![[GCMTTH]Chương 16: Xâm nhập (16) Gacho1toathanhhoang](https://thitranbuontenh.com/wp-content/uploads/2021/06/gacho1toathanhhoang.jpg)
Mực đen bắn tung tóe lên tầng mây, cản trở ánh mặt trời chiếu sáng mặt đất.
Ngã ba đường trong nhật ký của Lý Đỗ Quyên, nơi này gọi là khu Tống Giang đường Hồng Giang Phổ, mà tòa nhà kia gọi là chung cư Hải Cầm.
Tống Giang nguyên bản là khu vực trung tâm thành phố, trước khi tận thế đến là đang chuẩn bị gỡ bỏ và di dời.
Hải Cầm chung cư là nhóm đầu tiên phá vỡ phòng cũ, dựng lên lầu trọ cho thanh niên, mỗi phòng đều có anh sáng rất tốt.
Si quỷ đặc biệt không thích “Ánh sáng tốt”, may mắn hôm nay trời đầy mây.
Bàn tay còn nguyên vẹn của nó cầm lên máy in sách cỡ lơn ở trên bàn, khâu lại bả vai bị dây leo đâm thủng, đồng thời đặt hòn đá đỏ bàng ngón tay vào trong chất lỏng màu đen.
Cục đá màu đỏ giống như đang hút khí đen.
Si quỷ đứng dậy, mặc dù nó không thích cứ điểm này, nhưng nó cũng không có cách nào rời đi.
Thân thể nó bám vào quyến luyến nơi này, nếu rời đi nơi này thời gian dài, tốc độ hư thối sẽ nhanh hơn.
Cục đá màu đỏ tươi vẫn đục lần nữa, Si quỷ thu hồi nó, để vào trong miệng, sắc mặt âm trầm.
Con mồi chọc giận nó, nó tính tối nay liền hoàn toàn săn giết con mồi.
Xé rách cô thành mảnh nhỏ!
Đột nhiên, lỗ tai tàn khuyết của Si quỷ dựng lên, nó nghe thấy thanh âm.
Tiếng động thanh thúy lại quen thuộc của hàm răng va chạm vào nhau, là lắc tay răng người của nó, chiến lợi phẩm nó thích nhất……
Bị rớt lại trong bẫy rập, kẻ có được nó chỉ có thể là người thiết kế bẫy rập.
Con mồi thế nhưng còn dám tới nơi này.
Si quỷ cười âm trầm, nó kéo cánh tay phải bằng dây thép xuống, tách rời cung tên cùng cánh tay phải, máu thịt lộ ra, sau đó cắm dao chặt thịt lên rồi cố định.
Nó muốn băm nhân loại kia thành thịt nát.
Si quỷ khập khiễng đi ra cửa, thiếu nữ tóc ngắn đang ở giữa lầu 3 và lầu 4.
Cô mặc áo khoác, dưới lưng có đai buộc chặt, treo hai cây dao thẳng, bao công cụ căng phồng chứa rất nhiều đồ vật.
Cô nâng lên tay trái, chuỗi răng người đong đưa.
Cô lại từ bên hông gỡ xuống dao thẳng, chống lắc tay dùng sức cắt, lắc tay răng người lập tức nứt toạc, từng cái răng từ trên lầu rơi xuống.
Trong đó có một viên nằm ở trên chân thiếu nữ, biểu cảm cô lạnh nhạt nghiền nát nó.
Động tác đó chỉ có mấy giây ngắn ngủi.
Sợi dây lý trí trong đầu quỷ mị lập tức đứt đoạn.
Chiến…… Chiến lợi phẩm của nó……
Đó là chiến lợi phẩm mà nó tự hào!
Nó đi nhanh về phía trước bắt đầu đuổi theo.
Thiếu nữ không chút do dự hướng lên lầu chạy trốn.
Si quỷ cười lạnh, đây là tự tìm đường chết, nó đuổi theo, một đường bức con mồi bức đến mái nhà lầu sáu.
Mái nhà rất lớn, cũng không trống trải, nơi nơi đều là chướng ngại vật.
Bồn nước đổ nát, giá áo rỉ sét, vải nhựa bay trên giá áo, thổi ngã chậu hoa thục vật……
Đối với Si quỷ khuyết thiếu một chân mà nói, nơi này bất lợi cho nó hành động.
