HOẠT MAI AM DẠ ĐÀM
(Đêm nói chuyện ở Hoạt Mai Am)
Tác giả: Yến Lũy Sinh
Lược dịch: Ru Yi
Cảnh báo: Ermmm, truyện có mấy tình tiết không thích hợp với trẻ em dưới 18, người lớn tuổi, phụ nữ có thai và đang cho con bú, cùng với “mấy bạn đang ăn cơm”
Cảnh báo lần 2: Truyện thật sự không phù hợp với những bạn dễ có cảm giác ghê tởm trước những thứ bất thường, vì để bảo đảm tâm sinh lý khỏe mạnh cho bạn, vui lòng ngừng đọc ngay khi cảm thấy khó chịu.
VÀ TUYỆT ĐỐI LÀ KHÔNG XEM LÚC ĐANG ĂN CƠM
Lưu ý: Trong truyện có vài tình tiết để nguyên kệ phật, vì người dịch không biết dịch thế nào mới chính xác, tìm trong văn bản phật giáo VN thì ko có, nên nếu ai có hảo tâm hiểu được thì nhờ giải thích hộ.
_______________
Sắc bất dị không, không bất dị sắc.
Sắc tức thị không, không tức thị sắc.
Thụ tưởng hành thức, diệc phục như thị.
——《Bát nhã ba la mật đa tâm kinh 》
※※※
Trời hoàng hôn, tuyết rơi càng thêm lớn.
Ta bước nặng bước nhẹ dẫm trên tuyết đi tới, trong lòng có hơi lo lắng. Thôn trang mà bản đồ chỉ ra sao vẫn chưa tới? Dựa theo bản đồ hướng dẫn, lẽ ra ta nên sớm tới mới phải. Có lẽ chỉ có một lời giải thích duy nhất: trận tuyết lớn này làm ta lạc đường.
Nước không là vấn đề, vì bốn bề đều là tuyết. Nhưng thức ăn ta còn lại chỉ là hai cái màn thầu khô. Nếu vẫn không thể tìm thấy nơi có dấu hiệu con người, sinh mệnh của ta có lẽ chỉ có thể đo lường bằng phút.
Vừa rẽ quá một cái rìa núi, đột nhiên một ánh đèn rọi vào hốc mắt. Ta vừa mừng vừa sợ, dưới chân cũng bước nhanh hơn về phía trước.
Kia là một cái am cỏ nho nhỏ, thực lòng mà nói cũng không khác một cái chòi nghỉ mát là bao. Trên cửa am có treo một tấm biển bằng gỗ màu trắng, bên trên viết ba chữ “Hoạt Mai Am” (Am chôn sống).
Cái tên u ám rùng rợn này không khiến ta sợ hãi, vì ta biết đây là một chí sĩ cổ đại đặt tên cho gia tộc mình, ý không thỏa hiệp sau khi dị tộc xâm chiếm. Sinh sống tại nơi này, có lẽ cũng là một vị thiền nhân bất mãn mà chạy trốn khỏi hiện thực cũng nên —— nếu có thể cùng người nọ đàm luận một đêm, coi như cũng không uổng công.
Ta gõ cữa, mở lời “Cho hỏi, có người không?
Bên trong có người đáp lại “Vào đi, cửa không cài then.”
Ta đẩy cửa ra.
Bên trong chỉ có một ngọn nến đang cháy, chiếu sáng một khoảnh nhỏ nơi gần cửa. Một vị lão tăng ngồi ở góc, trong bóng đêm mơ mơ hồ hồ không thấy rõ mặt.
“Thí chủ, mời ngồi.”
Trước mặt lão tăng có một cái bồ đoàn. Ta xếp bằng ngồi xuống, nói “Đại sư, ta bị lạc đường, xin cho phép ta được ở nhờ một đêm.”
Lão hòa thượng khoanh tay áo, ngồi im bất động “Thời tiết như vậy còn phải bôn ba bên ngoài, thí chủ thật sự là vất vả.”
Ta chỉ cười nhẹ “Thiên hạ rộn ràng, tụ đều vì lợi. Thiên hạ nhốn nháo, đi đều vì lợi.”
“Đều là tam độc. Kinh viết: Vốn sinh tham dục, sân huệ, ngu si, thường nhân bị ba loại độc này quấn lấy liền không thể rũ bỏ, không thể giải thoát. Xin thí chủ nghĩ lại.”
“Lời này của đại sư như bổng hát, nhưng trên đời này, có chuyện dù biết nhưng không thể không làm. Dù là ngàn vạn người, vẫn phải đi.”
Lão tăng vẫn không nhúc nhích, chỉ nói “Tam giới vô an, do như hỏa trạch. Chúng khổ sung mãn, thậm khả phố úy.”
Ta nói “Đại sư phật pháp tinh thâm, nhưng ta chỉ là một kẻ phàm tục, với ta thì sa bà thế giới, cũng như tứ thánh mà thôi.”
Lão tăng ngẩng đầu, lại nói “Tất cả sắc tướng, đều là từ vô căn cứ. Thí chủ ắt hẳn từng đọc kinh Phật, có từng tu quá ngũ đình tâm quan?”
Ta đáp “Chưa từng. Nhưng thiên hạ không sạch, ta tự sạch, người không từ bi, ta tự từ bi, bên trong đại thiên, nhân quả làm sao mịt mờ.”
“Thí chủ có đại trí tuệ,” nụ cười trên môi lão tăng không còn nữa “Chỉ là, thí chủ ngài nguyện nghe lão tăng kể một câu chuyện sao? Am cỏ không trà không rượu, đành phải mượn lời thanh đàm vượt qua đêm dài này.”
Ta ngồi xuống, dựa lưng vào tường để bản thân thoải mái một chút, lấy một cái màn thầu trong túi ra, nói “Mời đại sư kể. Đại sư có cần dùng màn thầu chăng?”
“Dục vọng ăn uống là tối khiến người tổn hại. Thí chủ lại tướng rồi.”
Ta cũng cười “Có tướng tắc tướng, nếu như vô tướng mà tướng, lại như thế nào?”
“Nếu đã có ý nghĩ này, tức là có tướng.”
Ta duỗi lưng, mồm cắn một miếng màn thầu, nói “Đại sư nói vậy, vẫn còn là bì tướng (bề ngoài). Lục Tổ viết “Rời xa hết thảy tướng, liền là vô tướng; nếu có thể rời khỏi tướng, tức pháp thể thanh tịnh. Trong lòng ta cố tồn niệm nghĩ tướng, sao phải cưỡng cầu vô tướng? Như cái màn thầu này, là có tướng; ăn nó vào bụng, vẫn là có tướng. Nhưng nếu trong lòng ta không có vật ấy, vậy là vô tướng.”
Hắn nói “Lời thí chủ, bất quá cũng chỉ là thiền ngoài miệng.”
Ta nói “Thiền ngoài miệng cũng thế, thiền trong lòng cũng thế, chỉ là biểu hiện, thôi vẫn là nghe chuyện của đại sư đi.”
“Như vậy, mời thí chủ ngồi ngay ngắn nghe lão tăng kể. Thí chủ có biết, tục gia của ta là một danh môn vọng tộc cách đây ba mươi dặm, phạm vi trăm dặm đều là sản nghiệp của gia tộc ta. Nhưng gia tộc ta nhân số không thịnh vượng, cả nhà chỉ có một mình ta.”
