Ngày hôm sau Cố Vô Kế và Tề Vân Tu được phát hiện ở bãi tha ma.
Sau khi được thôn dân thôn trưởng phái đến gọi dậy, hai người mới ý thức được bản thân cuối cùng đã rởi khỏi không gian kì dị kia.
Ánh mắt thôn dân nhìn hai người có hơi tế nhị, có lẽ là đang nghĩ sao họ ở nơi hoang vu này một đêm mà còn sống, sau đó nói: “Hình như hôm nay thôn trưởng đang tìm các anh, lát nữa đến đó đi.”
Nói xong thôn dân vội vã rời đi, rõ ràng không muốn ở lại nơi này lâu.
Cố Vô Kế và Tề Vân Tu đứng dậy, chỉ cảm thấy trong đầu vẫn có chút buồn ngủ, giống như đã ngủ một giấc rất dài.
“Hôm qua thật sự cảm ơn cậu.” Cố Vô Kế nói với Tề Vân Tu, lại nắm chặt tay cậu ta, “Vết thương của cậu đã khỏi chưa, có cần tôi xem lại lần nữa không?”
Bị Cố Vô Kế nắm tay, mặt Tề Vân Tu lập tức đỏ bừng, theo bản năng muốn bỏ đi nhưng lại không nở, chỉ có thể khô khốc nói: “Đã khỏi hẳn rồi. Tôi, tôi mới phải cảm ơn anh.”
Tề Vân Tu cuối cùng hình như đã triệt để ngất xỉu, cậu ta không nhớ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ cảm giác ấm áp và thoải mái của năng chữa trị dùng trên người mình… … hơn nữa mơ hồ cảm nhận được, hình như Cố Vô Kế đã nhường cơ hội chạy thoát cuối cùng cho cậu ta.
May thay lúc này hai người họ đều bình an quay về rồi.
Cố Vô Kế nhìn những nấm mộ sau lưng, vẻ mặt có hơi phức tạp, hái ít hoa dại xung quanh đặt trước mộ.
“Thật sự cảm ơn rất nhiều.” Cậu hạ giọng nói, cũng không biết nữ quỷ áo đỏ kia có thể nghe thấy hay không.
Tối hôm qua nếu không có nữ quỷ đó ra tay giúp đỡ, tính mạng hai người họ tám phần đã phải giao nộp tại đây rồi.
Tuy bây giờ cậu vẫn chưa rõ đối phương rốt cuộc là sự tồn tại thế nào trong phó bản này, Cố Vô Kế cảm thấy mình nên điều tra một chút về người nhà của những cô gái đã gả đi,chắc hẳn họ sẽ giữ lại ảnh.
Nếu nhìn ảnh, có lẽ cậu có thể nhận ra được.
Tề Vân Tu liền mở miệng nói: “Anh cho rằng chuyện tối hôm qua chúng ta gặp phải, rốt cuộc là sao?”
“Tôi cũng không nói chắc được.” Cố Vô Kế cau mày, “Tuy giống như ảo cảnh,nhưng lại rất chân thực. Nhưng mà tất cả mọi thứ lại có hơi khác với bên ngoài… thậm chí khiến tôi cảm thấy không phải cùng một nơi.”
“Cho dù dùng mắt của tôi đi nữa cũng không nhìn ra được có gì khác thường…. không bằng nói thôn này vốn dĩ đã rất dị thường rồi.” Tề Vân Tu sắc mặt nghiêm trọng nói: “nhưng thôn trưởng đó tuyệt đối có vấn đề.”
Dù sao thì trong không gian kì dị hôm qua, người duy nhất giữ được ý thức chí có thôn trưởng, những thôn dân khác đều có vẻ ngây dại, giống như NPC thật sự trong trò chơi vậy.
“Nhưng mà thôn trưởng bây giờ có lẽ sẽ không ra tay đâu.” Cố Vô Kế nói: “Chúng ta đi thôi, những người khác có lẽ đang đợi… Nếu họ vẫn chưa chết.”
Hai người rời khỏi bãi tha ma, trong màn sường mù phía sau mơ hồ có bóng người hiện ra,nhìn bóng lưng của họ xa dần.
