Chương 11
Edit: Tạ Thùy
Cuối cùng từ trong miệng người phục vụ mới biết được, chủ của khách sạn này đúng là bà lão kia, con trai là đầu bếp khách sạn, con dâu thì mang theo con trai còn quấn tã lót cũng thuận tiện đến hỗ trợ.
Một nhà bốn người cùng người phục vụ đều ở tại tầng ba. Còn tầng hai lại là chỗ ở của khách, tổng cộng có năm gian phòng.
“Phòng cho khách đều là hai người một phòng. Phòng tắm cùng WC ở cuối hành lang, căn phòng cuối cùng hỏng rồi, các vị tốt nhất không cần mở ra.” Người phục vụ mở miệng nói.
Mọi người đều rùng mình trong lòng, ngẫm lại liền biết căn phòng bị hỏng khi khả năng không phải do trùng hợp.
Đương nhiên, tuy rằng thái độ người phục vụ đối Cố Vô Kế so với những người khác tốt hơn một chút, nhưng cũng không phải cái gì đều sẽ nói, chỉ có người chơi vốn dĩ có thể được đến tình báo nàng mới nói ra, đến nỗi mặt khác tin tức liền rất khó hỏi ra tới.
“Tôi muốn hỏi nơi này có phải hay không từng phát sinh chuyện gì xấu, hoặc là có chuyện gì kỳ quái không?” Cố Vô Kế trong lòng cũng biết không có gì hy vọng, nhưng vẫn muốn thử thăm dò dò hỏi.
Sắc mặt người phục vụ tức khắc biến đổi, theo sau liền nhíu mày nói, “Không chuyện gì cả, các người không cần nghĩ nhiều, an tâm ở là được. Còn có, cánh cửa phòng cuối cùng tuyệt đối không thể mở ra.”
Nói xong, cô ta liền vội vàng đi xuống lầu.
Mọi người vừa thấy liền biết, thái độ này hiển nhiên chính là nơi này từng phát sinh chuyện gì, nhưng muốn từ trong miệng người phục vụ này khả năng cũng không hỏi thêm được gì.
Sau đó tám người chơi cùng nhau chia phòng, hai cô gái phân ở một gian, còn có một đôi người yêu ở tại một gian, dư lại đều là đàn ông, liền tự mình tìm người quen ở cùng nhau, dù sao ngay lúc này ai cũng sẽ không tin tưởng người ngoài.
Bành Hạo Thương xin lỗi nhìn về phía Cố Vô Kế nói: “Bởi vì những người khác nhờ vả tôi, cho nên đêm nay phải để cậu tạm ở cùng với người khác.”
“Không sao.” Cố Vô Kế căn bản không sao cả, cậu lại không phải loại người không có người quen thì không ở được.
Ở cùng Cố Vô Kế là một người thanh niên tên Tôn Thời, nhìn qua rất nhát gan, từ lúc đến nơi này vẫn luôn nơm nớp lo sợ, nhìn bộ dáng hình như vô cùng hoảng sợ. Hoàn toàn không ai nguyện ý ở cùng một gian với người này cho nên cuối cùng cũng chỉ có thể tạm chấp nhận ở cùng Cố Vô Kế.
Đồ đạc ở khách sạn đều vô cùng cũ nát, hơn nữa một phòng ngoại trừ hai cái giường lại không có đồ vật nào khác nữa, ánh đèn chẳng những mịt mờ tối tăm, còn thường thường lập loè, giống như ngay sau đó liền phải bị hỏng vậy.
Tôn Thời vốn đang tưởng cùng Cố Vô Kế nói chuyện, nhưng Cố Vô Kế đầu vừa dính lên gối liền ngủ rồi, làm cậu ta trợn mắt há hốc mồm ngạc nhiên.
……
Chờ đến đêm khuya, Cố Vô Kế mơ hồ nghe được thanh âm sột soạt sột soạt, chậm rãi mở hai mắt, một màn khủng bố liền xuất hiện ở trước mắt cậu.
Ở tối om trong phòng, tất cả hình ảnh lại đều quỷ dị rõ ràng. Lúc này, Tôn Thời ngủ ở trên giường đối diện đang bị một cái bóng đen kéo đi, biểu tình trên mặt cậu ta vô cùng sợ hãi, lại không phát ra được một chút thanh âm, thậm chí thân thể đều không thể nhúc nhích.
Cố Vô Kế bỗng nhiên bừng tỉnh, cậu cảm giác được con quỷ ở đối diện chỉ là một con quỷ hồn cấp thấp còn chưa có thần trí, liền dùng ngự quỷ thuật.
