“Bang —— bang —— bang ——”
Mặt trời sắp lặn, Vân Sâm dùng búa chặt một cây gậy trúc cuối cùng xuống mặt đất, cũng may nền xi măng ban đầu gần phòng lát gạch đã nứt toác, phần lớn đất đã lật lên, nếu không sẽ rất bất tiện để cô dựng hàng rào.
Từ vị trí tường cửa sắt kéo dài đến hai cánh, chỉ chừa trống khoảng hai mét về phía sau nhà xây, các cọc tre được cắm gần như không có khe hở.
Hôm nay không đủ thời gian để cải tiến bẫy ở rừng trúc, nên cô đành bổ mấy cây mang về, trước tiên dùng các dây leo Tiểu Phá Thành không cần kết hợp với gậy trúc chế tạo một hàng rào nhỏ.
Vân Sâm rất có cảm giác thành tựu mà nhìn sang tác phẩm của mình.
Trên cọc tre quấn quanh dây leo bao vây căn nhà một vòng, trong một mảnh phế tích đột nhiên dâng lên cảm giác có nhân loại tồn tại mãnh liệt.
Tuy tính bảo vệ của hàng rào không cao, nhưng tâm lý được an ủi rất cao.
Cũng có thể ngăn cản một ít động vật nhỏ như hồ ly, chồn chạy loạn vào phòng lát gạch.
Tiểu Phá Thành múa may cành trước hàng rào, lúc này nó đã cảm giác được “Giới hạn”, bên trong hàng rào chính là địa bàn của anh, mà bên ngoài thì không phải.
Anh vội vàng muốn làm cho hàng rào trở nên rộng lớn hơn.
Khi Vân Sâm khiêng cái cuốc từ phòng trong ra tới, liền thấy hoa nhỏ trên đỉnh đầu Tiểu Phá Thành lay động, duỗi dài cổ giống như rất khát khao cảnh sắc bên ngoài..
Cô nói: “Anh đang làm gì?”
Tiểu Phá Thành nghe thấy thanh âm, hoa nhỏ lập tức nhắm ngay Vân Sâm, cành bắt đầu minh họa.
Một vòng tròn nhỏ, rồi một cái vòng tròn rộng hơn, từ một cái vòng tròn nhỏ biến thành một vòng tròn to lớn, cuối cùng là một vòng tròn to hơn nữa, và chỉ chỉ vào mình.
Vân Sâm hỏi: “Sau khi anh thấy hàng rào, mới phát hiện thì ra bản thân nhỏ bé như vậy, muốn vội vàng mở rộng địa bàn sao?”
Tiểu Phá Thành gật đầu, quả nhiên Vân Sâm hiểu anh suy nghĩ cái gì, nhưng anh không biết mở rộng địa bàn như thế nào, hình như anh không nhớ rõ rất nhiều chuyện..
Một ít dây leo vươn lên người thiếu nữ, cọ cọ lòng bàn tay cô, lại cọ cọ, ngoan ngoãn vạn phần.
Vân Sâm lựa chọn một mảnh đất sau trong hàng rào, bắt đầu đào lên, cho một ít chất do con người tạo ra rồi trộn, sau khi hoàn thành hỗn hợp thì bỏ xuống đất ủ mấy ngày, là có thể bắt đầu gieo giống.
Tiểu Phá Thành thấy Vân Sâm chỉ trồng trọt không để ý tới anh, cành lập tức lôi kéo tay đối phương, lúc ẩn lúc hiện.
Vân Sâm bất đắc dĩ nói: “Anh làm nũng tôi cũng vô dụng, tôi không biết.”
Cô biết một ít chuyện của ý chí thành thị, nhưng không phải mọi thứ đều biết, những thứ cô biết được, đã nói toàn bộ Tiểu Phá Thành.
Rất nhiều chuyện bản thân ý chí thành thị Tiểu Phá Thành cũng không biết, thì cô làm sao biết được.
Tiểu Phá Thành chán nản ghé vào vai thiếu nữ đang mặc áo khoác nâu, hoa nhỏ trên đỉnh đầu ỉu xìu.
