![[GCMTTH]Chương 3: Xâm nhập (3) Gacho1toathanhhoang](https://thitranbuontenh.com/wp-content/uploads/2021/06/gacho1toathanhhoang.jpg)
Vân Sâm tỉnh lại.
Mặt trời rất lớn, ánh nắng xuyên thấu qua một nửa nóc nhà tàn khuyết, chiếu vào trên mặt cô, ấm áp khiến người ta không muốn động đậy.
Cô chăm chú nhìn nóc nhà hồi lâu, đây là mộng sao? Phòng của cô vì sao bị tổn hại thành cái động?
…… Đúng rồi, hiện tại cô không phải ở Trung Châu, mà là một địa phương xa lạ khác.
Cô thiếu chút nữa chết đuối ở trên sông, lại suýt nữa bị quỷ mị đuổi theo, cuối cùng được ý chí thành thị có lòng tốt che chở, ở tại đây nghỉ một đêm.
Vân Sâm ngơ ngác mà ngồi dậy, vừa đói vừa khát. Cô sờ sờ cái trán, nhiệt độ có chút cao.
Ngày hôm qua có phải phát sinh một chuyện gì đó hay không?
Vân Sâm: “!”
Có, ý chí thành thị muốn sống chôn cô!
Vân Sâm hoảng sợ mà ngó trái ngó phải, đồ vật chồng chất cao mấy thước đã biến mất, chung quanh cũng không giống nơi có thể tàng trữ mất thứ này.
Hay đó là ác mộng?
Cô dùng đầu lưỡi ướt át liếm bờ môi khô khốc, chống mặt đất đứng lên, bước chân loạng choạng.
So sánh với ban đêm, dưới ánh mặt trời kiến trúc hiện ra càng nhiều chi tiết.
Đây là một đống phòng lát gạch, có hai tầng, một nửa nóc nhà đã sụp, dư lại một nửa kia cũng đã bị cây xanh xâm lấn. Giữa khe hở gạch và mặt đất, cỏ xanh thăm thẳm, ở vị trí góc tường dễ bị ẩm ướt, rêu phong lan rộng.
Đáng giá vui mừng chính là, dù vậy, đống phòng lát gạch vẫn kiên cố như cũ, mà không phải lung lay sắp đổ.
Nhưng cũng vỡ tung toé.
So với Trung Châu, nơi này chính là Tiểu Phá Thành bản mini.
Nơi Vân Sâm đang ở là chỗ không có nóc nhà.
Cô nhớ rõ hình như ở bên kia thành thị, có dựng một mặt tường, thì ra cửa sổ mục nát đã rơi xuống, chỉ còn cái khung cửa.
Xuyên thấu qua khung cửa, chỉ có thể thấy một mảnh màu xanh lục.
Dây leo không thấy tung tích.
“Ngài khỏe.”
Theo Vân Sâm chào hỏi, sau khung cửa chậm rãi đưa ra một cây cành, ỉu xìu xẹp lép.
Vân Sâm ngây ngốc: “Ngài nghỉ ngơi không tốt sao?”
Cô cũng không biết ý chí thành thị cần nghỉ ngơi hay không.
Dây đằng “Nhìn” cô liếc mắt một cái, lùi về sau khung cửa, không hề xuất hiện.
Sau bức tường, cành dây leo co lại thành quả bóng.
Trước bức tường, Vân Sâm ngây ra như phỗng.
Vì sao ý chí thành thị đột nhiên không thích cô……
Má ơi, chẳng lẽ ngày hôm qua chôn sống không phải ác mộng, mà là thật sự phát sinh sao?! (-_-‘)
Xem ra ý chí thành thị không vừa lòng cung phụng của cô ngày hôm qua, hoặc là trải qua một đêm ở chung, cảm thấy rất ghét “Cô”, hôm qua chôn sống cô thất bại, hôm nay liền biểu hiện ra không muốn “Gặp mặt”.
Những cành dây leo mỏng manh chọc qua khe nứt trên tường, dạt cỏ dại qua một bên, âm thầm quan sát thiếu nữ có phát giận vì chuyện hôm qua hay không.
