Chương 125
Edit: Jun
Beta: Da Vin Lee
“Đây là lần đầu tiên ta thấy con người cầu nguyện với ma cà rồng đấy.” Tùy Viên khẽ cười, giọng nói dịu dàng mà hài hước lại khiến nhân vật chính rơi vào buồn bực.
Tiếc là những lời này Địch Nhĩ nghe vào lại chẳng hiểu gì cả, hắn chỉ là cảm thấy giọng nói kia cực kỳ dễ nghe, dịu dàng như có thể chữa lành tổn thương của hắn.
Địch Nhĩ cảm thấy mình mệt mỏi lắm rồi, ý thức bắt đầu hỗn loạn. Tầm mắt hắn rơi vào bóng dáng một người được bao phủ bởi màu cam của hoàng hôn sau đó chìm vào bóng tối.
Tùy Viên theo bản năng đỡ lấy Địch Nhĩ đang ngã về phía mình, khẽ cau mày, nhìn vào khuôn mặt đỏ ửng và đôi môi khô khốc của hắn, chợt có phần không biết phải làm sao.
5237 bay vòng quanh Địch Nhĩ, do dự nói: “…Đây có phải là bệnh rồi không?”
Tùy Viên đưa tay thử sờ trán, ngay lập tức bị sự nóng của cơ thể làm cho giật mình: ” Ừ… Có phải phát sốt rồi không?”
5237: “Ngươi không phát hiện ra à?”
Tùy Viên: “Ngươi quên bây giờ ta là mà cà rồng à? Không phải nhiệt độ cơ thể ma cà rồng rất thấp sao?”
Hai tên ngốc y học hoàn toàn không biết nhân vật chính rốt cuộc bị làm sao. Dù sao điều đấy cũng không ảnh hưởng đến việc Tùy Viên ôm Địch Nhĩ đi về lâu đài của Tắc Nhĩ Mạn.
“Lạ nhỉ? Đoạn này trong cốt truyện nhân vật chính đâu có bị bệnh đâu?” 5237 nhìn nhân vật chính một cách nghi ngờ, cố gắng tìm chút dấu vết manh mối trên khuôn mặt hắn.
Tùy Viên vừa đoán vừa ho khan: “Có phải bị ác ma, khụ, làm quá mức hay không?”
5237 suy nghĩ một lát, gật đầu: “Rất có thể, trong cốt truyện Nhã An từng nhắc nhở Tắc Nhĩ Mạn phải cẩn thận thân thể yếu ớt của Địch Nhĩ. Mà trước kia thì ngươi liên tục trốn tránh bọn họ, Tắc Nhĩ Mạn có lẽ không biết, cứ thế đem hắn lăn qua lăn lại đến sinh bệnh.”
Tùy Viên chẳng thèm quan tâm nhân vật chính bệnh hay không, miễn là không chết, hắn chỉ hơi lo lắng về cốt truyện: “Quan trọng hơn, hôm nay là ngày An Sâm đến tìm Địch Nhĩ, mà Địch Nhĩ bị bệnh như vậy thì An Sâm phải làm cái gì đây??”
“Kệ đi!” 5237 dửng dưng, “Thời gian này Triệu Hi Hòa luôn không tới tìm ngươi, điều đó cho thấy trước mắt anh ta không thể làm gì. Nếu không anh ta chắc chắn đã chạy tới từ ngày đầu tiên! Nếu như Triệu Hi Hòa là An Sâm, như vậy anh ta chắc chắn biết phải làm như thế nào, lo lắng cái gì!”
Tùy Viên mím môi, mặc dù ngoài mặt đồng ý với lời của 5237 nhưng trong lòng vẫn khó tránh khỏi có phần lo lắng. Ngay cả cho dù Triệu Hi Hoà rất lợi hại đi chăng nữa thì đối đầu với ma ca rồng chắc chắn không chiếm được lợi gì, huống hồ bây giờ cũng chỉ là người thường.
Hiện giờ, chúng ta chỉ có thể đi đến đâu tính đến đấy.
“Nhã An đại nhân!”
“A! Là Nhã An đại nhân đến! Chào buổi tối Nhã An đại nhân!”
“Nhã An đại nhân, ngài cần trợ giúp gì sao?”
