![[GCMTTH]Chương 7: Xâm nhập (7) Gacho1toathanhhoang](https://thitranbuontenh.com/wp-content/uploads/2021/06/gacho1toathanhhoang.jpg)
Lại là một ngày mới, sau khi Vân Sâm rời giường cánh tay vô cùng đau nhức, đây là kết cục tối hôm qua ném cục đá quá nhiều lần.
Nếu không phải đôi mắt cô nặng trĩu, thì Tiểu Phá Thành sẽ còn chưa đã thèm muốn tiếp tục trò chơi mới này.
Mặt trời mới vừa dâng lên một nửa, một đám quỷ mị ở trên không trung, vây xung quanh thành thị đã tiêu tán, trước khi tiếng hét của chúng biến mất, Vân Sâm bưng chậu tráng men lên, đổ một ít nước từ ống tre chà lau chỗ bị trầy.
Chậu tráng men đến từ trong rương dây leo Tiểu Phá Thành cho cô, vành có màu đỏ, bên trong là một chữ “Hỉ” , bảo quản rất tốt, không có dấu hiệu rỉ sét.
Vải dùng làm “Khăn lông” cũng đến cùng chỗ với chậu tráng men, là một chiếc áo lót đã tổn hại đến mức không thể sửa được, Vân Sâm dùng dao quân dụng cắt nó thành mấy phần, chia ra làm khăn lông và giẻ lau.
Sau khi ăn xong bữa sáng là quả hồng, nhìn lướt qua bẫy rập một vòng, thả một con thỏ mẹ đang mang thai, Vân Sâm mang đồ đạc lên, xuất phát theo Tiểu Phá Thành.
Đi đến nơi Lý Đỗ Quyên phát hiện trong sổ nhật ký trước.
Một cây dây leo dẫn đường dẫn đầu, cành phân ra một nhánh, nắm tay Vân Sâm, đi qua phương hướng hoàn toàn khác ngày thường.
Bụi cây nguyên bản được trồng trong thành thị, sau khi không có người tu bổ đã bắt đầu ngang ngược sinh trưởng, xâm chiếm con đường. Mặc dù đang vào đông cũng bừng bừng sức sống, xanh mướt một mảnh, đối lập hoàn toàn với đại thụ trụi lủi bên cạnh.
Vân Sâm thường thường sẽ thấy một hai đường chất lỏng màu đen do quỷ mị lưu lại, theo ánh nắng mãnh liệt chiếu xuống, chất lỏng này nọ đang từ từ bốc hơi.
Chất lỏng màu đen của quỷ mị, nếu có ánh mặt trời mãnh liệt soi xuống, thì sẽ bốc hơi, nếu không, thì vẫn sẽ nằm đó.
……
Hành trình ước chừng một tiếng rưỡi, dây leo dẫn đầu mới ngừng lại.
Phía trước, có hai cánh cổng sắt dựng cao bao trùm rất nhiều cành lá xanh tươi, cây cột nào cũng bị rỉ sét màu nâu đỏ , những sợi xích trên cổng sắt cũng phủ lên lớp áo rỉ sét.
Xiềng xích chỉ là bài trí, cửa sắt vẫn có con đường đủ để người lớn chui qua.
Vân Sâm hỏi: “Là nơi này sao?”
Dây leo lay động lên xuống.
Vân Sâm đột nhiên chú ý tới dây leo từ trong đất mọc ra, mà không phải từ trong thành thị tràn ra, bộ phận còn lại giấu ở trong đất?
Là năng lực đặc thù của ý chí thành thị sao?
Vân Sâm cũng không để ở trong lòng, cô chui qua khe hở, tiến vào trong cửa sắt.
Cỏ dại mọc thành cụm, cách mấy mét đều dựng một tấm bia đá, trên đầu tấm bia có ảnh chụp trắng đen, phần lớn đã thấy không rõ khuôn mặt.
Vân Sâm ngây ngốc, nghĩ đến miêu tả của người lớn, đây là nghĩa địa?
