
truyện ngắn
Isa C
Lan Anh
Hôm đấy là buổi sáng lạnh tháng hai khi tôi nhận được lá thư đầu tiên từ Koharu. Sương mù bao phủ các bệ cửa sổ và những đám mây xám xịt như gần dưới mặt đất, bao phủ lấy đỉnh núi. Ánh sáng chiếu và cửa khiến tôi tỉnh dậy. Phòng của tôi vẫn còn lờ mờ tối, những tấm thảm phủ lông tơ gần như không được ánh sáng chiếu vào. Tôi nghĩ là bữa sáng của tôi đã tới nhưng ngạc nhiên là, thay vào đó một bức thư màu hồng trẻ con đang nằm dưới sàn nhà. Tôi cẩn thận cầm bức thư, nhẹ nhàng để không tạo nếp gấp lên nó. Cơn chóng mặt đột ngột ập đến, tôi mất thăng bằng và ngồi xuống giường. Sau khi nhắm mắt một lúc, tôi nhận ra phong thư là một tấm giấy lót được gấp gọn gàng đi kèm với một vài bông hoa khô.
Thân gửi Winona,
Tớ biết cậu đã nói nhìn vào điện thoại sẽ khiến cậu đau đầu, nên tớ đã viết cho cậu lá thư này! Thật kì lạ vào hôm nay khi cậu không ở trường, tớ nghĩ mọi người sẽ nhớ cậu đấy, làm sao mà có thể không nhớ cậu được cơ chứ? Hãy nhìn này, tớ vừa mới thử, thử tận hưởng mùa đông trước khi thời tiết trở nên nóng nực. Tớ bắt đầu tập thể dục, chắc hẳn cậu sẽ ngạc nhiên. Lần tới khi cậu gặp tớ, tớ cá rằng trông tớ sẽ lực lưỡng hơn.
Nghe này, Winona, tớ chỉ muốn xin lỗi. Và cậu biết rằng tớ không giỏi việc xin lỗi nên hãy thoải mái với tớ nhé. Tớ rất xin lỗi cho những lời tớ từng nói ra, chúng thật sự không đúng một chút nào và tớ không thể nào hiểu được về những gì cậu đã phải trải qua. Tớ chỉ quá căng thẳng. Và sợ đánh mất cậu. Làm ơn đừng xa lánh tớ, tớ biết tớ là một tên khốn nạn nhưng tớ nghĩ cậu cần sự trợ giúp trong khoảng thời gian này. Và những sự giúp đỡ đó chắc chắn không đến từ người bạn trai cũ ngu ngốc đó của cậu. Vậy nên đừng nghĩ đến việc nhắn tin cho tên đó nhé, được chứ?
Hi vọng cậu hồi thư sớm,
Ko.
Cậu ấy không có gì để xin lỗi cả. Tôi đã không hồi thư.
~
Hai tuần sau, tôi nhận được lá thư tiếp theo. Hôm đấy là một buổi trưa trong xanh và nắng ấm. Tôi nằm ngửa với cái đầu đau nhói. Những miếng dán sticker nhựa trên điện thoại tôi đang bắt đầu bong ra, tôi di chuyển đầu của mình để không nằm lên đống sticker đó. Gần đây, tôi khám phá ra một cuốn sách nói rất dễ nghe ở lượng âm thanh nhỏ, nên tôi dành hầu hết thời gian cho nó. Phần thời gian còn lại dùng để nghĩ ngợi vẩn vơ. Một tiếng gõ cửa vang lên, tôi bật dậy và nhận ra bản thân vẫn còn lạng choạng từ sáng. Tôi nói chuyện với mẹ, thì thầm với nhau và tôi cảm nhận được sự lo lắng từ bà ấy. Tôi nói rằng tôi đã ổn hơn nhiều rồi, kể cả thật sự nó không hề đúng lắm. Chiếc phong thư lần này là màu xanh pastel với tên tôi được viết bằng chữ in đậm lớn.