“Anh muốn biết chuyện về con mắt này của tôi không?” Rõ ràng là thứ trước nay chưa từng nói với người khác, nhưng đột nhiên lúc này Tề Vân Tu lại nảy sinh một suy nghĩ muốn bộc lộ hết.
“Nếu cậu muốn nói thì tôi sẽ nghe.” Cố Vô Kế nói.
“Đó là chuyện khi tôi vẫn còn là một người mới, rõ ràng là đến một phó bản sơ cấp, nhưng lần đó đặc biệt xui xẻo, bên trong xuất hiện lệ quỷ, thực ra chỉ là một bộ phận, bản thể của nó là sự tồn tại đáng sợ của phó bản cao cấp.” Tề Vân Tu chầm chậm kể.
Cố Vô Kế đột nhiên nhớ lại trải nghiệm phó bản nơi có Tà thần của mình. Thậm chí biểu tượng kì lạ kia hiện tại vẫn còn trên cánh tay cậu…
“Lần đó cực kì nguy hiểm, trước đây tôi rất may mắn, căn bản đều thuận lợi qua cửa dưới sự giúp đỡ của đồng đội. Nhưng lần đó… trong lúc nguy hiểm, những người khác đương nhiên đẩy kẻ vô dụng là tôi vào nơi ngọn lửa của lệ quỷ để họ tranh thủ cơ hội chạy thoát.”
“Tôi nghĩ rằng mình chết chắc rồi. Nhưng mà cơ duyên xảo hợp tôi nhận được thứ gì đó chủ nhà để lại, đó là một con mắt của lệ quỷ mà tên điên đó giữ lại.” Sắc mặt Tề Vân Tu rất khó coi, rõ ràng chuyện đó đối với cậu ta mà nói tuyệt đối không phải kí ức đẹp, “Cuối cùng người chết đều là họ. Không bao lâu sau, tôi đã rời khỏi phó bản ấy.”
“Con mắt này của tôi,quả thực là vật có được từ lệ quỷ. Cho dù hiện giờ trở thành một bộ phận cơ thể tôi, tôi cũng không biết khi nào nó sẽ mất khống chế.” Tề Vân Tu nói tiếp, “Hơn nữa con mắt này, có lẽ thật sự có năng lực đem đến tai vạ. Kể từ đó về sau, tất cả những người đến bên cạnh tôi, cho dù họ muốn lợi dụng tôi hay muốn hợp tác với tôi đều chỉ có kết cục tử vong.”
“Cậu nói chuyện này với tôi là muốn tôi rời đi sao?” Cố Vô Kế nói.
Tề Vân Tu ngẩn người, lại quay đầu, nói nhỏ: “Tôi tôn trọng quyết định của anh.”
“Tôi sẽ không đi đâu.” Cố Vô Kế nói.
Tề Vân Tu đột nhiên quay đầu lại, sắc mắt cậu ta hơi phức tạp, giống như cảm động, lại giống như tức giận, đôi môi mấp máy nhưng lại không nói nên lời.
“Cậu đi đâu thì tôi đi đó.” Cố Vô Kế nói vậy, đi mấy bước đến bên cạnh cậu ta, thể hiện quyết tâm của mình.
Một lúc lâu Tề Vân Tu mới tỉnh lại, giọng nghiêm túc nói: “Tôi, tôi nhất định không để anh gặp phải chuyện như vậy đâu.”
“Dù sao, cậu đã là bạn của tôi rồi. Sao tôi có thể vì chuyện như thế mà rời xa bạn bè chứ.” Cố Vô Kế lại nói.
Huống hồ, cũng giống như lúc đầu cậu nói, một con mắt lệ quỷ là gì chứ… Lệ quỷ mà cậu đã gặp qua còn có thể sưu tập như tem nữa là.
__
Khi Cố Vô Kế mở cánh cửa nhà trưởng thôn ra, mấy người trong phòng đều kinh ngạc, chỉ có Tiêu Thành suýt nữa run rẩy đến mức làm đổ trà trong li.
Lúc này thôn trưởng vẫn chưa đến, chỉ có vợ ông ta đang khúm núm tiếp đãi mọi người, điều khiến người ta chú ý là cánh tay của bà hình như bị thương, chỉ có thể dùng một tay để bưng đồ.