Ta nói “Thế vì sao đại sư lại bỏ nhà xuất gia?”
“Năm ấy ta mười chín tuổi, một vị thế thúc dàn xếp hôn nhân cho ta, đối phương là Tam tiểu thư nhà họ Bạch ở Bắc Sơn Thành Đức Đường. Nàng vốn là mỹ nhân nổi tiếng nơi đó, khi ấy ta có thể nói là mọi chuyện đều đắc ý,chuyện chuyện như ý .”
Ta nhịn không được mỉm cười “Đại sư năm đó cũng là thiếu niên phong lưu.”
“Nhưng mà sau khi thành hôn không tới ba tháng, một trận bệnh nặng đã đoạt đi tính mệnh của thê tử ta.”
Ta thu hồi lại nụ cười “Xin lỗi, đại sư.”
“Không cần phải xin lỗi, phàm những kẻ có tướng, đều là vô căn cứ, cái gì gọi là vui là buồn, đều là nhất thời, buồn thì thế nào mà vui lại thế nào, chung quy chỉ là một niệm nghĩ trong lòng mà thôi.” Lão tăng ngồi lẳng lặng, tựa như một tượng phật trên bàn thờ “Năm ấy ta mười chín tuổi, chính là còn ở cái tuổi không biết trời cao đất rộng, cảm thấy sau khi nàng mất đi, thế giới với ta mà nói trở nên vô nghĩa. Thế nên ta bèn đào một cái động sâu trên ngọn núi của gia tộc, sai người nâng linh cữu thê tử vào, sau đó…”
Hắn ngừng một lát, mới nói “Ta đuổi tất cả mọi người đi, một mình đốt đèn đi vào…”
※※※
Ta đuổi tất cả mọi người đi, sau đó đốt một ngọn đèn sơn (1) tự mình đi vào.
Hang động được đào rất sâu, ta đi vào độ chừng có hơn nửa ngày. Thời tiết rất lạnh, hai bên vách đất trong hang mặc dù bị thời tiết thổi lạnh, nhưng do không khí không thông với bên ngoài, cho nên cũng không lạnh lắm.
Linh cữu của thê tử được đặt vào một gian phòng nhỏ, linh cữu được sơn màu đỏ, rất là lớn, là ta đặt tượng nhân Liễu Châu đặc chế. Vùng Liễu Châu vốn nổi tiếng làm quan tài tốt, cỗ quan tài này được làm từ một khỏa âm trầm mộc vạn năm. Nghe nói âm trầm mộc là từ trong nước lấy ra, sau khi làm thành quan tài, hàng năm sẽ chìm vào nền đất một thước, mười năm một trượng, ngàn năm trăm trượng (2).
Ta ngồi trên một cái ghế đặt cạnh linh cữu của thê tử, châm đốt một sợi mồi lửa rải cạnh linh cữu. Đốm lửa dọc theo mặt đất nhảy nhót nhấp nháy, giống như một đóa lửa ma trơi, bay ra bên ngoài.
Sau đó một tiếng nổ lớn vang lên, toàn bộ con đường đi vào sụp đổ. Hiện tại, trong cái huyệt động thật sâu này, chỉ còn nàng, và ta.
Ta lấy từ trong lồng ngực ra một bình rượu. Dưới ánh đèn u ám, rượu trong bình tựa như đang chảy xuôi, ảo hóa ra tia sáng kỳ dị. Nghe ai đó từng bảo, rượu độc chỉ cần rơi xuống mặt đất sẽ tự động đốt cháy, hiện tại trong bình, có lẽ cũng là một con yêu ma không an phận cũng nên?
“Uống đi.”
Trong bóng đêm, như có ai đó dùng âm thanh ngọt ngào khẽ nói với ta.
“Uống đi, say trong men nồng, quên đi nhân thế.”
Ta vươn tay, rút nắp bình, yên lặng nói “Chờ ta một lát, nếu như nàng cảm thấy cô đơn trên đường đến hoàng tuyền…”
——chàng không muốn nhìn thiếp một lần nữa sao? Ánh mắt thiếp tựa như khỏa sao sáng ngời trong đêm tối, mái tóc đen dài như bầy quạ khiêu vũ, bờ môi ngọt ngào như mật?
Dưới ánh đèn sơn âm u, ta như thấy đường nàng lúc còn sống. Làn da của nàng vẫn trắng nõn tựa như ngọc đẹp, thanh âm của nàng yêu kiều réo rắt như chuông ngân, ngón tay thon dài như nhánh mạ non, nụ hôn của nàng nhẹ như mưa phùn độ cuối xuân.
“Chờ ta thêm một lát nữa.” Ta thì thào nói.
Ta cố gắng đẩy nắp quan tài, lúc trước ta không cho bọn họ đóng đinh nắp quan tài là bởi vì ta từng thề với nàng, sinh cùng giường, tử cùng mộ, tóc cùng xanh, trái tim cũng cùng nhiệt.
Mặc dù nắp quan tài có hơi nặng, ta cố gắng cuối cùng cũng đẩy nó ra, để lộ một khe hở. Ta cầm bầu rượu, chuẩn bị nằm vào cạnh nàng, sau đó một hơi cạn sạch.
Lúc này. Ta nhìn thấy nàng.
Thiên ôi!
Mặt của nàng không biến hình, nhưng làn da nàng đã bắt đầu trở nên tái mét, tái xanh giống như một cái củ cải bị đông cứng hỏng, lại cứng ngắc như một cục đá. Mặt nàng vẫn xinh đẹp như ngày nào, nhưng vẻ đẹp lúc này lại có chút yêu dị, tựa như một loại xinh đẹp thuộc về hư ảo. Ta biết rõ, dưới làn da trắng tái kia đã không còn máu tươi chảy xuôi, còn lại chỉ là lũ giòi bọ ngủ đông chờ đợi xuân về thì đâm chồi vươn lên, đến lúc đó chúng sẽ biến nàng thành một cái xác rỗng tuếch. Mà trên mặt của nàng, nét cười vui mừng an nhiên trước khi chết vẫn còn đọng lại ở ngoài da khóe môi, tựa như nàng vẫn sống.
Nếu chỉ thế thôi, có lẽ ta vẫn có thể chịu được, vẫn nguyện ý nằm bên cạnh, ôm lấy xác thân lạnh lẽo cứng ngắc của nàng, để cho đôi ta dần dần biến thành bùn đất. Nhưng mà, khiến cho ta cảm thấy sợ hãi, đó là bên khóe miệng nàng.
Bên khóe miệng nàng, nằm một con chuột lớn độ chừng bàn tay của ta.
Con chuột khốn kiếp ấy tựa như chốn không người từ tốn gặm nhấm môi nàng, ta thậm chí nhìn thấy bụng của nó dần phình to. Ta thét một tiếng chói tai, túm lấy con chuột, dùng hết sức ném nó về phía vách tường. Con chuột giống như một trái bóng bay vào vách tường cứng rắn, dội ngược một cái, lại rớt xuống mặt đất, bốn chân run rẩy.