Thân gửi Winona,
Cậu đoán được gì không? Điều này đã được tung hô ở trường cả sáng nay! Trong suốt tiết khoa học, chúng tớ đã phải ra ngoài hiên cửa và nhìn thấy mưa đã. Nghĩ lại thì, thật là choáng ngợp và nó vượt trội hơn cả việc ở trong lớp học. Đặc biệt sau khi mặt trời đã ló dạng một vài giờ trước. Cậu có biết rằng mưa đá có thể to bằng quả nho? Yeah, tớ biết, thật điên rồ. May mắn thay không có chiếc xe hơi nào bị hư hại từ cơn mưa đá đó.
Tớ đã nghĩ về cậu rất nhiều, hầu hết là khi ở trường. Bàn ăn trưa có một chút gì đó thật trống rỗng, đặc biệt là khi mọi người không thể ở đây vì bị mắc Covid. Chúng tớ chỉ mới bắt đầu đọc tác phẩm Walden được viết bởi một người đàn ông kì lạ người Pháp (hoặc ít nhất thì tớ nghĩ tác giả là người Pháp). Tớ nghĩ cuốn sách được gọi là Waldo và biến nó thành trò cười nhưng không ai nghĩ nó theo chiều hướng tích cực. Tốt thôi, dù sao thì, cuốn sách nói về một anh chàng sống trong cabin một mình trong rừng sâu, nghĩ về cuộc sống. Vậy nên, có lẽ bởi cậu đang bị cô đơn, hãy viết một cuốn sách về tương lai.
Mong nhận thư từ cậu,
Ko
Tôi nghĩ cậu ấy không biết rằng tôi cũng đã đọc Walden, giáo viên vẫn nhắc tôi theo kịp với tiến độ lớp học. Khá chắc rằng Thoreau không phải người Pháp.
~
Bức thư tiếp theo được gửi vài ngày sau đó. Một màu xanh da trời khá đẹp và những nét bút vẽ những đám mây trên đó.
Dear Winona,
Này, tớ lại muốn viết thư cho cậu, người biết việc viết những lá thư là rất thú vị. Cậu đang cảm thấy thế nào? Đã tốt hơn chưa? Tớ đã nói chuyện với mẹ cậu và bà ấy bảo cậu đang có những tiến triển tốt, thật tuyệt vời.
Tớ cũng không còn gì nhiều để nói nữa, tớ nghĩ lá thư này sẽ ngắn thôi. Tớ không muốn làm phiền cậu hay khiến cậu nghĩ nhiều trong khi đang ốm, nếu cậu không phản hồi lá thư này, có lẽ tớ sẽ để cậu một mình. Tớ chỉ muốn nói là mọi người lo cho cậu nhiều lắm. Hoặc ít nhất là tớ.
Hi vọng có thể gặp cậu,
Ko
Tôi cảm thấy có gì đó nghẹn ngào trong cổ học. Tôi không muốn phản hồi lại. Tôi thật sự không muốn.
Koharu thân mến,
Xin chào, tớ đang cảm thấy rất ổn. Hãy cứ gửi thư cho tớ nhé. Chỉ là tớ quá mệt để có thể hồi thư của cậu nhưng tớ thề là tớ rất thích chúng.
Tớ cũng nhớ cậu.
Liệu tôi có nên kí vào cuối thư với một hình “trái tim”? Tôi cảm thấy gò má mình ửng đỏ và cây bút run lên trong tay tôi. Tại sao tôi lại cảm thấy bồn chồn về việc này?
Người gửi,
Winona.
Tôi không có bao thư, vậy nên tôi cuộn nó vào giấy với ít sợi dây và nhìn quanh để tìm kiếm thứ gì đó có thể treo lá thư lên. Tôi đã bỏ cuộc và cảm thấy mệt mỏi ngay trong giây thứ hai, nhét tờ giấy vào dưới gầm cửa và quay về giường để nhắn với mẹ hãy chuyển nó đến cho Koharu.
~
Lá thư tiếp theo đến khi tôi đang nằm cuộn tròn khi bên ngoài đang mưa. Tôi lau nước mắt, nước mũi chảy ra và nhanh chân vội ra cửa. Một bức thư màu đỏ tuyệt đẹp, tôi mỉm cười với đôi mắt sưng húp.