Chuyện này không nghi ngờ gì đều khiến mọi người suy đoán, nghĩ đến quỷ hồn trước đó bị Cố Vô Kế chém bị thương cánh tay. Nhưng lúc này họ cũng không dám làm gì, chỉ có thể kìm nén ngồi trên ghế, trong lòng đã không dám nhìn thẳng vợ thôn trưởng nữa rồi.
“Các anh không sao thật tốt quá.” Tiểu Mông kích động nhìn Cố Vô Kế nói, “Chúng tôi đã lo lắng cả đêm.”
Đương nhiên chỉ cần là người cũng đều biết, người họ nhìn chỉ có Cố Vô Kế mà thôi, Tề Vân Tu hoàn toàn là nhân tiện.
Tề Vân Tu lạnh lùng hừ một tiếng tìm chỗ ngồi xuống.
“Thật cảm ơn.” Cố Vô Kế mỉm cười với Tiểu Mông, “Hôm qua mọi người có gặp phải chuyện gì không?”
“Chuyện này,hôm qua vốn dĩ chúng tôi muốn vào thôn điều tra tình hình một chút, đến lúc sắp về, Tiêu đại ca kịp thời phát hiện dị thường, chúng tôi nhanh chóng vào trong…… sau đó bên ngoài xuất hiện một màn sương trắng, không nhìn rõ được gì cả.” Tiểu Mông nói, “Hai người vẫn không về, chúng tôi còn tưởng…..”
Cố Vô Kế lại chú ý họ thiếu đi một người, “Chuyện gì vậy? Người chơi kia…”
“Tối qua anh ta chết rồi.” Một người đàn ông mở miệng, trên mặt còn vài phần hoảng sợ, “Rõ ràng hai người chúng tôi cùng nhau gác đêm,nhưng không biết chuyện gì, tôi bất giác ngủ quên…. đến khi tỉnh lại, chỉ có một lại cái xác khô trước mặt!”
Người xung quang đều trầm mặc, rõ ràng kế hoạch hai người gác đêm cũng không có bất kì tác dụng nào, khiến họ sản sinh nỗi sợ hãi khi đêm xuống.
Dù sao hiện tại mới là ngày thứ tư, họ vẫn còn phải ở trong phó bản này ba ngày nữa, vẫn phải đối diện với nghi thức Minh Hôn rút cuộc đáng sợ thế nào cũng chưa biết rõ.
“Sao lại như vậy…” Cố Vô Kế cau mày. Tề Vân Tu ở bên cạnh sắc mặt cũng có chút tế nhị.
Nếu chuyện kì dị họ trải qua là hiện thực, thôn trưởng và những người khác có lẽ đều tham gia hôn lễ mới đúng, không ngờ vẫn có người ra tay với người chơi trong thôn?
Hay là nói, trải nghiệm tối qua, quả thật là ảo cảnh?
“Đây cũng là chuyện không tránh được… nhưng ít nhất Tôn Thời và Tề Vân Tu quay về không tổn thương gì!” lúc này Tiêu Thành miễn cưỡng nói, còn cười với Cố Vô Kế, “Hôm qua tôi đã nói hai người họ tuyệt đối sẽ không sao cả, bảo mọi người yên tâm… … xem đi, tôi nói không sai mà,dù sap vẫn chưa đến ngày cử hành nghi thức, có lẽ sẽ không xuất hiện thử thách quá nguy hiểm mới đúng.”
Vừa nói như vậy, trong lòng Tiêu Thành vừa cảm thấy cay đắng.
Dựa vào tin tức hắn nhận được, thời không trong phó bản này thỉnh thoảng sẽ có thay đổi, mà sương mù xuất hiện vào ban ngày có nghĩa là sự việc đã xảy ra, những người không thành công trốn vào tòa kiến trúc trước khi sương mù cuốn đến đều sẽ bị đưa đến thời điểm trong thôn từng cử hành Minh Hôn.
Lần cử hành Minh Hôn trước, thực ra là không lâu trước đây,lần đó lại vì nguyên nhân nào đó mà thất bại, người trẻ trong thôn vốn dĩ rất ít, thiếu nữ đến tuổi lại càng không có, đây đại khái cũng là lời nguyền của thôn….. vì vậy lần này thôn trưởng mới gấp rút bắt những người ngoài đến, dù sao cũng không còn nhiều người lựa chọn tiến hành Minh Hôn nữa rồi.
