Trong sâu thẳm của miền đất ký ức, đâu đó vẫn còn mảnh ghép giữa tôi và cậu. Tôi không biết từ khi nào giữa tôi và cậu quen nhau cho đến lúc rơi vào quên lãng của nhau, tôi bỗng choàng tỉnh lại với gương mặt xanh lét của cậu, hẳn cậu đã gặp chuyện gì đó, nhưng tôi vẫn chỉ để nỗi giấc mộng đó vào thâm tâm sâu thẳm của miền đất ký ức, chỉ để cậu ở đó với bao nhiêu ký ức khác, chỉ vì tôi bất lực có thể chỉ nhìn cậu như vậy, chẳng thể chữ “tại vì” hay “do nguyên nhân nào đó” mà là tôi chẳng bao giờ có thể gặp lại cậu được huống chi tại cái này hay cái kia. Tôi rất tiếc chỉ có thể đưa cậu vào miền đất ký ức. Để mong rằng cậu mãi luôn đẹp và có một tình cảm đẹp, tôi không muốn chỉ vì bản thân ích kỷ mà gây lên những chuyện không hay cho cậu. Nhất là những dòng này chỉ để gửi lời xin lỗi đến cho cậu, có thể linh cảm tôi hay bị lệch về con đường nào đó mà tỷ lệ chính xác không để xác định được, tôi đã bao nhiêu lần cố gắng liên lạc với cậu, rất nhiều, và nhất là lục lọi lại con đường giữa tôi và cậu đã từng đi bên nhau ở ngoài đường trong miền đất ký ức. Nhưng tôi chẳng nhận được gì ngoài “Không còn gì”. Cậu à! có thể vì tôi ích kỷ mà bỏ rơi cậu, cũng có thể vì tôi luôn lấy bản thân làm trọng tâm vũ trụ mà quên hẳn cậu đi, đôi khi tôi chạy trốn con ma cô đơn của vùng đất xa xưa nào đó mà quên dẫn cậu theo, để cậu ở thị trấn nào đó mà tôi không nhớ. Có thể cậu đang chờ tôi ở đó, mãi vẫy gọi tên tôi. Tôi buồn dây dứt đáy lòng mà không biết cậu đã bao lần báo hiệu sự nguy hiểm ở lề đường khi tôi bị té xe cùng người yêu, cho đến việc những kẻ giả hình luôn tỏ đạo đức, làm tưởng họ tốt với tôi, cậu luôn tát tôi trong sự vô hình không thể giữa vật chất và linh hồn chạm được với nhau.
Cho tới hôm nay tôi hết hy vọng, chẳng còn thể lực nào để có thể liên lạc với cậu, chỉ mong những lời này thốt ra chỉ để mong được sự tha thứ nào đó vốn trong thâm tâm nghĩ đến, của cậu dành cho tôi. Nhưng liệu cậu có thể hay không thì chỉ khi nào tôi phải đến thị trấn ở vùng đất nào đó thì cái sự tha thứ đó mới được thốt ra, chứ đâu giản viết ra rồi làm lầm tưởng trong đấy lòng của người đó tha thứ, thật ra họ vẫn còn căm tức ở mức độ cao thấp cho ta. Do đó tôi chẳng mong cậu tha thứ khi viết dòng lời này. Mà chỉ để cậu có thể liên lạc với tôi khi cậu còn ở thế gian hay vẫn còn ở thị trấn đó. Cậu này! khi cậu nghĩ đến tôi, xin cậu hãy gửi một dòng lời cho tôi, để lòng tôi thanh thản đôi mươi không còn dây dứt đáy lòng nữa. Nhưng cậu vẫn còn hận tôi, thì cũng chẳng nên gửi để những lời dây dứt thâm tâm ở miền đất ký ức đó, cũng đã đủ làm tôi tha thứ cho mình rồi.
Dẫu cuộc đời chẳng màu hồng như ta nghĩ, đôi khi cũng toàn là màu đen xám xịt với nhau, cái màu hồng chỉ do người ta lạc quan thái quá mà tạo lên chứ màu hồng ở chữ đời này làm gì có, chỉ khi nào cố giữ cái cơ hội của vị thần may mắn mà cái màu hồng mới hiện ra là tắt ngịt luôn. Vì vậy cái đời chẳng thể nào học được nếu không có chữ ngờ, thôi thì cứ phòng bị như chiến binh luôn mặc áo giáp, nhưng đôi khi vì quá mệt mỏi đã buông xuôi để nghỉ ngơi nhưng nó lại bất ngờ lao đến. Đối với cậu và tôi đến nhau và xa nhau cũng là vì chữ ngờ đó, đến với nhau nhàn nhạt và rời xa nhau cũng không rõ lời nào.
Nếu cậu còn sống xin hãy gửi lời nhắn nào đó, khi cậu đã về thị trấn ở vùng đất xa xôi, xin hãy chờ tôi.
Đề xuất bài viết cho bạn
Like
0%
Dislike
0%
Cám ơn
0%
Đánh giá cao
0%
Phấn Chấn
0%
Tức Giận
0%
Tức muốn bắn
0%
Buồn
0%
Khóc
0%
Ngầu
0%
Quỷ Dữ
0%
Nhảm nhí
0%
Comments