Thân gửi Winona,
Xin chào! Tớ đã rất vui khi cậu hồi thư. Tớ đã không hề nhận ra rằng tớ muốn nhìn thấy chữ viết của cậu đến nhường nào. Dạo này cậu thế nào rồi? Tớ đang cố thuyết phục mẹ để nuôi bé mèo, sau khi tớ đi, bé chỉ ở với anh và bố tớ vậy nên tớ nghĩ nó cần một chút sự quan tâm từ phái nữ. Ánh trăng hôm qua thật đẹp trước khi bị phủ đầy mây, tớ sẽ chụp vài bức ảnh cho cậu. Đoán rằng mặt trăng lúc nào cũng đẹp lộng lẫy, phải chứ?
Nói chuyện với cậu sau nhé (chắc chắn là vậy),
Ko
~
Chúng tôi bắt đầu trao đổi thư từ từ đó và tôi mong ngóng để nhìn thấy những lá thư trên sàn tre lạnh. Tôi giữ tất cả chúng trong một hộp gỗ lót nỉ, tôi tin là chúng từng dùng để đựng một bộ bài poker. Cuối cùng thì, những lá thư tôi viết ngày một dài hơn. Tôi luôn viết chúng bằng cây viết xanh.
~
Tháng ba kéo tới và mang đến những cơn mưa rào mùa xuân, những cái cây ngoài vườn lúc nào cũng xum xuê xanh ngắt. Tôi lướt điện thoại, nhìn xem mọi người đi du lịch ở những đâu trong kì nghỉ. Lúc đó, tôi quyết định sẽ đi biển ngay khi tôi có thể và nằm dưới ánh mặt trời như một chú thằn lằn.
~
Ngay sau đó, tháng tư tới và đây là thời điểm kết thúc đăng kí nhập học đại học. Để ăn mừng, tất cả học sinh cuối cấp đều chuẩn bị cho buổi dạ hội. Hầu hết là như vậy.
Gửi Koharu,
Chỉ còn một vài ngày nữa là buổi dạ hội đã đến rồi và tớ đang tò mò không biết cậu đã có bạn nhảy chưa. Cậu từng nói Elliot khá thu hút, liệu cậu có định thuyết phục cậu ấy để đi dạ hội cùng cậu? Tớ nghĩ hai cậu sẽ khá xứng đôi đấy. Cậu có thể mặc một chiếc đầm màu tím như cậu thích và anh Elliot có thể đeo một chiếc cà vạt phù hợp. Sẽ rất tuyệt nếu Elliot có mái tóc vàng óng. Kế hoạch cho buổi dạ hội của tớ cũng rất tuyệt. Mẹ tớ sẽ thuê cho tớ bất cứ bộ movie nào mà tớ muốn xem. Tớ vừa mới có một hộp trà mới, loại mà lúc nào cũng khiến tớ cảm thấy tốt hơn. Tớ không muốn bị chê cười, tớ cũng sẽ có một giấc ngủ thật ngon.
~
Buổi dạ hội đã kết thúc, tôi khá thất vọng về sự thiếu sáng tạo mà mọi người đã dành cho những bộ đồ. Koharu đã đi cùng Elliot, tôi dành cả ngày trên trang cá nhân của cô ấy, nhìn đi nhìn lại tấm ảnh cả ngày dài. Tôi vẫn chưa thích chúng, những ngón tay tôi lướt qua nút like ngay khi chuông reo khiến cho tôi bật dậy.
Gửi Winona,
Đây là một tin tốt! Mẹ cậu nói rằng cậu chỉ dưỡng bệnh hết tháng này thôi! Vừa ngay khi vào mùa hè. Tớ biết là cậu vẫn còn mệt những trên lí thuyết thì việc điều trị rất hiệu quả, cậu sẽ không chết nếu cậu bị covid hoặc thứ gì đại loại thế. Tớ gần như muốn khóc khi nghe thấy những tin này.
Không thể chờ được đến lúc gặp cậu,
Ko 🙂
Tôi muốn trả lời thư ngay lập tức, trước khi cảm xúc nhạt dần như mọi người vẫn thường như vậy.
