![[GCMTTH]Chương 14: Xâm nhập Gacho1toathanhhoang](https://thitranbuontenh.com/wp-content/uploads/2021/06/gacho1toathanhhoang.jpg)
Không thể tưởng tượng.
Thật không thể tưởng tượng được.
Vân Sâm nhìn phòng lát gạch không tỳ vết một chút, toàn bộ não đều là “Không thể tưởng tượng” lặp lại liên tục.
“Này, đây là, là bất ngờ anh cho tôi?”
Cô bất ngờ đến nỗi nói lắp.
Tiểu Phá Thành đắc ý chống nạnh, thích không?
Vân Sâm đâu chỉ thích, cô vô cùng cảm động.
Ở thời mạt thế có ý chí thành thị giúp đỡ nhân loại, đây là trời cao ban hy vọng cho bọn họ sao?
Cô cao hứng lôi kéo dây đằng nhảy múa.
“Tiểu Phá Thành thật lợi hại, tay nhỏ vẫy vẫy vài cái thì phòng ở liền mới lại rồi.”
Cô đang tự biên tự diễn khúc ca chưa hoàn hảo, bỗng nhiên không múa nữa, trong đầu toát ra cảnh tượng được nhìn thấy khi còn nhỏ, nếu không phải bị cảnh tượng trước mắt kích thích, thì cô vẫn sẽ không phát hiện điều kỳ lạ này.
Cô hỏi: “Ý chí thành thị đều có năng lực này sao?”
Khi Vân Sâm còn rất nhỏ, Trung Châu đã từng xuất hiện tình cảnh kiến trúc đột nhiên sập đổ.
Sau khi sập, người lớn sẽ phong tỏa nơi đó không cho trẻ con đi tới, dọn đi rất nhiều tài liệu xây dựng, không được bao lâu liền sẽ có một tòa kiến trúc mới được xây lên.
Trong đó có một đống tòa nhà cao hai mươi tầng, hiện tại là tòa nhà thương mại của Trung Châu.
Ngoài việc dùng phiếu ăn định kỳ đổi đồ ăn, chỉ lấy vật đổi vật, còn tiền tệ thì không được lưu thông nữa.
Trong tay mỗi người có đồ vật đều sẽ đến đó bán, có cái gì muốn mua cũng sẽ đi qua đó mua.
Tòa nhà thương mại ở Trung Châu là cao nhất, trong mắt cô khi còn nhỏ chính quái vật không lồ có thể chống đỡ đất trời, lúc ấy cô vô cùng ngưỡng mộ những người lớn có tay chân nhanh nhẹn.
Một đống tòa nhà cao như vậy, chỉ nửa ngày mà đã xây xong!
Hiện tại nghĩ đến, đó căn bản chẳng phải do con người không cần vật liệu gì dựng lên……
Là do ý chí thành thị làm sao?
Dây leo Tiểu Phá Thành động đậy, đây là một trong những năng lực cơ bản, không có gì đặc biệt.
Anh có chút buồn rầu ôm lấy cánh tay Vân Sâm, bây giờ anh biết rõ bản thân đã quên mất rất nhiều ký ức, thật muốn nhanh chóng lớn lên nha……
Chờ anh trưởng thành, ký ức sẽ từng chút từng chút trở về.
Vân Sâm hỏi: “Anh biết tên của mình không?”
Tiểu Phá Thành đung đưa cành, tỏ vẻ không biết, nhưng hình như anh là thành thị ở phía Đông Cửu Châu.
“Phía Đông a……” Vân Sâm có chút dại ra, Trung Châu ở Cửu Châu, trước tận thế từng là thành thị trung tâm.
Làm sao cô từ trung tâm vọt tới phía Đông được?
Lúc quỷ mị giáng thế, thì phía Đông Cửu Châu là nơi bị chiếm đầu tiên, quỷ mị thành đàn, những nhân loại may mắn sống sót, đã chạy đến các khu vực khác.
Hiện tại xem ra đúng là như thế, quỷ mị nơi này nhiều hơn Trung Châu rất nhiều, giống như nguy hiểm mà người lớn hình dung.
Vân Sâm siết chặt tay, ở phía Đông thì như thế nào, hiện tại ngày ngày cô sống ở đây cũng rất dễ chịu, trong lòng cô lại lần nữa cảm kích Tiểu Phá Thành cùng với Đỗ Quyên tỷ.
