Tiểu Phá Thành mở miệng nói chuyện.
Tuy chỉ có một chữ “A”, nhưng đúng là đã phát ra âm thanh.
Rất khó hình dung thanh âm đến từ nơi nào, nó vừa không đến từ cục nhân thành thị, cũng không phải đến từ một chỗ nào đó, mà là vang lên ở bên tai.
Bên tai phát ngứa, gió thổi phất qua.
Giống như thành thị của ngươi, ôn nhu lẩm bẩm bên tai.
Thiếu nữ vui sướng tới gần cục nhân thành thị, nói: “Thật là anh đang nói chuyện, về sau chúng ta có thể cùng nhau tán gẫu rồi, di, vì sao anh đột nhiên có thể mở miệng nói chuyện?”
Đôi mắt hạt đậu của Tiểu Phá Thành nheo lại thành hai đường ngang, anh nói: “A —— a! A ~ a?”
Vân Sâm vừa nghe vừa trịnh trọng gật đầu, thì ra là như vậy —— cái quỷ a! Một chữ cô cũng không hiểu!(-.-’’’)
Cô uyển chuyển nói: “Thanh âm của anh thật sự rất êm tai, thanh mát giống như chú chim non, chỉ là ‘āáǎà’ tôi cũng không hiểu được.”
Tiểu Phá Thành: “A, a.”
Đường ngang trên mắt trở về hình hạt đậu, hoa nhỏ trên cành dứt khoát héo tàn.
Vân Sâm thử nói: “Chẳng lẽ hiện tại anh chỉ có thể phát ra âm đơn này sao?”
Dây leo uể oải đong đưa, chọc thiếu nữ lập tức an ủi nói: “Thật ra đây là chuyện bình thường, đứa trẻ vừa mới nói chuyện cũng chỉ phát ra âm đơn, anh vừa rồi có thể phát ra tiếng, chỉ cần luyện tập thêm, về sau là có thể thuần thục nói chuyện rồi.”
Tiểu Phá Thành cao hứng trở lại, anh hô “A” không ngừng, hiển nhiên rất yêu thích âm thanh vừa có được.
Vân Sâm cũng rất cao hứng, bạn tốt có năng lực mới, đây là chuyện tốt.
Tiểu Phá Thành có được thanh âm, nhưng trước mắt chỉ có thể phát ra một âm tiết, không cách dùng ngôn ngữ biểu đạt suy nghĩ nội tâm, nên vẫn cần sử dụng dây leo giao lưu với Vân Sâm.
Căn cứ cách nói của Tiểu Phá Thành thì khi anh ở trước một trò chuyện với Vân Sâm, do nhiều lần nói chuyện thất bại, cho nên sinh ra móng muốn nói chuyện với Vân Sâm, có lẽ đây là nguyên nhân anh có thể mở miệng.
Cũng có khả năng là cục nhân thành thị đã lớn đến một trình độ nhất định, anh trưởng thành đến lúc này, xác thật đã tới giai đoạn nói chuyện được.
Nguyên nhân còn rất nhiều, bản thân Tiểu Phá Thành cũng không thể xác định, anh chỉ biết cách sử dụng sau khi có được năng lực.
Vân Sâm chống nạnh: “Kế đến hãy để nhà bác học vĩ đại Vân Sâm lão sư dạy anh nói chuyện, bảo đảm trong tương lai anh có thể phát âm rõ ràng.”
Tiểu Phá Thành: “A!” Anh chờ mong đong đưa dây đằng, đi theo Vân Sâm ra khỏi phòng.
Lúc này ngoài phòng đã gần đến hoàng hôn, lớp giấy ni lông trên mái tôn bị gió thổi xào xạc.
Vân Sâm cùng Tiểu Phá Thành mới vượt qua vách tường, giây tiếp theo liền khiếp sợ vì khung cảnh bên ngoài!
Bên ngoài hàng rào giản dị phòng lát gạch, không biết khi nào vây đầy các loại động vật, từ hình thể nhỏ đến lớn, từ ăn cỏ đến ăn thịt, một đám lặng yên chờ đợi.
Áp suất thấp đến ngoạn mục.
Cho dù là lão hổ hung mãnh hay liệp báo, lúc này cũng chỉ an tĩnh ngồi ở chỗ kia.
Vân Sâm lần đầu tiên nhìn thấy nhiều động vật hoang dại như vậy, tuy nói giờ phút này thoạt nhìn chúng nó không có tính công kích, nhưng cô vẫn cảm nhận được áp lực rất lớn.
Lực lượng thành thị chỉ có thể ngăn cản quỷ mị, còn động vật hoang dại thì cần bức tường vật lý ngăn cản.
Mà hàng rào của cô, chỉ có tác dụng trang trí.
Tiểu Phá Thành nhận thấy được Vân Sâm sợ hãi, dây leo yên lặng che ở phía trước
Bởi vì dây leo động đậy nên các con vật cũng động đậy theo.
Con đầu tiên bước ra khỏi hàng chính là tinh tinh đen, đôi tay nó bưng một lá cây lớn, trên đó có rất nhiều trái cây, đặt trước hàng rào.
Có con mở đầu, những con còn lại cũng làm ra động tác tương tự.