Koharu thân mến,
Phải cậu nói đúng. Có lẽ sẽ ít hơn một tháng. Nếu tớ đang nói thật, sau khi mọi chuyện đã xảy ra, tớ không hề cảm thấy tích cực một chút nào. Tớ gần như quên hết mọi thứ xảy ra bên ngoài. Tớ nghĩ tớ sẽ cảm thấy bị choáng ngợp khi đứng trước cửa hàng tạp hóa, cũng như lo lắng về việc giao tiếp với mọi người. Hầu hết là mọi người trừ cậu ra. Và bố mẹ tớ. Vậy là đủ rồi. Tớ chỉ cảm thấy thoải mái khi có cậu bên cạnh, thứ mà tớ đã bỏ lỡ khi mọi chuyện xảy ra. Tớ sẽ rất phấn khích, nhưng tớ đã quen với việc này. Một mình. Trong căn phòng nhỏ của tớ. Tớ không muốn rời khỏi đây. Tớ đang cảm thấy lo lắng. Tớ rất muốn gặp cậu, muốn ôm cậu. Thật lâu quá và tớ-
Tôi vò tờ giấy lại và bắt đầu viết bức thư khác. Tôi đang muốn làm gì vậy?
Koharu thân mến,
Tháng này trông cũng có vẻ không tệ. Tớ rất háo hức để được gặp mọi người một lần nữa và khi đứng trước đám đông. Có lẽ chúng mình nên tổ chức một buổi đi chơi. Tớ sẽ rất vui vì điều đó.
Người gửi,
Winona
~
Đầu tháng năm, cơn đau đầu của tôi gần như biến mất hoàn toàn. Cảm giác được giải thoát hoàn toàn bởi cơn đau thật khó đoán trước, như khi nghe nhạc tần số cao rồi đột nhiên tháo tai nghe ra để tận hưởng sự im lặng. Koharu và tôi chuyển sang nhắn tin cho nhau, những lá thư ngày càng trở nên xúc tích ngắn gọn vì chúng tôi tốn khá nhiều thời gian để gửi thư.
Này Koharu, cậu đang làm gì vậy?
Oh chào! Tớ đang ra ngoài chơi cùng mọi người, nhắn cậu sau nhé, hứa đấy:)
Tôi bị đầy bụng, nên tôi đã chui vào trong chăn nằm, vùi mình dưới lớp chăn. Nỗi cô đơn lắng đọng như một làn sương dịu dàng ru tôi chìm trong giấc ngủ cùng với đôi mắt ngấn lệ.
~
Đã giữa tháng 5 rồi và chỉ còn 2 tuần nữa thôi là tôi có thể ra ngoài, tôi thức dậy trong căn phòng đầy sức sống. Quá phấn khích bởi cuối cùng tôi cũng đã bình phục, tôi gặp mẹ tôi và nhờ mẹ tôi quan sát tôi tập thể dục. Và thật sự thì tôi không hoàn toàn hồi phục và phải quay về phòng nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa, nhưng lần này tôi đã cười với gò má ửng đỏ. Tôi thở ra vào đều đặn, cảm nhận cơ thể rung lên.
Koharu, tớ cũng cảm thấy khá hơn rồi! Tớ cảm thấy như một linh hồn đã được trở về với cuộc sống.
Thật tốt quá! Này, cậu đã nhận được lá thư tớ vừa gửi chưa?
Cái màu tím đúng chứ? Lá thư nói rằng tớ sẽ không thể mở nó ra cho đến khi tớ được ra ngoài.
Phải, nhưng cậu có thể đọc nó ngay bây giờ.
Phong thư được dính vào với keo có đính kim tuyến. Tôi mở nó ra và nhìn thấy mảnh giấy với dòng chữ tím màu đỏ lớn.
WINONA, CẬU CÓ MUỐN ĐI PROM VỚI TỚ CHỨ?
Tim tôi đập mạnh nhưng nhanh chóng vượt qua sự hoài nghi. Tôi lấy điện thoại trong vội vàng, cảm giác như nghe thấy tiếng tim đập khi tôi nhắn tin
Tớ không hiểu lắm?