Tiểu Phá Thành muốn lôi kéo Vân Sâm vào nhà xem.
Khi Vân Sâm đến gần, lúc này mới chú ý hình dạng phòng lát gạch có chút kỳ quái.
“Lầu hai…… Có phải thiếu mất nửa bên hay không?”
Tiểu Phá Thành: “…… A.”
Anh giơ dây leo quơ tay múa chân giải thích, đây là bởi vì tài liệu Vân Sâm mang về kiến tạo nhà ở không đủ, anh chỉ có thể sử dụng năng lượng gia công tài liệu vốn có, vô pháp trống rỗng biến ra tài liệu.
Khi ý chí thành thị đồng ý xây dựng, cũng phải tuân theo quy tắc trao đổi công bằng.
So với sáng tạo, bọn họ càng thuần thục lắp ráp hơn.
“Vậy cũng rất lợi hại.” Vân Sâm vào nhà, cô cảm động nhìn nóc nhà có thể che mưa chắn gió, chạy từ đầu nhà này sang tới đầu nhà kia.
Tiểu Phá Thành chạy chung với cô, một người một thành hưng phấn giống như hai chú Husky khi không có chủ nhân ở nhà.
“Cửa sổ!” Vân Sâm đẩy cửa sổ ra, gõ gõ mặt kính pha lê rắn chắc: “Thế nhưng còn có pha lê, thật là cuộc sống xa xỉ.”
Cô chạy vào phòng cục nhân thành thị, cầu thang đứt gãy đã được tu bổ, khu vực mới trên lầu hai đã có thể sử dụng trong cuộc sống hằng ngày.
Lầu hai trước mắt chỉ sửa được nửa đường, có hai cái phòng rất trống trải, chưa có cửa, khung cửa hóa ra được làm bằng gỗ, do hôm nay cô mang về không đủ gỗ, nên Tiểu Phá Thành không thể sửa nốt nó.
“Hiện tại chúng tôi có nhiều phòng như vậy, là thời điểm phân chia chức năng mỗi khu vực, Tiểu Phá Thành nghe tôi chỉ huy!”
Vân Sâm đứng trên cầu thang vẫy vẫy, dây đằng dựng thẳng tắp, giống như học sinh trong quân đội.
“Lầu hai làm phòng ngủ, cất giữ vật tư quan trọng, lầu một dùng để huấn luyện hằng ngày và nấu cơm, trước tiên chúng tôi dọn cục nhân thành thị lên lầu hai, hành động bắt đầu!”
Kế hoạch hoàn mỹ luôn luôn thất bại ở bước đầu tiên
Cục nhân thành thị không thể di động, dây leo dưới nụ hoa đá đã cắm rễ rất sâu dưới nền đất, vẫn luôn lan tràn xuống dưới, không biết chiều sâu như thế nào.
Một người một thành trầm mặc một lúc lâu, Vân Sâm chậm rãi mở miệng: “Con người không phải gặp thất bại, thì chính là đang trên đường thất bại, nếu vấn đề không lớn, vậy dọn giường của tôi lên lầu đi.”
Nói là giường, thật ra chỉ là lá cây lớn cùng với chăn mền.
Tiểu Phá Thành đứng ở tại chỗ bất động.
Vân Sâm quay đầu lại: “Làm sao vậy?”
Tiểu Phá Thành ngượng ngùng xoắn xít, Vân Sâm ngủ ở cách vách, cục nhân thành thị mỗi ngày đều có thể thấy Vân Sâm, nhưng nếu cô ngủ trên lầu, vậy nhìn không thể nhìn nữa.
Vân Sâm thấy Tiểu Phá Thành không đáp lại, nhưng dây leo đã vặn thành bánh quai chèo, cô hỏi: “Rốt cuộc làm sao vậy? Chuyện gì chúng tôi đều phải thẳng thắn nói ra, không thể giấu giếm đối phương.”
Tiểu Phá Thành liền nói.
Vân Sâm thở dài: “Thật là hết cách với anh.”
Điệu bộ của cô giống người lớn định ném chăn mền về chỗ cũ, Tiểu Phá Thành đột nhiên ngăn lại.
Dây leo che ở trước người, thiếu nữ kinh ngạc nhìn qua.
