[ZHIHU ASK] [LƯỢC DỊCH] CÓ CÂU CHUYỆN LI KÌ HAY MA QUÁI NÀO KHIẾN NGƯỜI TA RỢN TÓC GÁY?
————————–
Blog: Quần Đùi Hoa
Vtrans: Nhược Ân
—————————
/2.600 likes/
Một thời gian trước tôi có nghe mẹ tôi kể chuyện của một cô nọ, nghĩ kĩ thì cũng không phải kiểu cực kì đáng sợ, nhưng ít nhất cũng khiến tôi cảm thấy lạnh đến thấu xương.
Cô ấy rất xinh đẹp, lấy được một người chồng mà thời ấy được cho là rất có năng lực. Cuộc sống sau hôn nhân của họ rất tốt đẹp, nhưng cái khoảng thời gian tốt đẹp ấy cũng chả duy trì được bao lâu…
Khoảng thời gian sau đó, chồng cô ấy làm ăn thất bại, quán cơm gia đình lỗ vốn phải đóng cửa. Vừa khéo năm ấy cô ấy sinh con, khó khăn chồng chất khó khăn cứ như tuyết chất thêm sương, cũng không biết có phải do áp lực quá lớn hay không mà cô ấy cùng chồng mình đều bị mắc chứng lo âu phiền muộn (hình như còn là loại bệnh lo âu khiến người ta hay nóng nảy cáu kỉnh).
Khoảng 6-7 năm sau, cũng là lúc tôi đã ra đời. Cô ấy cùng chị chồng mình sang nhà tôi chơi với mẹ tôi. Theo lời mẹ tôi kể, lúc cô ấy nói chuyện có nhắc đến rằng dạo này chồng cô ấy không ổn lắm, thường không muốn về nhà. Chị chồng cô ấy thương em trai, sợ rằng lúc cô ấy không có nhà thì không có ai chăm sóc cho anh ta, thế nên nói : “Không sao đâu, tôi sẽ ở cùng cô ấy.”
Thế mà ngay ngày hôm sau có tin dữ truyền tới, rằng cả cô ấy và chị chồng đều bị anh chồng chém chết rồi, chỉ có mình đứa con là còn may mắn sống sót. Người báo án là em trai ruột của cô ấy.
Nghe nói, chuyện xảy ra như thế này: Đêm hôm ấy, người chồng bệnh cũ tái phát, muốn giết hết tất cả người nhà. Cô ấy cùng chị chồng mình ôm theo đứa con trốn lên lầu khóa trái cửa lại. Sau đó, họ dùng chăn bọc lấy đứa bé đẩy qua cửa sổ xuống dưới, còn họ thì bị chém chết.
Sau đó, người chồng ở trong căn nhà ấy suốt một đêm, sáng hôm sau khi người cậu (em trai của cô ấy) đến xem tình hình, còn bị anh ta đuổi giết.
Mẹ tôi kể xong chuyện này còn nói rằng lúc ấy đã cực kì sợ hãi. Rõ ràng một người còn sống sờ sờ ra đấy, tối hôm qua còn ngồi trên giường nói chuyện cùng với mình, thế mà ngày hôm sau đã trở thành một thi thể máu thịt lẫn lộn không ra hình người. Tôi cũng thấy rợn hết cả tóc gáy. Người chồng, người em sớm tối bầu bạn với mình, cuối cùng lại trở thành kẻ muốn lấy mạng mình.
Còn có con trai của cô ấy nữa, khó mà tưởng tượng được lúc đó anh ấy tuyệt vọng như thế nào. Bố ở ngoài cửa dùng dao chặt cửa, mẹ và bác mình thì bọc mình vào chăn đẩy xuống lầu, lúc ấy đứa bé 7 tuổi một mình nằm dưới đất cả đêm, mãi cho đến khi người cậu đã bị chém thương mất nhát kia tìm thấy mình.
/6718 likes/
Đây là một vụ án mạng mà cục cảnh sát đã phá được.
Có một gia đình kinh doanh ngành xử lí phế liệu, hai vợ chồng đều rất chịu khó làm việc, đầu óc cũng thông minh linh hoạt, thế nên kinh doanh rất mát tay, ở khu họ sống cũng được xem là một gia đình tiểu phú. Họ có hai đứa con một trai một gái, cuộc sống của gia đình 4 người tương đối tốt đẹp.
Một buổi tối tầm 10h hơn, cả nhà đều đang chuẩn bị đi ngủ thì đột nhiên có ai đó gọi cửa.
