![[GCMTTH]Chương 4: Xâm nhập (4) Gacho1toathanhhoang](https://thitranbuontenh.com/wp-content/uploads/2021/06/gacho1toathanhhoang.jpg)
Đây là một chú thỏ rừng màu xám trưởng thành, lưng có màu nâu vàng của đất đang nằm sấp, hơi thở mỏng manh, có vẻ như đã bị mắc kẹt qua đêm.
Chú thỏ này ít nhất phải mười kí, không nghĩ tới thế nhưng sẽ trúng bẫy của cô.
Khi Vân Sâm đang đắc ý, tới gần bẫy rập lại phát hiện thỏ rừng có chút kỳ quái.
Đầu ngọn cỏ gần nó có màu nâu hạt dẻ dễ thấy, bẫy rập của cô sẽ không khiến con mồi bị thương.
Vân Sâm dừng bước chân, nhặt lên một thân cây bị gió thổi vào trong bụi, đứng cách gần con thỏ chọc chọc.
Thỏ rừng quay lại, để lộ chiếc đinh ở bàn chân sau phía dưới bụng.
Một nửa cái đinh hoàn toàn cắm vào bên trong thịt thỏ, phần lông gần đó bị vón lại, đúng là nguồn gốc của vết máu trên ngọn cỏ.
“Vì sao trên người con thỏ sẽ có đinh?”
Vân Sâm khó hiểu, vị trí cây đinh là bên sườn đùi, không thể là thỏ rừng vô ý dẫm lên đuược.
Dây leo rung đùi đắc ý, tỏ vẻ anh cũng không biết lý do.
Vân Sâm nắm lấy lỗ tôii con thỏ, đưa tới bên đống lửa, thông qua lá cây nhổ đinh xuống, con thỏ đột nhiên đá chân sau. Cô liền lấy dây leo làm bẫy còn dư hôm qua buộc lại, ném ở một bên.
Sau đó giơ đinh lên quan sát cẩn thận.
Bề ngoài được khoát lên vẻ bóng loáng không có vết rỉ sét, bằng mắt thường có thể thấy được dấu vết gia công lần thứ hai, độ bén nhọn tăng lên rõ rệt.
Chắc hẳn được sử dụng như mũi tên thổi.
Tầm bắn của mũi tên thôi dược quyết định bởi hô hấp người bắn lớn hay nhỏ, cho dù xa hơn cũng nằm trong phạm vi nhất định.
“Đêm qua gần đây có người khác sao?” Trong giọng nói Vân Sâm mang theo cảm giác khi nhìn thấy đồng loại, cô quay sang dò hỏi ý chí thành thị.
Dây leo hướng bên phải vươn cành, lay động qua lại, anh không có nhìn thấy bất kỳ nhân loại nào.
Vân Sâm là nhân loại đầu tiên anh nhìn thấy sau khi tỉnh dậy dưới năm tháng dài đằng đẵng.
Thời gian còn lại anh vẫn luôn cô đơn, giữa tiếng hét chói tôii của quỷ mị, anh cảm thụ năng lượng trong cơ thể ngày càng giảm bớt, dần dần buồn ngủ, có lẽ sẽ lâm vào ngủ say lần nữa.
Cho đến ngày cô xuất hiện, thế giới tăm tối của anh mới tràn ngập sắc thái, tươi sống hẳn lên.
……
Vân Sâm thấy dây leo phủ nhận, cũng không có thất vọng, cô hưng phấn dạt dào thương lượng với anh“Nếu gần đây còn có người khác, ngài có thể cho họ tiến vào sao?”
Dây leo nghe thấy giả thiết có người khác vào trong, đứng tại chỗ một lát, quơ chân múa tôiy tỏ vẻ, nếu còn có nhân loại, anh rất hoan nghênh.
Vân Sâm nắm dây leo, vẻ mặt “Tôi hiểu ngươi” mở miệng nói: “Xem ra chúng ta đều nhân vật thích náo nhiệt.”