Sau khi bị cuốn vào không gian kia, muốn thoát ra được quả thật khó hơn lên trời. Tuy tin tức hắn nhận được không hề giải thích chi tiết về điều này,nhưng chỉ dựa vào ngữ khí, Tiêu Thành có thể cảm nhận được đó là chuyện đáng sợ đến thế nào.
Tối hôm qua thấy Cố Vô Kế và Tề Vân Tu không quay về, Tiêu Thành còn tưởng việc đã thành, hai tên cản đường này cuối cùng cũng chết rồi. Ai ngờ hôm sau họ lại quay về như không hề gặp chuyện gì cả! Hai tên khốn này rốt cuộc có đạo cụ kinh người đến thế nào chứ!
Nhưng mà cũng không sao cả, chân tướng về thôn này, đến bây giờ chỉ có một mình hắn biết mà thôi. Có thể nói hắn ở vào vị trí không bao giờ thất bại.
Tiêu Thành an ủi bản thân như vậy, mồ hôi lạnh trên mặt đều sắp nhỏ xuống đất rồi, vừa phải giả vờ thân thiết nói chuyện với Cố Vô Kế, hỏi thăm tối qua họ xảy ra chuyện gì.
Những người khác cũng tập trung quay sang, họ thật sự rất hiếu kì chuyện này.
“Tối qua…”
Cố Vô Kế mới nhả ra hai chữ, bóng thôn trưởng đột nhiên xuất hiện bên ngoài,mọi người lập tức im bặt.
Nét mặt thôn trưởng còn có vẻ vui sướng, giống như hoàn toàn không có chuyện gì khác thường cả, sau khi bước vào còn hỏi mọi người, “Các vị mấy ngày nay ở trong thôn có tốt không? Hoàn cảnh thôn của chúng tôi cũng không tệ, có phải vẫn muốn ở thêm vài ngày nữa không?”
Mọi người rơi vào trầm mặc, cái thôn này chỉ ở không thôi đã khiến người ta thấy phiền muộn rồi chứ đừng nhắc đến những nguy hiểm tiềm ẩn kia. Chỉ có Tiêu Thành cứng nhắc đáp lại thôn trưởng.
Thôn trưởng rõ ràng cũng không để ý đến thái độ của họ tiếp tục nói: “Tôi nghĩ cứ để khách tiếp tục tùy tiện đi lại trong thôn như vậy cũng không tốt, bảo người đưa mọi người đi dạo nhé, như vậy mới nuôi dưỡng tinh thần đầy đủ đi tham gia nghi thức ngày cuối cùng.”
Người chơi tỏ vẻ kháng cự, rõ ràng không phải rất muốn nghe thôn trưởng nói, đi dạo như vậy có trời mới biết dạo đi đâu!
Nhưng có vẻ thôn trưởng đã tính trước, lại mở miệng nói: “Đương nhiên, nhân tiện tôi cũng bảo người kể mọi người nghe về lịch sử của thôn, đặc biệt là liên quan đến sơn thần đại nhân, dù gì đây mới là thứ mọi người quan tâm nhất, đúng không?”
Mọi người lập tức im lặng, tuy họ hoàn toàn không muốn đi, nhưng nếu có thể lấy được tin tức về sơn thần, lại khiến họ rất do dự.
Tất cả đều là những người đã kiên trì đến phó bản trung cấp rồi, gan đương nhiên cũng lớn, biết rằng chỉ có đi ra ngoài mới điều tra được manh mối, cuối cùng không có người chơi nào lựa chọn quay về.
Người được thôn trưởng phái đến làm hướng dẫn là một người đàn ông trung niên, nhìn có vẻ rất lắm lời, trên đường không ngừng nói chuyện.
Nhưng trong lòng mọi người đều có phòng bị, nói chuyện đều rất dè dặt, thái độ cũng cảnh giác, chỉ có Cố Vô Kế trò chuyện với ông ta như không có chuyện gì.
Chính vào lúc này, không xa phía trước đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ trung niên, trong tay cầm một cái giỏ, từ từ lại gần, khiến người chơi đều hít một hơi thật sâu, không biết rốt cuộc bà ấy muốn làm gì.