Chỉ thấy cành ở trên không trung bay múa bện với nhau, không bao lâu, một cái võng bằng dây leo đã xuất hiện bên cạnh kén xanh.
Khác với các võng nhỏ hẹp khác, đây là một cái giường có kích thước bình thường, giống như một chiếc xích đu cỡ lớn được treo ở trong nhà.
Võng cũng giống một cái kén, phía trên rõng như một tấm lụa màu xanh, dây leo làm mặt giường thì rắn chắc co dãn, so với lá cây và mặt đất cứng không biết tốt hơn bao nhiêu lần.
“Đây cũng là bất ngờ dành cho tôi sao?” Vân Sâm ngồi trên võng dây leo, trên chiếc giường rỗng có những bông hoa nhỏ nở nộ, xung quanh cô là dây leo cùng bông hoa, võng dưới thân cũng bắt đầu lay động.
Cô cao hứng khúc khích cười không ngừng.
Mẹ từng kể chuyện cổ tích, công chúa vì báo ân mà gả cho vị vương tử điện hạ mới gặp lần đầu, vì đạt được sự sủng ái, nên đã nhờ bằng hữu ma pháp sư thi triển phép thuật, vô luận là lẽ phục hoa lệ khiến hoàng tử kinh diễm, hay là châu báu xinh đẹp độc nhất nhân gian……
Lúc nhỏ cô cho rằng công chúa và vương tử là hai tên ngốc, một tên chỉ biết nhìn mặt, một tên khác chỉ biết tham của, tâm hồn kém xa so với bằng hữu ma pháp sư thi triển phép thuật kỳ diệu kia.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới, một ngày nọ, có thể chính mắt nhìn thấy “Phép thuật”.
Cô nhìn cục nhân thành thị trong kén, hai mắt cười đến cong cong.
Tiểu Phá Thành ngốc lăng, chợt đôi mắt hạt đậu biến thành hai đường ngang.
Mỗi một phần lễ vật dâng ra, đều được đáp lại.
Anh rất cao hứng.
Cục nhân thành thị phát ra ánh sáng rực rỡ, vầng sáng tựa như mãnh liệt không ít.
*
*
Vân Sâm dậy thật sớm, dưới tầm mắt dữ tợn của quỷ mị, cô tỉnh bơ đào đất chuẩn bị trồng rau.
Sau khi trộn đất hỗn hợp với “Phân bón thiên nhiên” thì phải ủ hai ngày, mới có thể gieo giống.
Vân Sâm dự định trồng củ cải trước để thử nghiệm, bởi vì cô chưa từng trồng cây, cho nên còn thiếu hụt một số tri thức.
Cô nhớ củ cải không giống với các thực vật khác, sau khi gieo trồng không cần quá nhiều công tác giữ gìn, năm đến mười tuần là có thể thu hoạch, nhìn chung thích hợp trồng vào mùa xuân và mùa thu.
Vân Sâm chọn mảnh đất ngoài cửa bên tay phải phòng lát gạch, ngày thường ánh sáng đầy đủ, cô đào hố để làm chỗ chứa, sau đó rắc hạt giống củ cải vào, lại phủ lên một tầng đất mỏng.
“Một centimet chắc là được.” Vân Sâm lẩm bẩm, bỏ lớp đất dày đi, lần đầu lấp đất không cần tới nước, đất cũng không thể quá dày, nếu không hạt giống chẳng thể nảy mầm được.
Hoàn thành xong, cô trở lại trong phòng, dùng công cụ tự chế bắt đầu tập thể dục buổi sáng.
Một cây gậy gỗ hai đầu là cục đá, đó là tạ, trong quần áo chứa đầy cục đá lấy dây thừng buộc lại để làm tạ chân, là vật hàng ngày cô sẽ mang theo, có thể nhanh chóng tăng mạnh thể lực.
Mỗi khi cơ bắp cô đau nhức, huấn luyện quá mệt mỏi, cô sẽ xem nhật ký của Đỗ Quyên tỷ một chút.
Nhớ kỹ châm ngôn “Sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy, tích cực đối mặt.”
Dùng xong cơm sáng, ăn cơm rồi đến trái cây, trời cũng sáng, quỷ mị biến mất.
Vân Sâm thay đổi kế hoạch, nhiệm vụ chủ yếu hôm nay của cô là dọn phế tích rắc rối trong nhà, để Tiểu Phá Thành làm xong lầu hai, thuận tiện dựng luôn tường đá.