Dây cố định của giàn phơi bị tuột xuống, vùi lấp dưới tạp vật khác, nó không cẩn thận luôn bị cái này vướng chân.
Lúc này, thiếu nữ chạy trốn kia sẽ lộn trở lại, dùng dao thẳng chém một nhát.
Giống như con kiến bò trong lòng, công kích không đau không ngứa, lại vô cùng phiền phức.
Si quỷ cảm thấy nhục nhã.
Làm thợ săn, thế nhưng lúc này lại bị con mồi trêu đùa!
Không thể chịu đựng được.
Nó huơ đao chém đứt dây phơi, chậu hoa bên cạnh liền lãn tới phía nó.
Nó vốn dĩ không có để ý, nhưng đột nhiên ngã xuống sào phơi đồ lại làm nó cảnh giác vạn phần —— là bẫy rập!
Nó lập tức tránh né.
“Ầm vang ——”
Nơi đó không chỉ có sào phơi đồ, còn có bức tường lung lay sắp đổ, nếu bị thứ đồ kia đập trúng, khối thân thể này chỉ có thể bỏ đi!
Con mồi này, thế nhưng đã sớm bố trí bẫy rập trên mái nhà.
Ánh mắt Si quỷ âm trầm.
Đáng tiếc hiện tại là ban ngày, nếu là đêm tối, phương thức giải quyết đối phương sẽ rất nhiều.
Nó hành động trở nên rất cẩn thận.
Dự định lui về lầu 3.
……
Vân Sâm thấy mặt tường sập không chỉ không đập trúng Si quỷ, ngược lại khiến nó trở nên cảnh giác, thậm chí có dấu hiệu muốn lui lại, cô thầm nghĩ không tốt.
Phải có biện pháp khơi mào lửa giận của nó lần nữa.
Có chỉ số thông minh, mang thù, thích thu thập chiến lợi phẩm……
“Mười năm trước.” Vân Sâm bỗng nhiên dừng lại bước chân: “Thân thể nhân loại này mất đi một chân có đúng không? Săn người không thành công, ngược lại mất đi một chân.”
Vân Sâm đang đánh cuộc.
Đánh cuộc chân của Si quỷ này mất đi trong lúc giao chiến với Lý Đỗ Quyên.
Động tác Si quỷ lui về sau chậm lại, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm Vân Sâm, nửa bên mặt giòi bọ mấp máy, trong cổ họng phát ra tiếng dây thanh quản xé rách: “Hô hô.”
“Nữ nhân, kia, ta, nhớ đến.” Si quỷ nói chuyện dần dần trở nên lưu loát, nó nham hiểm nói: “Cô ta lấy đi một chân, ta lấy đi hai ngón tay, còn ngươi phải chết.”
Trong lòng Vân Sâm căng thẳng, nhưng trên mặt không hiện, ngôn ngữ trào phúng.
“Chỉ bằng hình dạng này cửa ngươi mà muốn ta chết, suy nghĩ viễn vông, đến tận bây giờ ngươi có ảnh hưởng được ta sao, ngược lại mất đi một cánh tay.”
“Loảng xoảng!”
Si quỷ nện một đao lên chậu hoa bên cạnh, hai mắt nó cơ hồ nhỏ máu trừng qua Vân Sâm, nói: “Nhân loại dưới sự bảo vệ của thứ đồ kia, khắp nơi trốn tránh, không lâu nữa các ngươi đều sẽ biến thành đồ ăn của chúng ta!”
Nó gào rống nhằm về phía Vân Sâm.
Vân Sâm dẫm lên mặt tường, đôi tay chống bồn nước nhảy lên.
Cô chạy đến bên cạnh bể nước, Si quỷ đuổi theo phía dưới.
Si quỷ lấy ra ống xì đồng *trong túi quần áo.
Yiyi: Ống xì đồng (吹针: là một vũ khí đơn giản gồm một ống nhỏ để bắn đạn nhẹ hoặc phi tiêu. Loại vũ khí được sử dụng bằng cách nhét phi tiêu bên trong ống và sử dụng lực thổi của người để đẩy đạn bay đi, tốc độ độ xa của đạn phụ thuộc vào lực thổi.
