
Vẻ mặt Cố Vô Kế nghiêm túc đi vào bên trong biệt thự.
Biệt thự này tương đối lớn, cậu không biết phải làm sao ở thế giới này, nếu như thế giới hiện thực đây tuyệt đối là chỗ chỉ có người có tiền mới ở được.
Cùng với lớn, kiến trúc bên trong cũng rất lộn xộn, giống như từ lúc bắt đầu đã hoàn toàn không phải xây dựng vì người ở vậy, đường đi bên trong quanh co khúc khuỷu, Cố Vô Kế muốn xuống lầu, lại không tìm cầu thang ở đâu.
“Nếu bình thường Cận Vũ đều sinh sống ở nơi này, vậy thì thật vất vả.”
Âm khí trong phòng cũng cực kỳ nồng. Cố Vô Kế đi qua hành lang dài, xuất hiện trước mặt lại là một phòng khách, nhìn có vẻ giống phòng trưng bày tác phẩm nghệ thuật, nhưng những pho tượng và những bức tranh trang trí bên trong đều kỳ lạ, xung quanh ánh đèn xanh mờ chiếu rọi xuống, có cảm giác âm u nói không nên lời.
Bức tranh ở nơi này trông bình thường hơn rất nhiều so với những thi hài ở bên ngoài, trông thì là bức tranh bình thường, nhưng đôi mắt của người trên đó giống như vẫn luôn nhìn chằm chằm người bước vào phòng vậy.
Càng đáng sợ hơn là, sau khi bước vào, bên tai cứ mơ hồ có thể nghe thấy tiếng thở và tiếng khóc thút thít, có loại cảm giác bị quỷ vậy quanh.
Nếu như người bình thường đến đây, sợ là vừa vào cửa đã nhũn chân rồi.
“Đây chính là phẩm vị của người làm nghệ thuật sao?” Cố Vô Kế không khỏi tự hỏi như vậy, đồng thời tiến lên quan sát tỉ mỉ pho tượng và bức tranh bên tranh xuất hiện trước mắt.
Pho tượng nhìn có vẻ là một thanh niên bình thường, vẻ mặt cực kì dữ tợn đau đớn.
Mà những pho tượng khác cũng không kém, đều là nam nữ đã trưởng thành, bởi vì chỗ tỉ mỉ cực kỳ tinh xảo, thậm chí mơ hồ làm người ta có một loại, cảm giác bọn họ có thể đã từng là người thật.
…………Đương nhiên đặt vào bối cảnh thần kỳ trong thế giới, đây cũng là thao tác cực kỳ bình thường.
“Không đúng, bây giờ không phải thời điểm xem những thứ này. Nhất định phải nhanh chóng tìm ra Cận Vũ mới được.” Cố Vô Kế mới phát hiện bản thân lại theo bản năng bắt đầu quan sát những thứ xung quanh, lập tức đổi lực chú ý, lập tức nhìn thấy cầu thang đi xuống ở một chỗ khác trong phòng khách, nhanh chân đi đến bên đó.
Mới bước vài bước, Cố Vô Kế mơ hồ nghe thấy đằng sau truyền đến tiếng bước chân, đột nhiên quay đầu lại nhìn, một cảnh tượng kinh hãi xuất hiện trước mặt cậu ___ Những pho tượng vậy mà toàn bộ đã lệch khỏi vị trí ban đầu, tiến lên một chút theo hướng của cậu, ngũ quan dữ tợn đối diện với phương hướng của Cố Vô Kế, đột ngột nhìn qua, cảnh tượng này thật khiến người ta rợn da đầy có thể dọa những người chơi bình thường trực tiếp sử dụng đạo cụ.
Cố Vô Kế hơi tạm ngừng lại, lại xoay người đi về phía trước, lần này tiếng bước chân vẫn vang lên, càng gấp rút hơn so với lần trước.
Thời điểm cậu quay đầu lại, vị trí của những pho tượng đã càng gần, khuôn mặt dữ tợn kia dường như gần ngay trước mắt. Thậm chí động tác của pho tượng cũng hơi thay đổi, một cánh tay đã chìa tới hướng của Cố Vô Kế.
Dường như làm người khác không dám tưởng tượng, nếu như bị cánh tay này bắt được, vậy sẽ xảy ra chuyện gì chứ.