Cô cần bó củi, khối bê tông trộn với thép, gạch, vật liệu sắt vân vân.
Nó phải là khối xi măng trộn với thép hoặc là gạch được quét vôi, những loại đá bình thường thiếu những vật liệu xây nhà thì không thể phát huy tác dụng.
Trừ phi Vân Sâm lại đưa Tiểu Phá Thành một túi nước bùn.
Phế tích gần đây có đồ gì dùng được đều bị cô nhặt hết, nếu muốn nói đến khu kiến trúc nhiều phế tích nhất, thì là ngã ba bên kia.
Vân Sâm có chút do dự, dây leo quấn chặt cổ tay cô, sau khi hít sâu một hơi, cô nhìn sắc trời, quyết định ngày mai đi nơi đó.
Hôm nay tìm được vật liệu xây dựng một bộ phận của tường rào.
Tường rào có độ cao hai mét, nhìn là cảm nhận được sự an toàn.
Bóng đêm buông xuống, quỷ mị đúng hạn xuất hiện, phạm vi hơi thở thành thị bao trùm vừa lúc phủ lên tường vây, so với lúc ban đầu mở rộng hơn một ít.
Quỷ mị luôn xuất hiện từ trong không khí, khiến người tôi sẽ suy nghĩ ban ngày chúng đứng ở nơi đó.
Vân Sâm nướng thịt nai, là đồ cung phụng của những con thú lúc trước đưa tới, cô nói: “Lúc trước tôi nghe được đội vật tư nói, ban ngày sẽ nhìn thấy quỷ mị ngủ say ở một góc trong tòa nhà, nếu như đánh thức chúng nó thì toàn quân sẽ bị diệt.”
Tiểu Phá Thành ghé vào đầu gối Vân Sâm, xây dựng kiến trúc cần tiêu hao năng lượng ý chí thành thị, cũng sẽ khiến anh cảm thấy mỏi mệt, ở bên cạnh Vân Sâm như thế này có thể làm anh thong thả khôi phục năng lượng.
Nghe thấy Vân Sâm nói, anh lay động dây leo.
Lúc trước khi đi sưu tập vật phẩm nhân loại, anh chưa từng nhìn thấy quỷ mị vào ban ngày, chỉ có buổi tối mới có thể nhìn thấy, chúng nó thường hoạt động trong tòa nhà.
Vân Sâm chống cằm: “Chẳng lẽ quỷ mị ở mỗi địa phương khác nhau sẽ có tập tính khác nhau sao?”
Cô nhớ tới ngày đầu tiên tới nơi này, nói: “Anh còn nhớ rõ thời điểm tôi vừa tới sao, ngày đó trời còn chưa hoàn toàn tối, quỷ mị đã xuất hiện……”
Tiểu Phá Thành cũng nghi hoặc, ngày đó xác thật rất kỳ quái, quỷ mị so với ngày thường càng thêm xao động, nhưng anh không thể tìm ra nguyên nhân.
Chịu sự ảnh hưởng bởi các loại quỷ mị trong nhật ký của Lý Đỗ Quyên, Vân Sâm thường xuyên theo bản năng muốn suy tính lý do hành động của chúng nó.
Mấy ngày nay cô thường xuyên ở trong phòng lát gạch quan sát quỷ mị, thoạt nhìn chúng nó giống y chang, cho dù là vũ đánh có thể bay, thì khi du đãng cũng không khác đồng loại là mấy.
Cô càng thêm bội phục Lý Đỗ Quyên, chỉ khi tiếp xúc gần gũi với quỷ mị, mới có thể tổng kết ra những đặc thù kia.
Mà người tiếp xúc gần gũi với quỷ mị, có thể sống sót rất ít, đếm trên đầu ngón tay.
Sau mẹ, Lý Đỗ Quyên trở thành hình mẫu nữ tính thứ hai trong lòng Vân Sâm.
Nghĩ đến mẹ, Vân Sâm liền lấy vòng cổ trong quần áo ra, trong mấy ngày nay, đây là lần đầu tiên cô lấy ra trước mặt Tiểu Phá Thành.
Trên dây chuyền bạc là một chiếc nhẫn, nhẫn chuyển động, đá quý màu đỏ dưới ánh lửa trở nên rực rỡ lấp lánh.