Con khỉ cho trái cây, chim tước ngậm nhánh cây, lão hổ ngậm một con hươu hết, gấu đen để xuống một tổ ong…… Toàn bộ chồng chất ở trước hàng rào, chậm rãi trở thành ngọn núi nhỏ dưới hoàng hôn.
Các con vật hướng đến nơi cục nhân thành thị gật gật đầu, rồi rời đi.
Vân Sâm ngơ ngác nhìn sự kiện này, khó hiểu hỏi: “Chúng nó đang làm cái gì?”
Dây leo ở tại chỗ ngốc thật lâu, như là trong mộng mới tỉnh.
Chúng nó nghe được âm thanh thành thị mà đến.
Biết rằng khi thành thị làn thứ hai xuất hiện, dấu chân của con người sẽ lan khắp khu vực này.
Chúng nó khẩn cầu thành thị trong lúc mở rộng địa bàn vì nhân loại, chừa cho chúng nó một nơi để sinh tồn.
Đó là vật chúng nó cung phụng.
Mà anh cũng nhân lần cung phụng này nhớ tới một chút sự tình, thí dụ như cách sử dụng cung phụng.
*
*
Thừa dịp mặt trời còn ở phía chân trời, Vân Sâm kéo một tấm ván đến tòa nhà đổ nát bên cạnh, chất lại một đống xi măng cùng gạch đá bỏ đi.
Trên đường có rất nhiều mảnh vỡ thủy tinh, cô cũng nhặt lên luôn.
Khối xi măng cùng với thép rỉ sắt, gạch, gỗ, pha lê vân vân cùng nhau ngã trên mặt đất.
Vân Sâm vừa bước vào phạm vi hơi thở thành thị thì luồng khí đen xuất hiện, quỷ mị lập tức gặp thoáng qua cô, còn cô đứng cách hàng rào nói với quỷ mị: “Ta đoán ngươi là du hồn.”
Cô nói xong câu này, vòng qua trước phế tích chồng chất như núi kia, dò hỏi Tiểu Phá Thành: “Tôi dựa theo anh nói dọn đồ vật vào, nhiêu đó đủ không, anh cho tôi xem bất ngờ gì?”
Trải qua sự kiện “Động vật hoang dại tập thể tặng lễ vật” vừa rồi, Tiểu Phá Thành tựa hồ nhớ lại chuyện gì đó khó lường, thần bí mà kêu cô đi thu thập gạch xây và gạch vụn, không cho cô vào nhà, chỉ có thể đứng ở ngoài chờ.
Tiểu Phá Thành múa may dây leo, ý bảo Vân Sâm cung phụng cho anh.
Vân Sâm cảm khái sở thích ý chí thành thị thật kỳ quái, ngay cả phế tích rác rưởi đều muốn, cô nghiêm trang mà tiến hành cung phụng.
Vân Sâm: “Tôi muốn đem những thứ trước anh đều cung phụng cho anh.”
Tiểu Phá Thành: “A……”
Bóng đêm như nước, quỷ mị thét chói tai chói tai đánh vỡ yên lặng, đất bằng nổi gió xoáy!
Vạt áo thiếu nữ tung bay, mặt lộ vẻ kinh ngạc, cô không thể không nâng lên hai tay che ở trước mặt, tránh cơn lốc đang càn quét.
Đá vụn chuyển động trong gió, ngẫu nhiên cọ qua gương mặt cô, giống như bão cát quy mô lớn đánh bất ngờ, vây quanh toàn bộ phòng lát gạch, khiến cô không thể nhìn thấy.
Dây leo giữ ở phía sau cô, ngăn cô bị gió thổi đi.
Tiếng gió dần dần bình tĩnh, cuồng phong trở nên ôn nhu, âm thanh thành thị lẩm bẩm ở bên tai, Vân Sâm mở to mắt, đôi môi khẽ nhếch, hô hấp đình trệ.
Đây là kỳ tích sao?
Phòng lát gạch hai tầng lầu, nguyên bản sụp đổ nửa bên, bị Vân Sâm dùng tấm nhựa lớn được tìm thấy làm một mái nhà đơn sơ. Chỉ còn lại nửa bên phòng coi như hoàn chỉnh, cùng kính vỡ, khung gỗ mục nát, trên tường mọc đầy cây xanh, rêu xanh che kín phòng ốc mà Vân Sâm đã rửa sạch trước đó không lâu.
Hiện tại, phòng lát gạch rực rỡ hẳn lên.
Toàn bộ ngôi nhà đã được sửa lại kết cấu khiếm khuyết, những bức tường xây hằn lên dấu vết của thời gian, dây leo rải rác trên tường, khung cửa gỗ được khảm kính trong suốt, có thể rõ ràng thấy bài trí bên trong.
Phòng lát gạch hoàn hảo sạch sẽ đứng sừng sững giữa đống phế tích trong rừng, hấp dẫn lại xinh đẹp, khiến những hàng rào tre xung quanh nó có vẻ tàn tạ khó coi.
Vân Sâm ngây ra như phỗng.
Cành dây leo mềm nhẹ phất qua gương mặt cô.
……
Người đưa tôi tài nguyên, tôi ban người thành phẩm.
Đây mới là ý chí thành thị chân chính!
—————————————–