Những bức tranh bên cạnh cũng đều xảy ra biến đổi, người trên bức tranh nhao nhao nhìn về hướng Cố Vố Kế, mặc dù vẫn còn mang theo nét cười, nhưng nhìn thấy kỳ lạ.
Cố Vô Kế bất đắc dĩ thở dài, bị nhiều đôi mắt nóng hầm hập như vậy nhìn chằm chằm, có cảm giác luyện diễn bị fan vây quanh lúc trước.
Dù sao thân là một diễn viên, vẫn nên coi trọng suy nghĩ của fan, nói cho cùng đây mới là chức vụ làm việc của cậu, vẫn rất quan trọng.
“Nếu mọi người đã nhiệt tình như vậy, vậy cũng không còn cách nào.” Cố Vô Kế nói rồi chìa tay ra với những pho tượng này, giọng điệu có thể nói là tương đối thân thiết, “Đừng chen lấn, từng cái đến, tất cả mọi người đều có.”
Trong nháy mắt, cả phòng trưng bày đều trở nên có thể nói là yên ắng. Ngay cả tiếng vang rất nhỏ vừa rồi vẫn luôn tồn tại bên tai cũng biến mất. Nụ cười của đám người trên bức tranh dường như cũng cứng đờ vài phần.
Cố Vô Kế có chút kỳ quái, sau đó nghĩ rằng, “Hay là, mọi người đến tìm tôi, là muốn tôi hóa giải thù hận của mọi người?”
Trong phòng càng yên tĩnh hơn.
“Quả nhiên là thế.” Cố Vô Kế gật đầu, cảm thấy bản thân hiểu rõ buồn khổ trong nội tâm của những quỷ hồn bám vào bức tranh này thật rõ, “Dù sao ở đây làm pho tương cũng không dễ chịu, không sao, tôi sẽ giúp mọi người giải thoát.”
Vừa nói, Cố Vô Kế thuận tay lấy dao phay từ trong ngực ra ______ cậu xin thề đây chỉ là động tác theo thói quen. (Sao món nào cũng giấu trong ngực được dị -_-)
Lúc này những pho tượng cách Cố Vô Kế gần nhất, vẻ mặt trở nên càng lúc càng cứng ngắc, cánh tay chìa tay còn run rẩy, thời điểm bị Cố Vô Kế bắt được, nó thậm chí còn bị xúc động muốn lùi về sau.
“Đừng sợ, để tôi xem xem oán hận của cậu là gì.” Cố Vô Kế vừa nói vừa nhắm mắt lại.
Sau khi dùng thuật tịnh hóa, trong đầu Cố Vô Kế lập tức hiện lên ký ức của pho tượng trước mắt này.
Nhưng xuất hiện trong đầu cậu, lại không giống ký ức của người bình thường, giống như pho tượng này từ lúc bắt đầu chỉ là một pho tượng, bởi vì chuyện gì đó mà có được linh tính mà thôi.
Về phần chuyện đối phương để ý nhất, cũng dần dần hiện lên.
Vào lúc này, những pho tượng xung quanh đã chậm rãi tiếp cận Cố Vô Kế, thời điểm mắt thấy tay chúng ta đã có thể đụng tới người Cố Vô Kế _____
“Cái gì, bởi vì phản bội vợ cùng một người phụ nữ khác yêu đương vụng trộm mà khiến cậu cảm thấy cực kỳ áy náy?”
Câu này của Cố Vô Kế vừa nói ra, những pho tượng khác đột nhiên im lặng.
Ngay sau đó, vẻ mặt của một pho tượng nữ vốn dĩ bên cạnh pho tượng này càng lúc càng dữ tợn, đột nhiên ngã xuống đập lên pho tượng người đàn ông này.
Nhìn hai pho tượng đều ngã xuống đất, Cố Vô Kế cảm thấy bản thân có lẽ không cần tịnh hóa bọn họ nữa…………..
Lại nhìn những pho tượng xung quanh, chúng nó mơ hồ đã có ý lui lại, một pho tượng né tránh không kịp, bị Cố Vô Kế trực tiếp bắt lại.
“Không cần lo lắng, sự việc rất nhanh là có thể giải quyết rồi.”
“……………Đợi đã, mặc dù cậu là một pho tượng, nhưng lại yêu cô gái trên bức tranh, cho nên vì tình mà làm phiền người ta?”