Tiểu Phá Thành có chút tinh thần phấn chấn, cành tò mò muốn đụng vào nhẫn, nhưng nghĩ đến đó là đồ vật quan trọng của thiếu nữ, anh lại thu hồi cành, không có đụng vào.
Vân Sâm cầm chiếc nhẫn đang chuyển động trên dây chuyền, hỏi: “Anh muốn nghe chuyện của cha mẹ tôi không?
Tiểu Phá Thành biết đối với nhân loại, cha mẹ mang ý nghĩa rất đặc biệt, nhưng Vân Sâm ngẫu nhiên chỉ đề cập qua mẹ, rất ít nói đến cha.
Anh còn nhớ rõ ngày đó Vân Sâm rất thương tâm.
Anh do dự, muốn biết, nhưng lại sợ Vân Sâm lại lần nữa không vui.
Nhưng mà Vân Sâm đã bắt đầu nói, giống như chỉ là muốn nói hết.
“Cha mẹ tôi quen biết từ thời đại học, bọn họ đều là học sinh của đại học Thần Kinh Thanh Luật, đó là ngôi trường rất nổi tiếng, xếp hàng đầu ở Cửu Châu, dựa theo cách nói trước mạt thế, bọn họ là học sinh ưu tú.”
“Lúc nhỏ mẹ tôi từng bị tai nạn xe cộ, hai chân bị gãy, từ tiểu học bắt đầu ngồi xe lăn, mọi người đều thích gọi bà là ‘ tiểu quái vật ’, sau khi lớn lên mới tốt hơn, nhưng bà vẫn luôn bị đối xử đặc biệt, khi lên đại học cũng là như thế.”
“Lúc ấy vì thân thể, mỗi ngày bà đều phải đi phòng y tế, gặp được người kia. Bà nói người kia là nhân vật duy nhất xem bà là người bình thường, ông ấy mặc kệ tất cả, đều là con người với nhau thôi. Đương nhiên cũng rất thích bà.”
“Bọn họ không đợi tốt nghiệp đã kết hôn, nhưng kết hôn không bao lâu, mạt thế liền tới. Bọn họ từ Thần Kinh bắt đầu trốn, chạy trốn tới Lỗ Nhĩ, chạy trốn tới Vũ Nguyên, chạy tới Thiên Hồ…… Cuối cùng dừng lại ở Trung Châu. Mẹ nói người kia vẫn luôn bảo vệ bà rất tốt, bọn họ ở trên đường tựa như đang thám hiểm, cuối cùng không thể không dừng lại ở Trung Châu, là bởi vì bà mang thai.”
“Năm 2014, mạt thế năm thứ hai, bà mang thai ta.”
“Bà mang thai là kỳ tích, tôi được sinh ra cũng là kỳ tích.”
“Anh biết vì sao không?”
Tiểu Phá Thành ngẩng cổ chờ đợi nguyên nhân, nhưng thiếu nữ đột nhiên không nói.
Vân Sâm thả vòng cổ trở về trong quần áo, dùng nhánh cây nhóm lửa lên, qua vài phút mới nói: “Tôi sinh ra ở năm 16.”
Tiểu Phá Thành không rõ.
*
*
Lại là một ngày mới, Vân Sâm mang lên toàn bộ võ trang, đi đến ngã ba đường.
Cô nhớ rõ phương hướng ngã ba đường, bởi vì cô rất có thiên phú phân biệt phương hướng, đa số địa hình cùng đường đi, cô chỉ nhìn qua một lần liền nhớ kỹ.
Ngã ba đường cách phòng lát gạch có một khoảng.
Khi đi đến bên kia, Vân Sâm kinh ngạc, cô nhớ rõ lúc đó nơi này không có đống phế tích lớn như vậy.
Tiểu Phá Thành kiêu ngạo chống nạnh.
Vân Sâm càng thêm kinh ngạc: “Thì ra âm thanh tôi nghe thấy lúc chạy trốn, là anh làm sao?”
Cô ôm chặt dây leo, không chút nào bủn xỉn khích lệ: “Anh thật lương thiện!”
Tiểu Phá Thành thẹn thùng, anh chủ động múa may dây đằng leo tạo thành một tấm thảm lớn, để Vân Sâm mang tảng đá lớn đặt lên, rồi cùng nhau kéo trở về.
