.:Chương 10:.
Đến nhà Lâm tổng
Edit: Huynie
——————————————-
Vì sao Cố Vũ lại xuất hiện ở trong này? Vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy trợ lý của chính mình, ánh mắt Lâm boss nghi hoặc mà nhìn người đàn ông trước mắt, vừa rồi còn tại trong đầu đích nhân xuất hiện ở tại trước mắt Lâm Thu Yến đều nhanh cảm thấy được là chính mình đốt hồ đồ .
Nhìn quần áo Lâm tổng mặc ở nhà không chỉnh tề lộ ra chút lộn xộn làm Cố Vũ ngẩn người, cái dạng này của Lâm tổng hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Cố Vũ cử nhấc tay trung đích văn kiện, giải thích nói:”Tú Viện có việc, tôi giúp cô ấy mang văn kiện đến.”
Có lẽ là bởi vì này hai vãn mộng xuân đích nguyên nhân, Cố Vũ nhìn đến cái dạng này của Lâm tổng không biết như thế nào mà tâm khiêu đích lão mau, dáng vẻ Lâm Thu Yến suy yếu tựa như sau giống nhau làm cho Cố Vũ nhịn không được liên tưởng chỉ có.
Dừng lại đi Cố Vũ, hắn là đến làm việc đứng đắn đấy nhé! Hơn nữa Lâm tổng đã thành cái dạng này hắn còn muốn làm chuyện điên rồ! Cố Vũ thầm mắng chính mình một tiếng, lắc đầu ném chuyện ảo tưởng không đâu kia ra khỏi đầu.
“Vào đi.” Lâm Thu Yến tuy rằng kinh ngạc nhưng ở mặt ngoài vẫn không biểu lộ gì, anh nghiêng người để Cố Vũ ngoài cửa tiến vào, “Muốn uống cái gì?”
“Nước đun sôi là được.” Cố Vũ ngồi xuống, nhìn qua loa bốn phía xung quanh được trang trí thanh lịch một chút, lấy ra văn kiện đặt ở trên bàn trà thủy tinh phía trước.
Khi Lâm boss rót nước sôi cho Cố Vũ yết hầu thật ngứa nhịn không được ho khan vài tiếng, tiếng ho khan thu hút Cố Vũ đang không ngừng nhìn bốn phía, Cố Vũ nhìn sắc mặt Lâm Thu Yến tái nhợt thật sự không khỏi đau lòng một chút, “Xem dáng vẻ Lâm tổng bệnh rất nghiêm trọng, đã uống thuốc chưa?”
“Khụ khụ, không có gì chỉ là bị cảm mà thôi.” Đừng nói uống thuốc, Lâm Thu Yến ngay cả một miếng cơm cũng chưa vào bụng, khiến anh hiện tại bước đi cũng cảm thấy không có sức lực.
Đây không phải cảm mạo đơn giản như vậy, chỉ sợ là phát sốt rồi, thấy Lâm Thu Yến ho đến mặt vốn tái nhợt đều đỏ lên, bộ dáng thân mình lung lay sắp đổ, Cố Vũ không ngồi yên được .
Cố Vũ đứng dậy đi đến bên cạnh Lâm Thu Yến, lấy ấm nước trong tay Lâm đi, “Lâm tổng vẫn nên về giường nghỉ ngơi đi.”
Khi ấm nước trong tay bị Cố Vũ lấy đi, Lâm Thu Yến cảm giác được đầu ngón tay chính mình tiếp xúc với tay Cố Vũ, thế mà lại run rẩy giống như bị điện giật, Lâm Thu Yến kích động mà che giấu sự mất tự nhiên của mình, “Không. . . . . . Không cần.”
Có thể vì không ăn cơm nên cơ thể mất sức, Lâm Thu Yến cảm giác đầu váng mắt hoa thật sự, chốc lát đứng không vững liền gục đầu vào lòng Cố Vũ, thẳng tới khi nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ, rắn chắc trong ngực truyền đến, Lâm Thu Yến mới thoảng qua thần phát hiện chính mình đang ở trong lồng ngực Cố Vũ. Tức thì, mặt Lâm Thu Yến liền lửa nóng nhiệt, hắn vội vàng đẩy ra Cố Vũ.