Không khí lạnh hơn một chút, ẩn ẩn còn có âm thanh côn trùng di động rõ ràng.
Vân Sâm thấy một cây xẻng cắm bên cạnh tấm bia đá, tổng thể rất tốt, ngoại trừ cán gỗ bị gãy một chút
Cô không chút do dự rút ra xẻng, đây là của cô.
Tiểu Phá Thành trườn về phía trước, tựa hồ lo lắng Vân Sâm không phân rõ dây leo cùng các thực vật khác, trên cành đang trườn nở ra một bông hoa nhỏ.
Là cành duy nhất nở hoa tại nơi này!
Vân Sâm bị chọc cười, khiêng xẻng lập tức đuổi kịp.
Một mảnh rêu xanh bao trùm giếng cạn, bên cạnh có một khối đá, dây leo đang đẩy đá ra, cái này cũng bị rêu xanh bao trùm.
Vân Sâm chú ý tới trên đá giống như có chữ, cô ngồi xổm xuống, đặt xẻng sang một bên, lấy dao quân dụng cạo rêu xanh.
Vết lõm xuất hiện, hàng chữ hiện lên.
Mặt trên viết:
Bí mật
Tôi thích cái giếng gần trại,
Không cần tìm nguồn nước cũng có thể nhanh chóng uống.
Khi tôi đói khát mệt mỏi, có khi nhẫn nhẫn cũng có thể qua bữa……
Chỉ là không thể chịu đựng được nỗi tuyệt vọng không có ánh mặt trời,
Lúc nào hy vọng mới được mở ra?
2021 / Lý Đỗ Quyên
Vân Sâm mặc niệm đoạn lời nói này, cô cũng không biết khi nào hy vọng mới có thể xuất hiện, vì sao gọi là bí mật?
Đột nhiên, bên cạnh dây leo cao cao dựng thẳng lên, lực chú ý Vân Sâm bị dời đi, nhìn về phía bên kia.
Hòn đá dời đi rồi, phía dưới là hang động sâu một mét, bên trong trống rỗng không có cái gì dư thừa, Tiểu Phá Thành nhặt đồ vật đúng là không bỏ sót thứ gì.
Chỗ hang động này có cái gì đáng kinh ngạc sao?
Dây leo nôn nóng mà lay cành.
Vân Sâm hỏi: “Làm sao vậy?”
Dây leo quấn một đống lá rụng bỏ vào hố, chỉ chỉ vào túi quần áo Vân Sâm, lại dùng một cành vớt lên một nửa lá cây, cách trong chốc lát, cành thứ ba vớt lên lá cây còn dư lại, đắp lên hòn đá, lại mở ra hòn đá, dây leo khiếp sợ.
Vân Sâm minh bạch: “Anh muốn nói là lúc trước có đồ chưa lấy xong, bên trong hẳn là còn dư không ít, hiện tại phát hiện không có?”
Hoa nhỏ trên dây leo gật gật.
Vân Sâm vuốt ve cằm: “Chẳng lẽ là bị những nhân loại khác phát hiện cầm đi sao?”
Dây leo uể oải, hoa nhỏ khép lại.
Đến không công một chuyến, cái gì cũng không phát hiện, không hề có ý nghĩa.
Vân Sâm an ủi anh: “Chúng ta không thể yêu cầu làm chuyện gì đều phải có thu hoạch, chuyện chúng ta đi vào nơi này đã có ý nghĩa rồi, anh xem, chẳng phải tôi còn nhặt được cái xẻng sao ?”
Cô chỉ chỉ cái xẻng trên mặt đất.
“Ba ~” Hoa nhỏ một lần nữa nở rộ.
Vân Sâm đi đến hòn đá bên cạnh giếng cạn, cách đó không xa có gốc cây to lớn, mấy người trưởng thành cộng lại mới ôm được thân cây.