Môi của nàng bị con chuột gần như gặm hết, lộ ra hàm răng trắng ngần, thật giống như nàng đang toét miệng cười. Phối hợp với nụ cười còn đọng trên mặt, lại biến thành vẻ trào phúng quỷ quyệt, như nàng đang kiêu ngạo ngênh ngang nhìn chằm chằm ta, dù cho mắt nàng nhắm nghiền. Ta cảm giác như mình như có thể đụng vào nụ cười bén nhọn kia của nàng, có thể thấy được nụ cười yêu dị của nàng như đang đi đi lại lại trong huyệt động, tựa như lũ dơi xuất động mỗi khi bóng tối tiến đến.
Ta vô lực ngã ngồi trên ghế, bình rượu văng ra rớt lên nắp quan tài.
Ngay một khắc mới đây thôi, ta vẫn còn đang cảm thấy những hành động này của mình vĩ đại đến có thể khiến thế nhân cảm động mà lưu tiếng muôn đời, nhưng vào lúc này ta chỉ cảm giác mình như một kẻ điên, tất cả những điều ta làm đều sẽ trở thành một trò cười, cùng lắm cũng sẽ chỉ ở những lúc lũ trẻ ngang bướng không nghe lời bị người lớn lôi tên ra để hù dọa bọn chúng.
Ta, là vì khối xác chết xấu xí này mà buông bỏ sinh mệnh của mình sao?
Ta lúc này tựa như vừa bị một thùng nước đá rót thẳng vào đầu, tới cả vào tận đáy lòng, lạnh cùng cực.
Dù cho vẻ ngoài của nàng vẫn như vậy xinh đẹp động lòng người, nhưng vẻ đẹp kia có thể tồn giữ được bao lâu chứ? Buồn cười, thật buồn cười.
Ta thở một hơi dài thậm thượt. Ánh đèn bởi vì ta hô hấp mà khẽ chớp động, khiến cho nét mặt của nàng trở nên càng âm u, giống như la sát đứng cạnh thiên vương trong chùa miếu, tựa như nàng có thể tùy thời bật dậy khỏi linh cữu, túm lấy kẻ khác mà gặm cắn.
Ta đậy nắp quan tài lại, thổi tắt đèn.
Trong bóng đêm, ta ha ha bật cười.
※※※
Cảm giác đói bụng tựa như một sợi dây roi, không biết từ lúc nào đã quất lên người ta. Khi ta tỉnh lại, chung quanh đều là bóng tối, cứ ngỡ rằng mình đang nằm trong lều trại.
Nhưng ngay sau đó, trí nhớ trở lại.
Không, ta muốn đi ra ngoài.
Tay của ta mò mẫm, ngón tay đụng phải quan tài lạnh như băng, bình rượu còn nằm trên quan tài, ta túm lấy, gõ mạnh lên linh cữu, khiến nó bể làm đôi, rượu chảy đầy đất, trong động tràn ngập mùi rượu, nhưng lại không có ánh lửa toát lên.
Ta đứng dậy sờ soạng bước về bên kia, đến cửa hang đã bị bùn đất che lại, ta tựa như kẻ điên dùng nửa bình rượu vỡ bắt đầu đào bới.
Đám bùn đất này là từ bên trên sụp xuống lưu lại, cho nên chưa kịp bị rét lạnh đông cứng, đào ra tương đối dễ dàng. Nhưng bởi vì bóng tối khiến cho hành động của ta gặp phải trở ngại. Ta lại trở về cạnh linh cữu, tay đụng phải ngọn đèn sơn. May là trong tay áo của ta còn mang theo dao đánh lửa.
Ta lấy dao ra đánh lửa, đào trên vách một cái động nhỏ để đèn bên trong, dựa vào ánh sáng kia bắt đầu đào đất.
Không cần nghĩ tới chuyện sẽ có người khác đến cứu ta, trong tộc có một vị đường thúc vẫn luôn âm mưu đoạt sản nghiệp của ta, việc ta mất tích hắn cầu còn không được. Cũng không cần nghĩ kẻ khác sẽ hảo tâm đến mức chạy đến đào mộ bị sụp này lên, lúc trước ta mời công tượng đến đào huyệt đều là người ở xứ xa, bọn họ thậm chí còn không rõ ta đào huyệt để làm gì. Nâng linh cữu đi vào đều là những người xa lạ ta tìm được ven đường, bọn họ chưa chắc có thể nhớ tới đường trở lại nơi này. Mà ta lúc này, dục niệm cầu sinh trong ta cũng lớn tựa như lúc trước ta muốn tự tuyệt mạng mình vậy.
Ta, nhất định phải ra ngoài, thoát khỏi nơi này.
Ta đào đến mồ hôi như mưa, nhưng đất càng ngày càng khó đào. Bùn đất dần dần trở nên dày đặc, nửa cái bình bể cũng không thuận tay, mỗi một động tác giống như cần phải dồn hết sức lực.
Không biết đào bao lâu, ta cảm thấy trong bụng như có một bàn tay ai đó đang bóp xiết lấy, thậm chí cảm giác được từng đợt từng đợt chua loét ợ trồi lên. Đây là đói khát sao? Có lẽ, ta đã ở trong động này được hơn một ngày. Vốn chính là vì muốn vứt bỏ khối xác thân này cho nên ta đương nhiên là không mang thức ăn gì theo vào.
Phải rồi, dưới gối của nàng có hai cái màn thầu trắng. Đó là phong tục của nơi này, lúc đưa tang thì phải kèm theo, để người chết đi qua cầu Nại Hà cầm lấy ném chó dữ.
Ta trở lại cạnh linh cữu của nàng, dùng hết dũng khí đẩy ra nắp quan tài, vói một tay vào, sờ soạng bên dưới đầu của nàng.
Lúc lấy màn thầu ra, đầu của nàng đập vào ván gỗ vang lên một tiếng “đông” một tiếng, giống như hai miếng gỗ va vào nhau. Nhưng ta vốn dĩ không để ý điều này, chỉ biết ngốn ngấu ăn màn thầu, thậm chí không thèm để ý mùi vị của nó là thế nào.
Hai cái màn thầu chẳng mấy chốc biến mất. Mặc dù vẫn còn đói, nhưng ít ra ta có thể tự thuyết phục bản thân trong bụng đã có thứ nhồi vào, có cảm giác được lấp đầy. Ta lại bắt đầu đào đất.
Đất đào ra càng lúc càng trở nên ẩm ướt, lại cứ dính lên bình rượu, vẫy cũng không rớt ra, mỗi lần đào được một ít lại phải dừng lại cạo bùn đất ra mới có thể đào tiếp, như vậy làm cho thể lực của ta hao phí vô cùng.
Đang đào thì, nửa cái bình đột nhiên “rắc” một tiếng, nửa trên đầu bị vỡ ra một khối, mà ngón trở tay phải của ta cũng đột nhiên nóng lên. Ta không rõ chuyện gì xảy ra, đưa tay hướng về phía ánh đèn xem thử.
Dưới ánh sáng của ngọn đèn sơn, tay của ta chảy xuôi một dòng chất lỏng màu đen, giống như thứ gì đó có sinh mệnh đang trườn bò, chẳng mấy chốc đã lao xuống khuỷu tay.
