Editor: Min Mochi
Phiên ngoại: Nhìn đi chỗ khác
1.
“Hôm qua, tớ và tiểu Từ ở cùng nhau”
“Ồ”
Quý Vọng dựa lưng vào ghế giám đốc, eo khá thẳng, bất mãn hỏi: ” Sao cậu không kinh ngạc chút nào?”
Đàm Ngọc Chiếu giương mắt, dùng hai vành mắt đen thui to đùng nhìn Quý Vọng, chán nản nói: ” Ngày hôm qua, tớ lên giường với Dương Xuyên.”
2.
Đàm Ngọc Chiếu vừa đi, vẻ mặt nghiêm túc của Quý Vọng đã không giữ nổi nữa, hai cái chân rung dữ dội hơn, hận không thể lập tức lao ra ngoài kéo người lại, hỏi về kết quả.
Chị gái thư ký vào đưa cà phê cho anh, thấy anh cứ đi qua đi lại trong phòng làm việc như bọ chét, cười hỏi: ” Quý tổng, đi lại cho khỏe à?”
“Chẳng lẽ lại luyện dáng đi sao?” Quý Vọng hỏi ngược lại.
“Ồ, thì ra là luyện dáng đi.” Chị gái thư ký bừng tỉnh.
Quý Vọng không nói, nói với cô: ” Chị…chị đi xem Dương Xuyên đi.”
“Dương Xuyên? Vì sao?”
Tại sao, đương nhiên là vì nhiều chuyện rồi…Nhưng anh không thể nói như thế, giả tạo đáp lại: “Tôi cảm thấy gần đây Dương Xuyên có tâm sự, tôi là lãnh đạo mà đi hỏi chỉ sợ cậu ta sẽ bị áp lực, nên mới nhờ chị đi trò chuyện với cậu ta một chút. Nhân viên đều là người nhà của tôi, người nhà với nhau sao có thể xa cách được, phải thường xuyên trao đổi.”
Chị gái thư ký đi theo anh đã ba năm, tất nhiên phát hiện ra anh đang giả bộ, Quý Vọng là người trẻ tuổi, nếu không phải trường hợp quan trọng sẽ không nói chuyện vòng vo như thế, lần này sợ rằng có mục đích khác.
“Ngài muốn tôi hỏi dò điều gì?”
“… Chị xem chị nói đi.” Quý Vọng phê bình cô : ” Người nhà nói chuyện với nhau sao gọi là hỏi dò….”
Chị gái thư ký trừng mắt nhìn, ý thức được nhiệm vụ lần này hẳn là liên quan đến việc riêng tư, đây thật… quá kích thích.
“Giao cho tôi, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.”
Quý Vọng vui mừng nhìn cô.
Điện thoại rung một cái.
Thì ra là Từ Hiệu Diên nhắn tin tới : ” Quý tổng, muốn ăn bánh pudding dừa không?”
“Muốn muốn.” Quý Vọng vội vã trả lời, sau lại nghĩ bây giờ là giờ làm việc không hay lắm, nói thêm: ” Hiện tại không được, chờ buổi trưa đi?”
“Được [mặt vui vẻ]”
Từ Hiệu Diên ở đầu kia xấu hổ đỏ mặt, tại sao trong giờ làm việc mình có thể nhắn tin như thế cho Quý tổng chứ, thật không có trách nhiệm nghề nghiệp.
Nhưng mà… hắn rất thích Quý tổng mà, thật là muốn thấy anh ấy, ngày ngày thấy anh ấy, không lúc nào không thấy anh ấy.
Từ Hiệu Diên hạ thấp điện thoại di động, hạ xuống bên đùi, vì thế bất cứ đồng nghiệp nào đi ngang qua cũng không thấy được hắn đang làm gì, hắn nhanh chóng mở khóa, mở một file được khóa, bên trong có trên trăm tấm ảnh Quý Vọng khi đang ngủ, có lúc ngốc nghếch, nhưng trong mắt Từ Hiệu Diên lại là đáng yêu.
“Tiểu Từ.”
Một cánh tay đột nhiên khoác lên vai hắn, Tự Hiệu Diên bị giật mình kêu lên : “Ôi!”
Dương Xuyên tới tìm hắn, nhưng đột nhiên khiến hắn giật mình, anh quan tâm hỏi: ” Cậu không sao chứ?”
“Không có, không có.” Từ Hiệu Diên vội vàng nhấn khóa màn hình : ” Quản lý Dương có chuyện gì không?”
Biểu cảm của Dương Xuyên lập tức trở nên đặc sắc, anh ừ ừ à à một lúc, biểu tình từ phức tạp đến trầm từ rồi thả lỏng.
“Chuyện này… ở công ty nói không tiện, buổi trưa có thể đi ăn cơm chung không?”