Tớ đã nghĩ chúng ta có thể đi prom cùng nhau, theo cách của cậu. Tớ đã nói chuyện với ba mẹ cậu rồi và họ sẽ bật đèn và loa và chúng ta có thể nhảy 🙂 liệu điều đó có ổn chứ?
Chắc chắn rồi.
Tôi không chắc rằng sức khỏe tôi đủ ổn cho lắm…
ổn mà, bây giờ tớ sẽ chú trọng đến sức khỏe của mình nhiều hơn.
Tôi tắt điện thoại và vùi mặt vào gối.
~
Hôm nay là ngày cuối cùng trong quãng thời gian bị cô lập của tôi, tôi đã cảm thấy tốt hơn bao giờ hết. Tôi không còn nghĩ đến cái chết nữa. Hình ảnh chiếc giường viện lạnh lẽo không còn trở thành vết sẹo trong tôi. Luôn có niềm an ủi trong nỗi buồn. Luôn có niềm an ủi khi càng ngày càng dấn thân vào sâu hơn. Nhưng ở nơi nào không có ánh mặt trời, thì đóa hoa sẽ không thể nào mọc được.
Này, tớ muốn nói với cậu rằng, tớ đổi ý rồi. Tớ muốn “đi prom” với cậu
Được thôi! Nó sẽ rất vui, tớ sẽ đến đó vào lúc 6h tối. Và cậu vẫn có thể đi ngủ sớm.
Liệu chúng ta sẽ đi với nhau với tư cách là “bạn bè”?
Tôi quăng điện thoại ra một góc và đan tay lại, chờ đợi tin nhắn tiếp theo.
…
Một phút trôi qua và không có bất kì tin nhắn nào.
…
Một phút nữa
Tôi kiểm tra điện thoại phòng khi tôi đã bỏ lỡ một thông báo nào đó.
Không có thông báo nào cả.
…
Ding!
Tôi không xem tin nhắn ngay lập tức. Tôi cảm thấy sợ hãi
Ý cậu là sao?
Bây giờ, tôi phải làm gì đây? Tôi cảm thấy mình đang ở đáy vực sâu, không thể chống cự được.
Cậu có thích con gái không, Koharu?
…
Có chứ
Không có gì xảy ra tiếp theo.
Koharu, cậu có thích tớ không?
Có chứ
Tớ cũng thích cậu
Tớ nghĩ chúng ta có thể tiến xa hơn chỉ là bạn
Phải, tớ cũng nghĩ vậy 🙂
~
Tôi chọn một chiếc váy trong tủ đồ của mẹ. Bà ấy có một chiếc váy màu vàng ren cổ điển rất hợp với đôi găng tay lụa mà tôi muốn đeo. Tôi không trang điểm dù cho khuôn mặt của tôi có nhợt nhạt và mệt mỏi, Koharu vẫn rạng rỡ khi nhìn thấy tôi. Cô ấy đứng ngay trên đường lái xe của tôi, cùng với một bó hoa violet dưới ánh hoàng hôn hồng phớt. Tôi yêu cô ấy hơn tất cả những màu sắc tôi từng chiêm ngưỡng. Tôi tan chảy trong vòng tay cô ấy, chắc hẳn chúng tôi đã khóc cùng nhau và cười cùng nhau, tôi không thể nói được. Cô ấy ôm chặt tôi vào lòng bàn tay trước khi cùng tôi bước vào, tôi cảm thấy thật thoải mái khi được nghỉ ngơi trên bờ vai của cô ấy, trên thân hình mong manh của cô ấy. Cô ấy còn sống và tôi cũng vậy.
“Nhảy thôi nào, Winona! Tớ đã đợi ngày này rất lâu rồi”
Chúng tôi lắc lư theo điệu nhạc indie nhẹ nhàng. Trời bắt đầu có cơn mưa phùn nhưng chúng tôi không quan tâm. Mặt trời vẫn soi chiếu chúng tôi và những hạt mưa như những nụ hôn nhỏ được gửi từ bầu trời.