Ngày hôm qua sau khi Vân Sâm nói xong “Ngài đừng chôn sống tôi”, liền lâm vào hôn mê.
Dựa vào suy đoán của anh, có lẽ là giận xỉu rồi.
Anh không am hiểu xem sắc mặt người khác, lại có thể nhận biết cảm xúc của đối phương.
Ừm…… Không tốt lắm.
Vân Sâm thu hồi thương tâm, ý chí thành thị nguyện ý cho cô ở lại một ngày, đã là quá đỗi từ thiện, sao cô lại được voi đời tiên chứ!
Cô vô cùng có lễ phép nói: “Tôi hiểu rồi, hiện tại tôi lập tức rời đi, cảm ơn ngài tối hôm qua đồng ý cho tôi ở lại.”
Thời tiết bên ngoài cũng vừa lúc, tương đối sáng sủa, quỷ mị rất chán ghét thời điểm sáng nhất trong ngày, quỷ mị cũng tuyệt đối sẽ không xuất hiện, là cơ hội hành động tốt.
Hy vọng cô có thể tìm được chỗ ẩn thân trước khi mặt trời lặn……
Cô mới đi ra khỏi phòng, ngón tay đã bị cái gì câu lấy.
Cúi đầu nhìn lại, là một cây dây leo.
Vòng ngón út của cô, hơi hơi phát run.
Theo sát phía sau dây leo càng nhiều cành hơn, từng cây đứng đến thẳng tắp, hướng về phía thiếu nữ vẫn mang gương mặt trẻ con.
Đáy mắt Vân Sâm chiếu lại ảnh ngược sắc thái dây leo, không, đây là tiết tấu muốn đánh cô sao?
“Ba ~ ba ~ ba ~”
Mỗi một đỉnh cây, nở ra một đóa hoa nhỏ.
Liên tiếp, từng đóa một, tranh nhau nở rộ, điểm xuyến những dây leo xanh mướt, dưới ánh mặt trời vàng óng một mảnh.
Vân Sâm vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ, cô duỗi tay, thật cẩn thận mà vuốt ve những đóa hoa kia, nói: “Thật là đẹp mắt.”
Dây leo nhẹ nhàng lay động ngón út của cô.
Cho em xem hoa, ở lại đi……
*
*
“Vì sao phải đi?”
Câu này không phải âm thanh phát ra, mà là Vân Sâm nhìn dây leo động động phiên dịch.
Trải qua hai bên ông nói gà bà nói vịt giao lưu, cô đại khái minh bạch chuyện ngày hôm qua là hiểu lầm, ý chí thành thị thấy cô phát sốt đắp thêm chăn mà thôi.
Cô cũng không biết đối phương có nhiều vật phẩm nhân loại như vậy.
Dù sao cũng là ý chí thành thị dịu dàng.
…… Chính là hành vi có chút “Gấp gáp.”
Cô đang đứng trước cổng sắt lỏng lẻo, nghiêm túc giải thích: “Tôi chỉ là ra cửa tìm nước uống, tìm thực vật, tại địa phương nguy hiểm như vậy, cho dù ngài đuổi tôi cũng không muốn đi.”
Cô nhìn chất lỏng màu đen dính nhớp trên mặt đất, dưới ánh sáng mặt trời dần dần biến mất, nhưng cũng có thể nhìn ra nơi đây quỷ mị rất nhiều, ngoài Trung Châu ban ngày cũng không thấy nhiều dấu vết quỷ mị như vậy.
Dây đằng cong cành tự hỏi.
Vân Sâm chỉ muốn đi tìm nước uống, cô hỏi: “Ngài có thể rời đi nơi này sao?”
Cô khoa tay múa chân, đồng thời mở ra lòng bàn tay: “Nếu có thể, ngài theo tôi cũng được, tôi thật sự sẽ không đi.”
Dây leo đang dựng thẳng do do dự dự một lát, đem cành đặt vào lòng bàn tay Vân Sâm.
Là cành cây dai và khỏe.
Vân Sâm dắt lấy đối phương, đi ra cửa sắt.
Ý chí cũng có thể đi khỏi thành thị sao, ý nghĩ trong đầu cô vừa xuất hiện, ngay sau đó đã bị “Tìm nước cùng đồ ăn” chiếm chọn.