Miệng giếng này rất sâu, đã hoàn toàn khô cạn, sờ lên vách giếng không có chút ướt át, thay vào đó là rêu xanh bám lên đầu và thành giếng.
Sở dĩ cô xem đến bên này, là bởi vì trong nhật ký Lý Đỗ Quyên có nhắc tới giếng.
Giếng cạn từ phía trên nhìn xuống cũng không có gì đặc biệt, Vân Sâm đến bên cạnh đại thụ, thân cây vỏ cây cũng không đặc biệt, cô lại trở về nhìn hòn đá.
Những chữ viết trong hòn đá vẫn không thay đổi, nhưng thị giác cô thay đổi.
Dây leo thấy thiếu nữ sững sờ tại chỗ, liền nhật lên cành cây khô trên mặt đất, vẽ một đường chéo trên phiến đá, anh nghe thấy cô nói: “Thì ra bí mật là cái này.”
Cành khô di chuyển từ chữ “Giếng” ở phía cuối hàng thứ nhất, tiếp theo vạch đến chữ “Dưới” ở phía trước, mỗi khi di chuyển về phía trước liền có một chữ, kết quả cuối cùng là ——
“Dưới giếng có mật thất”
Đây là tin tức Lý Đỗ Quyên để lại trên đá.
Hẳn là ở miệng giếng cạn bên kia.
Vân Sâm nhặt lên không ít cỏ khô, xoa nhẹ chùm cỏ, sau khi nhóm lửa thì ném xuống giếng.
Nhúm cỏ chạm đến đáy giếng, ngọn lửa vẫn sáng như cũ.
Vân Sâm suy nghĩ phương pháp xuống giếng.
Dây leo tự động xung phong, nó làm mẫu giơ cành cao cao ném xuống giếng.
Vân Sâm xem xong trầm mặc một lúc lâu, nói: “Vốn dĩ nhảy xuống sẽ không chết, nhưng anh làm như vậy sẽ ném chết ta.”
Tiểu Phá Thành: “!”
Anh khiêm tốn thỉnh giáo.
Vân Sâm cầm tài liệu có thể đốt lửa lên, dùng một cây dây leo cột chặt eo, lại mượn dùng một dây leo khác đi trèo lên, đều cố định ở bên ngoài.
Đôi tay cô bắt lấy dây leo, theo vách giếng chậm rãi xuống phía dưới.
Vách giếng không trơn, ở chỗ cố định cũng không có mấy vết lõm, nhưng hiển nhiên là chỗ đặt chân, động tác cô trượt xuống cũng dần dần thuần thục.
Càng đi xuống, nơi ánh sáng chiếu vào càng nhỏ.
Vân Sâm đến đáy giếng, liền nghiền nát nhúm cỏ thành tro tàn, dẫm lên đốm sáng hình tròn để quan sát chung quanh.
Đáy giếng vô cùng tối, Vân Sâm tựa hồ thấy một con đường đen như mực khiến người tôi sợ hãi.
Nhánh cây Tiểu Phá Thành quấn quanh cổ tay cô, tăng cho cô không ít dũng khí.
Vân Sâm nhanh chóng đốt một nhúm cỏ cắm trên cành cây.
Ánh sáng ngọn lửa chiếu ra bốn phía, hoa văn trên vách giếng có thể nhìn rõ ràng.
Ở phía trước bên phải cô, có một cánh cửa cao nửa người được khóa đơn giản.
Cô cởi móc nối ra, đẩy cửa về phía trước, ngọn lửa mỏng manh từ nhúm cỏ chiếu sáng bên trong, miễn cưỡng có thể thấy được một chút.
Vân Sâm kinh ngạc cực kỳ, đây là căn phòng kia sao?
Một tay cô chống cửa, nhân tiện hướng người vào trong, nhẹ buông tay, cửa liền tự động đóng lại.
Lúc này “Cây đuốc” đơn sơ trong tay đã tiêu hao hết sinh lực cuối cùng.
Một mảnh đen nhánh.
Tiểu Phá Thành: “!”
