
Chương 10
Edit: Phạm Thương
Khi Cố Vô Kế tỉnh dậy lần nữa, cậu thấy mình đang ở trong rừng, sau lưng mang ba lô và một số thiết bị sinh tồn.
Có một vài người xung quanh giống với cậu, đoán rằng đó là những người chơi khác lần này, thêm vào khoảng sáu, bảy người.
[Các bạn là những du khách mất phương hướng trong núi rừng, điện thoại không có tín hiệu, tất cả thức ăn đã ăn hết, bụng đói chịu không được, lại không tìm ra cách rời đi.]
Cố Vô Kế lấy điện thoại ra thấy không có tín hiệu, pin vẫn còn rất nhiều.
[Lúc này, một quán trọ cũ nát xuất hiện trước mặt các bạn. Các bạn dường như tìm thấy hy vọng, nhưng không ai biết điều gì sẽ chờ đợi các bạn.]
[Nhiệm vụ chính: sinh tồn năm ngày trong khách sạn.]
Sau khi hệ thống nhắc nhở kết thúc, mọi người bắt đầu tự giới thiệu.
Lần này không có người chơi mới, mọi người đều là người có kinh nghiệm, hoàn cảnh sẽ hài hòa hơn rất nhiều, tất nhiên, họ sẽ không dễ dàng bị lừa như người mới, mỗi người đều có phòng thủ riêng.
Về mặt này, vì nhan sắc hơn người, Cố Vô Kế chắc chắn là người nổi bật nhất, thu hút sự chú ý của người khác, đặc biệt là người chơi nữ, không kìm nổi nhìn cậu thêm vài lần nữa.
Cố Vô Kế quay đầu lại đối mặt với ánh nhìn của mọi người, nở một nụ cười thương mại, “Có chuyện gì vậy? Có cần ký tên không?”
Hầu hết những người khác nghĩ rằng cậu chàng này là một kẻ ngốc. Trong thời điểm nguy hiểm như thế này, không biết liệu có thể sống sót không, ai còn muốn ký tên gì chứ, nhìn cái dáng vẻ thờ ơ của cậu, đoán chừng rằng phó bản đầu tiên chắc là ôm đùi mà sống sót đến cùng.
Một thanh niên trẻ tuổi đẹp trai bước đến trước mặt Cố Vô Kế nở nụ cười ân cần, chìa ra một mảnh giấy, “Nếu cậu có thể, xin vui lòng ký cho tôi.”
Cố Vô Kế nghe vậy ký tên, nhìn đối phương với ánh mắt nhã nhặn, cảm thấy rằng người này rất thân thiết.
“Tên tôi là Bành Hạo Thương, tôi là người chơi cũ có kinh nghiệm bốn năm.” Thanh niên rất đẹp trai thân thiết nói, “Nếu cậu không phiền, lần này có thể theo tôi.”
“Được rồi.” Cố Vô Kế cảm thấy xúc động một lúc, cảm thấy rằng mình đã gặp một người tốt.
Mặc dù trước đây có xảy ra việc của Phương Kiến, Cố Vô Kế cảm thấy rằng cậu không thể vì vấn đề với một hoặc hai người mà nghi ngờ nhân phẩm của người khác.
Những người khác nhìn đến đây, cảm thấy rằng Cố Vô Kế đã thực sự đến đại vận mới có thể gặp được Thánh phụ tình nguyện giúp đỡ. Một vài người dường như nhớ ra cái gì đó, trong mắt có chút đồng tình.
Đám đông cứ như thế đi về phía trước.
Bành Hạo Thương lòng tốt nhắc nhở: “Tiểu Cố, một người nổi tiếng ở ngoài đời thực như cậu, tốt hơn là nên che đậy trong thế giới phó bản, để tránh bị nhắm đến bởi những người có chủ ý.”
Cố Vô Kế cảm thấy rằng đối phương nói rất có lý, và nhìn đối phương với ánh mắt cảm kích.
Bành Hạo Thương nhìn thấy ánh mắt biết ơn của cậu, cảm thấy hơi bất ngờ trong lòng.
Tất nhiên, anh ta không phải là một người qua đường tốt bụng. Thực tế, anh ta chỉ là một thành viên của tổ chức có Phương Kiến.
Bởi vì Phương Kiến đã chết trong một phó bản cấp thấp như vậy, không nhận được đồ đặt trước, điều này khiến những người trong tổ chức rất không hài lòng.
Cuối cùng điều tra phát hiện ra người cuối cùng Phương Kiến trước khi chết liên lạc là Cố Vô Kế. Họ đoán rằng Cố Vô Kế nên có được thứ gì đó tốt trong phó bản.