Không ngờ tới được Lâm boss sẽ ngã vào trong lòng hắn, Cố Vũ sửng sốt một chút, vừa định đỡ lấy Lâm Thu Yến muốn nhìn một chút xem anh thế nào, còn không có chìa tay đã bị đối phương đẩy ra. Cố Vũ tràn đầy lo lắng, giữ chặt Lâm Thu Yến đang đẩy tay hắn ra, thuận thế một phen ôm lấy người, “Bệnh đến nghiêm trọng như vậy phải về trên giường nghỉ ngơi thật tốt. Lâm tổng, phòng của anh ở đâu?”
Lâm Thu Yến bị Cố Vũ mạnh mẽ ôm lấy còn không có phản ứng lại, ngơ ngác mà chỉ chỉ một căn phòng trên lầu hai, chờ khi Cố Vũ ôm anh từng bước một đi lên cầu thang mới phát hiện chính mình đang bị người khác ôm kiểu công chúa , Lâm Thu Yến có điểm kháng cự, xấu hổ, buồn bực mà từ chối. “Thả ta xuống dưới!”, chính là thân mình mệt mỏi không có cách nào khác giãy khỏi ôm ấp của Cố Vũ.
“Đừng nhúc nhích, sẽ ngã xuống.” Cố Vũ lo lắng mà trách cứ Lâm Thu Yến đang lộn xộn một tiếng, hắn buộc chặt hai tay phòng ngừa Lâm Thu Yến giãy dụa ngã xuống.
Lâm Thu Yến lần đầu tiên nghe được Cố Vũ dùng ngữ điệu trách cứ nói chuyện, bởi vì nguyên nhân bị bệnh nên khí thế Lâm boss có chút yếu bị quát, bị hai tay Cố Vũ siết chặt hơi đau cũng không lên tiếng.
Gian phòng trên lầu hai trong nhà Lâm Thu Yến không có đóng cửa, Cố Vũ nghiêng người dùng bả vai đẩy mở cửa, thẳng tắp đi đến phía giường trong phòng, nhẹ nhàng mà đem Lâm Thu Yến đặt lên trên giường thuận tiện đắp chăn mềm lên.
“Lâm tổng uống thuốc rồi sao?” Vừa rồi khi ôm Lâm boss Cố Vũ liền cảm nhận được nhiệt độ đến từ cơ thể Lâm boss nóng lên.
Lâm Thu Yến cảm giác thân mình có chút rét run, quấn chặt lấy chăn mà lắc lắc đầu ốm đau bệnh tật. Bụng chưa ăn chút gì ùng ục mà kêu lên, mặt Lâm Thu Yến lạnh lùng có chút gắng gượng không được, ngượng ngùng mà chăm chú nhìn Cố Vũ.
“Vậy tôi đi nấu chút cháo, anh ăn cháo rồi uống thuốc nhé.” Cố Vũ bất đắc dĩ mà thở dài, Lâm tổng cũng sẽ không quá chăm sóc chính mình đi, không uống thuốc cũng không lấp đầy bụng.
Cố Vũ thuận tiện nhìn nhìn phòng của Lâm tổng, không hiểu có loại cảm giác quen thuộc, nhưng lại không nhớ tới cái gì nên Cố Vũ cứ như vậy ra khỏi phòng nhân tiện đóng cửa lại. Mới đóng cửa lại, Cố Vũ liền cảm thấy được có một tia sét đánh trúng đại não hắn.
Mẹ kiếp, cái phòng kia không phải là căn phòng trong mộng xuân sao?
Blog: Thị Trấn Buồn Tênh
Facebook: Thị Trấn Buồn Tênh
Group FB Tìm EDITOR và BETA – Hỗ trợ tìm RAW