Trên đường đi, Tùy Viên liên tục được mọi người trong lâu đài Tắc Nhĩ Mạn chào đón. Nhân vật Nhã An này luôn luôn mang cảm giác điềm đạm, u buồn, rất được lòng người, lại thêm khoảng thời gian này sức hấp dẫn của bản thân Tùy Viên được tăng thêm, mà thỉnh thoảng Tắc Nhĩ Mạn không có ở đây, hắn bỗng nhận được bao nhiêu cảm tình. Trong lòng mọi người dường như cảm thấy hắn còn có khí phách hơn cả Tắc Nhĩ Mạn đại nhân.
Tùy Viên tùy tiện tìm một người dẫn đường, lại bảo người hầu tìm bác sĩ cho Địch Nhĩ, nhưng lại không giao thiếu niên này cho người khác. Dù sao ban đầu Nhã An cũng có ấn tượng tốt với Địch Nhĩ, nếu đã có thể tự chăm sóc thì nhất định sẽ không nhờ người khác, rồi hắn ôm Địch Nhĩ đến thẳng phòng hắn trong lâu đài.
Tình trạng phòng của Địch Nhĩ không được tốt lắm. Bây giờ Tắc Nhĩ Mạn chắc cũng chỉ xem hắn như thú cưng, cho dù có ấn tượng tốt thì cũng không để ý đến. Hơn nữa bản thân Tắc Nhĩ Mạn không phải loại người chu đáo, những người khác trong lâu đài coi thường thân phận của Địch Nhĩ căn bản sẽ không hết lòng chăm sóc hắn.
Tùy Viên đặt Địch Nhĩ lên giường, đắp chăn cho hắn, ngồi ở mép giường nhìn không gian tối tăm và ẩm ướt xung quanh, hoàn toàn không phù hợp để chữa bệnh, khẽ thở dài.
Tiếng thở dài này đúng lúc lọt vào tai Tắc Nhĩ Mạn đang vội vàng đi tới.
Khi Tắc Nhĩ Mạn thức dậy, gã đã được thông báo rằng Nhã An tới. Lúc này gã mới chợt phát hiện ra đã khá lâu rồi chưa gặp Nhã An. Tuy nhiên đây cũng không phải lý do khiến Tắc Nhĩ Mạn đến, nguyên nhân thực sự là do gã nghe nói Địch Nhĩ ngất trong vườn hoa, và được Nhã An ôm về phòng.
Ngay cả khi gã chẳng thể nhận ra mình đang quan tâm đến Địch Nhĩ, Tắc Nhĩ Mạn vẫn cảm thấy không vui, gã cho rằng đó chỉ là sự chiếm hữu của gã mà thôi. Máu của Địch Nhĩ thơm ngon khiến gã không thể cưỡng lại, đương nhiên cũng không thể cho phép người khác chạm vào, cho dù là Nhã An cũng không được!
Sự tức giận và ghen tuông khiến Tắc Nhĩ Mạn vô cùng nôn nóng, gã tùy tiện chỉnh lại vẻ ngoài của mình rồi đi thẳng tới phòng Địch Nhĩ, sau đó đứng ở cửa có chút ngây người nhìn Nhã An ngồi ở mép giường, lo lắng mà dịu dàng nhìn Địch Nhĩ ngủ say.
Trong nháy mắt, Tắc Nhĩ Mạn cảm thấy bức tranh này đặc biệt yên tĩnh và đẹp đẽ, khiến cho người khác không nỡ làm phiền.
Tắc Nhĩ Mạn nhíu mày, ho khan một tiếng, thầm mắng mình suy nghĩ lung tung.
Nghe thấy giọng Tắc Nhĩ Mạn, Tùy Viên quay lại nhìn gã, không nhận ra rằng khoảng cách của hắn và Địch Nhĩ quá gần, có chút không tán thành nhìn Tắc Nhĩ Mạn: “Ngươi thật là sơ ý đấy, Tắc Nhĩ Mạn.”
“Ngươi có ý gì?” Tắc Nhĩ Mạn vô cùng khó chịu, gã đã không để ý Nhã An quá gần thú cưng của mình thì thôi, ngược lại còn bị Nhã An phàn nàn, thực vô lý! Nhưng không biết tại sao hôm nay khả năng chịu đựng của Tắc Nhĩ Mạn đối với Nhã An đặc biệt cao, dễ dàng bỏ qua cho dù không vui, cũng không trực tiếp mắng mỏ.