Là máu của ta. Lúc nãy cái bình bị vỡ cắt ngang tay của ta một vết đứt, từ nơi kia, máu đang ồ ồ chảy ra.
Ta đưa ngón tay nhét vào trong miệng, bất kể ngón tay còn đang dính đầy bùn đất, dùng sức hút thật mạnh. Hút hết máu chảy ra có thể cầm máu, đây là một loại phương pháp có từ cổ xưa.
Máu tràn vào cổ họng của ta, ấm áp mà ngọt ngào, cho đến lúc này ta mới chợt nhận ra, máu người hóa ra là như thế ngọt thơm, ta gần như quên mất mục đích hút máu là vì cầm máu ban đầu, khi máu đã ngừng ta vẫn tiếp tục ra sức hút mạnh.
Không biết lại bao lâu trôi qua, ta rốt cục kéo ngón tay đã bị hút đến trắng bềnh bệch từ trong miệng ra, ánh mắt mịt mờ nhìn quanh bốn phía.
Ngọn đèn sơn vẫn đang sáng. Đèn sơn cần khi cháy đốt không khí rất ít, ở nơi nọ từng có kẻ đạo mộ, đào ra một ngôi mộ thời Hán, phát hiện bên trong lại có một ngọn đèn sơn vẫn đang cháy sáng.
Khi đói khát báo cho ta biết thời gian thì, ta đã không thể giơ lên nửa cái bình bể nữa.
Lúc này, ta có phần hối hận vì đã đập bể bình rượu độc.
Dựa vào ánh đèn hôn ám như ma trơi, ta trở lại cạnh linh cữu, tính ngồi xuống ghế. Nhưng đói khát khiến ta hoa mắt ù tai, ngồi hụt, té lăn trên mặt đất.
Mặt đất, lạnh như băng lại ấm ướt, ngoại trừ bùn đất ra chẳng có cái gì. Không có cỏ dại, cũng không có rong rêu.
Tay của ta chạm phải thứ gì đó lông xù, không mềm cũng không cứng. Mới đầu ta cứ ngỡ là vạt áo của mình, nhưng ngay sau đó ta lập tức biết, kia là con chuột bị ta ném chết.
Ghê tởm. Mới đầu ta nghĩ như vậy, nhưng lập tức ta lại nghĩ, đây chính là thức ăn.
Ta vui sướng nghĩ, tay cầm lấy con chuột chết.
Ta nắm lấy hai cái chân sau của nó, dùng sức xé ra. Con chuột giống như chưa chết hẳn, lúc ta xé chân sau nó vẫn còn giật giật, bên trong có vài giọt máu chưa đông lại tràn ra ngoài. Ta vươn đầu lưỡi đón lấy giọt máu tràn ra, sau đó cầm lấy nửa con chuột bị xé xác đưa lên miệng, cắn nhai một cách máy móc, lông chuột đâm lên đầu lưỡi của ta, giống như đang gõ đánh răng, mà mấy cái móng có phần sắc nhọn của nó bắt đầu trở nên vụn vã nát nhừ dưới hàm răng của ta. Công bằng mà nói, thịt chuột chỉ là có hơi tanh một chút, cũng không phải khó ăn lắm, hơn nữa máu của nó tràn nơi cổ họng khiến cho ta có loại cảm giác no nê, cảm giác được ấm bụng, thậm chí có vài phần thơm ngon.
Ta cố hết sức cắn nhai. Cái đuôi con chuột lúc thì gấp khúc trong miệng ta, thi thoảng lại tràn ra ngoài miệng, ta giống như đang hút mì kéo nó trở về, nhai xé thật tỉ mỉ. Cuối cùng, cả con chuột chết da thịt lông lẫn nội tạng đều bị ta nhai nát trộn lẫn ở bên nhau, nuốt vào bụng.
Con chuột tuy rằng không lớn, nhưng ta ước tính ăn hết nó đại khái có thể giúp ta kiên trì thêm được năm sáu tiếng gì đó.
Ăn hết con chuột, cảm giác sức lực bắt đầu trở lại trên người mình. Ta đứng dậy, cầm lấy nửa cái bình vỡ trên đất tiếp tục công việc đào móc.
Đất bùn dung lẫn với tuyết hòa tan dính vào nhau, vừa lạnh lại vừa cứng bết thành từng khối dày đặc, dùng nửa cái bình vỡ rất khó đào chúng ra. Tay của ta máy móc đào bới, bùn đất quẳng về phía sau, không biết đào bau lâu, cảm thấy mồ hôi trên đầu tuôn tơi thành dòng, y phục ướt đẫm dính vào trên người, không khí bên trong huyệt động trở nên đục ngầu, khiến ta ngay cả thở cũng trở nên khó khăn.
Lúc này, ta lại cảm giác đói khác.
Vách tường bị đào thâm vào có hơn một thước. Nhưng mà ta nhớ rõ, lúc vào ta ước chừng bước cũng mấy trăm bước, có lẽ hơn hai trăm bước đi. Mỗi một bước ước chừng hơn một thước, mà ta cả ngày nay chỉ đào được có hơn một thước, chỉ sợ phải đào hơn hai trăm ngày mới có thể thông được. Điều này làm cho ta cảm thấy tuyệt vọng, một người kiên trì đến đâu chăng nữa cũng không có cách nào sống ở trong cái hang động bịt kín như thế này hơn hai trăm ngày. Dù cho nước cùng không khí đủ đi nữa, nhưng thức ăn phải làm sao đây? Ta làm gì may mắn được như lúc nãy, lại bắt thêm con chuột nào nữa.
Nghĩ đến đây, ta ủ rũ ngồi xuống.
Đói khát tựa như một con thú nhỏ xù lông, bắt đầu gặm nhấm dạ dày của ta. Một luồng nước chua lòm trào lên họng, khiến miệng của ta trở nên đắng nghét. Ta hiểu được nếu như mình không ăn thứ gì đó vào bụng, ta nhất định sẽ ngã xuống.
Rất kỳ quái. Khi ta muốn tự tử thì, cảm thấy sinh mệnh chẳng có gì đáng quý cả, là thứ có cũng được mà không cũng chả sao. Nhưng đến lúc này đây, ta lại cảm thấy sinh mệnh cỡ nào đáng yêu, nó đáng giá ta dùng mọi thứ để đánh đổi lấy.
Trong lúc đói khát, ta nghĩ đến bình thường ta hay ăn, cháo, rồi mì. Lúc này nếu có một chén thức ăn nóng hầm hập, không, dù là một chén cám loãng cho heo ăn, ta cũng sẽ vui vẻ nuốt xuống.
Trong bóng tối, ta vươn tay ra, nhưng đụng đến chỉ là vách tường đất ẩm ướt lạnh như băng.
Đột nhiên, ta phát hiện có thứ gì đó đang mấp máy dán sát bàn tay ta, nó nhũn nhĩu thon dài, giống như một sợi dây thô dày.
Là con giun!