Dây leo rất tán đồng, nhưng nghe đến Vân Sâm muốn đi tìm những nhân loại khác, anh lại không tán đồng lắm.
Có lẽ dây leo đang biểu diễn một bộ phim tình cảm.
Những cành cây mọc rải rác tượng trương cho rừng rậm, một cành ngắn ẩn trong rừng, một vài cành hung tơn từ bên cạnh vọt ra, bẻ gãy cành ngắn không thương tiếc.
Bốn phía cực độ an tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi lá cây xào xạt.
Vân Sâm trầm tư một lát, đột nhiên phồng mặt lên, thở phì phì.
Dây leo khiếp sợ, anh múa may cành, chẳng lẽ do không cho cô tìm nhân loại khác, nên tức giận sao?
Anh đang muốn nở hoa, lại nghe thấy thanh âm thiếu nữ phẫn hận nói: “Vì sao cành cây cho tôi ngắn như vậy, còn cái khác lại rất cao, ở trong mắt ngài tôi lùn như vậy à!”
Dây leo yên lặng tỏ vẻ đại diện của Vân Sâm cũng rất cao.
Tuy không phải đặc biệt cao, nhưng so với thiếu nữ thì cao hơn.
Vân Sâm cảm thấy mỹ mãn, cô nào có lùn như ý chí thành thị khoa tôiy múa chân, rõ ràng của cô cũng rất cao!
Cô nói: “Ngài yên tâm, tôi sẽ không chủ động đi tìm bọn họ, quá nguy hiểm.”
Qủy mị ban đêm đủ để uy hiếp sinh mệnh, còn ban ngày tuy có cây cối che giấu nhưng nguy cơ cũng không thấp.
Trước mắt là do cô may mắn, không có đụng tới động vật nguy hiểm.
Trung Châu từng có một đội thăm dò, ở bên ngoài đụng tới con hổ, có thể là trong thiên nhiên, cũng có thể là trong vườn bách thú của thành thị cũ chạy ra, khi bọn họ gặp con hổ không kịp chuẩn bị, đã hy sinh vài cá nhân.
Vân Sâm nói: “Có thể là bọn họ không biết ở chỗ này có người, cho nên không dám tới gần.”
Lúc cô ở Trung Châu đã nghe người lớn nói qua, trừ bỏ nhân loại tụ tập trong thành thị, bên ngoài cũng có không ít người dân du cư.
Những người đó có năng lực tránh né vô cùng ưu tú, trong đó có một bộ phận cho rằng thành thị giống với quỷ mị, đều có nguồn năng lượng không biết được, không thể tín nhiệm, vì thế không muốn vào thành thị; một bộ phận còn lại là không biết thành thị tồn tại, sống trong hoảng loạn.
Vân Sâm không rõ dân du cư làm sao tránh né quỷ mị vào ban đêm, cô chỉ biết có một đám người như vậy tồn tại.
Cô nói: “Chỉ cần làm nơi này thoạt nhìn giống như có người cư trú, không chừng sẽ có những nhân loại khác chủ động lại đây! Đến lúc đó nơi này nơi nơi đều là người, giúp ngài trở nên sạch sẽ xinh đẹp, sức sống lan tràn……”
Dây leo cũng khát kheo hình ảnh nơi nơi đều là người, anh nghe thấy Vân Sâm nói: “Đến lúc đó có nhiều người, ngài cũng có thể chọn một thành quyến giả phù hợp tâm ý.”
Đó là cái gì?
Vân Sâm bị hỏi ngốc, ý chí thành thị không biết thành quyến giả là cái gì, cô nên giải thích như thế nào.
Cô nói: “Theo tôi được biết, thành quyến giả là người đại diện cho ý chí thành thị, bọn họ được ý chí thành thị lựa chọn để giao lưu, truyền đạt ý tưởng.”