Từ Hiệu Diên nhớ tới lời hẹn với Quý Vọng khi này, lòng ngọt ngào, nói: ” Không được.”
… ? !
Dương Xuyên không tin được là cậu ta lại từ chối anh.
Nhưng anh không còn người nào để tâm sự nữa, trong lòng lo lắng: ” Thật sự không được sao? Tôi… rất cần có người trò chuyện một chút.”
Biểu tình của Dương Xuyên rất chân thành, ngôn từ thẳng thắn, Từ Hiệu Diên nhớ tới mình đã từng tìm anh ấy hỗ trợ, trong nháy mắt, nhân nghĩa lễ trí tín xông lên đầu.
“Được, tôi nói cùng đồng nghiệp một chút.”
“Cảm ơn.”
“Không sao.”
Chị gái thư ký tìm Dương quản lý thật lâu thật lâu rốt cuộc cũng thấy anh ở chỗ này, chị ôm tâm lý khiếp sợ trở lại văn phòng giám đốc, đem những gì nghe được nói cho Quý Vọng.
“Dương quản lý hẹn tiểu Từ đi ăn cơm!” chị gái thư ký hưng phán nói: “Bọn họ là thật, thật ngọt ngào.”
Ngọt cái rắm!
Mặt Quý Vọng sầm lại, hận không thể come out ngay và luôn, nhưng không được… nhỡ đâu có người nói Từ Hiệu Diên được coi trọng trong công ty là do quy tắc ngầm, hắn sẽ không chịu nổi.
Cơn tức này không thể đổ lên đầu tiểu Điềm, vậy chỉ có thể dội lên Đàm Ngọc Chiếu thôi.
Tổng giám Đàm lưng mỏi eo đau bị gọi tới.
” Làm sao?” Hắn cả người khó chịu, tức giận nói với Quý Vọng: “Đến lượt tớ xin nghỉ hôm nay.”
“Cậu xin nghỉ! Cậu có mặt mũi mà xin nghỉ?” văn phòng cách âm tốt, Quý Vọng liền cao giọng: ” Nếu làm quản lý Dương, thì phải giải quyết triệt để chứ! Chiếm được mỗi thân người ta mà không chinh phục được tình cảm thì còn là hảo hán không?”
Đàm Ngọc Chiếu nghe ra Quý Vọng đang hiểu lầm, nhưng hắn không có dũng khí để từ nhận: tôi mà là bên bị đè đó! Không thể làm gì hơn là ảo não ậm ừ.
Quý Vọng rất không vừa lòng với thái độ dửng dưng của hắn, cảm thấy hắn không có ý thức nguy cơ, không hiểu được tầm nghiêm trọng của vấn đề, tăng thêm giọng nói: ” Cậu biết không? Vừa rồi quản lý Dương lại hẹn tiểu Từ đi ăn… Cậu, cậu còn không hiểu hả? Đầu cậu xanh biếc rồi.”
Khỉ thật!?
Đồ Dương Xuyên không biết xấu hổ! Ngày hôm qua còn đè ông, mà hôm nay đã đi ăn với em trai xinh tươi khác! Nguyền rủa nhà ngươi không lên được! Không lên được!
Nhưng ngoài miệng hắn vẫn phản pháo: ” Chẳng phải tiểu Từ cũng cho cậu xanh biếc còn gì?”
“Không giống nhau.” Quý Vọng lập tức phản đối, lòng chua xót và đắc ý nói : ” Tiểu Từ nói với tớ rồi, quản lý Dương nói với cậu chưa?”
Chết, chưa thấy nói.
Trong lòng Đàm Ngọc Chiếu bi thương mà ngoài mặt phải cố nén, nhưng cái tên Quý Vọng con nhà giàu này lại chẳng hiểu được tâm tình hắn lúc này, tiếp tục thêm dầu vào lửa:
“Tớ lấy thân phận ông chủ ra lệnh cho cậu: Bắt quản lý Dương lại! Kể cả không lấy được lòng anh ta cũng không thể để anh ta ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt được, làm mất hòa khí công ty, nghe chưa?”
Hai mắt Đàm Ngọc Chiếu thất thần,cảm thấy số phận không công bằng.
Thời gian cơm trưa.
“Cậu muốn ăn gì?”
“Quản lý Dương quyết định đi.”
“Vậy ăn vịt quay?”
“Được.”
“Năm phút nữa gặp dưới lầu.”
“Được.”
Tiệm vịt quay ăn rất ngon, mùi hương thì miễn bàn, Dương Xuyên nghe vị, cả người buông lỏng.
“Quản lý Dương muốn nói gì với tôi?” Từ Hiệu Diên nhớ tới pudding dừa, hi vọng có thể thừa dịp chưa hết giờ nghỉ mà đem cho Quý tổng.