Vân Sâm cảm nhận được căng thẳng từ cánh tay: “Làm sao vậy? Có chỗ nào kỳ quái sao? Nơi này không an toàn sao?”
Cô vội vàng đốt mồi lửa tiếp theo, thấy dây leo đi theo cô bị cánh cửa đóng kín kẹp lại.
Vân Sâm vội hỏi: “Kẹp đau anh sao?”
Dây leo lay động, anh không đau, chỉ là hoảng sợ.
Vân Sâm nói ra ý nghĩ của Tiểu Phá Thành: “……”
Lá gan anh còn nhỏ hơn cả tôi sao?
Dựa vào ánh lửa mỏng manh, Vân Sâm phát hiện đây là một không gian rộng lớn, trước mặt chính là một cái bàn, phía trên có cái đèn dầu.
Khi cô ở Trung Châu đã gặp qua đèn dầu, biết dùng như thế nào.
Bên trong còn có dầu thắp, cô đốt đèn, thắp sáng dầu hoả, trong phòng liền sáng sủa không ít.
Nơi này ước chừng có năm mét vuông.
Bàn nhỏ, giường nhỏ cùng với lối đi nhỏ chồng chất đồ vật.
Độ cao cỡ chừng một mét sáu.
Đừng hỏi Vân Sâm làm sao mà biết được, cô có thể ở chỗ này đứng thẳng di chuyển, cùng một khoảng cách nhất định từ đỉnh đến đầu cô.
“Đây là nơi ở của cô ấy sao?”
Trên giường có chăn gấp chỉnh tề, tích đầy bụi, Vân Sâm đi hai bước, chú ý tới trên mặt đất có cái gì.
Cô nhặt lên, đó là một cái túi nhựa, bên trong chứa mấy tờ giấy.
Trên giấy là chữ viết của Lý Đỗ Quyên.
Cố lấy giấy từ trong túi nhựa ra, đọc.
“Đồng bào của tôi:
Khi tôi viết phong thư này, đã quyết định xuất phát.
Tôi nghĩ mình nên có sự lựa chọn tốt hơn trong mắt người bình thường, tựa như bà từng nói, trong xương cốt của tôi là tính cách không an phận, tôi muốn đi do thám mọi thứ.
Nơi này là một trong những cứ điểm của ta, nếu ngươi phát hiện nơi này, có thể xem hiểu phong thư, chứng tỏ ngươi hẳn là nhân loại, tất cả vật tư ở nơi này, ngươi đều có thể lấy đi.”
Nhưng tôi có một yêu cầu……
Nếu ngươi mang vật tư đi để giải quyết khó khăn của mình, lúc gặp được nhân loại khác xin hãy giúp đỡ họ.
Chỉ khi nhân loại chúng ta đoàn kết một lòng, mới có thể chống lại tai họa.
Lý Đỗ Quyên.”
Tờ giấy thứ hai viết:
“Nếu tôi không trở về, thì đồ vật ở dưới ván giường hẳn là còn ở đó.”
Vân Sâm lẩm bẩm: “Cô ấy thực sự thay đổi rất lớn.”
Cô vẫn nhớ rõ những lời kiêu ngạo trong nhật ký mười hai năm của đối phương, là năm tháng mài dũa cô ấy trưởng thành sao?
Lúc cô đang ngây ngốc, dây leo đã đưa tới một vật.
Là đồ vật tìm được ở dưới ván giường, được đựng trong túi nhựa.
Tiểu Phá Thành thấy Vân Sâm cũng không cao hứng, anh thực không hiểu, vì cái gì?
Mở túi nhựa ra, bên trong có ba món đồ.
Một tấm bản đồ được gấp lại, cùng với hai quyển nhật ký.
Vân Sâm không có vội vã xem bản đồ, cô mở ra nhật ký trước.