Cô lại nhỏ giọng nói: “Còn có một tin đồn, tôi nghe nói thành quyến giả phải là người ý chí thành thị thích nhất, nếu như xuất hiện đối tượng thích hợp hơn, vậy rất có khả năng thành quyến giả sẽ bị thay đổi.”
Chữ “Thích” này không phải tình yêu nhân loại, chỉ là cảm xúc thuần túy.
Dây leo chỉ vào Vân Sâm.
Vân Sâm khó hiểu.
Dây leo lại chỉ vào cô, Vân Sâm thử hỏi: “Ngài muốn tôi là thành quyến giả sao?”
Dây leo lay động lên xuống.
Vân Sâm rất nghiêm túc nói: “Ngài hẳn là nên tiếp xúc nhiều nhân loại trước, rồi đưa ra quyết định này, có thể được ngài che chở tôi đã thập phần cảm kích, ngày sau ngài nhìn thấy những nhân loại khác, sẽ phát hiện tôi không đáng giá nhắc tới.”
Dây leo không rõ Vân Sâm đang nói cái gì, anh nôn nóng mà đung đưa cành.
Mặc kệ về sau sẽ xuất hiện dạng nhân loại gì, sẽ không có người ưu tú hơn cô.
Đóa hoa nở rộ truyền đạt tâm ý.
Sau khi mẹ bạo bệnh qua đời, Vân Sâm cho rằng trên thế giới này sẽ không có người thích mình nữa.
Cô vô cùng kinh ngạc, có chút rụt rè nói: “Vậy, vậy nếu ngài chọn tôi là thành quyến giả, tôi cũng có thể!!”
Hai bên đều vui mừng.
Nửa phút sau……
Ý chí thành thị muốn Vân Sâm làm thành quyến giả, lại không biết thao tác như thế nào.
Vân Sâm ôm đầu: “Ngay cả ngài cũng không biết làm sao, tôi làm sao biết được!”
Chẳng lẽ cô giống như là đại biểu cho ý chí thành thị sao? Sở dĩ cô hiểu biết ý chí thành thị hơn thường nhân, chỉ là bởi vì mẫu thân, so với dân chúng bình thường nhìn thấy nhiều hơn.
Một người một thành ủ rũ cụp đuôi, Vân Sâm dẫn đầu khôi phục, cô nói: “Chúng ta có thể chậm rãi tìm biện pháp, cùng nhau giải quyết chuyện này, móc ngoéo đi.”
Móc ngoéo?
Dây leo thấy Vân Sâm hướng anh vươn đầu ngón út tròn trịa qua.
Ngón út móc láy một cành cây của anh, thiếu nữ nói nói cười cười, ê ê a a, cành bị tác động, đong đưa trái phải.
“Móc ngoéo đã xong, ước định một trăm năm.”
Ngón cái đang muốn nhẹ nhàng ấn xuống cành……
Một đóa hoa nhỏ đột ngột nở rộ, tiếp được hứa hẹn.
“Cứ như vậy đi.”
Thật vui vẻ.
Cành cây dán vào mu bàn tôiy Vân Sâm, nhẹ nhàng cọ cọ.
……
Vân Sâm ở cạnh rửa sạch xong thỏ hoang, chia làm bốn phần, lấy ra một phần để cho buổi tối.
Còn thừa thì lấy lá cây bọc sơ qua. Hiện tại nhiệt độ không khí thấp, bảo tồn thịt như vậy cũng sẽ không hư.
Ban đêm, quỷ mị lặng yên không một tiếng động mà xuất hiện, cách một bức tường không khí, nhìn nhân loại bên trong ăn uống thỏa thích.
Nếu quyết định muốn cho nơi này biểu hiện ra có nhân loại cư trú, vậy dọn dẹp một phen là rất cần thiết.
Đây chính là công trình quan trọng, phải ăn uống no đủ mới được.
Quai hàm Vân Sâm quai hàm phình phình, con thỏ tốt như vậy, ăn vào quả nhiên rất thơm.
—————————————–