Âm cuối của Cố Vô Kế vừa thốt ra, vẻ mặt kỳ lạ của cô gái trên bức tranh treo trên tường bên cạnh, đột nhiên đỏ lên, vẻ mặt u ám kia cũng trở nên ôn hòa hơn, giống như một thiếu nữ đang yêu vậy.
Về phần pho tượng trước mặt Cố Vô Kế cả người cũng cứng đờ, rõ ràng vẫn là bộ mặt dữ tợn kia, nhưng không biết vì sao lại nhìn ra cảm xúc ngượng ngùng.
Cố Vô Kế không khỏi chìa tay vỗ vai đối phương, “………..Không cần lo lắng, tôi thấy hai người chắc là lưỡng tình tương duyệt, tôi tin rằng tình cảm của hai người có thể vượt qua chướng ngại chướng ngại chủng tộc.”
Đến lúc này, những pho tượng khác cũng không nghĩ đến chuyện trốn thoát nữa, mà vô cùng kích động tụ lại đây.
Cố Vô Kế thật sự từ trong đôi mắt khô khan của bọn họ nhìn ra tình cảm mãnh liệt, cậu bắt đầu cảm thấy năng lực nhìn người của mình có phải đã tăng lên rồi không.
“Đừng gấp, mọi người từ từ thôi.”
……………………..
…………….
Đợi Cố Vô Kế thoát khỏi những pho tượng này, vậy mà lại hiếm khi có cảm giác thở phào nhẹ nhõm này.
Vì sao bất tri bất giác cậu lại cảm thấy mình giống như đã trở thành nhân viên tổ dân phố đi hòa giải mối quan hệ giữa những pho tượng và bức tranh.
Hơn nữa quan hệ của những pho tượng này không phải lộn xộn bình thường……….Mặc dù cũng là có lưỡng tình tương duyệt, nhưng càng nhiều hơn là ngoại tình bị bắt gặp rồi vung tay đánh nhau.
Nhưng mà nghĩ cũng đúng, dù sao mọi người đều có nhận thức của mình, lại sớm tối ở chung không đến chỗ khác như vậy…………sẽ sinh ra bốn năm cái sừng cũng là chuyện thường.
Tóm lại, làm chuyện tốt giúp tinh thần người khác thoải mái là được.
“Nhưng mà, đây là cái gì?” Cố Vô Kế cúi đầu nhìn một tấm ảnh cầm trong tay, rõ ràng đã giải quyết xong chuyện của phòng trưng bày, một trong những bức họa phía sau rơi ra.
Xuất hiện trên tấm ảnh, là một thiếu niên xinh đẹp mười ba mười bốn tuổi, khuôn mặt cực kỳ tinh tế. Chỉ là vẻ mặt cậu ta có vẻ lạnh nhạt, giống như không có hứng thú gì với những chuyện xung quanh.
Đằng sau thiếu niên có một cô gái, cười vô cùng vui vẻ, trong tay còn cầm một chiếc cúp, bên trên hình như có ghi chữ nhỏ đây là cúp quán quân của một trận đấu hội họa nào đó.
Rõ ràng là ảnh chụp chúc mừng, lại khiến người ta có cảm giác kỳ lạ.
“Đây rốt cuộc là…………”
Cố Vô kế cũng không rõ rốt cuộc là ý gì, nên cất tấm ảnh vào, bản thân tiếp tục đi xuống lầu.
Đường đi tiếp theo rất thuận lợi, mặc dù Cố Vô Kế vẫn trong phòng quẹo bảy quẹo tám, nhưng lần này ít nhất không xuất hiện quỷ hồn hay thứ gì khác, Cố Vô Kế không muốn lại hòa giải một lần nữa, cậu không nuốt nổi những chuyện này.
Ngay sau đó, nơi bả vai của Cố Vô Kế lại đau nhức không rõ lý do, khiến cậu suýt nữa quỳ rạp xuống đất, mồ hôi lạnh chảy xuống.
“Chuyện gì thế.” Cố Vô Kế vươn tay che vai, trong đầu đột nhiên nhớ đến bức tranh của Cận Vũ, “Lẽ nào có liên quan đến bức tranh?”
Sau khi xuống lầu một, bước chân của Cố Vô Kế dừng lại.