Dương Xuyên nuốt xuống hai cái, ý đồ đường cong cứu nước:” Tiểu Từ này, nếu như, tôi nói là nếu như, cậu vô tình ngủ với một người đàn ông, ngày hôm sau người ấy vô cùng tuyệt vọng, nhưng cậu lại cảm thấy vui vẻ khi ngủ cùng người ta… dưới tình huống đó, cậu có muốn bày tỏ tâm ý với người ta không?”
“Không thể nào, tôi chỉ biết ngủ với Quý tổng thôi.”
“…” Dương Xuyên bị nhét cho một đống thức ăn chó, đổi cách khỏi khác: “ Vậy, nếu cậu ngủ với Quỷ tổng, ngày hôm sau người ta vô cùng tuyệt vọng, vậy cậu làm thế nào?”
Áp dụng ví dụ này mang lại hiệu quả khá tốt, khuôn mặt đẹp trai của Từ Hiệu Diên lập tức u tối, giống như cái lá bị hút cạn nước, trong nháy mắt khô héo.
Bầu không khí bàn bên này bỗng chốc chìm xuống, u ám đến mắt thường có thể thấy được, không một nhân viên phục vụ nào dám tới ghi món.
“Tôi… chắc là tôi sẽ buồn chết mất” Từ Hiệu Diên tuyệt vọng nói: “Có thể sẽ khóc đó.”
“Không, không không, không phải hỏi tâm tình của cậu,” Dương Xuyên vội vàng ngăn cản cậu ta ảo tưởng:” Đây chỉ là giả thiết, giả thiết, trong trường hợp đó cậu sẽ làm gì? Sẽ không làm với người ta nữa, hay là thế nào?”
“…Sao lại không làm nữa.” Từ Hiệu Diên nheo mắt lại, nhìn về phương xa: “ không thể nào, tôi và Quý tổng đều là nam mà.” Hắn suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi sẽ hỏi xem tại sao anh ấy lại không thích.”
“Cậu không cảm thấy xấu hổ sao?”
“Sao lại xấu hổ? Tôi với Quý tổng là người yêu mà, muốn đối phương thoải mái là điều nên làm nha.”
“…”
Dương Xuyên phát hiện điểm mấu chốt: Anh và Đàm Ngọc Chiếu không phải người yêu.
3.
Quý Vọng ăn trưa cùng Đàm Ngọc Chiếu. Đàm Ngọc Chiếu không ăn được gì, chỉ húp cháo trắng, còn bị Quý Vọng cười nhạo ỏn ẻn, vì thất tình mà không muốn ăn.
“Cậu tự ăn đi.”
“Ấy, ấy, ấy” Quý Vọng vội ngăn hắn lại: “Tớ chỉ đùa thôi.”
Sắc mặt Đàm Ngọc Chiếu cực kém, cả người vô lực, bị anh kéo một cái liền ngồi trở lại.
“ Tiểu Quý, cậu làm với tiểu Từ chưa?” Thấy nguyên khí Quý Vọng tràn đầy như thế, đoán chừng là một.
Mặt Quý Vọng nháy cái đã đỏ, lắc đầu biên độ nhỏ.
“Không sao?” Đàm Ngọc Chiếu giật mình: “Tớ còn tưởng cậu không chờ được cơ.”
“Tớ đúng là không chờ được!” Quý Vọng thẹn quá hóa giận:”Nhưng tớ không phải cầm thú, dù sao cũng phải để ý đến tâm tình của tiểu Từ, nói gì cũng là đàn ông, bị người khác đè cũng phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, tớ không muốn lần đầu tiên lại làm tiểu Từ không vui.”
Không ngờ Quý Vọng lại là người đàn ông tốt như thế… So sánh với hành động cầm thú của Dương Xuyên tối hôm qua, Đàm Ngọc Chiếu càng cảm thấy khổ sở, không nhịn được khen: “Tiểu Quý… cậu thật đáng mặt đàn ông.”
Quý Vọng xấu hổ cười một cái, đột nhiên nhớ ra người ăn cùng mình: “Đúng rồi, tớ hỏi cậu một chuyện.”|
“Hỏi đi.”
“Lúc làm ý, có phải chú ý điều gì không.”
Hỏi hay nhỉ, Đàm Ngọc Chiếu giả cười, tớ làm sao biết.
Ngày hôm qua sau khi tan họp, hắn quấn lấ mời Dương Xuyên đi ăn cơm, bởi vì làm việc xong ra ngoài uống rượu, bị hoàn cảnh xung quanh ảnh hưởng, hai người họ uống không ít.
Bây giờ nghĩ lại Đàm Ngọc Chiếu thấy bản thân thật trong sáng, hắn chỉ muốn nhân lúc rượu say, hôn Dương Xuyên một cái, không nghĩ tới Dương Xuyên uống rượu tây mấy chai không sao, mà uống rượu trắng có mấy ly đã say, say còn nổi điên, Đàm Ngọc Chiếu bị nghiệp quật, bị bạo cúc.