Tuy rằng rất cao cấp, nhưng đối tượng khống chế chỉ là vô thần trí cấp thấp quỷ, có thể truyền đạt mệnh lệnh cũng không có gì nhiều, nhiều nhất là làm đối phương đổi phương hướng khác hoặc là rời đi linh tinh.
Nguyên bản Tôn Thời đã cho rằng chính mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, liền phát hiện con quỷ bắt lấy mình đột nhiên dừng lại, ngay sau đó, thân hình liền tiêu tán.
Vừa tìm được đường sống trong chỗ chết, Tôn Thời thở hổn hển mấy hơi, thân thể lại vẫn không sức lực gì, giống như bị bóng đè hoàn toàn không thể động đậy, chỉ có thể gian nan dùng ánh mắt cảm kích nhìn về phía Cố Vô Kế.
Sau khi Cố Vô Kế sử dụng năng lực, liền rõ ràng cảm giác được năng lực đã tiến vào thời gian làm lạnh, lần sau muốn dùng còn phải chờ một đoạn thời gian. Nhưng mà sau lần này, cậu lại có thể cảm giác được năng lực của mình tăng lên một chút.
Có lẽ sử dụng nhiều thêm mấy lần là có thể thăng cấp.
Cố Vô Kế biết lúc này trong những phòng khác khẳng định cũng không được bình an, nhưng năng lực của cậu hữu hạn, cũng chỉ lo lắng cho người trước mắt. Tùy tiện đi cứu những người khác chỉ biết rút dây động rừng, dẫn lửa thiêu thân, loại chuyện này cậu vẫn rất rõ ràng.
Cậu chậm rãi đi đến mép giường bến cạnh, cúi đầu nhìn Tôn Thời, ngón trỏ để bên miệng, nhẹ giọng nói: “Ngủ đi. Không có việc gì.”
Rõ ràng vừa mới còn vô cùng nguy hiểm, nhưng sau khi nghe Cố Vô Kế nói, Tôn Thời lại thật sự cảm giác được an tâm, cũng thực mau liền thiếp đi.
……
Ngày hôm sau, hai người bị tiếng thét chói tai của phụ nữ làm tỉnh lại.
Cố Vô Kế ngồi dậy, liền nhìn đến ánh mắt Tôn Thời nhìn mình tràn đầy kính ngưỡng.
Tôn Thời tỉnh lại liền hiểu rõ, ngày hôm qua khẳng định là Cố Vô Kế cứu cậu ta! Tức khắc ở trong lòng thề muốn tôn sùng Cố Vô Kế như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Cố Vô Kế đối với đối phương gật gật đầu, kêu hắn đừng đem chuyện tối hôm qua nói ra, Tôn Thời liều mạng gật đầu.
Rốt cuộc Cố Vô Kế cũng rất rõ ràng, loại chuyện này truyền ra ngoài khẳng định không kết cục tốt, tại phương diện này cậu vẫn rất rõ ràng. Nhưng nếu có thể cứu những người khác cậu nhất định sẽ ra tay, tiền đề là những người khác không tự tìm đường chết.
Hai người tùy tiện sửa soạn một chút rồi đi ra ngoài.
Một người chơi nữ vẻ mặt hoảng sợ đứng ở trên hành lang, đối với những người chơi khác hoảng loạn mở miệng: “Người ngủ trên giường ở bên cạnh tôi biến mất rồi! Nhất định là trong căn phòng này có quỷ!”
“Cô đừng quá sốt ruột.” Bành Hạo Thương vừa mở miệng mọi người liền an tâm: “Nói không chừng cô ấy chỉ dậy sớm hơn chút đi xuống ăn sáng thì sao?”
“Không, không phải, tôi biết.” Người chơi nữ điên cuồng lắc đầu: “Cô ấy bị quỷ mang đi, trên giường có dấu vết giãy giụa, khăn trải giường còn bị cào rách, nếu chỉ là một người, sao có thể làm được như vậy?!”
Mọi người nhìn vào trong phòng, trên một cái giường bên trong quả nhiên vô cùng hỗn loạn, nhìn đều làm lòng người rùng mình.
Biến mất không chỉ có một người, trong đôi người yêu kia, cô gái cũng không còn nữa.
Mọi người đều cảm thấy sởn tóc gáy.
Đây chính là hai người sống sờ sờ, cứ như vậy vô thanh vô tức biến mất, thậm chí cũng không biết bọn họ rốt cuộc là vì sao lại tử vong.
