.:Chương 9:.
Bị bệnh
Edit: Huynie
———————————
Điện thoại di động đổ chuông một hồi lâu, một cánh tay trắng nõn thon dài từ trong chăn vươn đến, sờ soạng một phen ở tủ đầu giường mới tìm được chiếc di động đang vang chuông không ngừng kia.
“A lô.” Giọng nói khàn khàn mới vừa tỉnh ngủ, Lâm Thu Yến cảm thấy đầu thật nặng nề, đành phải lấy tay xoa xoa huyệt Thái Dương.
Bệnh thật nghiêm trọng khiến Lâm Thu Yến bất tri bất giác ngủ ở trên giường nửa ngày, nếu không phải trợ lý gọi điện đến, nói không chừng anh sẽ mê man ngủ thẳng tới buổi tối. Anh hiện tại không chỉ có đầu phát sốt mà cả tứ chi mệt mỏi, cho dù Lâm Thu Yến có cuồng công việc như thế nào đi nữa cũng biết chính mình thật sự không bò dậy nổi, anh hiện tại cần nhất là nghỉ ngơi. Nhưng trợ lí ở đầu di động bên kia nói có cái văn kiện khẩn cấp phải ký tên, Lâm Thu Yến đau đầu mà nhíu nhíu mày.
Ngày hôm qua anh làm việc tăng ca thêm giờ khiến thân thể kiệt sức, cộng thêm tối hôm qua trong mộng buông thả dục vọng lại làm cho tinh thần mệt nhọc, hơn nữa tối hôm qua sau khi tắm rửa xong bởi vì quá mệt mỏi nên chưa làm khô tóc đã gục đầu xuống ngủ, liền khiến ngày hôm sau bị bệnh.
Làm cho Lâm Thu Yến khó hiểu chính là anh liên tục hai ngày đều mơ loại giấc mơ này, đối tượng vẫn là nam, nhưng lại là nhân viên công ty anh. Mới một nhắm mắt tình cảnh trong giấc mơ liền hiện lên đại não, Cố Vũ ôm ấp dịu dàng chân thực thật giống như người lạc vào cảnh giới kỳ lạ.
Lâm Thu Yến quơ quơ đầu, chính mình bị làm sao vậy, thế nào lại luôn suy nghĩ hình ảnh trong giấc mơ. Mặc dù thân thể đặc thù nhưng Lâm Thu Yến cũng chưa từng cho rằng là chính mình thích đàn ông, huống chi Cố Vũ với anh chỉ là một viên chức công ty bình thường cũng không quá nhiều giao tiếp, vì cái gì hai ngày nay bản thân đều mơ thấy hắn, còn mơ hắn đối chính mình làm cái loại chuyện này.
Ngày hôm qua đến công ty nhìn thấy ánh mắt Cố Vũ theo dõi anh sẽ không khỏi nhớ tới cặp con ngươi đen kia mang theo tính xâm chiếm trong giấc mơ, còn có hình ảnh kia làm cho người ta mặt đỏ tim đập, Lâm Thu Yến hơi chột dạ mà trừng mắt nhìn mắt Cố Vũ. Anh biết những hình ảnh không thể chịu nổi này cũng chỉ là một giấc mộng xuân của anh, nhưng mà đối mặt với Cố Vũ trong hiện thực anh liền nhịn không được đưa cảm xúc theo cảnh trong mơ thành hiện thật.
“Khả Khả giúp đỡ ta đi mà, ta thực sự có việc gấp.”
Cố Vũ thong thả bước đến phòng trà nước muốn uống chén cà phê, thì gặp được trợ lý của Lâm tổng Tú Viện lôi kéo Khả Khả cực kì đáng thương mà xin giúp đỡ.
“Nhưng mà. . . . . .” Khả Khả khó xử mà nhìn về phía Tú Viện, không phải cô không muốn giúp mà là tảng núi băng Lâm tổng kia thật sự không dễ đến gần, hơn nữa một cô gái như cô chạy tới trong nhà anh cũng không ổn lắm.