Vì vậy, Bành Hạo Thương đặc biệt đến phó bản này để có thể lấy được đạo cụ từ Cố Vô Kế trong phó bản trước đó. Tuy nhiên, đây không phải là một nhiệm vụ dễ dàng, vì vậy đã tiếp cận Cố Vô Kế trước.
Nhưng Cố Vô Kế không phải là mẫu người mà Bành Hạo Thương tưởng tượng, ngược lại anh ta rất dễ dàng tin tưởng người khác. Ngay cả khi anh đặc biệt lấy ra việc bình thường như vậy để kiểm tra đối phương, đối phương trông vẫn rất biết ơn.
Nhìn vào bóng lưng của Cố Vô Kế, đôi mắt của Bành Hạo Thương ngày càng u ám. Làm thế nào một người mới lại có thể giết chết Phương Kiến? Đoán chừng cũng là một kẻ điên rồ với một tâm cơ sâu độc, trước mặt chỉ giả vờ mà thôi.
…….
…….
Trước khi trời tối, cuối cùng mọi người cũng nhìn thấy một khách sạn ven đường với hình dáng rất dột nát và ánh đèn màu cam ấm áp bên trong, trái ngược hoàn toàn với bóng tối và lạnh lẽo bên ngoài.
Mọi người đều biết rằng nhất định có vấn đề, và không ai dám chủ động bước vào. Rốt cuộc, ai biết được bên trong là người hay ma, có thể vừa mở cửa đã bị giết hay không, nói không chừng sinh mạng sẽ được bàn giao theo cách này.
Có một vấn đề nghiêm trọng hơn, đó là mọi người đều đã đói lả… Sau tất cả, họ đã bị lạc trong rừng trong một thời gian, cái gì cũng chưa được ăn, thậm chí còn cảm thấy đói đến phát hoảng.
Cố Vô Kế trực tiếp đi ra ngoài, cậu bước về phía trước trong ánh mắt sững sờ của người khác, gõ cửa rất lịch sự.
Dù sao, cậu cũng không nghĩ nhiều, chỉ cần có khách sạn thì đi vào thôi.
Nghe thấy bên trong có một vài tiếng động, có vẻ cửa không khoá, Cố Vô Kế trực tiếp đẩy cánh cửa, lúc bước vào, cậu thấy những người khác đang đứng cứng ngắc sau lưng mình, không nhịn nổi nhìn những người khác đằng sau, “Các anh không vào à? Hay thích hóng gió trên núi?”
Trong lòng những người khác không kìm nén được muốn phun tào, rõ ràng Cố Vô Kế là người quấy rối, kết quả bây giờ thái độ như vậy, cứ như thể họ mới là những người bất bình thường.
Ánh mắt Bành Hạo Thương lộ ra chút kinh ngạc, sau đó che giấu sự bất thường của chính mình, theo quan điểm của anh ta, Cố Vô Kế phải có khả năng tự bảo vệ mình trước khi trực tiếp đẩy cửa, đoán chừng đã tính toán được về sau sẽ phát sinh ra chuyện gì… Người đàn ông này có tâm cơ sâu và thực lực như vậy, không dễ để đối phó.
“Nếu như hệ thống yêu cầu chúng ta ở trong khách sạn, chúng ta bắt buộc phải tiến vào trong đó, nếu không sẽ có chuyện gì đó xảy ra vào ban đêm.” Bành Hạo Thương dùng giọng điệu lão làng có kinh nghiệm phong phú, “Mọi người vẫn là mau đi vào thôi.”
Những người khác nhao nhao gật đầu, ở trong vùng hoang dã này thực sự làm lòng người run lên, ai biết được ban đêm sẽ xuất hiện điều kỳ quái gì, nếu có thể vào khách sạn phải đi vào.
Ngoài dự đoán, nội thất của khách sạn trông rất bình thường, ít nhất là thoạt nhìn không có vấn đề gì.
Một bà già trông như chủ cửa hàng đang ngồi sau quầy, bà ta trông rất bình thường, nhưng có một chút u ám không thể nói rõ.
Ngoài ra còn có một vài nhân viên phục vụ trẻ trong khách sạn, gương mặt có vẻ không kiên nhẫn, nhưng họ chỉ là những con người bình thường.
Vào thời điểm này, bàn ăn trung tâm chứa đầy thức ăn, tỏa ra mùi thơm hấp dẫn, khiến tất cả những người chơi đã đói đều có cảm giác không thể kiểm soát.
Thậm chí, một người còn chạy thẳng lên và ngồi xuống ăn thức ăn trên bàn. Người bạn đồng hành của anh ta nhanh chóng túm lấy anh ta, “Anh điên rồi, những thứ này có thể ăn bừa sao?”