Ta thậm chí không ý thức được mình đang làm gì, con giun kia đã muốn mấp máy bò trong khoang miệng của ta. Ta dùng đầu lưỡi trở lật nó, dùng đầu lưỡi tỉ mỉ đẩy rớt bùn đất trên người nó, nhấm nháp mùi trên cái cơ thể thon dài tròn trĩnh của nó. Ta để cho nó lăn lộn trong khoang miệng của mình, từ trên lưỡi đến dưới đế lưỡi, lại dùng đầu lưỡi đẩy nó ra ngoài, để nó lủng lẳng treo nơi miệng, giống như không làm như vậy không đủ để diễn tả nỗi vui mừng khôn xiết của mình.
Khi con giun béo mập bị ta hút đến như gầy đi, ta mới bắt đầu cẩn thận cắn xé nó.
Thịt giun không giống với thị chuột, da lông bên ngoài của chuột xù xì thô cứng, hơn nữa mùi cũng tanh nồng, thịt giun chỉ có tầm một nửa mức tanh ấy, không nồng lắm, tựa như một giọt mực lan trong nước vậy, đợi đến khi mây mù tán đi, mới ở phút chốc lơ đãng phát hiện ra đến. Nhưng cũng chính nhờ một chút tanh nồng kia nói cho ta biết, thứ ta ăn là thức ăn có thể tiêu hóa, mà không phải là vụn gỗ hay bùn đất.
Chỉ là, một con giun rất nhỏ, nhỏ đến độ chẳng cảm giác được cái gì. Nhưng kế tiếp dù cho ta mò mẫm bao lâu đi nữa, vách tường cũng không ra thêm được cái gì. Cũng đúng thôi, mùa đông lũ kiến côn trùng cũng không xuất động, con giun này sợ là chôn sâu dưới lòng đất bị ta đào ra. Ta vẫn chưa bỏ cuộc, bắt lấy chiếc đèn sơn để trong vách động, bằng chút ánh sáng leo lắt lần mò tỉ mỉ trên vách tường một lần lại một lần, vẫn là chẳng phát hiện được gì. Nếu có thể tìm ra được thứ gì đó, trứng trùng hay bọ cạp, hay cóc nhái, hay ca xác rắn thối rữa, ta cũng có thể bỏ vào miệng nhai nghiền nhấm nuốt. Nhưng là, không có cái gì cả, không tìm được cái gì cả.
※※※
Đói khát là cái gì?
Là một cái móc tẩm nọc độc, nó sẽ nhè nhẹ bấu víu lấy da ngươi, kéo ra một cái, không khiến ngươi đau đến mất đi tri giác, mà chỉ khiến ngươi thoát không khỏi được cái cảm giác day diếng ấy.
Không biết ngủ đã bao lâu, ta đang mơ bản thân tham dự một trận yến tiệc phong phú, mồm nhai từng miếng thịt dày mọng tươi ngon, nuốt từng đám rau dưa tươi non giòn giã, nốc từng ngụm hoa điều nhưỡng mười năm, ngồi quanh hỏa lò, khiến quanh thân ấm áp dào dạt. Tay ta cầm lấy một miếng tempura phong vị Nhật Bản, há mồm cắn mạnh một cái.
Giống như có một tia chớp xộc thẳng vào cột sống của ta, một cơn đau đến triệt nội tâm làm ta tỉnh lại. Trước mắt ngoại trừ một đốm đèn sơn leo lắt, còn lại cũng chỉ có một cỗ linh cữu màu đỏ son. Nhưng trong miệng ta giống như có thứ gì đó, ấm áp. Ta phun ra, bỏ trên tay.
Dưới ánh đèn, ta thấy nửa ngón tay.
Rất kỳ lạ, nhìn đến ngón tay kia, đầu tiên ta nghĩ đến là có thể ăn được hay không, mà không phải là sợ hãi. Ta ngậm nó ở trong miệng, mà trên tay phải của ta, miệng vết thương vẫn đang đổ máu tí tách. Ta đưa vết thương đặt lên miệng, dùng sức hút một cái, chỉ cảm thấy đau đớn như kim châm xát muối. Nhưng cơn đau này lại dễ chịu hơn đói khát một chút, cũng chỉ là một chút mà thôi. Máu của ta tựa như rượu ào ào chảy xuôi vào khoang miệng, ta nuốt vào từng ngụm, từng ngụm.
Mùi vị máu của ta tốt hơn so với con chuột chết kia, máu chảy ra từ miệng vết thương lần này so với đứt tay lúc trước hơn nhiều lắm. Máu của ta lăn nơi yết hầu, có chút gai gai, có hơi cay, lại có chút nồng, quả thực giống như thứ gì đó từng khối từng khối chứ không phải chất lỏng, thứ gì đó mà người ta có thể cắn nhai chứ không phải chỉ cần uống vào.
Hút vài lần, miệng vết thương không chảy máu nữa, ta bắt đầu cắn nhai ngón tay trong miệng.
Ngón tay không to lắm, thịt cũng không nhiều lắm, thực tế mà nói chỉ có một lớp da mỏng. Tựa như ăn thịt sườn, ta trước hết dùng răng nanh lột lấy lớp da mỏng bao bên ngoài xương ra. Bởi vì rất tươi mới cho nên lớp da này khá dính chắc khó lột ra. Ta ngậm ngón tay, dùng sức hút. Trong xương ngón tay có một chút cốt tủy, nhưng cố lắm cũng không cách nào hút ra được. Lúc da bao ngoài bị lột ra, giữa xương cốt có một chút thịt đệm. Ta dùng răng nghiến lớp thịt này lấy ra từng chút một ngậm trong miệng, giống như ngậm một cục kẹo. Móng tay rất cứng, nhai mấy cũng không được, ta chỉ đành nhổ ra.
Ăn xong da thịt, ta lại nhai xương cốt. Giữa xương cốt có chút cốt tủy, không nhiều lắm. Ta cố sức nhai thật nát toàn bộ xương cốt, sau đó nuốt vào bụng.
Ngón tay quá nhỏ, ăn hết vào bụng cũng không làm cho ta có cảm giác như vừa ăn cái gì xong. Có lẽ ta nên ăn thêm một cái nữa chăng? Ta vươn tay trái. Ngón út tay trái sao? Nhưng ta đã không có can đảm lại cắn đứt nó ra. Nếu không phải lúc nãy nằm mộng, ta nghĩ ta cũng không có can đảm cắn đứt ngón út tay phải…
Dưới ánh đèn nhòe nhoẹt, toàn bộ quan tài đỏ hồng đến chói mắt. Thật kỳ lạ, ánh đèn mờ như vậy, màu sơn son đỏ quan tài sao lại tươi như thế? Bên đó, thịt trên người nàng nhất định là ngon cực kỳ nhỉ?
Ta kinh ngạc phát hiện mình lại sinh ra ý niệm tà ác như vậy trong đầu. Nước miếng đã bắt đầu chảy ra từ khóe miệng của ta, giống như mũi ta đã ngửi được mùi thơm da thịt nàng. Chỉ cần cắn một cái, thịt nàng nhất định sẽ vô cùng mềm mại giống như một cái bánh xốp được hấp chín kỹ lưỡng, nhè nhẹ chảy ra sốt mật ngọt ngào…
Ta cầm lấy đèn sơn đặt xuống bên cạnh linh cữu.