……
Làm sao tìm nước và đồ ăn trong thiên nhiên, là bài học bắt buộc đối với mỗi đứa trẻ thời mạt thế.
Vân Sâm dựng lỗ tai lên, khi tìm kiếm nguồn nước cần dùng đến cảm quan, một khi nghe thấy âm thanh dòng suối hoặc là ếch kêu, liền cho thấy gần đây có nước.
Cách thành thị không đến một ngàn mét, cô nghe thấy tiếng nước chảy.
Cô ngửi không khí, hướng nơi âm ướt mà đi đến, cỏ xanh hỗn hợp cùng bùn đất rất dễ dàng phân biệt.
Trong quá trình đi lại, cô vô cùng cẩn thận không chạm vào thực vật chung quanh.
Ngày hôm qua đó là không có biện pháp, hôm nay không thể được, vạn nhất có độc trùng hoặc là rắn độc, vậy không tốt.
Đi vài bước, liền thấy phía trước có một dòng suối nho nhỏ, róc rách chảy, trong có thể thấy đáy, còn có một chú nai con đang uống, chứng minh có thể dùng được.
Vân Sâm dùng tay bụm lên một ít nước ngọt lành nuốt xuống bụng, cả người khôi phục sinh long hoạt hổ.
So với nhiệt độ không khí rét lạnh hiện nay, nước sông là một mảnh ấm áp.
Lúc này, dây leo ghé vào đỉnh đầu cô, giống như một chiếc băng đô.
Cô vốn định mang theo chút nước trở về, lại nhớ tới cô căn bản không có đồ đựng nước, cũng hoàn toàn không chuẩn bị.
Vân Sâm ảo não nói: “Đúng là tôi không có kinh nghiệm, ngay cả đồ vật cơ bản như vậy cũng không nghĩ ra.”
Dây leo vỗ vỗ đầu cô.
Vân Sâm nhìn xung quanh, đột nhiên, cô chú ý tới đáy sông có một chậu đá.
Đó là cục đá do nước sông đánh vào thời gian dài, trở nên có chút giống miệng chén.
Hình dạng là hoàn mỹ, có sức dụ hoặc.
“Tôi quyết định, nó chính là vật kiếm cơm của tôi!”
Cô cởi giày, vén lên cổ tay áo cùng ống quần, xuống sông vớt đá.
Nước sông cao không quá cẳng chân cô, cục đá lại nặng ít nhất hai mươi kilogam, cô phải cố hết sức.
Thiếu nữ gầy yếu mang giày vào, một lần nữa di chuyển cục đá, “Hô —— hô ——” thở dốc trầm trọng.
Dây leo trên đỉnh đầu do dự một chút, yên lặng bò xuống người Vân Sâm, không gia tăng thêm trọng lượng cho cô.
Hỗ trợ sao?
Vân Sâm thấy dây leo muốn tiếp nhận chậu đá, cô vội vàng cự tuyệt.
Cành dây leo rũ xuống, có chút uể oải.
Vân Sâm lập tức giải thích: “Tôi không thể dựa vào sức của ngài, có câu nói không biết ngài nghe qua chưa, tự lực cánh sinh, cơm no áo ấm, tôi muốn tự thân nỗ lực mới được.”
Di chuyển thời gian càng dài, cục đá trên tay cho người tôi cảm giác càng nặng, Vân Sâm cắn răng nói: “Cho dù hiện tại không rèn luyện, về sau cũng muốn rèn luyện, sau khi rèn luyện liền không dễ dàng sinh bệnh, sống được càng lâu!”
Dây leo cao hứng mà nở ra một đóa hoa nhỏ.
Sau mỗi lần Vân Sâm thành công đi một trăm mét, dây leo sẽ nở rộ một đóa hoa mới.
Để cục đá vào trong phòng xong, Vân Sâm lại hỏi ý chí thành thị mượn mấy cây leo rơi xuống, ở một bên chọn cành cứng cáp nhất.
Dây leo tò mò.
Vân Sâm lấy nhánh cây bẻ thành hình móc câu dạng cò súng, khi dùng dây leo buộc chặt cô nói: “Tôi phải làm mấy cái bẫy rập, cái này gọi là bãy co dãn.”