Nhắm ngay thiếu nữ đang chạy nhanh, phi tiêu bắn ra rất nhanh!
Phi tiêu của ống xì đồng bay qua, lúc này Vân Sâm đã nhảy xuống bể nước, phi tiêu đâm đứt sợi tóc của cô, đôi tay cô chống xuống mặt đất để giảm xóc, trước khi Si quỷ đuổi theo, cô đã chạy ra.
Vì quấy nhiễu tư duy của Si quỷ, Vân Sâm vừa chạy dùng ngữ khí chế nhạo nói: “Lý Đỗ Quyên có thói quen viết nhật ký, trong đó nhắc qua ngươi, ấn tượng khắc sâu ——”
Si quỷ cười khặc khặc.
Để cho con mồi có bóng ma tâm lý, là chuyện mỗi thợ săn đều muốn đạt được.
Lực chú ý của nó vẫn chưa bị dời đi, mũi tên vẫn được bổ sung thêm, tiếp tục công kích Vân Sâm.
Vân Sâm nhặt tấm ván gỗ trên mặt đất, vừa lúc phi tiêu cắm lên từng cái, cô nói: “Lý Đỗ Quyên nói chưa bao giờ gặp qua quỷ mị vô dụng như vậy, cô ấy chia quỷ mị ra rất nhiều loại, ngươi là quỷ mị có thực lực tệ nhất cô ấy từng thấy.”
Nói xong, cô nhạy bén nhận thấy được tốc độ tên chậm lại, hữu dụng.
Si quỷ: “Hai ngón tay còn ở chỗ ta! Có thể cầm đi! Là ta!”
Vân Sâm cười nhạo: “Ngươi bị cô ấy lấy đi một chân, huống chi, ưu thế của ngươi bất quá là thân thể con người kia thôi, hiện tại thân thể của ngươi hư thối, ngay cả một đứa trẻ như ta còn phải vờn quanh lâu như vậy. Nếu là Lý Đỗ Quyên ở chỗ này, sợ là chỉ cần hai ba giây là có thể dẫm ngươi thành thịt nát.”
Si quỷ nghe Vân Sâm nói, cả người phát run.
Khí đen quanh thân nó ứa ra, nhưng ở dưới ban ngày đành phải thu hồi lại, nó phẫn nộ đuổi theo Vân Sâm lần nữa.
Đối phương chạy đến bên cạnh nóc nhà, tựa hồ tính toán vừa xuống lầu đào tẩu.
Xem ra bẫy rập vừa rồi kia là chiêu cuối, thấy thế không được, liền tính toán bỏ chạy.
Trách không được cô cố ý dùng ngôn ngữ chọc giận chính mình, là thấy nó ngăn chặn đường xuống lầu sao.
Si quỷ tự nhận nhìn thấu kế hoạch của Vân Sâm, nó muốn trước một bước bắt kịp đối phương.
Lấy thân hình ngăn trở con mồi, Si quỷ thấy khuôn mặt thiếu nữ hiện lên vẻ hoang sợ, nó vung dao chặt thịt.
Dao thẳng màu đen ngăn chặn công kích của nó, âm thanh cọ xát đâm xuyên phát ra, thiếu nữ vọt mạnh một cái, từ dưới nách nó chạy đi.
Chờ đến lúc nó xoay người, đã không nhìn thấy thiếu nữ.
Bốn phía chỉ còn lại vải nhựa nát bị gió thổi phát tiếng vang.
Trốn đi sao?
Tránh phía sau vải nhựa sao?
Si quỷ vung đao chém nát một khối rồi một khối vải nhựa, mảnh nhỏ rơi xuống trên mặt đất, nhưng vẫn không thấy bóng dáng thiếu nữ.
Vừa rồi, vị trí bờ vực bên cạnh bọn họ……
Cô không có chạy đến phía sau, mà là thay đổi cái phương hướng, trốn xuống dưới lầu sao?
Si quỷ chú ý lan can bên cạnh nóc nhà, nơi thích hợp để lẩn trốn khi hai tay buông lỏng.
Nó thấy, có một đôi tay nhân loại ẩn hiện.
Nó chậm rãi tới gần, cánh tay phải giơ lên, lưỡi dao lóe ánh sáng lạnh.
