Sau khi Tiểu Phá Thành trả lời, tay chân Vân Sâm liền lạnh lẽo.
Vết thương trên người sói xám không giống như động vật có thể gây ra, nơi đây trừ bỏ người chính là quỷ mị, nếu Tiểu Phá Thành khẳng định không phải nhân loại, như vậy chỉ có thể là quỷ mị.
Sẽ xuống đáy giếng, lấy ra tờ giấy cô để lại, săn giết sói xám đưa đến doanh địa của cô, tựa như uy hiếp cùng cảnh cáo, một quỷ mị hành động có mục đích như vậy, khiến Vân Sâm nhịn không được nghĩ đến si quỷ “Chỉ số thông minh cao” ăn người trong bút ký của Lý Đỗ Quyên.
Trên bản đồ của Lý Đỗ Quyên, tổng cộng đánh dấu hai cái ngã ba lớn, một cái ở hướng Tây Bắc bên trái bản đồ, một cái ở bên phải phía Đông Nam, gần hai ngã ba đều có con sông.
Lối rẽ ngã ba hướng tây Bắc được đánh dấu bằng một vòng tròn lớn, hẳn là địa bàn của si quỷ ăn người.
Chỉ dựa theo địa hình trên bản đồ, Vân Sâm không thể phán định mình đang ở con đường nào, một tháng nay, cô đã từ từ khám phá bên ngoài, muốn thông qua kiến trúc còn xót lại xác định phương vị nhưng chưa làm được.
Vân Sâm có khuynh hướng cho rằng bản thân đang ở phía Tây Bắc trên bản đồ.
Cô nhớ rõ lần đầu tiên mình đến đây, khi đứng ở ngã ba đường lựa chọn một căn chung cư có dấu hiệu người sống, một trận bất an đồng thời kim la bàn hỗn loạn, cô đã lập tức thay đổi phương hướng mới nhìn thấy Tiểu Phá Thành.
Sau đó là thỏ hoang bị mũi tên thổi bắn trúng, cùng với mảnh vải ở chỗ sâu trong rừng trúc, sau khi đọc nhật ký của Lý Đỗ Quyên, đều khiến người cảm thấy kỳ quái.
Khi Lý Đỗ Quyên viết xuống các loại quỷ mị, thì đã ở cùng quỷ mị bảy năm, mà quỷ mị xuất hiện năm 2012, cũng chính là phần si quỷ được bổ sung trong nhật ký, ít nhất là năm 2019 hay một năm sau đó.
Vân Sâm lẩm bẩm: “Thời điểm tôi từ Trung Châu đến đây, là ngày 1 tháng 12 năm 31, tôi ở chỗ này bốn mươi lăm ngày, hiện tại đã là tháng 1 năm 32, vậy đây là con si quỷ mười năm trước sao?”
Sau khi cô suy nghĩ cẩn thận, liền không thấy sợ hãi.
Đỗ Quyên tỷ không có ý chí thành thị che chở, vẫn không sợ hãi quỷ mị, mà cô được ý chí thành phố bảo vệ cả ngày lẫn đêm, nên không cần lo lắng quỷ mị sẽ xuất hiện trong doanh địa, nguy hiểm duy nhất chính là lúc ra ngoài tìm kiếm vật tư và huấn luyện.
Ở mạt thế, hệ số an toàn của cô đã cực cao.
Cho dù là si quỷ ăn người kia, thì cô sợ hãi cũng không có tác dụng gì, chuyện hiện tại nên làm là tìm cách ứng phó.
Tiểu Phá Thành yên lặng đẩy thi thể sói xám lăn khỏi cửa sắt.
Địa bàn của anh không thể có loại đồ vật kỳ quái này.
Đồng thời, một cành cây khác chậm rãi mọc lên.
Dọc theo đầu ngón tay có vẻ thô ráp của thiếu nữ, chậm rãi vong quanh cổ tay cô, vỗ nhẹ trấn an.
Vân Sâm cười tươi với anh, về phòng buông cái cuốc, ngược lại xách lên một cây rìu cùng với một bao công cụ lớn, bên trong là kiềm cắt vân vân.