Một bên tăm tối phía sau phế tích, chính là tòa nhà sáu tầng khiến tim cô đập nhanh khi chạy trốn.
Lúc ấy trên mặt tường tòa nhà lớn có cờ xí màu xanh, cô cho rằng trong đó có tồn tại nhân loại.
Cô nhìn lại nơi đó, động tác di chuyển cục đá không khỏi cứng lại.
Lầu ba có bóng người.
Mặc dù nhà lầu cách nơi này một khoảng, bị cây xanh bao trùm, cũng không trở ngại việc cô nhìn qua cửa sổ bên trái tầng ba, có một bóng người ở kia.
Có lẽ do tầm mắt của cô, bóng dáng kia biến mất.
Dựa vào trực giác, đó là si quỷ ăn người.
Cánh tay Vân Sâm nổi da gà, cô tự an ủi mình chỗ này sẽ không có bẫy, cách một khoảng kia đối phương cũng không thể công kích đến cô……
“Hưu ——”
Tiếng gió xé vang!
Vân Sâm đột nhiên tránh né, một mũi tên xuyên qua quần áo cô, cắm nghiêng vào mặt đất phía sau cô.
Si quỷ ăn người có thể bắn cung xa như vậy!
Nó đã mất đi một cái cánh tay, là cung tự động sao?
May mắn cô vẫn luôn rèn luyện, tốc độ phản ứng tứ chi đều theo kịp.
Tiểu Phá Thành liền lo sợ!
Anh vội vàng xem kỹ Vân Sâm có bị thương hay không.
“Nó rất cố chấp với con mồi, cũng rất mang thù.”
Nội dung trong nhật ký của Lý Đỗ Quyên đã rõ ràng ở trước mắt.
Dao chặt xương cùng cánh tay để lại trên bẫy rập của cô, còn có lắc tay bằng răng người, tám phần chính là chiến lợi phẩm của nó.
Nó rất hận cô.
Vân Sâm hít sâu một hơi, nếu muốn tiếp tục sinh tồn trong khu vực này, cô và si quỷ ăn người kia chỉ có một bên được sống!
“Tôi không có việc gì, tránh thoát rồi, chúng tôi tiếp tục nhặt.” Vân Sâm trấn định nói, càng là như thế, cô càng phải gia cố phòng ngự chỗ ở.
Si quỷ ăn người không chỉ là quỷ mị, nó còn có chỉ số thông minh và vũ khí tấn công tầm xa, nói không chừng có thể tránh được hơi thở thành thị gây tổn hại trong nhà của cô.
Cung tiễn chỉ bắn ra một lần, hẳn là si quỷ ăn người đang uy hiếp cùng cảnh cáo Vân Sâm, không bài trừ khả năng là nó thiếu tên.
Vân Sâm cùng Tiểu Phá Thành mang theo phế tích kiến trúc kha khá trở về địa bàn của bọn họ.
“Trước tiên xây tường rào.”
Vân Sâm cung kính cung phụng, mặt đất bằng phẳng nổi gió.
Năng lượng thành thị bọc lại phế tích kiến trúc, cuồng phong gào thét, từ hai bên cửa sắt dựng lên tường rào bắt đầu rớt xuống gạch đá.
Giống như có một bàn tay to vô hình đang thao túng, kết nối liền mạch với tường đá trước đó, trong chốc lát một vòng tường đá vây quanh phòng lát gạch..
Cửa sắt cũng được sửa chữa, chỉ cần cắm thêm cây gỗ ở phía sau, là có thể định hình.
Vân Sâm nghĩ nghĩ, lại lấy ra rất nhiều vật liệu sắt trong phế tích.
Cô kêu Tiểu Phá Thành mài chúng nó thành gai nhọn cắm vào tường vây, khoảng cách đều đều.
Tiểu Phá Thành làm theo, từng cây gật sắt xuất hiện, khi tiến độ đạt được một nửa, lại đột nhiên im bặt.
Dây leo ủy khuất vòng quanh cánh tay Vân Sâm, anh không có năng lượng, cần phải nghỉ ngơi một lúc mới có thể tiếp tục xây dựng.