Nguyên bản cũng chỉ có tám người chơi, hiện tại cũng đã thiếu hai cái, bọn họ thật sự còn có thể kiên trì bốn ngày sao?
Ngay lúc này, một người phục vụ đi lên, bảo mọi người đi xuống dùng bữa sáng.
Tuy rằng tâm tình của mọi người đều rất khủng hoảng, nhưng không thể không ăn cơm, liền sôi nổi đi xuống lầu, cùng ngồi ở một cái bàn. Bành Hạo Thương lúc này đã trở thành lão đại của nhóm người rồi, không ngừng an ủi cô gái khóc thút thít kia, hơn nửa ngày mới làm tâm tình đối phương ổn định lại.
Người phục vụ căn bản là không để ý khuôn mặt tái nhợt của các vị khách, tay chân lanh lẹ đem đồ ăn bày lên. Vẫn là mùi hương mê người như hôm qua, mỗi món thức ăn đều làm người thèm nhỏ dãi.
Nhưng khi một đĩa thịt được bưng lên, cô gái vừa mới ổn định một chút tinh thần, rõ ràng nhìn thấy, trên miếng thịt nướng trước mặt mang theo một hoa văn hình xăm…… Đúng là hình xăm trên người cô gái cùng phòng hôm qua ——
Gương mặt cô lập tức thay đổi, trong miệng phát ra tiếng thét chói tai, cả người hoảng loạn lui về phía sau, trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất, tay còn chỉ về phía đĩa thịt, cơ thể không ngừng run rẩy.
“Là, là cô ấy, cô ấy…… cô ấy ở nơi đó!”
Những người khác nghe thấy câu nói gương mặt đều trắng xanh.
“Sao lại thế này?”
“Là hình xăm trên miếng thịt …… Giống với hình trên người cô gái ngày hôm qua chung phòng với tôi!” Cơ thể cô gái đã cứng đờ.
Những người khác nghe thế, vẻ mặt đều đồng loạt thay đổi, ý thức được ngày hôm qua bản thân có lẽ cũng đã ăn thịt người, cả đám người dạ dày bắt đầu quay cuồng, có vài người không khống chế được bắt đầu nôn ọe.
Còn cậu trai vốn dĩ đã bị kích thích vì bạn gái tử vong, vẻ mặt hiện tại càng điên cuồng, chạy thẳng đến quầy tiếp khách, bắt lấy cổ áo của bà lão bên trong nói: “Tôi mặc kệ các người rốt cuộc là cái gì, đừng tưởng rằng có thể như vậy là có thể dọa được chúng tôi, nếu có chết, ông đây trước đó cũng giết hết tất cả các người!”
“Từ từ ——” Bành Hạo Thương lập tức đứng dậy muốn ngăn cản đối phương, nhưng có lẽ động tác của anh ta quá muộn, nắm tay thanh niên cũng đã muốn hạ xuống.
Nhưng ngay lúc nắm tay cùng mặt chỉ có một chút khe hở, cơ thể thanh niên đột nhiên dừng lại, ngay sau đó, cơ thể liền nổ tung từ bên trong.
Những người khác đều trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn đáng sợ này. Bành Hạo Thương thở dài, “Những phó bản này đều là cấm động thủ với NPC bên trong, bằng không liền sẽ biến thành như bây giờ.”
Đương nhiên, kia chỉ là nhằm vào lúc những nhân viên này còn không tính nguy hiểm gì mà thôi, nếu là đối phương đều biến thành quỷ hoặc là bại lộ ra thân phận, vậy tất nhiên có thể tùy ý động thủ.
Nhưng mà Bành Hạo Thương sẽ không nói ra toàn bộ vào lúc này, có đôi khi lời nói che che dấu dấu chỉ nói một nửa như vậy ngược lại mới càng dễ dàng lừa người khác.
Người phục vụ khách sạn giống như là thấy nhiều đã qien đi lên quét tước vệ sinh.
Cô gái trước đó bị dọa sợ không có cách nào tiếp tục ăn, cô nôn khan xong liền lên tầng đi nghỉ ngơi. Những người khác tuy rằng dạ dày cũng không quá thoải mái, nhưng vẫn chỉ có thể căng da đầu ăn cơm trắng nhạt nhẽo —— bọn họ cũng không dám tiếp tục ăn thịt ở đây.
Chỉ có Cố Vô Kế nhìn qua có vẻ không có việc gì, dường như sự tình vừa rồi hoàn toàn không tạo thành ấn tượng gì với cậu.
Dù sao từ nhỏ đến lớn cậu đã trải qua những việc còn kinh khủng hơn như vậy, đây thì có là gì, rõ ràng chỉ như chuyện thường ngày.