Người chồng ra mở cửa. Cửa vừa mở ra thì liền bị người ta chém cho một nhát. Người vợ ở trong phòng nghe tiếng động liền chạy ra xem sao, vừa ra đến cửa phòng thì thấy chồng mình đã ngã gục ở ngoài cổng , còn có một bóng người xông tới cô ấy. Cô ấy lập tức xoay người chạy vào phòng muốn bảo vệ hai đứa con của mình, nhưng chưa chạy được hai bước thì đã bị đuổi kịp, và cũng bị chém một nhát. Hai đứa con ở trong phòng nghe thấy tiếng động không bình thường ở bên ngoài, người chị gái trong lúc cấp bách liền đẩy em trai xuống gầm giường, dặn dò cho dù có xảy ra chuyện gì đi nữa thì cũng không được lên tiếng, còn chính cô bé thì cũng bị chém chết ngay trên giường. Kẻ kia rõ ràng biết rõ tình hình gia đình này, chăm chăm đi tìm đứa con trai còn sót lại, thế nhưng lục lọi mấy vòng quanh căn phòng cũng không tìm ra được.
Đứa bé ấy nằm dưới gầm giường, suốt đêm chịu đựng cắn chặt răng không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Ngày hôm sau, hàng xóm phát hiện cổng nhà họ không khóa, gọi cửa cũng không có ai trả lời, vừa mở cổng thì thấy người chồng chết trong sân, họ liền báo cảnh sát.
Mãi đến khi cảnh sát tới nơi, mới cứu đứa bé trai ra khỏi gầm giường được.
Sau đó thì án mạng đã được phá. Kẻ gây án cũng là người làm trong ngành phế liệu, vì kinh doanh không khá khẩm bằng gia đình họ nên muốn giết hết cả nhà họ. Đêm hôm đó gã ta đã ở trong căn nhà ấy rất lâu, chỉ cốt tìm ra đứa bé trai kia. Nếu đứa bé mà phát ra bất kì âm thanh nào thì chắc chắn cũng đã bị tìm ra và giết chết ngay rồi.
Cứ nghĩ đến đứa trẻ chưa đầy 10 tuổi ấy, chỉ trong một đêm bố mẹ đều bị thảm sát, lại phải giương mắt nhìn chị chết ngay trước mặt mình, một mình ở trong căn phòng đầu mùi máu tanh, cứng rắn kiên cường chịu đựng cả một đêm kinh hoàng. Mà nguyên nhân của tất cả chuyện này lại chỉ là vì bố mẹ cần mẫn làm việc kiếm tiền, khiến cho người khác đố kị. Thật sự là đáng sợ vô cùng.
/ 1777 likes/
Đây là chuyện xảy ra từ thời tôi còn đi học rồi, lúc đầu, phòng nghiên cứu ở cách vách thiết lập hệ thống tự động nhận dạng khuôn mặt, lúc đó tôi thấy cái này hay hay nên lúc rảnh rỗi thường tới đây giúp vặt. Những ai học thạc sĩ tiến sĩ thì đều biết, các chủ đề nghiên cứu hay hay tốt tốt trong trường đều bị đàn anh đàn chị chia năm sẻ bảy, toàn để lại cho những người vừa học thạc sĩ hay những đứa vừa tốt nghiệp cử nhân những chủ đề kì quái. Ví dụ như đầu tiên ghi lại 100 gương mặt của những người thích ăn khoai tây chiên, sau đó để cho hệ thống so sánh gương mặt của 1 người lạ mới với 100 gương mặt cũ, phân tích xem người lạ kia có phải là người thích ăn khoai tây chiên hay không, toàn là những kiểu đề tài vừa nghiêm túc vừa tấu hài.
Phần trên chỉ là lời dẫn.
Khi tôi học thạc sĩ năm thứ hai, phòng nghiên cứu cách vách có thêm vài sinh viên mới, ngốc nghếch buồn cười, lúc chọn đề tài thì chọn thẳng vào bói toán, cũng là dự đoán thọ mệnh của con người. Dù sao thì cũng chẳng khác gì môn khoa học máy tính, cũng là một đống phân tích so sánh số liệu với cả rút ra đặc trưng. Dưới sự xúi giục của một đứa nhàn rỗi lại thích hóng hớt như tôi, họ cứ thế mà xác nhận, định luôn cái đề tài ấy.
Thế nên là, vấn đề đầu tiên chúng tôi gặp phải chính là thu thập số liệu. Dù sao thì bạn có thể đi thu thập số liệu bằng cách hỏi người qua đường xem họ có thích ăn khoai tây chiên hay không, nhưng bạn chắc chắn không thể hỏi người qua đường xem họ còn sót lại mấy năm thọ mệnh, đúng không? Tạm thời không nói đến chuyện có bị đánh chết luôn hay không, thì câu hỏi này cũng chẳng mấy ai có thể trả lời nổi. Sau một hồi xoắn xuýt, chúng tôi quyết định bắt đầu từ những nhân vật lịch sử và những người bạn bè thân thiết trước, chỉ cần là người đã từng chụp ảnh (biết được độ tuổi khi chụp bức ảnh ấy) hay là người đã nhập thổ thì đều có thể lấy làm số liệu. Có vài đứa ngốc thể hiện bản thân rất là nhiệt tình rất là hứng thú với việc này, 2 tháng liên tục ôm cái album ảnh, thu thập ảnh và tính toán xem lúc chụp bức ảnh ấy họ còn sót bao nhiêu năm thọ. Cuối cùng thì kì tích xuất hiện, thu được gần 700 số liệu.