Phong cách lầu một nhìn có vẻ khác với lầu trên, ở đây thậm chí còn không có thiết kế gì, lỏa lồ cốt thép xi-măng trên đó. Cả không gian vô cùng rộng lớn, lại trống rỗng không có gì, chỉ có ánh nắng chiếu qua từ cửa sổ cách đó không xa.
Mà cách đó không xa, có một thanh niên mặc sơ mi trắng, đang đưa lưng về phía cậu, đang vẽ gì đó trên khung vẽ.
Đây cũng là cảnh tượng mà Cố Vô Kế nhìn thấy lúc cậu tiến vào khung vẽ ở thế giới trong tranh.
Bây giờ nghĩ đến, đó cũng không phải cậu sinh ra ảo giác, mà bởi vì quan hệ nào đó mà khiến cậu nhận biết được chân thật.
Cố Vô Kế mở miệng đọc tên đối phương, “Cận Vũ.”
Nghe thấy hai chữ này, thanh niên kia lập tức quay đầu lại.
Cố Vô Kế nhất thời ngẩn ra.
Người xuất hiện trước mặt cậu, và Cận Vũ vẻ ngoài thanh tú lại hay ngại ngùng trong phó bản hoàn toàn khác nhau. Đây là một thanh niên có ngoại hình đẹp, chỉ mặt một chiếc sơ mi trắng, lại càng làm nổi lên hơi thở thuần túy và nguy hiểm quanh mình.
Cậu đang mỉm cười nhìn Cố Vô Kế, “Anh đến rồi.”
Cố Vô Kế chỉ sửng sờ một chút rồi hồi thần lại, trách không được lúc trước ở thế giới trong tranh, những y tá và quỷ hồn kia đều không có phản ứng đặc biệt gì với Cận Vũ, dù sao sau khi đối phương vào đây lại đổi cả gương mặt, cũng đủ cẩn thận.
Khuôn mặt thật của Cận Vũ, cực kì giống với khuôn mặt của thiếu niên trên tấm ảnh chụp mà Cố Vô Kế vừa thấy, chắc hẳn nhân vật chính trên tấm ảnh kia chính là thời điểm quá khứ của Cận Vũ.
Chỉ là bây giờ biết đối phương lúc trước trông như thế nào hình như cũng không có tác dụng gì.
“Tôi đã đến rồi, tranh của cậu cũng đừng mong tiếp tục nữa.”
Cố Vô Kế nói như vậy đồng thời cũng cẩn thận nhìn đối phương, bước nhanh đến bên kia phóng đi. Cậu không cần nghĩ cũng biết bản thể của Cận Vũ chắc chắn không dễ đối phó, đây chính là một boss cực kì đáng sợ trong phó bản.
Nhưng cậu cũng không muốn đối phó Cận Vũ, cậu muốn làm, chỉ là hủy bức họa này mà thôi!
Lát nữa cậu chỉ cần tự mình thu hút tầm mắt của Cận Vũ, sau đó để hắc quỷ ảnh cậu vừa thả đi hủy đi bức tranh này, hẳn là có thể rời khỏi phó bản này.
Chỉ là Cố Vô Kế xông qua, liền trực tiếp chạy đến trước mặt Cận Vũ, chìa tay là lập tức có thể bắt lấy đối phương.
Cố Vô Kế sửng sờ, dường như không tin chuyện này sẽ thuận lợi như vậy, ngay lúc cậu sắp ra tay, nơi bả vai lại càng đau nhức thêm, ngay cả cổ tay của hai cánh tay đều giống như bị xuyên qua, đau đơn này khiến cậu không thể khống chế được quỳ rạp xuống đất.
“Rốt cuộc là chuyện gì…………”
Cố Vô Kế kinh ngạc cúi đầu nhìn, hai tay mình và bả vai đã bị nhiễm đỏ máu, rõ ràng là không có gì hết, nhưng lại giống như bị vũ khí nhọn khoét vào vậy, máu không ngừng chảy từ vết thương xuống, từng cơn đau nhức thấu xương kéo đến, khiến cậu không thể không cắn chặt răng mới không phát ra tiếng rên.
Trừ chỗ đau đớn, còn có thêm một lực lượng vô hình đang áp chế cậu, giống như cảm giác trong bức tranh lúc trước và cả thế giới đang chống lại, chỉ là không mãnh liệt như lúc trước.
“Là…………bức tranh của tôi.” Cố Vô Kế lập tức hiểu ra.