Sau khi mọi người đều dùng xong cơm sáng, âm thanh hệ thống đột nhiên vang lên.
[ Kích hoạt nhiệm vụ chủ tuyến: Điều tra nhà trọ cũ kỹ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.]
Bành Hạo Thương lập tức đứng dậy, vỗ vỗ tay hấp dẫn sự chú ý của mọi người: “Mọi người không cần lo lắng, tuy rằng rất tiếc vì có người đã chết, nhưng đây cũng là chuyện bình thường, chúng ta vẫn nên điều tra một chút trong nhà trọ, tìm được manh mối giúp hoàn thành nhiệm vụ chính.”
Sau đó anh ta liền nhìn về phía mọi người, “Có ai muốn cùng tôi đi xem phòng bếp không?”
Những người khác vừa nghe liền trầm mặc, rốt cuộc đồ ăn trên bàn này là từ phòng bếp mang ra, đi vào có khi không cẩn thận liền sẽ bị giết chết, ai có dũng khí đứng ra.
“Để tôi đi cùng anh đi.” Cố Vô Kế lại thẳng thắn đứng lên, “Tôi cũng rất muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ chính.”
Mọi người kinh ngạc nhìn về phía Cố Vô Kế. Nếu là ngày hôm qua lúc chưa xảy ra chuyện gì, bọn họ đều chỉ cảm thấy Cố Vô Kế là thần kinh quá thô. Nhưng hôm nay đã chết ba người, Cố Vô Kế còn muốn đứng ra, bọn họ liền cảm giác đối phuonwg đúng là người có dũng khi
Bành Hạo Thương tuy cười nhưng trong mắt lại kiêng kị thêm vài phần. Nhưng mà anh ta vốn dĩ liền tính toán để Cố Vô Kế cùng mình đi, nếu Cố Vô Kế không chủ động, cũng có rất nhiều biện pháp để cậu tiến lên, như vậy nhưng thật ra bớt việc.
Phòng bếp này chính là một nơi cực kỳ nguy hiểm, anh ta cũng có thể ở nơi đó thử thủ đoạn của Cố Vô Kế, nói không chừng còn có thể khiến cậu sử dụng át chủ bài bảo mệnh.
……
Hai người vừa tiến vào phòng bếp, một mùi màu tươi đậm đặc đã xông vào mũi, khiến người hô hấp không thông, cơ thể cũng cảm giác được một cơn lạnh lẽo.
Hơn nữa trong phòng bếp chỉ có một lỗ thông gió nhỏ ở trên cao, bên trong hoàn toàn dựa ánh đèn chiếu sáng, nhưng ánh đèn này cũng tăm tối mịt mù như nơi này vậy, toàn bộ không gian tràn ngập cảm giác chật chội khó chịu.
Một người người đàn ông cao lớn thô kệch cầm trong tay dao phay sắc bén, không ngừng thái thứ gì đó, phát ra âm thanh làm da đầu tê dại, hai người đều chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng ông ta.
Một bên còn lại là một người phụ nữ ngồi ôm một đứa bé, trong tay còn đang lột gì đó, chú ý đến hai người đi vào, hai tròng mắt trắng đen thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm phía này.
Bành Hạo Thương nhớ tới tin tức mình có được, đều cảm thấy da đầu tê dại.
Lại vào lúc này, Cố Vô Kế bỗng nhiên tiến lên phía trước.
Trong lòng Bành Hạo Thương bất an, vô số ý nghĩ nảy ra trong đầu, chẳng lẽ Cố Vô Kế rốt cuộc muốn xuống tay vào lúc này? Cậu nghĩ chọc giận nữ quỷ sau đó uy hiếp đến chính mình?
Bành Hạo Thương bị suy nghĩ của chính mình dợ sợ, cơ thể cũng thoáng lui về phía sau, cơ thể tùy thời hành động, nếu là xuất hiện nguy hiểm thì có thể rời đi ngay lập tức, nhìn về phía Cố Vô Kế giống như nhìn một đối thủ đáng sợ.
Sau đó giọng nói của Cố Vô Kế liền vang lên.
“Chị à, bế trẻ con vất vả như vậy, đừng quá mệt nhọc, để tôi giúp chị đi.”
Cố Vô Kế chẳng những dùng giọng điệu chân thành, ánh mắt nhìn về phía người phụ nữ cũng tràn đầy đồng tình, cùng ý muốn mãnh liệt muốn làm việc tốt.
Bành Hạo Thương: “??”
Người phụ nữ: “??”
————————————-