Trên eo cô buộc đai lưng, phía trên treo hai cây dao thẳng và dây leo núi, cùng ná, mũi tên thổi cô tự chế tác, một chiếc túi buộc lưng nhỏ, một túi dụng cụ đeo bên người.
Vân Sâm nói: “Hôm nay tạm thời không trồng trọt, làm cái khác trước.”
Thùng dụng cụ xuất phát ở nửa tháng trước, khi cô đang chơi parkour trong thành thị đổ nát, nhảy từ tòa nhà này sang tòa nhà kia, sơ ý giẫm không khí ngã xuống, may mắn phát hiện ra món bảo bối.
Công cụ bởi vì không có bảo dưỡng, rất nhiều chỗ rỉ sắt, nhưng vẫn có thể sử dụng.
Rìu cũng là tìm thấy ở gần đó.
Tiểu Phá Thành hơi bối rối không biết phải làm gì.
Vân Sâm khiêng rìu lên vai, bấu lấy đuôi sói xám lôi về phía trước: “Chúng ta cũng nên làm hàng rào, tuy chúng ta không thể làm tường bê tông, nhưng có thể làm một hàng rào.”
Một thiếu nữ đã từng cố hết sức khiêng đá, hiện tại đã có thể dễ như trở bàn tay kéo sói xám mấy chục kg.
Tiểu Phá Thành cảm khái, chợt sửng sốt, thì ra cảm xúc như vậy chính là cảm khái sao?
Anh vẫn giống như trước, đuổi kịp Vân Sâm.
Vân Sâm ném thi thể sói xám vào cây cối.
Qua một chốc, lùm cây sột sột soạt soạt, mùi máu dẫn đến một đám chó hoang, hình thể khác nhau, ánh mắt hung ác, cảnh giác mà nhìn Vân Sâm cùng dây leo dựng thẳng phía sau cô.
Sau khi nhân loại mai danh ẩn tích ở trong thành thị, thì ra chó do dân thành thị nuôi một là chết ở nhà, hoặc là may mắn chạy thoát, trở thành một chú chó hoang trong thành thị cũ.
Trải qua vài thập niên, dã tính của chúng nó khôi phục, trở thành một trong những sinh vật chiến đấu để tồn tại trong đóng đổ nát bị thực vật xâm chiếm.
Ác ý của đàn chó hoang này không lớn, trong đó có mấy con rất có thiện ý, hẳn là do gen ngoan ngoãn sau khi được con người thuần hóa và cải tạo hàng trăm năm, vẫn tồn tại như cũ.
Mỗi lần Vân Sâm lột xong da thịt con mồi đều sẽ ném xương cho chúng nó.
Cô nhìn chó hoang ăn xong thi thể sói xám, lắc lắc cái đuôi rời đi, con nào ăn nhiều, con nào ăn ít, cô đều cố tình ghi nhớ.
Vân Sâm tiến đến chặt cây, cô có ý định dùng gậy gỗ cùng gậy trúc xen kẽ nhanh chóng làm rào chắn.
Chỉ có một mảnh rừng trúc gần suối.
“Ngươi khỏe.” Cô chào hỏi nai con quen thuộc, nó mắt điếc tai ngơ uống xong nước chậm rãi rời đi.
Vân Sâm khoe khoang nói với Tiểu Phá Thành: “Anh xem, hiện tại nó đã quen thuộc ta.”
Dây leo có lệ mà vỗ tay, so với Vân Sâm không chút để ý, anh thập phần lo lắng.
Nhật ký Lý Đỗ Quyên cô đều đọc cho anh nghe qua, si quỷ sau khi bám vào người đều có thể xuất hiện vào ban ngày, vạn nhất thật là si quỷ, Vân Sâm lại không ở trong phạm vi anh bảo vệ, gặp được nguy hiểm nên làm sao bây giờ?