Sau đó, người phụ nữ trung niên đi đến trước mặt Cố Vô Kế, còn chầm chậm từ trong giỏ______lấy ra một bó rau tươi nhét vào lòng Cố Vô Kế.
“Đứa trẻ này gầy quá, hôm nay ăn cơm thì ăn nhiều một chút.” Người phụ nữ trung niên nhiệt tình nói với Cố Vô Kế mấy câu. Ánh mắt khi nhìn về phía những người chơi khác lại lạnh nhạt, nói xong liền quay người rời đi.
Mọi người: “??”
Bởi vì mấy ngày nay họ đều chia ra làm việc, cũng hoàn toàn không ai biết rốt cuộc Cố Vô Kế và Tề Vân Tu đã làm gì, bất ngờ nhìn thấy cảnh này, toàn thân đều cứng đờ ngơ ngác.
Thôn dân này làm sao vậy! Rõ ràng khi đối với họ thì một mặt tránh né không kịp. Nhưng đối với Cố Vô Kế lại nhiệt tình đến vậy? Lẽ nào ở đây còn nhìn nhan sắc? Nhưng họ cũng không đến nỗi xấu mà!
Bất kể mọi người nghĩ thế nào, cũng không thể nghĩ ra được hai ngày trước Cố Vô Kế lại chạy khắp nơi trong thôn làm việc thiện, lúc này chỉ suy đoán mà không dám biểu lộ ra ngoài.
Tề Vân Tu thì lập tức nhớ ra, đây chính là người phụ nữ trước đây Cố Vô Kế giúp nhặt đồ, không ngờ thôn dân ở đây còn tặng đồ nữa, thật ngoài dự đoán của cậu ta.
Sau đó phía xa lại có một ông lão đi đến, sau khi trải qua sự việc trước đó, lúc này mọi người không cảnh giác như trước nữa. Nhưng trong lòng họ vẫn rất kinh ngạc, lẽ nào người này cũng đến nói chuyện với Cố Vô Kế sao?
Một lát sau,ông lão đã vỗ vỗ vai Cố Vô Kế, trong tay cầm mấy con vật nhỏ dùng cỏ kết thành, nhét thẳng vào lòng cậu, mặt còn cười rất phấn khởi, “Anh bạn nhỏ, cái này cho cậu cầm chơi đó.”
“Cảm ơn ông.” Cố Vô Kế vội vàng cảm ơn, ông lão lại nhìn Cố Vô Kế thêm mấy lần với ánh cưng chiều rồi mới quay người rời đi.
Tề Vân Tu vẫn còn nhớ vị này là ông lão trước đây được Cố Vô Kế cưỡng ép đấm lưng bóp vai, tuy thái độ của ông lão luôn cự tuyệt, nhưng Cố Vô Kế vẫn cứ giả điếc giúp đối phương…… cuối cùng vẫn khiến ông lão cảm động, ánh mắt nhìn Cố Vô Kế giống như nhìn con trai ruột của mình vậy.
Đương nhiên, người cũng có mặt trong nhà ông lão nhưng gương mặt lạnh lùng là Tề Vân Tu thì cũng không nhận được đãi ngộ này. Cái này thì thật sự là nhìn mặt rồi!
Người chơi lại một lần nữa trầm mặc: “…..”
Lần này ngay cả người đàn ông trung niên thôn trưởng phái đến làm hướng dẫn cũng kinh ngạc, ông ta biết ông lão này ở trong thôn khó tính đến thế nào, lúc này không ngờ lại thân thiện với một người ngoài như vậy? Đây quả thật là chuyện hiếm thấy.
Sau đó lại xuất hiện không ít thôn dân đến tặng đồ cho Cố Vô Kế, mọi người không còn kinh ngạc nữa, họ cũng quen luôn rồi, đối với mức độ được hoan nghênh của Cố Vô Kế có nhận thức mới.
Nếu không phải ở trong phó bản linh dị này, phát triển như vậy có thể coi như bình thường, nhưng đây là phó bản đáng sợ đến vậy cơ mà! Người bình thường có thể như vậy sao! Họ đều bắt đầu nghi ngờ có phải Cố Vô Kế có năng lực hào quang thánh mẫu gì đó không chứ, hơn nữa còn là kiểu già trẻ nam nữ đều thích.