Ý chí thành thị xây dựng kiến trúc, không chỉ cần có nguyên vật liệu, còn cần năng lượng từ bản thân, khó khăn khác nhau sẽ tiêu hao khác nhau……
Về mặt bổ sung năng lượng như thế nào, trước mắt Tiểu Phá Thành chỉ biết mỗi ngày anh sẽ tăng thêm một chút năng lượng.
Quả nhiên anh vẫn quá yếu ớt, xây cái tường rào cũng không xong.
Vân Sâm đã vô cùng vừa lòng, cô nhìn tường cao bốn phía và nơi an toàn được bao ở giữa, nâng dây leo lên thân mật nói: “Đã rất tốt rồi, hiện tại chúng tôi học nói chuyện được không?”
Tiểu Phá Thành: “!”
Đúng rồi, anh còn muốn học nói chuyện!
……
Trước cục nhân thành thị, Vân Sâm há mồm: “a”
Tiểu Phá Thành: “A!”
Vân Sâm: “o”
Tiểu Phá Thành: “A.”
Vân Sâm: “e”
Tiểu Phá Thành: “A.”
Vân Sâm: “i”
Tiểu Phá Thành: “A.”
Vân Sâm: “u”
Tiểu Phá Thành: “A.”
Vân Sâm: “……” (yiyi: cười xỉu hahaha.)
Tiểu Phá Thành: “QAQ”
Vân Sâm không nhụt chí, lại tiếp tục bắt đầu, nhưng mặc kệ cô phát âm chuẩn đến mức nào, Tiểu Phá Thành hình như cũng chỉ có thể phát ra một chữ “A”, quá lắm là chữ “A” có chút biến hóa.
Tiểu Phá Thành vô cùng mất mát.
Vân Sâm cổ vũ anh: “Không tích lũy nửa bước, làm sao đi ngàn dặm; không có dòng nước nhỏ, làm sao thành sông biển, làm việc muốn làm đến nơi đến chốn, đi từng bước một, không gấp được.”
Lời nói thầm thì trấn an Tiểu Phá Thành.
“aoeiu……”
“A aaa……”
“a, o, e, i, u!”
“A, a, a, a, a!” (yiyi: ôi chết mất.)
*
*
Các con vật sinh hoạt xung quanh gần đây rất buồn rầu, khi chúng nó nghe âm thanh thành thị phát ra, đã đi cung phụng rồi.
Nhưng tiếng động thành thị một ngày phát ra rất nhiều lần, có con vật nào chịu được chứ.
Chính mình không ăn không uống, chỉ lo đi tìm cung phụng.
Không tìm lại không được, lỡ như về sau thành thị mở rộng, giống như lời trưởng bối nói không chừa cho chúng nó con đường sống làm sao bây giờ.
Chúng nó tuân thủ luật rừng, ai mạnh liền nghe theo.
Thành thị mạnh nhất, chúng nó chỉ có thể nghe.
Ngay cả con rắn đang ngủ đông rất khó tỉnh, cũng bị tiếng động của thành thị đánh thức, quả đầu trọc tự hỏi chắc là phải hiến dâng cái gì đó.
Nếu động vật có quầng thâm mắt, thì khi chúng nó xuất hiện trước phòng lát gạch, mỗi con sẽ có quầng thâm mắt cực sâu..
May mắn trong thành thị chỉ có một nhân loại, nhìn dáng vẻ này thì gần đây cũng sẽ không có những nhân loại khác xuất hiện.
Khi các con vật ở trước phòng lát gạch chờ đợi, trong lòng nhủ thầm: Khi có nhân loại, thành thị mới khuếch trương, chỉ cần giết chết nhân loại này, thành thị sẽ không khuếch trương nữa!
Khi Vân Sâm mở cửa sắt, đã bị cảnh tượng bên ngoài làm cho khiếp sợ.
Cô sững sờ tại chỗ một lúc lâu, gọi tới Tiểu Phá Thành: “Đây là có chuyện gì, gần đây vì sao thường xuyên ghé đến vậy.”
Sau khi Tiểu Phá Thành giải thích, Vân Sâm do dự một lúc lâu, nói: “Tôi nghe nói sau khi mạt thế đến, rất nhiều động vật sắp tuyệt chủng đều sống rất tốt, chúng nó cũng sẽ giống quỷ mị, hy vọng nhân loại biến mất sao?”