Khi cô tới đây chú ý thấy có động thỏ.
Chỉ cần làm thêm mấy cái bẫy rập, đặt ở gần đây, nếu may mắn, sẽ có con thỏ mắc câu.
Dây leo thấy Vân Sâm làm rất hăng say, ảnh cũng nhiệt tình mà kéo xuống thật nhiều cành, đưa cho đối phương.
Vân Sâm: “Cảm, cảm ơn!”
Chỉ trông cậy vào bẫy rập khẳng định không được, Vân Sâm lại đi trong rừng sờ soạng một ít trái cây, nơi đó có con khỉ, cô lựa chọn trái cây mà đối phương ăn qua mới lấy, đồng thời mang về số lá cây cực lớn, một mảnh to bằng nửa người.
Khi đang kéo lá cây tìm đồ đựng nước, cô thấy mấy cây tre nằm rải rác bên cạnh có thể chế tạo, nếu có nhiều ống tre thì càng lấy được nhiều nước trở về hơn.
Làm xong các thứ, đã gần đến hoàng hôn.
Quỷ mị dần dần thức tỉnh, bốn phía tiếng thét chói tai vang lên, hắc khí lan tràn, vô cùng âm lãnh thổi quét mặt đất.
Vân Sâm ngồi ở trước đống lửa, cao hứng về phía ý chí thành thị khoe ra thu hoạch ngày hôm nay của cô.
“Đầu tiên, tới xem chúng ta ngôi sao lấp lánh của chúng ta hôm nay, keng keng keng —— là cục đá tiên sinh!” Đôi tay cô dang ra cầm cục đá lớn nhặt được dưới sông, thanh âm mang tình cảm phong phú nói: “Là cái gì tạo ra hình dạng hoàn mỹ của chậu đá tiên sinh, là duyên phận! Nhiệt liệt hoan nghênh chậu đá tiên sinh!”
Giọng nói biến mất, bốn phía thực an tĩnh, trừ bỏ quỷ mị phối hợp thét chói tai, chỉ có dây leo lẳng lặng mà nhìn thiếu nữ.
“……” Vân Sâm ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nói: “Ngài lúc này, hẳn là vỗ tay phối hợp tôi một chút, bằng không tôi rất xấu hổ.”
Dây đằng vươn cành, Vân Sâm làm mẫu cái gì là vỗ tay, đối phương liền đong đưa lên xuống.
Vân Sâm hứng thú bừng bừng tiếp tục giới thiệu: “Lại xem nữ sĩ ống trúc của chúng ta, có vóc dáng trác tuyệt cùng nhan sắc xinh đẹp, liếc mắt một cái liền biết là có thể đảm đương là bảo bối tốt nhất, đang chứa ‘ Ngồn gốc sinh mệnh ’ là nước ở bên trong! Hoan nghênh ống trúc nữ sĩ gia nhập chúng ta!”
“Bạch bạch bạch bạch bạch bạch ——”
Âm thanh nổ bùm bùm như bắn pháo, dọa Vân Sâm sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy lên. (beta: haha)
Trận vỗ tay này vô cùng hoành tráng, cũng may không hù chết cô.
Sau khi Vân Sâm bình phục cảm xúc nói: “Ngài phối hợp thật tốt…… Ách……”
Cô nhớ tới, cô không biết tên họ của đối phương.
“Tôi nên xưng hô ngài như thế nào?”
Dây leo lại vươn cành.
Vân Sâm nói: “Chính là tên của ngài, tôi gọi là Vân Sâm, ý chí Trung Châu tên là Trung Châu, ngài thì sao?”
Cô thấy dây leo ngay ngẩn một hồi lâu, ánh lửa chiếu lên, theo sau thong thả lắc lư trái phải, toàn bộ quỳ rạp trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích.
“Ngài không tiện nói tên cho tôi sao?”
Dây leo lại lắc lư trái phải.
“Chẳng lẽ ngài…… Không có tên sao?”
Trên dưới dây leo đều đung đưa.
“Nghe nói sau khi ý chí thành thị thức tỉnh, liền sẽ biết tên của mình, ngài ngẫm lại thử xem?”