“Sức khỏe con người so với chúng ta yếu hơn nhiều. Chưa kể đứa bé này có vẻ thiếu dinh dưỡng và gầy hơn so với người cùng tuổi, hẳn nên được chăm sóc tốt hơn.” Biết sai có thể sửa, nhân vật chính bị bệnh khiến cho Tùy Viên lập tức sửa chữa đoạn cốt truyện mà hắn không chú ý, “Căn phòng này quá ẩm thấp, không thích hợp với con người, huống hồ hắn còn đang bệnh, ngươi nên đổi cho hắn căn phòng tốt hơn.”
“Con người sao mà phiền phức như vậy!” Tắc Nhĩ Mạn không nhịn được mà phàn nàn, cũng không phản bác lại, gã nhìn Địch Nhĩ bệnh cũng có chút đau lòng, vì vậy dứt khoát vẫy tay, kêu người hầu đi chuẩn bị phòng.
Tùy Viên nhìn vẻ mặt của Tắc Nhĩ Mạn, phát hiện ra gã thực sự quan tâm Địch Nhĩ, cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm, nở nụ cười.
Tắc Nhĩ Mạn có phần bị dao động bởi nụ cười này, vội vàng rời mắt. Trong ấn tượng của gã, Nhã An vẫn luôn là an tĩnh, nhã nhặn, cho dù là cười cũng mang nét u buồn. Đây là lần đầu tiên Tắc Nhĩ Mạn thấy hắn cười như vậy, đẹp đến chói mắt, nhưng nghĩ đến nụ cười này vì Địch Nhĩ, Tắc Nhĩ Mạn lại cảm thấy cực kỳ khó chịu.
“Còn nữa, ngươi cũng phải chú ý sức khỏe, đồ ăn đồ uống của hắn, con người cần thức ăn phong phú mới có thể đáp ứng đủ nhu cầu của cơ thể, không giống như chúng ta chỉ cần máu là đủ rồi.” Tùy Viên tiếp tục chăm chú đọc lời thoại của mình, “Quan trọng hơn là ngươi phải kiềm chế, một lần không nên hút quá nhiều máu, còn về các cái khác… như nhu cầu thân thể cũng không nên quá độ, dù sao hắn vẫn còn trẻ con… “
“Đủ rồi!” Càng nghe càng khó chịu, Tắc Nhĩ Mạn lớn tiếng ngắt lời Tùy Viên, những điều kia khiến gã cảm thấy không được tự nhiên, tất cả như đang trách mắng gã, buột miệng nói ra: “Nhã An, ngươi có thấy ngươi để ý quá nhiều, vượt quá giới hạn rồi không? Địch Nhĩ là của ta, ta muốn đối xử như thế nào cũng là chuyện của ta, không cần ngươi đến giảng đạo lý!”
Ác ma phản ứng hoàn toàn khác cốt truyện làm Tùy Viên choáng váng, cũng may hắn nhanh chóng lấy lại trạng thái của mình, điều này chắc do Tắc Nhĩ Mạn lo lắng về bệnh tình của Địch Nhĩ và sự ghen tỵ khi hắn ôm Địch Nhĩ về phòng tạo thành: “Xin lỗi, là ta nói quá nhiều rồi. Ta chỉ nghĩ ngươi quan tâm hắn, cũng muốn hắn khỏe hơn một chút thôi.”
Tắc Nhĩ Mạn nhìn mắt Nhã An rũ xuống, nét cười hoàn toàn biến mất, trở về dáng vẻ u buồn ban đầu, chẳng hiểu sao lại càng thêm buồn phiền. Gã cũng biết gã tức giận có phần vô lý, giọng điệu cũng quá nặng nề, hít sau một hơi rồi giọng mới miễn cưỡng hòa hoãn lại: “Được rồi, cũng là ta nói quá, đề nghị của ngươi ta sẽ chút ý, tuy nhiên ta cũng không muốn ngươi quá mức gần hắn.”
“Ta hiểu. Ta sẽ chú ý chừng mực.” Tùy Viên mỉm cười.
Tắc Nhĩ Mạn có chút khó xử, gã đến gần Tùy Viên, theo bản năng giơ tay lên. Ngay khi ý thức được mình đang muốn làm gì, chính gã cũng phải sững sờ. Tuy nhiên Tắc Nhĩ Mạn luôn tự do làm những gì gã muốn, không bao giờ kiềm chế ham muốn của mình. Cho nên dù có khó hiểu với hành động của bản thân thì gã vẫn nghe theo trái tim, khẽ vuốt tóc Tùy Viên, chạm vào sự mát mẻ, mềm mượt mà mái tóc bạch kim kia đem lại.