“Ngày 19 tháng 11 năm 2014, thứ bảy, mưa to
Hôm nay tôi tròn mười tám tuổi, giết người, tất cả mọi người trong doanh địa đều điên rồi, vì một cái bánh mì mà ồn ào, rõ ràng chính là tôi mang về. Thanh âm càng lúc càng lớn, bọn họ muốn phát tiết cơn giận lên người những phụ nữ khác. tôi mắt lạnh nhìn bọn họ muốn dùng vật ở nửa người dưới bày tỏ ham muốn chinh phục, dùng dao nhỏ cắt đứt cổ bọn họ, mọi người rời xa tôi, biểu quyết đuổi tôi ra khỏi trại.”
Bọn họ nói: “Ngươi cũng là súc sinh giống cha mình thôi, cha ngươi là tên cưỡng hiếp, ngươi là tội phạm giết người, ngươi ở chỗ này quá nguy hiểm.”
Tôi nhìn về phía mấy người phụ nhân kia, các bà ta không dám nhìn tôi.
Bọn họ không nhớ rõ là tôi đã nói làm cách nào tránh né quỷ mị, không nhớ rõ là tôi đánh dấu tài nguyên từng nơi trên bản đồ, cũng không nhớ rõ là tôi cứu bọn họ từ trong miệng quỷ mị ra ngoài, thành lập lên cái doanh địa này.
Tôi sống sót, tôi có được kinh nghiệm, lực lượng cùng kỹ xảo.
Bọn họ sống sót, là bởi vì nhờ có ta.
Nhân loại thật khiến người tôi ghê tởm.
Một mình tôi có thể sống tốt hơn nhiều.
Tôi rất rõ ràng mục tiêu của mình: “Sống sót, tìm được bà ngoại, cùng bà ngoại sống những ngày tháng tốt hơn.”
Mà ở dưới tờ giấy này, là chữ viết mới.
“Tôi mười tám tuổi, ngươi thực kiên cường, chúng tôi bắt đầu từ địa ngục, vào giữa địa ngục, và có lẽ kết cục cũng như cũ là địa ngục.
Nhưng ở nơi địa ngục diễn ra, tôi gặp vô số điều tốt đẹp, tôi tin tưởng kỳ tích chung quy sẽ xuất hiện.
Tôi sẽ gấp bội nỗ lực sống sót dưới địa ngục, chứng kiến kỳ tích.
PS: “Cái doanh địa kia bị quỷ mị phát hiện đều chết sạch, khi tôi biết tin này cao hứng đến mức ăn bốn củ khoai tây.”
Vài tờ sau đều trống rỗng, ngay sau đó là kỹ năng sinh tồn do Lý Đỗ Quyên tổng kết.
“Sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy, đừng để an toàn hủy diệt phản xạ lúc hung hiểm, chỉ có lực lượng bản thân mới đáng giá dựa vào.”
Vân Sâm lật xem vài tờ, bỗng nhiên cảm thấy thập phần hổ thẹn, Lý Đỗ Quyên thân ở nguy hiểm nỗ lực kiên cường tồn tại như thế, cô thì sao?
“Tôi cũng muốn tồn tại!”
Tiểu Phá Thành dại ra mà nhìn quanh thân thiếu nữ tựa như có ngọn lửa thật thể thiêu đốt.
Cô ở trong phòng càn quét như gió lốc, dùng khăn trải giường bao lấy tất cả vật tư, lấy chăn gia cố.
Cái bọc còn to hơn người cô, trên dưới chạm vào không gian nhỏ hẹp, áp xuống thân hình nhỏ bé của cô
“Đỗ Quyên tỷ, anh chính là tấm gương cho tôi học tập, tôi cũng muốn biến thành người giống như tỷ!”
Cô từng bước từng bước gian nan đi tới phía cửa.
Khi ra cửa, khăn trải giường quả nhiên đã kẹp lấy cổ cô, khiến cô chết ngạt vì trên đường làm việc chăm chỉ bỏ quên trị số thông minh.
Vân Sâm xua tay: “Cứu, cứu mạng!”
Tiểu Phá Thành: “⊙ω⊙”
—————————————–