Tiểu Phá Thành vẫn chưa nhận được hồi đáp từ nhóm động vật, anh chỉ nói cho chúng nó về sau không cần lại đây, anh không cần chúng nó cung phụng.
Động vật hai mặt nhìn nhau, cuối cùng mang đi cung phụng của từng con, sau đó khi âm thanh thành thị lại vang lên, chúng nó chỉ ở xa xa nghe.
Vân Sâm lại một lần nữa đi đến ngã ba, vì nguyên liệu xây dựng lại kiến trúc.
Vật liệu ở ngã ba đường là tốt nhất, Tiểu Phá Thành dựa vào kiến trúc của chúng có thể xây càng tốt hơn.
Vân Sâm suy đoán mảnh đất tại ngã ba đường ban đầu rất phồn hoa, tòa nhà cao ốc rất nhiều, tuy rằng hiện tại đã mất đi nhân công giữ gìn, sập hơn phân nửa.
Tường vây cao lớn chắn mất không ít ánh sáng của củ cải, dù vậy, hạt giống cũng dần dần nảy mầm.
Chồi non màu xanh từ dưới đất chui ra, chừng một nửa hạt giống nổi bên trên đều đã nảy mầm, mấy ngày hôm trước mới có trận mưa nhỏ, củ cải cũng không cần tưới nước.
Sáng sớm, dây leo Tiểu Phá Thành nhân cách hóa ngồi xếp bằng bên cạnh củ cải, “A” không ngừng, giống như đang hát một khúc dân ca.
Vân Sâm nhìn anh cười, vừa súc miệng vừa nói: “Anh ở đây ca hát cho nó, có thể khiến nó lớn nhanh một chút sao?”
Tiểu Phá Thành rung đùi đắc ý.
Củ cải ơi củ cải, mau mau lớn lên nha.
Khiến Vân Sâm ăn nhiều một chút, trở nên cường tráng mới có thể bảo vệ tốt chính mình.
Để cho cô lớn lên cao cao, tốt nhất cao giống như cái tường rào.
Khi Tiểu Phá Thành hát “Dân ca”, Vân Sâm đã cầm cái khóa cửa sắt, mở cửa, ập vào trước mặt là mùi máu tươi.
Cô cúi đầu, một con nai bị mổ bụng, bên trong là tờ giấy đang bị máu nhuộm.
Các ký tự trên tờ giấy đều là mực in hoặc cắt ra trên báo chí vân vân.
“Ăn nhiều thịt, ăn béo chút, mới ăn ngon.”
Mà con lộc kia, chính là bạn bè quen thuộc mà mỗi khi cô đi múc nước sẽ chào hỏi.
Cô nhớ được hoa văn đặc biệt trên người đối phương.
Cô vẫn luôn chờ si quỷ ăn người xuất chiêu, hiện tại nó cuối cùng cũng hành động.
Một ít dây leo Tiểu Phá Thành trườn đến bên cạnh thiếu nữ, vừa lúc nghe thấy âm thanh cô bình tĩnh trêu chọc: “Hiện tại quỷ mị không biết được mấy chữ, cũng không cách nào gửi cho nhân loại thư uy hiếp, xem ra quỷ mị cũng phải được giáo dục.”
Tiểu Phá Thành chú ý tới hai chân thiếu nữ run lên.
Vân Sâm chú ý tới dây leo đang nhìn hai chân đang run của mình, ý thức sợ hãi bản năng này cô khống chế không được, vì thế nói: “Tôi không sợ.”
Tiểu Phá Thành nôn nóng muốn nói chuyện, sau một lúc lâu nghẹn ra một cái: “Ha!”
Vân Sâm: “?”
Cô đánh vỡ đầu cũng không thể tưởng được, Tiểu Phá Thành phát ra âm thứ hai thế nhưng là “Ha”.
Kết hợp ngữ cảnh trước sau, lại nghĩ đến công trình cô vất vả lâu như vậy cũng không khiến Tiểu Phá Thành phát ra âm thứ hai……
Thiếu nữ tóc ngắn không thể tưởng tượng mà cao giọng nói: “Thì ra anh học nói chuyện là để chế nhạo ta?”
Chân không còn run, người không còn cong, khí thế trên người bỗng chốc cao ba thước.
Tiểu Phá Thành: “……”
Về sau anh nhất định sẽ nói chuyện vô cùng thuần thuộc.
Anh thề.
—————————————–