Nếu phạm vi bảo vệ của anh lớn hơn một chút……
Vân Sâm rung đùi đắc ý cười hì hì, đột nhiên, bước chân cô ngừng lại, nhìn chằm chằm vào mảnh đất tối dưới những chiếc lá rụng, đó là đất tơi xốp.
Hiện tại dụng cụ trong tay cô có thể làm bẫy cỡ vừa, rất nhiều bẫy cỡ vừa và lớn, đều cần có đất tơi xốp.
Vân Sâm nhìn quét qua mặt đất, phía trước có dấu vết lá rụng xếp chồng lên nhau rất rõ ràng, những tán cây lớn nhỏ gần đó chạm vào nhau, cô chọn cây đại thụ gần nhất, leo hai ba lần liền nhanh chóng bò lên cành cây.
Ở chỗ cao, bẫy rập dưới mặt đất hiện ra vô cùng rõ ràng, là một cái bẫy rập chưa hoàn toàn bố trí xong.
Trong đầu Vân Sâm tưởng tượng cảnh bẫy rập bị kích phát.
Phía dưới lá rụng hẳn là có điểm kích phát, nếu cô dẫm trúng, mũi lao ở trên cây cách đó không xa sẽ bay lại đây, cô chỉ có một phương hướng để né tránh, mà hướng kia chắc chắn cũng có bẫy, một khi dẫm trúng cả người liền sẽ bị treo lên trên cây, kế tiếp còn có điểm kích phát bẫy rập, nhưng cơ quan chưa có làm xong.
Vân Sâm ngồi xếp bằng ngồi ở trên thân cây, ngón cái cùng ngón trỏ nhéo cằm tự hỏi.
Dây leo ghé vào đầu vai cô.
Cách năm ngày cô sẽ đi rừng trúc một lần, bổ sung ống trúc mới, một tháng qua đều là như thế.
Phạm vi của bẫy rập, là con đường cố định của cô vào đây thời gian qua.
Nếu không có những nhân loại khác thường xuyên đi con đường giống như cô vào rừng trúc, vậy bẫy rập này đúng là đang nhắm vào cô.
Khoảng cách từ lần trước cô đến trừng trúc mới qua hai ngày, cô vô cùng xác định trước kia không có cái bẫy này.
Vân Sâm cảm thán nói: “Tôi thật cảm động, thế nhưng có người hoặc là quỷ mị, đang âm thầm nhớ tôi như vậy, yên lặng chuẩn bị cho tôi lễ vật lớn như thế, tôi cần phải chuẩn bị một lễ vật xa hoa hơn mới được!”
Giọng nói kết thúc, Tiểu Phá Thành liên tục vươn cành, sờ trán Vân Sâm.
Em bị sao vậy, người khác muốn hại em, em còn cảm thấy đây là lễ vật, em phát bệnh sao?
“……” Cảm xúc tốt Vân Sâm ấp ủ gián đoạn, cô giải thích: “Trong ngôn ngữ nhân loại, phương thức nói chuyện này cần kết hợp với ngữ cảnh, tôi gọi phương thức này là ‘ phản đòn ’, không phải thật sự muốn tặng lễ vật, mà là tính toán trả thù.”
Tiểu Phá Thành: “Σ( ° △°|||)”
Thì, thì ra là phản đòn sao?
Tri thức nhân loại thật phức tạp.
Anh thấy lấy ra dao thẳng màu đen ở thắt lưng, rút con dao đặt trên tay rồi reo ngược trên cây.
“Có thể làm ra loại bẫy này, dựa vào móng vuốt dài của quỷ mị là làm không được, ít nhất là nhân loại, lại hoặc là si quỷ nhập vào người.”
Cô vặn một sợi dây câu cá ra khỏi túi dụng cụ, sợi dây trong suốt ở dưới ánh nắng chiếu ra quang mang, khóe miệng nở nụ cười xấu xa.
“…… Nếu có thật thể thì sẽ trúng bẫy đó.”
“Cái này gọi là ‘ Có qua có lại ’.”
Tiểu Phá Thành rung cành, thì ra có qua có lại nghĩa là như vậy, anh hiểu rồi.
—————————————–