Nụ cười trên mặt Tiêu Thành đã rất khó duy trì, cho dù khi không có mặt Cố Vô Kế hắn tận lực điều hành khiến mọi người có khuynh hướng coi hắn là thủ lĩnh. Nhưng chỉ cần Cố Vô Kế xuất hiện, tất cả ánh nhìn đều tập trung vào đối phương, còn hắn thì lập tức mờ nhạt dưới ánh hào quang của đối phương.
Thậm chí tất cả chuyện này không phải Cố Vô Kế cố ý, cậu ta vô ý hấp dẫn người khác.
Chuyện này càng khiến Tiêu Thành bực bội, nhưng trong lòng hắn lại cười nhạo Cố Vô Kế, cho dù nhận được thiện cảm của nhiều thôn dân bình thường thì có tác dụng gì chứ, cuối cùng cũng chỉ lấy thêm chút điểm sau khi qua cửa mà thôi…… chỉ là, Cố Vô Kế còn mạng để lấy điểm này hay không cũng chưa biết.
Đến cuối cùng, bản thân Cố Vô Kế trong tay ôm một đống đồ thì không nói, Tề Vân Tu bên cạnh cũng tay xách nách mang, hình tượng cả người đều thay đổi…… đúng, không ngờ Tề Vân Tu lại bị Cố Vô Kế thuyết phục ngoan ngoãn nghe lời?!
Trên mặt còn vài phần bất lực, nhưng lại ngoan ngoãn giúp người ta, thật sự là khắc tinh đoàn diệt Tề Vân Tu nổi tiếng sao?
Bởi vì hình ảnh quá sai trái này, khiến cảm giác kinh sợ đối với Tề Vân Tu của những người khác cũng biến mất vài phần.
Cuối cùng mọi người không thể không quay về nơi ở cất những thứ này đi mới có thể tiếp tục đi vào thôn.
Bởi vì quá được hoan nghênh nhận được quá nhiều quà mà không thể đi dạo, đây quả thật là tiến triển không ai ngờ tới.
Không lâu sau họ đến một thửa ruộng trồng rau, bên cạnh còn có một bà lão nhìn có vẻ không bình thường, miệng lẩm bẩm lải nhải làm việc dưới ruộng.
Nhìn thấy nơi quen thuộc này, Tề Vân Tu bất giác cảm thấy lẽ nào Cố Vô Kế sớm đã đoán ra rồi?
Nhưng cậu ta cũng biết rõ… Cố Vô Kế rõ ràng không phải người mưu kế thâm sâu như vậy, những chuyện trước đây đối phương làm rõ ràng xuất phát từ trong lòng.
Có lẽ đây chính là điểm lợi hại của cậu.
Những người chơi đương nhiên hoàn toàn không muốn đi đến đó, bà lão này nhìn đã thấy không đúng rồi, lỡ như lát nữa làm ra chuyện đáng sợ gì đó thì phải làm sao.
Người đàn ông trung niên lại mở miệng: “Nhiệm vụ đầu tiên ngày hôm nay chính là hái rau, thiết nghĩ mọi người ở bên ngoài rất ít khi được hưởng thụ cuộc sống nông thôn bình thường như thế này phải không.”
Cho dù ông nói giống như niềm vui nông gia thì cũng không thay đổi được hiện thực đáng sợ đâu!
Sắc mặt mọi người thay đổi, thậm chí họ nhìn thấy rất rõ, bên dưới mấy lá rau này đều là màu của máu, giống hệt như trộn với máu tươi vậy.
Đây, sao họ có thể xuống đó được…
Cố Vô Kế trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, quen thuộc mà bước xuống ruộng rau, còn nhanh nhẹn bắt đầu giúp bà lão hái rau, bà lão điên khùng kia không ngờ còn lộ ra nụ cười hòa nhã với Cố Vô Kế.
Những người khác: “…..” ĐM, sao họ lại thật sự có cảm giác Cố Vô Kế đến để hưởng thụ niềm vui nông gia vậy chứ!
—————————————–
hay
qua hay
Cười sướng quá