Ta dùng sức đẩy nắp quan tài ra. Tuy rằng nó không nặng lắm, nhưng vẫn khiến ta mất không ít sức mới đẩy ra được.
Mặc cho ta đã muốn hạ quyết tâm, nhưng vẫn không khiến ta mất đi nguyện vọng lại nhìn nàng một lần cuối, dù cho mặt của nàng đã muốn biến thành yêu ma trong ác mộng, nhưng dù sao kia từng là sinh mệnh của ta, là hết thảy đối với ta.
Ánh sáng đèn sơn âm u tựa như đóng băng, dưới ánh sáng ấy, ta nhìn thấy mặt của nàng —nếu kia còn có thể gọi là mặt.
Mặt nàng đã bắt đầu hư thối, dẫu cho vẻ bề ngoài nhìn vẫn chưa ra điều ấy. Trên làn da bóng loáng tựa như trứng gà vừa bóc vỏ, đã bị mủ dịch bên dưới dần dần đội lên, xuyên thấu qua làn da dần biến mỏng cứng đơ kia, ta nhìn thấy được, mủ dịch dưới làn da nàng như đang lưu động, như phát ra ánh sáng lạ kỳ, làm cho nàng có phần trang nghiêm túc mục. Bởi vì hàm trên hư thối, răng nàng lộ ra, làm cho phần miệng mất đi đôi môi trở nên thêm đáng sợ. Ta dùng ngón tay đâm nhẹ lên mặt nàng, trên làn da ấy bị ngón tay của ta đâm thủng một cái lỗ nhỏ, sau đó, giống như một trái nho chín rục, đột nhiên vỡ ra, mủ dịch tựa như nước trái cây văng lên mặt ta, có vài giọt rơi rớt cạnh khóe miệng ta, cũng không khó ăn lắm, cảm giác rất quái đản, tựa như mùi vị của mật ong sềnh sệch trộn chung với chao. Có lẽ là trong động không khí không quá lạnh, cho nên thân thể nàng bắt đầu hư thối từ bên trong. Trong huyệt động cũng không có ruồi bọ, cho nên trên người nàng không có giòi, nhưng thân thể của nàng đã ngâm trong một loại chất lỏng nào đó. Kia là nước xác từ thân thể nàng chảy ra, hỗn hợp với hương vị quan tài, nồng nàn tựa như rượu nhưỡng, tích một tầng lại một tầng trong linh cữu.
Có lẽ, ta đã ở huyệt động này hơn mười ngày rồi cũng nên?
Ta vươn tay mò vào trong nước xác, chất lỏng kia tựa như con dao nhỏ, làm miệng vết thương ngón út tay phải của ta khẽ buốt rát, lại tăng cho ta vài phần can đảm. Ta vốc một ngụm uống vào.
Hương vị kia thế nào nhỉ, có chút ấm áp, có hơi chua, lại xen chút mùi cay, tràn vào cổ họng ta. Đó là chất lỏng trên người nàng, từ làn da của nàng chảy ra, thứ chất dịch mà mới mươi ngày trước đây vẫn còn lưu động chảy xuôi dưới làn da trắng hồng của nàng, tựa như giọt sinh mệnh chảy xuôi trong chồi non thực vật. Kia, là thân thể của nàng.
Tay ta mò mẫm trong nước xác, sờ tay nàng. Có lẽ là gân trên cánh tay đã muốn mục ruỗng, cho nên khi ta cầm lấy tay nàng thì, nửa cánh tay giống như một phần thịt đã được nấu chín rục lìa khỏi xương cốt. Ta cầm tay nàng đưa lên miệng, nửa bên cánh tay này có mùi tanh hôi, thoảng thoảng bên mũi, không phải dễ chịu như mùi nước xác.
Nhưng mà, ta muốn sống sót.
Ta nhắm mắt lại, cắn một cái. Kỳ thực không cần nhắm mắt, với ánh đèn leo lắt tựa như hạt đậu kia cũng không cách nào làm ta thấy rõ được cái gì. Nhưng mà chỉ cần nhắm mắt lại, ta có thể tưởng tượng mình đang ăn một cái thịt giò chín rục không quá hợp khẩu vị. Miếng thịt kia dưới răng nanh cắn nhai dần dần biến thành thịt bã, kỳ lạ chính là, lúc này ta lại không cảm giác nó khó ăn. Thịt của nàng đang thiêu đốt trong cơ thể ta, làm ta cảm thấy ấm áp từng chút từng chút len lỏi, cảm thấy thỏa mãn khi ăn uống no đầy.
Miếng đầu tiên vào bụng, sau đó do dự cũng chẳng còn. Ta bắt đầu như một kẻ sành ăn không chút xấu hổ gặm nhắm thịt trên cánh tay nàng, ta dùng miệng nhấp giữ làn da trên cánh tay, hơi hơi ngước mặt, cả một khối da dễ dàng lột xuống. Bởi vì cánh tay đã muốn trong trạng thái bắt đầu hủ bại, nên da lột ra rất dễ dàng. Mà làn da bên ngoài vừa biến mất, thịt bên trong lập tức trào ra nước vàng, ta vươn đầu lưỡi liếm đi nước thịt, hút hết chất lỏng bên trên vào miệng. Sự thực thì thịt trên người nàng không khó ăn chút nào, một chút hư thối khiến cho chất thịt lúc cắn nhai tạo cảm giác như đang ăn nấm vậy.
Ta ăn hết nửa bên cánh tay nàng, ngay cả cốt tủy cũng mút lấy sạch sẽ. Cảm giác no nê hồi lâu không thấy khiến ta thấy mình tinh lực sung mãn, ta cầm lấy đèn sơn đứng dậy. Lúc này ta chợt phát hiện, sau khi mất đi một cánh tay, nàng trở nên giống như một kẻ xa lạ với ta. Có lẽ, nàng đã muốn không phải người nữa rồi, trên gốc cánh tay nàng, nơi bị ta xé lìa, có mấy sợi thịt thối chìm nổi trong nước xác, giống như lục bình.
Ta bắt đầu liều mạng đào đất. Nàng nặng độ chừng chín mươi cân (45kg), nhưng lúc này chắc hẳn không còn được đầy đủ chín mươi cân, loại trừ nước xác chảy ra, thịt của nàng có lẽ cũng tầm được bốn mươi cân (20kg). Mỗi ngày ăn nửa cân, có lẽ ta có thể kiên trì đến lúc đào thoát khỏi huyệt động này.
Nhưng mà, ta nghĩ mình nhất định đã bị rơi vào ma đạo, trong lúc ta đào bới bùn đất, nghĩ tới không phải là làm sao để chạy thoát, mà là luôn nghĩ tới nên ăn miếng thịt nào trên người nàng.
Đào sâu ước chừng được ngũ thước thì, ta lại cảm giác đói khát một lần nữa quay trở về tập kích.
Ta đến bên cạnh linh cữu, nắp quan tài lúc nãy không khép lại. Lúc này ta mới phát hiện mình sai lầm, nắp quan mở ra, khiến nước xác bên trong bốc hơi rất nhanh.