Một cánh tay nhẹ nhàng vuốt lấy má Cố Vô Kế, nhiệt độ của đôi tay kia vô cùng lạnh lẽo, giống như một người chết vậy, khiến Cố Vô Kế đột nhiên thanh tỉnh không ít.
Cận Vũ mỉm cười nhìn cậu, “Anh có thể đến được đây, em rất vui, cũng khiến em càng thích anh hơn………..Nhưng mà, từ khi bắt đầu, kết cục của anh đã được định sẵn rồi.”
Cận Vũ hơi nghiêng người, mọi thứ trên bức tranh cũng phơi bày ra trước mắt Cố Vô Kế, đó là một bức tranh chỉ thiếu vài nét bút nữa là có thể hoàn thành.
Nội dung của bức họa chính là cảnh tượng một người trên giá chữ thập, hắn ta dĩ nhiên đã chết đi, nhưng vẻ mặt lại vô cùng bình thản, máu từ vết thương chảy xuống, giống như hoa hồng nở rộ, thiên sứ đều khóc quanh hắn.
Cố Vô Kế thừa nhận bức tranh này đẹp hơn những bức lúc trước Cận Vũ vẽ, cũng rất giống tác phẩm nghệ thuật…………chỉ là nếu nhân vật chính trên bức tranh không phải cậu thì tốt hơn.
Lại nói lời phát biểu của boss phản diện này luôn có mùi gay, khiến Cố Vô Kế không khỏi nhớ đến boss lệ quỷ kia trong phó bản thứ nhất. Bọn họ hình như đều là quỷ hồn của một thế giới.
Lẽ nào thế giới này đầy gay sao?
Nhưng mà bây giờ cậu đang sử dụng thuật ngự quỷ thường xuyên, hơn nữa còn là quà boss lệ quỷ trong phó bản đầu tiên tặng, cậu vẫn nên cảm tạ đối phương mới đúng.
Cố Vô Kế vừa suy nghĩ, vừa dùng năng lực trị liệu vừa có được để chữa thương cho mình, cậu không ngờ lần đầu sử dụng năng lực này là dùng trên người mình.
Nhưng lực lượng của bức tranh này thật sự quá ác độc, vết thương liên tục chảy máu, trị liệu chỉ có thể có tác dụng như hạt muối bỏ bể, để cậu không đến mức lập tức chết bất đắc kỳ tử.
“Thời gian đã không còn nhiều………….”
“Bức tranh này còn chưa hoàn thành triệt để, nhưng anh đã không còn cách nào cản trở nữa.” Lời của Cận Vũ giống như đang thở dài, “Nhưng mà không sao cả, mặc dù thân thể anh sẽ chết đi, nhưng linh hồn lại vĩnh viễn ở lại trong tranh của em, đây nhất định là tác phẩm hoàn mỹ nhất cuộc đời này của em.”
Lúc này Cố Vô Kế đột nhiên chìa tay ra, bất thình lình nắm chặt cơ thể của Cận Vũ, cho dù đau đớn đã khiến cậu cảm thấy mơ hồ, nhưng cậu chỉ là cắn răng phát ra âm thanh, “Ra tay.”
Một luồng hắc ảnh đột nhiên từ bên cạnh chạy tới, trực tiếp đâm vào bức tranh, lại giống như đụng vào không khí vậy, trực tiếp xuyên qua.
Hắc quỷ ảnh lộ ra vẻ ngạc nhiên, lại ý thức được nguy hiểm xung quanh, đột nhiên bay qua rồi chui về trong hộp của Cố Vô Kế.
Cố Vô Kế nhìn đến đây không khỏi mở to hai mắt, sự việc đã đến mức độ này, lẽ nào cậu thật sự vĩnh viễn ở lại thế giới này sao?
“Đương nhiên em đã sớm nhận ra được quỷ hồn kia. Nhưng nếu không phải sự tồn tại trong tranh của em, là không thể đụng tới những bức tranh này đâu.” Cận Vũ nhẹ nhàng cầm tay Cố Vô kế, nhìn có vẻ đau lòng với những vết thương máu thịt dữ dội.
Đến lúc này, Cố Vô Kế không còn một chút sức lực nào nữa, mất máu quá nhiều khiến cậu hoa mắt cả lên, những thứ nhìn thấy đã bắt đầu trở nên mơ hồ, suy nghĩ cũng trở nên khó khăn.