Dây leo im lặng.
“Ngài cũng có thể tự lấy tên cho mình, dù sao cũng dùng để xưng hô, không cần quá để ý.”
Dây đằng vẫn im lặng.
Vân Sâm vò đầu bứt tai, nói: “Nếu không tôi tùy tiện nói vài cái tên, ngài chọn?”
“Bá ——” dây đằng ngẩng cổ chờ đợi.
Vân Sâm: “……”
Đề khó, này quả thật đang thách thức cô!
“Các hạ, tiên sinh, nữ sĩ, đại thần tiên, Ngọc Hoàng Đại Đế, đại Diêm Vương, đại la sát, mèo nhỏ , chó nhỏ, Tiểu Phá Thành*…… Khụ!” (beta: thành nhỏ bị hư, cạn lời.)
Vân Sâm đột nhiên im bặt, thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi, cô chột dạ mà nhìn ý chí thành thị, đôi tay luống cuốn, nghĩ ra một lý do sứt sẹo: “Tôi, biệt danh của tôi là Ngôi Sao Thất Lạc.”
Dây leo một chút cũng không thèm để ý, anh chỉ biết ——
Khi thiếu nữ đọc “Tiểu Phá Thành”, ngữ điệu rất dễ nghe, trong mắt mang cười.
Là trêu chọc, ngữ khí không có khoảng cách.
Thích.
*
Khi Vân Sâm trải giường chiếu, đầy cõi lòng áy náy, một ý chí thành thị tốt như vậy, thế nhưng bị cô đặt cái tên “Tiểu Phá Thành”, còn yêu cầu cô xưng hô như vậy, cô đúng là tội nhân.
Lỡ như về sau đối phương có thành quyến giả, hiểu biết về nhân loại càng sâu, cô cần tạ tội sao?
Nhìn chiếc giường đơn sơ được trải bằng lá to, Vân Sâm cảm thấy rất buồn bực, vốn đang muốn hỏi đối phương mượn một cái chăn, hiện tại……
Cô nằm bên lá cây, lửa trại ở cách đó không xa thiêu đốt, trái cây cô hái được đựng trong cục đá bên cạnh.
Rất nhanh, cô đã ngủ.
Hô hấp vững vàng, ngẫu nhiên toát ra vài câu nói mớ.
Dây leo dò ra một cành cây từ phía sau khung cửa
Âm thầm dò xét duỗi về phía trước, lôi kéo lá cây dưới thân Vân Sâm.
Túm lại!
Lá cây hợp với Vân Sâm cùng nhau di động, đây đúng là điều dây leo muốn.
Tiếp tục túm!
Thẳng đến lá cây cùng Vân Sâm dính sát vào mặt tường, anh mới dừng lại.
Dây leo hạnh phúc về trong khung cửa sổ, ở sau tường dây leo bao thành cái kén, mở ra một cái miệng nho nhỏ, tựa hồ có tượng đá giấu ở bên trong.
Độ sáng thành thị nháy mắt tăng lên không ít, quỷ mị lui bước.
Một ánh mắt rụt rè nhìn Vân Sâm từ trong khe hở, bề mặt tròn vo của pho tượng xám trắng lộ ra một chút màu hồng, tiếp theo khe hở khép lại, hình thành một cái kén màu xanh lớn.
……
Sau khi Vân Sâm tỉnh ngủ, vô cùng ngạc nhiên.
Cô biết lúc bản thân thả lỏng tâm tình thì tư thế ngủ rất kém.
Nhưng không nghĩ tới, tư thế ngủ cô kém đến mức có thể ở trong phòng quay cuồng.
Vân Sâm đối mặt vách tường thở dài: “Vì sao tôi không phải người được nằm yên trên giường lăn lộn ngủ?”
Kén lớn ở sau tường run lên.
Một cây dây leo vươn ra, chỉ hướng bên ngoài.
Lục chú ý Vân Sâm dời đi, sau khi thấy rõ cảnh tượng bên kia, mặt mày cô giãn ra, vui vẻ không thôi.
Một trong những cái bẫy co dãn hôm qua đặt xuống, thế nhưng bắt được một con thỏ.
Một con thỏ lớn!
—————————————–