Ta trước hết vốc một ngụm nước xác còn sót lại không bao nhiêu uống vào miệng, đưa tay xé mở y phục đã bị nước xác hủ bại đến thối rữa, đưa tay cắm vào bụng nàng. Bụng nàng đã hư thối mục rữa giống như một đống da lợn bị đốt tới nhũn nhão mềm oặt, cắm vào chỉ có cảm giác như đang cho tay vào bột mì. Hai tay ta dùng sức xé bụng nàng ra làm hai, nội tạng bên trong lập tức tuôn ra, mang theo dòng nước bọt đen sì cùng mùi hôi tanh, trơn trượt như một con rắn đang bò trườn. Nội tạng của nàng phần lớn đã biến thành màu đen, nhưng đây có lẽ quá nửa là do cảm giác của ta, dù cho nó vẫn còn tươi mới, dưới ánh đèn u ám cũng chỉ là màu đen sì mà thôi. Ta đưa tay lục lọi trong đống nội tạng, gan, tỳ, tim đều đầy đủ chưa bị hư. Ta cầm lấy một đoạn ruột, nhấc nó lên, đoạn ruột trơn trượt kèm theo mùi thối của phân, nhưng không quá khó ngửi, ta vuốt nó mãi cho đến phần gan, xé đứt, cầm lên đưa vào miệng.
Da thịt tuy rằng bắt đầu rữa, nhưng ruột vẫn chưa hư thối. Ta cắn đầu ruột, trong miệng là loại cảm giác dẻo dai, giống như đang ăn mì sợi được kéo tỉ mỉ, dẫu cho ruột nàng dày hơn sợi mì nhiều lắm. Ta vừa hút vừa nhai cắn. Bên trong ruột còn sót lại một chút đại tiện, không nhiều lắm, bởi vì trước khi chết vài ngày ngoại trừ canh sâm ra nàng không ăn thứ gì khác, nên đại tiện còn sót lại trong ruột nàng có mùi vì như nhân sâm, hư thối một chút. Mặc dù như thế, ta nghĩ nó có lẽ vẫn là đầy đủ dinh dưỡng.
Ta nhất định ăn hết.
Vách ruột không dày lắm, nhưng cắn nhai cũng có chút mất sức. Ta cắn đứt một khúc, ngậm trong miệng chầm chậm cắn nhai, cảm nhận được đoạn ruột kia từ cứng ngắc dần trở nên mềm nhũn tơi ra, dần dần hòa tan. Ta hơi duỗi cổ, nuốt xuống, cảm thấy có chút nghẹn.
Một đoạn ruột này cực kỳ chống đói, ta ăn hết lại đào được gần mười thước hơn. Lúc này, ta đã có được một đoạn đường ra hơn một trượng, nhưng mà ta lại biết, mình chắc chắn không đào thông được..
Đang đào, đột nhiên, đèn tắt. Tay của ta khẽ run lên, “rắc” một tiếng, nửa cái bình bị vỡ làm đôi.
Đèn tắt là do dầu sơn trong đèn đốt hết. Mặc dù ngọn đèn rất nhỏ, nhưng cuối cùng cũng đến lúc đốt tàn. Ta tinh thần suy sụp ngồi bệt dưới đất. Ta đã biết chắc mình không thể đào thông được huyệt động, huống hồ mất đi ánh sánh, mất đi công cụ, ta đào bằng cách nào nữa đây
Ta cả người cam chịu ngồi đó, một lát sau, trong bóng đêm sờ soạng đến cạnh linh cữu, muốn từ bên trong xé một ít thịt hoặc lấy nội tạng ra ăn. Nhai nuốt với ta không phải vì ăn, mà nó như một loại trụ cột tinh thần, giống như chỉ có thể mới làm cho ta hiểu được mình vẫn đang sống sót.
Ta duỗi tay vào, đột nhiên đầu ngón tay truyền đến một trận đau đớn. Ta tất nhiên không tin báo ứng cái gì đó, nhưng vẫn hoảng sợ. Lập tức ta biết mình đây là mò phải một đoạn xương cốt gãy. Lúc ta kéo cánh tay nàng ra, có vài miếng xương nhỏ bị ta giật gãy, để lộ ra phần bén nhọn.
Đúng rồi, ta nghĩ ra. Dùng xương cốt đi đào tốt hơn so cầm nửa cái bình đào.
Ta lại tiếp tục sờ xuống. Chân nàng đã bắt đầu hư thối, sờ lên bóng mượt mà sưng phù, nhưng vẫn chưa chảy ra mủ dịch. Ta dùng ngón tay đâm thủng đùi nàng, moi móc xé thịt khối, lấy đoạn xương đùi ở giữa ra.
Xương đùi khá to, nhưng không có đầu nhọn. Ta lại mò mẫm một miếng pha lê, bắt đầu mài giũa đầu khớp. Căn xương đùi kia dần trở nên bén nhọn, đầu ngón tay ta lại đụng phải thứ gì đó trơn nhầy sệch sệch.
Là cốt tủy nhỉ.
Ta cầm xương cho vào miệng, nhưng chỉ có một bên bị đục lỗ thì cốt tủy không chảy ra được bao nhiêu. Ta dùng miếng pha lê mài giũa đục ra một cái lỗ ở đầu bên kia, sau đó hút một hơi. Xương đùi phát ra tiếng “ục ục ục”, một chút cốt tủy trôi tuột vào cổ họng ta.
Cốt tủy càng chống đói hơn so với thịt. Trong bóng tối, ta máy móc dùng xướng cốt đào đất. Xương cốt không to lắm nên mỗi một nhát đào chỉ có thể đào lên một khối đất nhỏ, nhưng tốt hơn nhiều so với nửa cái bình kia. Khi ta cảm thấy đói bụng, liền vói tay vào xé một miếng thịt. Trong bóng đêm ta không biết miếng thịt kia là chỗ nào trên người nàng. Bởi vì đa phần đều thối rữa, cho nên toàn bộ thịt đều giống nhau. Ta ăn vào miệng, không biết đó là trên bụng nàng, hay là trên đùi, hay lại là trên ngực nàng. Mới đầu có thể thông qua vị phân biệt ra, sau lại thịt toàn bộ đều trở nên nhừ oặt như tương hồ, ta cũng chỉ bỏ vào miệng ăn mà thôi.
※※※
Không biết lại là bao lâu trôi qua.
Không khí càng lúc càng vẩn đục, muốn thở một ngụm khí ra cũng rất khó. Ta không thấy đói, nhưng cả người đều mệt mỏi vô lực. Không thấy đói không phải do ta không đói nữa, mà chỉ sợ là dạ dày ta đã nhồi vào quá nhiều thịt thối rữa. Ta mò mẫm, lại lần nữa sờ tay vào linh cữu thì, phát hiện rốt cuộc ngoại trừ đầu của nàng lăn lốc ở bên trong ra, sót lại chỉ là mấy thứ không rõ là gì, cùng với một ít xương vụn và thịt khói. Đây là những gì cuối cùng nàng lưu lại sao? Ta cầm tóc của nàng, nhưng tóc cũng dần bóc ra, ngón tay đụng phải là đầu sọ trơn trượt.