Tùy Viên ngẩng đầu lên, vô cùng ngạc nhiên, thấy Tắc Nhĩ Mạn nở nụ cười dịu dàng hiếm có: “Được rồi, chẳng qua chỉ là một thú cưng có máu ngon mà thôi, căn bản không đáng để chúng ta tranh cãi, nếu ngươi muốn, ta cũng có thể cho ngươi nếm thử máu của hắn.” Nhíu mày một cái, Tắc Nhĩ Mạn nói tiếp: “Nhưng phải dùng ly.”
Tùy Viên: “…. “
Hắn hoàn toàn không hiểu, sao tự nhiên chủ đề lại chuyển sang máu của nhân vật chính rồi? Mặc dù có chút tò mò, nhưng hắn hoàn toàn không có ý thèm muốn máu nhân vật chính đâu…!
Thời điểm Tùy Viên bị Tắc Nhĩ Mạn làm cho hỗn loạn, hắn hoàn toàn không phát hiện ra trong giây lát khi Tắc Nhĩ Mạn nói hai từ “Uống máu”, Địch Nhĩ bỗng nhiên cứng đờ, hai tay dưới chăn nắm chặt thành nắm đấm.
5237 sau khi đã xem toàn bộ: “… “
A a, Chủ nhân ngu ngốc nhà ta thật là quá tàn nhẫn mà, chút cảm tình với ác ma vừa mới nảy sinh đã bị chia rẽ mất rồi. Vậy là nhân vật chính hoàn toàn bị ngược đãi sao?!
5237 thấy một cảnh thảm thương như vậy thực sự khiến nó chỉ muốn khóc to thật to thôi!
Tùy Viên: “????”
5237 bị làm sao vậy?
Tóm lại, sau khi Tùy Viên hớn hở tập trung bù đắp cốt truyện, nhân vật chính bị ngược đãi giả vờ ngất xỉu, ác ma giải quyết xong mâu thuẫn với thuộc hạ của gã, thì bác sĩ loài người khám bệnh cho Địch Nhĩ cũng đến. Tùy Viên cùng Tắc Nhĩ Mạn rời đi xử lý công việc. Cửa phòng vừa khép lại thì Địch Nhĩ cũng từ từ mở đôi mắt trống rỗng.
Rõ ràng một người mới vừa gặp mặt cũng có thể quan tâm hắm, vậy mà người đoạt được cả tâm hồn và thể xác của hắn lại xem thường… Địch Nhĩ mỉm cười cay đắng, chỉ cảm thấy mình thật buồn, vừa đáng thương lại đáng cười. Chỉ là nghĩ tới cái ôm dịu dàng của người lạnh lùng tên Nhã An, nghĩ đến hắn thay mình đắp chăn, cẩn thận dặn dò Tắc Nhĩ Mạn chú ý quan tâm sức khỏe của mình, Địch Nhĩ lại cảm thấy lòng mình ấm áp. Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được lòng tốt từ người khác từ khi Tắc Nhĩ Mạn mang hắn về lâu đài.
Thiên sứ chính là thiên sứ, thậm chí một ma cà rồng giống như ác quỷ mà vẫn rất thánh thiện, tốt bụng và xinh đẹp như vậy…
Lúc này, Tùy Viên, người được nhân vật chính đánh giá là thánh thiện, tốt bụng và xinh đẹp như thiên sứ, đang lo lắng không biết cuối cùng người yêu mình đã đi đâu.
Sau khi báo cáo công việc với Tắc Nhĩ Mạn, Tùy Viên liền giả vờ còn có việc để từ chối lời mời cùng nhau uống máu của gã. Ngay khi Tùy Viên định đi xung quanh lâu đài tìm An Sâm thì hắn đã bị bác sĩ loài người, người vừa khám bệnh cho Địch Nhĩ, chặn lại.
Bác sĩ loài người có vẻ sợ ma cà rồng nhưng vẫn cố chào Tùy Viên, tiếp đó đưa cho hắn một tờ giấy nhỏ. Tùy Viên mơ hồ mở tờ giấy ra, sau đó bỗng cạn lời.
“… Ai đưa cho ngươi vậy? ” Tùy Viên hết sức tránh OOC, cố kiềm chế mà mỉm cười.