“Làm sao vậy?” Xem dáng vẻ hai người đều thực khó xử, Cố Vũ nhiệt tình hỏi một chút.
“Tiểu Vũ anh tới thật vừa lúc, ở đây có một phần văn kiện khẩn cấp cần Lâm tổng ký tên, Tú Viện không rảnh anh có thể hay không giúp em đưa đến nhà Lâm tổng để ký tên?” Khả Khả thấy Cố Vũ chỉ biết nhiệm vụ này đã có người đảm đương, biết tính cách của Cố Vũ rất tốt, hắn khẳng định sẽ đáp ứng giúp đỡ, Khả Khả lập tức truyền ánh một mắt cho Tú Viện.
Tiếp nhận được ánh mắt Khả Khả, Tú Viện ngay tức khắc chuyển dời mục tiêu đến trên người Cố Vũ, “Tiểu Vũ, hôm nay chị có việc gấp, em giúp chị đem văn kiện đưa đi nhà Lâm tổng đi?”
“Đưa đến nhà Lâm tổng?” Cố Vũ nhìn nhìn văn kiện trong tay Tú Viện, nghi hoặc hỏi thăm.
“Ừ, hôm nay Lâm tổng không có tới công ty, chị gọi điện thoại qua đó phát hiện Lâm tổng hình như bị bệnh, phần văn kiện này lại khẩn cấp nên đành phải đưa đến nhà Lâm tổng để ký tên.”
“Bị bệnh rồi?” Sao lại đột nhiên bị bệnh ? Trong lòng Cố Vũ không khỏi có chút lo lắng.
“Tối hôm qua Lâm tổng làm việc tăng ca thêm giờ, có thể bị mệt rồi.” Tú Viện thừa dịp lúc ấy Cố Vũ ngây người đã nhét văn kiện trên tay vào trong tay Cố Vũ, “Tiểu Vũ, cầu xin em, em giúp chị lần này đến lúc đó chị mời em ăn cơm nha.”
“Ừ, được rồi. Nhưng mà mời ăn cơm thì không cần, cái này chuyện nhỏ.” Cố Vũ nhận lấy văn kiện Tú Viện đưa qua, sảng khoái mà đáp ứng rồi xuống dưới. Nghe được tin tức Lâm Thu Yến sinh bệnh, trong lòng Cố Vũ toàn là lo lắng, hiện tại hắn có thể nhờ lý do đưa văn kiện đến nhà thăm hỏi, hắn mong còn không được.
“Tiểu Vũ em thật tốt, cảm ơn nhé.” Tú Viện thấy Cố Vũ đáp ứng rồi, trong lòng vô cùng vui vẻ, trong nháy mắt cô cảm nhận hình tượng Cố càng cao lớn.
Cố Vũ nhìn nhìn địa chỉ Tú Viện cho hắn, lại ngẩng đầu nhìn đống biệt thự trước mắt, nghĩ thầm rằng, hẳn đúng là nơi này không sai. Vị trí biệt thự này không tính là hẻo lánh nhưng rất thanh tịnh, phù hợp tính cách không thích náo nhiệt của Lâm Thu Yến.
Cố Vũ đi đến trước cửa bấm chuông, trong phòng rất lâu sau đều không có động tĩnh. Cố Vũ lại bấm thêm vài lần, mới nghe thấy tiếng bước chân thất tha thất thểu.
Lâm Thu Yến ngủ đến mê man một hồi lâu mới nghe được chuông cửa vang, tưởng trợ lý Tú Viện mang văn kiện đến đây. Lâm Thu Yến đứng lên chuẩn bị đi mở cửa, bởi vì thân thể suy yếu lấy đầu nhẹ chân nặng bước chân có chút bất ổn. Khi hắn mở cửa ra, Lâm Thu Yến cũng tưởng rằng chính mình bệnh đến hoa mắt .
“Cố Vũ?”
Blog: Thị Trấn Buồn Tênh
Facebook: Thị Trấn Buồn Tênh
Group FB Tìm EDITOR và BETA – Hỗ trợ tìm RAW