Giữa một đống chất lỏng trắng mịn sệt sụa, ta cầm lên khỏa đầu này, đặt nó trong lòng bàn tay, dùng đầu lưỡi lăn lộn tròng mắt trong hốc mắt. Gân mắt của nàng cũng đã hư thối, cho nên tròng mắt giống như viên đá ngậm trong miệng sư tử đá tự do lăn tròn, thi thoảng chảy ra một ít chất óc tanh hôi. Dù cho ta ăn hết cả đầu của nàng, cùng lắm cũng chỉ duy trì được thêm vài ngày nữa đi.. Nhưng là, trong vài ngày ấy ta có thể đào thông huyệt động này được sao? Kia tuyệt đối là chuyện không có khả năng. Ta đã đào ra được ước chừng có hơn ba mươi mấy bước, ít nhất cũng còn hơn một trăm mấy mươi bước cần phải đào nữa.
Lúc ta muốn sống thì, căn bản không có hi vọng sống sót. Nếu lúc ấy ta cứ vậy chết đi, trong lòng ta có lẽ cũng dễ chịu hơn một chút đi? Chỉ bởi vì tự mình đa tình muốn nhìn nàng một lần cuối rồi làm gì… Có lẽ, bên ngoài người ta còn có thể kể lại ta như một kẻ chí tình chí nghĩa, nhưng mà, ngay cả chính bản thân ta cũng cảm thấy bản thân mình thật sự buồn cười vô cùng.
Ta ôm đầu nàng, trong bóng tối đen u ám của huyệt động bật cười thành tiếng. Ta nhìn không rõ bộ dáng cái đầu lâu trong tay mình, nhưng quá nửa có lẽ cũng là vẻ cười đi. Nàng, cũng đang cười ta sao?
Không biết ta cười như vậy đã bao lâu, không khí càng lúc càng trở nên vẩn đục. Trong trí óc đã muốn nhừ thành một đống hỗn loạn, giống hư có cái gì đó đâm thủng lớp bông dày đặc, ta nghe được thanh âm kỳ quái. Tựa hồ như có một con cự thú hồng hoang nào đó đang bò lướt ở bên ngoài. Mới đầu là chầm chậm, dần dần trở nên gấp gáp. Ta cơ hồ không rõ chuyện gì đang diễn ra thì, vách tường phía bên kia huyệt động đột nhiên sụp đổ.
Ánh mặt trời bên ngoài bắn thẳng vào, khiến ánh mắt ta không cách nào mở ra được. Qua thật lâu, ta mới phát hiện, kỳ thực lúc trước ta đào huyệt động quá sâu, đến nỗi thông đến đầu núi bên kia, cách bên ngoài bất quả chỉ vài thước mà thôi. Nhưng bởi vì bên kia là vách đá, cho nên ta chưa từng phát hiện ra. Theo mùa xuân trở về, tuyết trên núi dần tan, tuyết chảy xuôi khiến lớp vách đá này không chịu được, rốt cuộc sụp lở.
Ta bò ra khỏi huyệt động. Bên ngoài, tuyết đọng chưa tan hết, trong lớp tuyết đọng, vài nhành mai dại thản nhiên nở hoa, trên nhánh hao gầy lấm tấm vài đốm hồng, tựa như đang bồng bềnh lơ lửng giữa không trung. Trên đỉnh núi, mây trắng chầm chậm trôi qua.
※※※
“Sở vị thử thân, quán chủng tử bất tịnh, quán trụ xử bất tịnh, quán tự tương bất tịnh, quán tự thể bất tịnh, quán chung cánh bất tịnh.” (3)
Nhìn lão tăng lẩm bẩm máy động môi, ta thở dài một hơi. Lúc này ở xa xa có tiếng gà gáy vang, trên cửa sổ giấy cỏ am cỏ, còn sót lại chỉ là một mảnh xanh thấu trắng xóa.
“Đại sư, chuyện ngài kể quả thật là một câu chuyện hay,” Ta cố nén nỗi sợ trong lòng, ra vẻ lạnh nhạt nói “Giống như một cái tích trong “Ngũ quyển thư” hay “Bách dụ kinh” vừa được biên ra. Cơ mà đại sư, trời đã sáng, ta phải cáo từ rồi.”
Lão tăng nói “Thí chủ, ngài không tin đây là chuyện thật sao?”
Ta bật cười “Chuyện ngài kể đã xảy ra cách đây rất nhiều năm rồi, hiện tại làm gì còn kiểu xưng hô như “Thế Đức Đường” nữa, dao đánh lửa cũng cả trăm năm rồi chẳng ai dùng. Việc này dù cho có thực xảy ra nữa, cũng là truyền thuyết xảy ra cách đây sáu bảy mươi năm, không có khả năng xảy ra trên người của ngài. Còn về phần đại triệt đại ngộ.” ta cười, lại cảm thấy bản thân mình có chút không quá tự nhiên “Đại sư nếu đã ngộ đạo, vậy không nên còn vương lại trần thế.”
Hắn không đáp, nhìn bên ngoài, nói “Thí chủ, trời cũng đã sáng, lão tăng tiễn ngài xuất môn vậy. Lão tăng khô thiện đến tận hôm nay, lời thí chủ nói cũng không phải không có lý. Cái gọi là khô thiện, tức chưa khai ngộ. Năm đó thiền sư Tuyên Giám Đức Sơn trước khi tọa hóa có kệ vân : Môn không truy hưởng, lao nhữ tâm thần. Mộng giác giác phi, cánh hữu hà sự. Suy ngẫm kỹ, cũng không phải không có đạo lý.”
Ta đứng dậy, nhìn gương mặt tựa như một đoàn giấy bị vò nắm của hắn, trong lòng, đột nhiên bất giác mờ mịt. Cái gọi là thị là phi, thực như hắn nói “Hà cánh hữu sự” thật sao?
Hắn cũng đứng dậy, tiễn ta tới cửa. Ta nói “Đại sư, ta đi đây, mời ngài trở về.”
Mặt trời sớm chiếu xuống tuyết đọng, nhuộm hồng tuyết trắng, như không phải nhân thế. Tay hắn từ trong tay áo ươn ra, hướng về phía tay chắp lại.
Thái dương đang từ mặt đất vươn lên, mọi thứ sạch sẽ mà ấm áp. Ta nhìn thấy nơi tay phải hắn, chỗ vốn là ngón út, lại trống rỗng, không khỏi ngẩng đầu, cùng hắn nhìn nhau mỉm cười.
______________
Ghi chú
(1) Đèn sơn : nguyên danh tất đăng, ngọn đèn theo truyền thuyết kể là được đốt trong mộ địa, dùng sơn làm nhiên liệu (mình đoán sơn này chắc không phải là nước sơn).
(2) Một thước (từ gốc là xích): ở đây tính theo đơn vị của người TQ xưa, bằng 1/3 mét
Một trượng : như trên, tương đương 10 thước.
(3) Ai muốn hiểu thì bấm vô đây : http://vnbet.vn/phat-hoc-khai-luoc-2/2-quan-bat-tinh-356.html
Đề xuất bài viết cho bạn
Like
0%
Dislike
0%
Cám ơn
0%
Đánh giá cao
0%
Phấn Chấn
0%
Tức Giận
0%
Tức muốn bắn
0%
Buồn
0%
Khóc
0%
Ngầu
0%
Quỷ Dữ
0%
Nhảm nhí
0%
Comments