Hôm nay khi Vân Sâm ở trong rừng bố trí bẫy rập, anh đột nhiên phát hiện trong mấy chục ngày ngắn ngủi, cô đa trưởng thành rất nhiều, mà anh lại dậm chân tại chỗ.
Anh hẳn là sẽ lớn lên.
Anh còn nhớ rõ lúc mình vừa thức tỉnh, bốn phía một mảnh hắc ám, anh vô lực giãy giụa, giống như không lâu sau anh sẽ tiếp tục ngủ say lần thứ hai.
Không biết qua bao lâu, anh hình như nghe được âm thanh hai nhân loại nói chuyện với nhau, truyền ra một cảm giác rất ấm áp, khiến anh ra sức giãy giụa, đột phá giam cầm, xuất hiện trong phòng lát gạch này.
Lúc ấy là đêm tối, bốn phía không có nhân loại, chỉ có quỷ mị du đãng tràn ngập khí đen.
Trời sinh anh đã không thích mấy thứ này, nhận thức rõ ràng chúng nó không phải thứ tốt.
Chúng nó cũng không có hứng thú với anh, nhưng khi đi đường khí đen vô tình đụng phải…
Lúc ấy, anh chỉ có thể miễn cưỡng bảo vệ cục nhân thành thị.
Trong lòng có âm thanh vang lên: Không thể để chúng nó chạm vào cục nhân thành thị, sẽ lại ngủ say lần nữa mất.
Sau đó, anh có thể bảo hộ càng nhiều địa phương, có thể khống chế càng nhiều dây leo đi ra ngoài tìm kiếm vật phẩm tương quan đến nhân loại, nhưng trước sau đều không thấy được nhân loại.
Anh cảm thấy cô độc.
Anh trở nên tuyệt vọng.
Anh càng ngày càng muốn một lần nữa ngủ say……
Hắc ám xâm chiếm, cho đến ngày nọ, anh lại một lần nữa cảm nhận ấm áp giống với ngày đó.
Anh khống chế dây leo đi quan sát, một tia sáng xé rách bóng tối, đi đến phía anh.
Đằng sau ánh sáng lại là đồ vật đáng ghét kia, lần đầu tiên anh bùng nổ lực lượng, dùng dây leo lật đổ tòa nhà, ngăn trở hành vi quỷ mị công kích cô.
……
“Anh đừng có gấp, không phải cục nhân thành thị vẫn đang lớn lên sao, có thể là đợi nó trưởng thành đến mức độ nhất định, phạm vi thành thị bao trùm sẽ biến lớn mà?”
Vân Sâm vuốt dây leo, buông động tác trên tay, nhẹ giọng an ủi.
Dây leo quấn lấy tay cô.
Tôi sẽ trở nên càng thêm lợi hại.
Tôi sợ bóng tối, xin đừng bỏ rơi tôi.
Hoa nhỏ không còn ỉu xìu nữa, mà là trực tiếp khô héo.
Vân Sâm lập tức ôm dây leo vào trong ngực, ngồi dưới đất: “Như thế nào đột nhiên thương tâm? Không phải tôi đang dỗ dành đâu, muốn cùng nhau nghĩ cách để tôi làm thành quyến giả của anh, đây là chuyện cả đời……”
Cô kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ anh muốn đổi ý?”
Tiểu Phá Thành lập tức vươn cành, luống cuống quơ quơ, hoa nhỏ khô héo rơi xuống đất, một bông hoa mới nở rộ.
Đứa! Trẻ! Nhõng! Nhẽo!
Cái! Này! Anh! Biết! Rồi!
Dây leo nhảy xuống người thiếu nữ, không thể khóc sướt mướt ở chỗ này.
Nếu ý chí thành thị khác làm được, sao anh không làm được chứ?
Chắc chắn là anh đã bỏ qua chỗ nào rồi.
Anh muốn đi tìm xem.
Vân Sâm không thể hiểu được nhìn dây leo nhanh chóng rời đi.