“Đương nhiên, anh đã không giống nữa, từ khi bị em vẽ lên, anh đã được xem như là đồ của em rồi.” Giọng nói mềm mại của Cận Vũ dường như vang lên bên tai cậu.
Nhưng dĩ nhiên, cho dù cậu ta có nói thế nào, Cố Vô Kế cũng không thể còn sức làm gì đó với bức tranh.
Tại thời điểm ý thức hoàn toàn mất đi, trong đầu Cố Vô Kế giống như vang lên tiếng gì đó, dẫn dắt cậu sử dụng thuật ngự quỷ.
Sao có thể, cho dù là phải sử dụng thuật ngự quỷ, ở đây cũng hoàn toàn không có quỷ hồn để cậu triệu hoán.
Hơn nữa tiếng động kia vừa quen thuộc, lại khiến Cố Vô Kế cảm thấy tê dại không cần lý do gì, cậu mơ hồ cảm nhận được đây là tình huống rất không ổn.
Nhưng dưới tình huống như vậy khó có thể suy nghĩ được gì, Cố Vô Kế cuối cùng cũng nghe sự dẫn dắt từ giọng nói trong đầu, sử dụng thuật ngự quỷ xung quanh.
Ngay sau đó cậu ý thức được tình huống lần này và lúc trước hoàn toàn không giống nhau, trong phút chốc, sức lực của Cố Vô Kế giống như bị hút khô triệt để.
Cùng lúc đó, một lượng quái vật bộ mặt dữ tợn hình dạng khác nhau chui ra từ bốn phía, có từ khe hở trần nhà, còn lại là xông vào từ bên ngoài, ùn ùn kéo đến như vậy, đột nhiên tập kích tới bức tranh.
Thậm chí tro tàn trong ngực Cố Vô Kế cũng mơ hồ nóng lên, giống như nghe theo lời triệu hoán của cậu.
“Chuyện, chuyện gì thế……..”
Những quái vật kia đều là những quái vật trong bức tranh của Cận Vũ, chúng nó sao lại bị thuật ngự quỷ triệu hoán ra?
[Thiết lập thuật ngự quỷ bí mật: Khi người sử dụng gần chết, có cơ hội khai triển ra lực lượng càng cao cấp, thì có thể triệu hồi ra không phải sự tồn tại của quỷ hồn, thậm chí quỷ hồn của những chủ nhân khác cũng nghe triệu hoán.]
[Chỉ là triệu hoán như vậy sẽ tiêu hao khá nhiều thể lực và máu của người triệu hoán, thậm chí sẽ lâm vào tình trạng gần chết, cho nên hãy cẩn thận khi dùng.]
Lúc này Cố Vô Kế đã gần như sắp bất tỉnh, cậu có thể cảm nhận được lực lượng kỳ lạ khiến mình mất nhiều máu đã tiêu tán, chắc hẳn là dưới sự vây đánh của rất nhiều quái vật không nghe lời mình, cho dù là Cận Vũ cũng không thể bảo vệ bức tranh sắp hoàn thành này.
Nhưng lúc trước máu từ cơ thể Cố Vô Kế chảy ra cũng thể vì vậy mà được chữa trị, cho nên tình huống của Cố Vô Kế vẫn rất nguy hiểm, nếu không lập tức đến bệnh viện thì sẽ qua đời ở thế giới này.
Hơn nữa tệ hơn chính là, vẫn còn một đôi tay gắt gao ôm lấy cơ thể cậu, khiến Cố Vô Kế vô cùng lo lắng có khi nào Cận Vũ sẽ lập tức cho cậu một đao.
[Kết quả nội dung bí ẩn, người chơi được truyền tống về hiện thực.]
Theo hệ thống mà nói, tim của Cố Vô Kế cuối cùng cũng yên tĩnh rồi, ý thức cũng hoàn toàn biến mất, trước mắt lâm vào một mảnh tối đen.
Trước khi tất cả kết thúc, cậu mơ hồ nghe thấy tiếng của Cận Vũ vang lên.
“Anh đừng tưởng rằng, như vậy là có thể chạy thoát………..”
—————————————–
Đọc đến đây tui muốn lừa luôn. Dù trong biết là công tinh phân nhưng cái não cứ hiện ra thể loại np T^T