biểu thị sự tức giận.
Khi anh cao hứng, đôi mắt hạt đậu sẽ chuyển thành đường ngang.
Vân Sâm vắt khô khăn lông, nghiêm túc mà xoa nhân thành thị, mắt dựng thẳng dần dần biến thành hạt đậu.
“Tôi biết anh đang quan tâm tôi.”
Vân Sâm đột nhiên đặt trán lên tượng đá, cọ cọ trái phải.
“Đừng nóng giận được không? Chúng ta là người nhà, người nhà sẽ không cãi nhau quá lâu.”
Tiểu Phá Thành đẩy Vân Sâm ra.
Trước khi kén xanh khép lại, Vân Sâm thấy mắt Tiểu Phá Thành biến thành mắt ngang, cô cao hứng mà cởi áo khoác, đi hít xà tám cái.
Dưới lớp quần áo mỏng manh, khi dùng sức, cơ bắp phần lưng thấp thoáng hiện lên.
……
Ngày hôm sau, Vân Sâm khiêng cái cuốc chuẩn bị tìm một nơi đất tốt để xới, thời tiết này có thể đào củ cải.
Cô vừa đến bên ngoài, liền thấy một con sói xám bị người mổ bụng, ném ở trước cửa sắt.
Trong bụng là một tờ giấy, mặt trên viết:
“Ngài khỏe, tôi là Vân Sâm, vô cùng cảm tạ Đỗ Quyên tỷ đã trợ giúp, cả đời tôi sẽ nhớ kỹ ân tình của ngài!”
Đây là tờ giấy cô để lại trên bàn.
Vân Sâm gọi Tiểu Phá Thành tới, cùng anh quan sát.
Thủ pháp giết chết sói xám thực tàn nhẫn, đầu là trực tiếp bị dẫm nát.
Sắc mặt cô, chần chờ nói: “Anh cảm thấy Đỗ Quyên tỷ không chết, khả năng sau khi thấy tờ giấy liền đưa tới một con sói xám có bao nhiêu lớn?”
Tiểu Phá Thành: “……”
Nếu xuất hiện chính là nhân loại, vô luận là động tĩnh nhỏ cỡ nào, anh nhất định có thể cảm giác đến.
Đêm qua, anh không có bất kỳ cảm giác gì.
—————————————–