Trên đường trườn đi, anh rất nhân tính hóa vươn ra hai cành cây, thường thường sờ soạn hoa nhỏ trên đầu một chút, sao cho phù hợp độ xoắn của cành……
Cô phảng phất thấy người lớn ở Trung Châu vì cầu nhiều may mắn hơn nên đi cấy mạ liền ở trên đồng ruộng nhảy múa sướng ca, động tác tương tự 70%.
Vân Sâm lắc đầu.
Tiểu Phá Thành thật là cảm xúc hóa, nếu không có người đáng tin cậy như cô chăm sóc thì làm sao bây giờ…
Cô thở dài điệu bộ giống người lớn trong nhà có một đứa trẻ, quả nhiên là ép người phải thành thục mà.
Ngay cả cô cũng lập tức cảm thấy trên vai có trọng trách, xây nhà sống tạm không dễ dàng nha.
Sao cô lại —————— lợi hại như vậy chứ!
“Hắc hắc.”
Vân Sâm đột nhiên che miệng cười ngây ngô tại chỗ, mắt nhỏ ngày thường cong thành hình trăng non.
Trong chốc lát lấy tay vịn tường, trong chốc lát lấy chân dậm chân, hết sức vui mừng ôm bụng, cũng không biết đang cao hứng cái gì.
Sau khi thoải mái xong, Vân Sâm chắp tay sau người, đi vào phòng trong.
Vì là người lớn duy nhất trong nhà, cô nghĩ đến kế hoạch trong tương lai, thí dụ đối diện với những mối nguy hiểm tiềm ẩn, đến tột cùng phải chủ động xuất kích hay là……
Ai nha nha, cái cuốc quên ở ngoài nhà!
Vân Sâm xoay người cầm cái cuốc lên, đôi tay một lần nữa vòng ra sau người, khuôn mặt nghiêm nghị.
Một người lớn trưởng thành, ngẫu nhiên quên mất cái cuốc cũng là bình thường, vấn đề không lớn.
Vừa rồi cô đang nghĩ đến đâu?
……
Màn đêm chưa hoàn toàn buông xuống, khí đen đã bao phủ một vùng trước.
Quỷ mị giống như từ dưới nền đất đột nhiên xuất hiện ở trên đại lục, lúc không có phát hiện con mồi, quỷ mị vô ý thức du đãng.
Một bộ phận quỷ mị khác đã phát hiện mục tiêu, chúng nó điên cuồng đánh sâu vào lá chắn không khí, vừa giống nhân loại vừa giống dã thú lấy móng vuốt cào trên không trung, muốn hủy diệt tất cả mọi chướng ngại vật, vọt vào ánh lửa đang lay động trong phòng lát gạch.
Vân Sâm đang đốt lửa trên một phiến đá, thịt thỏ cứ thong thả chín, bên cạnh là một chồng rau dại sạch sẽ.
Cô nhìn chằm chằm quỷ mị ngoài phòng, gói thịt với rau rồi nhét vào miệng, mơ hồ không rõ nói: “Anh xem chúng nó rất kích động, trước kia tôi ở Trung Châu mười ngày nửa tháng không ăn thịt cũng chẳng đến mức như vậy, nước miếng đều rớt trên mặt đất.”
Dây leo đột nhiên khẽ chạm cánh tay của cô.
Sắc mặt Vân Sâm khẽ biến, lập tức khôi phục nghiêm mặt nói: “Rừng trúc bên kia có người xuất hiện sao?”
Cành cây rung lên.
Tiểu Phá Thành có thể quan sát các địa phương khác nhau, lúc trước cũng bởi vì nguyên nhân này anh mới gặp Vân Sâm ở ngã ba đường.
Xuất phát từ cẩn thận, sau khi Vân Sâm bố trí xong bẫy rập, anh đã để lại một dây leo trên cây theo dõi chỗ đó.
Nhìn xem đến tột cùng là ai mưu đồ gây rối.
……
Hoàn cảnh u ám, gió lạnh thổi qua trong rừng, lá cây rào rạt rung động.
Một bóng người từ nơi xa đi tới, tràn ngập mùi vị tanh hôi hư thối.
—————————————–