“Là chủ nhân của tôi, tôi không biết tên anh ta nhưng chủ nhân nói, ngài nhất định biết.” Bác sĩ lén quan sát biểu hiện của Tùy Viên, phát hiện rằng hắn không có vẻ tức giận, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, “Chủ nhân còn nói, đáng lẽ hôm nay anh ta đến nhưng nghe nói chủ nhân lâu đài mời bác sĩ loài người đến khám bệnh nên quyết định dời sang ngày khác, chờ bệnh nhân khỏi bệnh…”
“Ta biết rồi, ngươi về đi.” Tùy Viên gật đầu, nhìn vị bác sĩ lớn tuổi như được đặc xá đi nhanh như bay, thoáng có chút không nói lên lời.
5237 chuyển động xung quanh Tùy Viên, tò mò cọ hắn: “Là Triệu Hi Hòa đưa cho ngươi phải không? Trên giấy viết cái gì vậy?”
Tùy Viên mở tờ giấy ra, không biết phải làm sao.
5237: “…”
Trên giấy viết: “Ta không đến tìm ngươi, ngươi cũng không thể đến tìm ta sao QAQ?”
5237: “Hừ! Già đầu rồi còn làm nũng! Đồ hông biếṭ xấu hổ!”
Tùy Viên lặng lẽ gấp tờ giấy rồi cất vào túi, hắn cho rằng đây là 5237 đang mắng hắn.
Nếu nói về làm nũng, hắn có vẻ thông thạo hơn Triệu Hi Hòa một chút? Như vậy là không biết xấu hổ thật sao T_T?
“Đừng đi tìm anh ta! Không cần tìm đâu!” 5237 phẫn nộ, nó phát hiện hành động và lời nói của bác sĩ mà Triệu Hi Hòa cử đến dường như không phải tên nghèo trong khu ổ chuột như thiết kế của cốt truyện. Thực sự điều này có thể nhẫn nhịn được sao?! Anh ta OOC rồi! OOC nghiêm trọng vậy mà 0007 lại không cản anh ta! “
Tùy Viên sờ đầu 5237 an ủi. Hắn cũng có chút thất vọng nhưng cũng không ngoài dự đoán, với tính cách của Triệu Hi Hòa chắc chắn không bằng lòng để người khác bắt nạt, nếu như không theo cốt truyện, hắn cũng muốn làm con dao chém người, chẳng qua chỉ là hy vọng OOC của anh sẽ không ảnh hưởng đến hoàn thành nhiệm vụ bản thân… Tùy Viên cảm thấy những yêu cầu của mình đối với Triệu Hi Hòa càng ngày càng thấp.
“Tuy nhiên, cho dù anh ta hòa nhập tốt trong xã hội loài người, anh ta cũng không thể thắng được ma cà rồng! Không sao đâu!” Tức giận một lúc, 5237 lại phấn khởi, đắc ý nói, “Với khả năng của ma cà rồng cao cấp như ngươi thì muốn trị một con người chỉ là chuyện nhỏ, hoàn toàn không sao cả!”
Tùy Viên: “… “
Bây giờ Tùy Viên chỉ muốn hỏi 5237 một câu thôi, nó rốt cuộc có bao nhiêu thù hận đối với Triệu Hi Hòa và cả với chính bản thân nó vậy? Vừa nghĩ đến sự trả thù của Triệu Hi Hoà, cả người hắn đều thấy có phần sợ hãi.
Nhẹ nhàng xoa đầu 5237, Tùy Viên thầm thương hại, thay nó thắp một ngọn nến. 5237 đơn giản chỉ là dùng cả đời nó để giải thích cái gì gọi là “Cuộc sống không ngừng, cái chết vô tận” mà!
5237: “Nói nhảm! Ta chỉ là muốn giúp chủ nhân tìm chút địa vị tấn công mà thôi. Dựa vào cái gì chủ nhân của ta luôn bị chủ nhân của 007 đè phía dưới chứ? Ta không chịu! Phải đấu tranh! Cho dù ta đấu không lại, chủ nhân ngu ngốc cũng phải báo thù cho ta!”
0007: “Ta thật sự không biết gì cả nhé → _ → “
————————————-
Cảm ơn bạn đã chỉnh sửa đường link, mình đã truy cập được rồi.
By Bột Ngọt. ^_^!