“Không có gì phải sợ, hệ thống không thể trơ mắt nhìn chúng ta chết đói, đồ ăn này chắc là cung cấp năng lượng cho chúng ta trước. Ngoài ra, khi đói, chúng ta dễ bị nguy hiểm, nếu thực sự gặp quỷ, không có sức lực để chạy trốn, lúc đó không phải là chỉ có ngồi chờ chết hay sao?” Người này nói một cách chính đáng, nhưng vẫn không đủ can đảm để ăn trước.
Lúc này, Bành Hạo Thương bước tới và nói với mọi người: “Tôi đã là một người đã trải qua nhiều phó bản, thực ra thế giới phó bản không hoàn toàn là ác quỷ xấu xa, có thể là yêu quái hoặc sinh vật khác, hoặc thậm chí là người thường bị đột biến.”
Nói đến đây, anh ta có một chút không đành lòng trong mắt, sau đó nói: “Cũng có rất nhiều thứ thiện chí tồn tại, có lẽ các anh cũng đã gặp rồi, trên người tôi vẫn còn đạo cụ xác định độc tố, để tôi thử.”
Cố Vô Kế không nén nổi nghĩ đến hồn ma người giúp việc trong phó bản trước đó, cũng cảm thâý đồng cảm với những lời của Bành Hạo Thương.
Tuy nhiên, trên thực tế, chỉ có Cố Vô Kế bị xúc động bởi những lời của Bành Hạo Thương. Những người khác cảm thấy bàng hoàng, cái gì, khiến ma giúp người khác? Đó có phải là ma không?
Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Bành Hạo Thương trực tiếp gắp một miếng bắp cải bỏ vào miệng, khẽ cau mày, rồi nói: “Có vẻ ổn, mọi người hãy ăn đi.”
Nếu người bình thường nhảy ra và nói vài lời, những người khác sẽ không tin, nhưng Bành Hạo Thương có vẻ rất đáng tin cậy, cá nhân anh ta đã tự mình thử mạo hiểm, vô thức chiếm được lòng tin của mọi người.
Tất cả người chơi ngồi xuống không thể chờ đợi ăn thức ăn trước mặt họ, cũng không biết là có phải đói quá hay không mà hương vị của những món ăn này trở nên cực kỳ ngon, khiến họ không thể dừng lại.
Cố Vô Kế cũng ngồi xuống, nhưng cậu không ăn nhanh như những người khác, cậu chỉ ăn cơm trắng nhạt nhẽo.
“Cậu không ăn à?” Bành Hạo Thương lo lắng nhìn qua.
“Không có khẩu vị.” Cố Vô Kế cau mày, cậu không biết tại sao, ngay khi nhìn thấy những đồ ăn này, cậu cảm thấy khó chịu và không muốn ăn.
“Vậy không cần miễn cưỡng.” Bành Hạo Thương trên miệng thì nói thế, nhưng trong lòng đối với Cố Vô Kế sợ hãi hơn một chút.
Không có vấn đề gì sau bữa ăn. Bành Hạo Thương cũng chủ động đàm phán với những người khác cảm thấy bà chủ có vấn đề. Đối phương không hề quan tâm đến anh ta, thái độ rất lạnh lùng, chỉ nhận tiền rồi để họ đi.
Những người khác không quan tâm quá nhiều, nhưng Cố Vô Kế nhận thức sâu sắc rằng màu sắc của quầy tiếp khách này có vẻ không bình thường …
Người phục vụ đến dẫn họ đến phòng khách trên tầng hai.
Bởi vì người phục vụ trông giống như một người bình thường, mọi người đều cố gắng bắt chuyện với người phục vụ trên đường muốn tìm hiểu một chút tin tức về khách sạn.
Chỉ là thái độ của người phục vụ là vô cùng tồi tệ, ngoại trừ chỉ vài phòng có thể nghỉ ngơi, không nói điều gì khác. Khuôn mặt vẫn rất thối, mấy người chơi không thể có được thông tin gì.
Khi người phục vụ quay lại và chuẩn bị rời đi, Cố Vô Kế xuất hiện trên con đường nơi cô rời đi chào hỏi thân thiện, “Xin chào, tôi muốn hỏi một vài chuyện.”
Có người không khỏi cười nhạo lên tiếng cảm thấy Cố Vô Kế đơn giản là tự làm mất mặt. Người phục vụ rõ ràng không để lộ bất kỳ tin tức nào.
Nhưng……
Người phục vụ lúc nãy vẫn còn rất quyết liệt, hiện tại thay đổi thái độ 180° nhẹ nhàng nói: “Quý khách, ngài cứ việc nói.”
Những người khác:”???”
NPC này còn nhìn mặt sao?!
——-
Admin ơi cho mình giá hạn thành viên tin cậy với ạ! Cho mình cày nốt bộ muốn bàn lệ quỷ vớiii mê quá luônnn
[email protected]