Không đợi nó chặt bỏ, tay kia đã xông ra, nắm chuôi dao, trở dùng sức đấm xuống mặt đất.
Si quỷ lập tức cảm thấy dưới chân rung rinh.
Sao kỳ vậy? Nhân loại như cô có thể tạo hành ảnh hưởng lớn đến tòa nhà hả?
Chợt nó khiếp sợ phát hiện, nơi nó đứng có rất nhiều khe nứt, vốn chính là khu vực cực kỳ nguy hiểm.
Bởi vì cố ý dùng vật tạp nham che đậy, nó vẫn chưa phát hiện ra điểm khác thường.
Lúc nó thấy được bóng dáng đôi tay, suy nghĩ cẩn thận lại toàn bộ, đều nằm trong kế hoạch của đối phương!
Từ lúc bắt đầu cô đã cố ý dẫn nó đến nơi này.
Mặt đất lay động, Si quỷ đứng thẳng không xong, rơi xuống phía dưới.
Chỉ thấy sắp chạm đến phía dưới——
Nhưng nó bắt được lan can.
Cánh tay duy nhất hoàn hảo, nắm chặt lan can.
Nó không muốn mất đi thể xác này.
Vân Sâm lưu loát tiến về phía trước, chuẩn bị giúp Si quỷ một tay.
“Nhân thế không có gì đáng giá để ngươi lưu luyến, đi tìm chết đi!”
Cô vung dao chiến đấu, lưỡi dao chém sắt như chém bùn chặt đứt cánh tay thối, dù sao xương bên trong đã quá giòn.
Hai tròng mắt Vân Sâm là ảnh ngược Si quỷ rơi xuống dưới.
Khí đen lộ ra, đột nhiên xuất hiện cánh tay quỷ mị.
Cánh tay quỷ mị không thể chống cụ ánh sáng, chỉ xuất hiện một giây đồng hồ.
Nhưng chính là một giây này!
Nó bắt được cánh tay của cô, mang theo hận ý tràn ngập dùng sức túm.
Sức lực lớn cùng cảm giác âm lãnh khiến Vân Sâm không kịp chống cự, cả người ngã xuống ngoài lan can…
……
Tiểu Phá Thành trơ mắt nhìn Si quỷ ăn người kéo cánh tay Vân Sâm từ xa, đẩy cô rơi từ lầu sáu ——
“Phanh!”
Một tiếng vang lớn.
Thân thể Si quỷ ăn người bám vào biến thành một bãi thịt nát, máu bắn tung tóe, giòi bọ mấp máy, thảm không nỡ nhìn.
Thân thể quỷ mị thuần túy không thể chống lại ánh sáng ban ngày, mặc dù là trời đầy mây cũng không được.
Si quỷ phát ra tiếng thét chói tai, khí đen tiêu tán, nó biến mất tại chỗ, không biết đi nơi nào.
Trên mặt đất chỉ có Si quỷ……
Vân Sâm không có ngã xuống.
Tiểu Phá Thành lập tức ngẩng đầu!
Ánh mặt trời xuyên qua mây đen, thiếu nữ treo ở trên vách tường chung cư, phiêu lãng theo gió.
Cô đã buộc lại dây thừng từ lâu, phòng hờ bất cứ trường hợp nào xảy rá
Vân Sâm lắc lư dây thừng, nhảy vào một cái ban công, lòng còn sợ hãi nói: “Cũng may ta cẩn thận, sỉ quỷ quá âm hiểm.”
Cô đi theo hướng lan can, phất tay với dây leo phía dưới, lộ ra một hàm răng trắng.
Cô thành công!
Tiểu Phá Thành gần như thoát lực, một màn vừa rồi dọa anh sợ tới mức cành cây chuyển sang màu vàng.
Anh ngóng trong nhìn nụ cười tỏa sáng của thiếu nữ, tâm tình sung sướng.
Thành thị đứng thẳng trong phế tích giống như có ánh cam, trong không khí tựa hồ nổi lơ lửng mảnh vụn ánh sáng.
Củ cải khô héo lấy lại sinh cơ, xanh tươi ướt át.
Ngã ba đường, Tiểu Phá Thành lay động dây leo, ý bảo Vân Sâm mau xuống lầu.
Nguy hiểm đã giải quyết, bọn họ nên về nhà.
—————————————–