Mầm Mống Ung Thư Trong Những Bức Tường
Tôi dừng lại và cảm giác miệng mình bị khô. Thật là một yêu cầu kì quặc. Làm sao tôi có thể nói không được? Mẹ luôn dặn tôi phải có một trái tim thật trong sáng. Chẳng phải thứ này yêu cầu một điều điều khiến linh hồn tôi thanh khiết hơn sao?
“Lấy đi, của anh hết đấy” tôi nói mà không bồn chồn tí nào.
Một trong mấy cái phần thịt nhô ra dài nhớp nháp của nó tiến tới tôi và tôi nao núng khi chúng bao bọc phần da của tôi, cảm giác như một cái máy hút bụi hút dần sự lo lắng của tôi vậy. Tôi run rẩy và lắc lư khi cơ thể tỏ sáng mờ mờ của sinh vật ấy mở to và dường như phát triển to lớn hơn qua từng giây. Tôi tưởng chắc rằng tôi sẽ ngất đi, hoặc rằng giấc mơ này sẽ kết thúc sớm
Cuối cùng nó thả tôi ra và tôi ngã lên cái giường như con búp bê yếu ớt, mệt mỏi vì bất cứ việc gì mà nó đã làm lên người tôi khi nó dường như suy tàn đi và bay dọc căn phòng với cảm xúc thỏa mãn sau bữa ăn mà tôi mời nó.
Sinh vật tiến tới bức tường một lần nữa, đẩy thân người của nó lại mấy cái họa tiết ấy trong khi nó thì thầm những lời tạm biệt cuối cùng.
“Ngươi sẽ phát hiện sự tự do là gánh nặng tồi tệ hơn tất thảy.”
Cuối cùng nó biến mất.
Tôi bối rối một khoản thời gian dài, chắc hẳn nó sẽ không quay lại mà khủng bố tôi.
Khi tôi nằm xuống giường đúng là tôi cảm thấy một thứ gì đó khang khác. Một thứ gì đó đã mất đi trong tim tôi. Tôi không cảm thấy… gì hết.
Tôi mỉm cười và thư giãn trên chiếc giường và khép mắt lại, tình cờ làm sao một cuộc chạm trán ảo tưởng có khi sẽ là một chủ đề hay để nói vào buổi sáng mai đấy.
Tôi lăn ra khỏi giường vài tiếng sau, háo hức tóm lấy một ngày mới và xem xem lời ước của tôi có thành hiện thực không.
“Mẹ, mẹ sẽ không đoán được những gì con mơ đêm qua đâu,” tôi nói trong lúc bước vào nhà bếp.
Căn phòng im lặng, và lần đầu tiên từ khi tôi chuyển đến đây, tôi không ngửi thấy mùi khói thuốc nào trong nhà.
Tôi đi tới phòng dì Bea để đánh thức bà, cửa phòng bà mở hé cửa và tôi hét lên, “Nè thức dậy đê, hôm nay ta còn phải đi nhà thờ nữa đấy.”
Bea không trả lời, tôi đi đến chỗ bà ta và lay bà dậy để rồi nhận ra cơ thể bà ấy lạnh cóng.
Tôi kéo tấm chăn ra để rồi phát hiện cả cơ thể bà bị xé ra, xé mỏng như miếng giấy chùi đjt. Nó có mùi khét.
Tôi hét lên và chạy tới phòng mẹ.
Khi tôi bước vào ánh sáng lờ mờ đó tôi đã biết mẹ tôi cũng đã gặp một chuyện gì đó rồi. Tôi sẽ không bao giờ quên dấu hiệu đó.
Cơ thể của bà đã đúng nghĩa tan chảy giữa cái giường đôi. Không còn gì khác ngoài vũng nước da và cơ đã làm cháy tấm thảm nơi bà từng nằm. Vết dầu đen kịt bao phủ căn phòng. Bằng chứng về những gì con quỷ đã làm.
Tôi hét to hơn, hơi thở tôi tràn ra ngoài khi tôi vấp ngã vào cái thảm trên sàn và giựt lấy ống thở trong túi sau.
Nhưng dù tôi sử dụng nó bao nhiêu đi nữa, chẳng có gì lấp đầy phổi tôi ngoài sự hoảng loạn và tuyệt vọng trong khi tôi giận dữ gào khóc.
Bản báo cáo chính thức bảo rằng Beatrice đã giết mẹ tôi bằng cách nung sống bà trong phòng bà ấy và rồi tự tử nhưng tôi biết rằng đó là vì những người giám nghiệm tử thi chẳng còn giả thuyết nào có lý hơn.
Bố đến vào ngày tiếp theo để đón tôi về. Ông giờ đang ở với một người bạn khác, làm hai công việc để có đủ thu nhập.
“Nè trẻ chow, thật mừng khi gặp lại con…” ông nói khi ông đến rước tôi.
Nước mắt trải dài trên khuôn mặt tôi khi chúng tôi rời khỏi Seattle. Đây là những gì tôi muốn mà phải không? Tự do ấy?
Tôi biết tên quái vật đã thực hiện điều ước của tôi, đưa cho tôi những điều tôi hằng mong ước. Nhưng giờ khi tôi trở về khu vực ở đoạn dốc ấy, tôi cảm thấy trống rỗng hơn cả sinh vật đó.
Khi trở về tôi thấy bố đang ngồi trên ghế và xem TV, uống bia và hút Marlboro.
“Con tưởng bố nói bố bỏ rồi,” tôi nói trong sự bực bội
“Xin lỗi con… lần này là lần cuối cùng.”
Tôi cuộn tròn nấm đấm và ngắm mắt giận dữ.
Khi tôi mở mắt ra tôi thấy một ánh sáng nhẹ nhàng trên bức tường phía đông của con đường mòn. Miệng tôi khô và tả tơi trong khi tôi thấy mình đang thở dốc. Không. Không phải nó nữa chứ.
“Julie? Con có ổn không?” Bố hỏi trong khi sự chuyển động trong bức tường tan biến đi.
“Không bố ạ… con ổn mà…” tôi cẩn thận bảo bố trong khi quay về lại căn phòng mình.
Tôi không nói một lời với ông sau vụ đó. Và sinh vật đó chưa một lần nào xuất hiện lại.
Mặc dù căn bệnh ung thư của tôi quay trở lại, và lần này bác sĩ bảo nó sẽ ở lại trong cơ thể tôi mãi mãi.
Tôi bảo với bố rằng tôi ổn. Với căn bệnh chết người đó.
Thật sự thì, đó là vì tôi biết có những thứ còn tồi tệ hơn để sống cùng.
Blog: Thị Trấn Buồn Tênh Facebook: Thị Trấn Buồn Tênh
Các liên kết nội bộ
Tham gia group Thị Trấn Buồn Tênh nhé.Hướng dẫn bình luận review cho bài viết
Hướng Dẫn Tạo Bài Viết Review/Bảng Đánh Giá Cho Bài Viêt
Diễn đàn của website, rất mong mọi người tham gia và góp ý cho website nhé.
Tuyển Cộng Tác Viên
Thư Viện Ebook
Hướng dấn sửa đường dẫn chương
Hướng Dẫn Đăng Chương Mới Trong Truyện Đã Có Sẵn