Sau khi thu thập xong số liệu, mọi người nửa đùa nửa thật lôi số liệu ra dự toán. Mấy người phía trước sau khi nhập liệu đều hiển thị ra kết quả là bốn, năm mươi năm. Cả đám lăn ra cười một trận, cũng chả ai xem đây là thật. Cho đến khi họ nhập ảnh của một đàn anh trên họ một khóa vào, máy tính cho kết quả thọ mệnh là, 2 năm. Gương mặt của anh ấy ngay lập tức xám xịt lại, bầu không khí lúc đó trong tích tắc giáng xuống lạnh lẽo như băng. Không biết ai nói một câu “Cái thứ này rõ ràng chả đúng gì cả”, mọi người mới hùa theo cười gượng vài tiếng, mặc kệ cả đống số liệu và dự đoán.
Nhưng đề tài đã nghiên cứu thì phải hoàn thành, hơn nữa, cũng không thể chờ đợi những người được thử nghiệm chết đi rồi mới tính toán xem thí nghiệm sai số bao nhiêu đúng không? Thế là chúng tôi cùng nghĩ ra một ý tưởng: tính tuổi thọ trung bình. Lúc ấy giáo viên hướng dẫn của chúng tôi vì nghiên cứu hệ thống nhận diện khuôn mặt nên đã mua lại nhiều dữ liệu từ camera công cộng, xem nó là nguồn tài nguyên vô tận mà dùng. Có cái ở lề đường, có cái ở trường học, có cái ở bệnh viện, đa dạng đủ mẫu mã để lấy ra phân tích. Thế là chúng tôi đem những tư liệu hình ảnh này xử lí kĩ càng, cho vào chương trình nghiên cứu của nhóm đề tài khác, để cho máy tính từ từ mà phân tích.
Tôi nhớ là mất công sức 2 ngày, cuối cùng cũng ra được hơn nghìn cái kết quả phân tích, còn tự động cho ra giá trị trung bình. Ngoài dự đoán, kết quả đều khá là ổn, giá trị trung bình ở khu vực trường tiểu học cao nhất, tầm hơn 60; bên lề đường thì tầm trung, còn viện dưỡng lão thì hơn 10 năm một chút, cuối cùng ở khu vực bệnh viện thì giá trị trung bình thấp nhất, chỉ có bốn phẩy mấy. Những kết quả này tương phản rõ ràng, thậm chí về lí về tình đều có thể giải thích được, lấy ra làm bừa một cái báo cáo đề tài cũng đủ rồi. Mọi người đều cảm thấy công sức mấy tháng trời không hề uổng phí, thế nên tụ họp một đêm ăn uống chúc mừng.
Đêm hôm ấy, sau khi cơm no rượu đủ, bỗng nhiên có người nêu ra một nghi vấn: tại sao số liệu ở bệnh viện lại thấp đến như thế? Theo lí mà nói, những người cấp cứu bệnh nặng trong bệnh viện rất nhiều, nhưng cũng không ít người bệnh nhẹ như cảm cúm sổ mũi, còn chưa kể đến một đám y bác sĩ sống vui sống khỏe chạy qua chạy lại, trên lí thuyết thì không thể thấp hơn số liệu của viện dưỡng lão mới đúng. Mọi người nghĩ cũng có lí, chẳng ai biết phải giải thích như thế nào. Cuối cùng đành bó tay, hơn 10h đêm một đám người chạy về phòng thực nghiệm kiểm tra số liệu.
Đến khi lôi hết số liệu cụ thể của bệnh viện ra, mọi người đều xám hết cả mặt lại. Rõ ràng trong bệnh viện có rất nhiều số liệu thọ mệnh dự toán không hề ngắn, nhưng vẫn còn hàng đống những số liệu nhỏ hơn 0. Kết quả tổng thể thọ mệnh thấp như vậy là bởi vì phải bù lại cho những “số liệu âm” đó. Vội vã lật xem các số liệu khác liền thấy, trong viện dưỡng lão cũng có rất nhiều “số liệu âm”, ở ven lề đường thì ít hơn rất nhiều, ở trường tiểu học thì cơ bản là không có cái nào. Người thọ mệnh âm rốt cuộc là người gì, chẳng ai dám mở miệng trả lời, chỉ biết màn đêm bên ngoài từng đợt ngột ngạt, từng trận rét buốt.
Đề xuất bài viết cho bạn
Like
0%
Dislike
0%
Cám ơn
0%
Đánh giá cao
0%
Phấn Chấn
0%
Tức Giận
0%
Tức muốn bắn
0%
Buồn
0%
Khóc
0%
Ngầu
0%
Quỷ Dữ
0%
Nhảm nhí
0%
Comments