Toàn bộ quá trình có thể dùng trượt dốc để hỉnh dung, lúc mới bắt đầu mơ mơ màng màng hôn nhau cũng không tệ lắm, thể nghiệm càng về sau càng kém.
Người chính trực như quản lý Dương, tựa như bị rượu trắng cởi phong ấn, toàn bộ mặt xấu tính cách đều bị phô bày.
Nói tóm lại, Đàm Ngọc Chiếu rất không hài lòng.
Nhưng cái này, hắn không thể nói với Quý Vọng được, không thể làm gì khác hơn là qua loa lấy lệ: “ Đầu tiên phải bôi trơn, cậu muốn tớ nói thế nào đây? Đều là kinh nghiệm, luyện nhiều là được.”
“Ồ…” Quý Vọng gật đầu, cái hiểu cái không.
Sau khi trở về văn phòng, Quý Vọng liếc mắt đã thấy pudding được đặt trên mặt bàn, trên cái hộp màu trắng còn dán một tờ giấy ghi chú, bên trên là chữ viết cứng cáp có lực viết: Thật xin lỗi, buổi trưa không thể ăn cơm cùng nhau, hôn anh một cái.
A… Ngoan, lòng đều mềm mại.
Quý Vọng chụp một tấm ảnh, gửi cho Đàm Ngọc Chiếu, phách lối nói: “ Kêu quản lý Dương từ bỏ đi! Diên Diên thích tớ nhất!”
Tim Đàm Ngọc Chiếu lại bị chém thêm một đao, dưới cơn nóng giận nhắn tin cho Dương Xuyên: “ Tan làm chớ về.” Nhắn xong mới phát hiện như đang hẹn hò ấy.
Dương Xuyên trả lời rất nhanh: “Được”
Tâm lý Dương Xuyên rất kích động, anh đã từng nghĩ từ nay về sau Đàm Ngọc Chiếu sẽ không nói chuyện với anh nữa, không ngờ rằng sau khi ăn một bữa cơm đã khác.
Tan việc chớ đi… thiệt là, nói chuyện mập mờ như vậy, rốt cuộc là ý gì…
“Quản lý Dương, đây là kế hoạch hoạt động của XAMX…” trợ lý trừng mắt, nhẹ giọng gọi: “ Quản lý Dương?”
Dương Xuyên hoàn hồn, phát hiện cái miệng liệt của mình đang cong lên thật cao.
Rốt cuộc cũng tan làm, anh kích động nhắn cho Đàm Ngọc Chiếu: “ Em ở nơi nào? Có muốn đi ăn không?”
Đàm Ngọc Chiếu đã vô cùng hối hận, hắn muốn mắng Dương Xuyên một trận, nhưng thời gian hẹn càng đến gần, tâm lý hắn lại càng nặng nề, hiện tại dũng khí gặp Dương Xuyên cũng sắp không có nữa.
Làm gì mà sợ vậy! Mày cũng đâu làm gì sai!
… Nói thì nói thế, sợ vẫn sợ.
“Không cần, đến phòng làm việc của tôi đi.” Đàm Ngọc Chiếu suy nghĩ một chút, quyết định chiến đấu trên sân nhà.
Hắn ảo tưởng trong đầu một trăm loại cảnh tượng khi gặp nhau, ác liệt nhất chắc là bọn họ sẽ đánh nhau một trận.
Cốc cốc.
Cửa bị gõ, Dương Xuyên vui vẻ đi tới, trên tay còn cầm một túi ô mai, giống như đi chơi vậy.
Trong lòng Đàm Ngọc Chiếu lại càng khó chịu, chỉ có mình mình vì yêu mà tiều tụy thôi đúng không… Đồ đàn ông xấu, không biết xấu hổ. Hắn cố ý lạnh mặt, chỉ chỉ ghế sa lông, nói : “ Mời ngồi ở đây”
“Giọng em sao vậy?” Dương Xuyên quan tâm hỏi.
Làm bộ làm tịch. Đàm Ngọc Chiếu cố ý châm chọc : “ Thời kỳ vỡ giọng.”
“Ha ha ha, thật hài hước.” Dương Xuyên cười hai tiếng, hoàn toàn thả lỏng: “ Kỳ thực buổi sáng anh đã định nói với em một chuyện.”
“Ồ, vậy sao? Muốn nói với tôi chuyện gì?”
Dương Xuyên cúi đầu xuống, vành tai khẽ nhúc nhích, đột nhiên lớn tiếng nói: “ Chúng ta hẹn hò đi.”
… Ừ? Hả hả?!
Cơn tức của Đàm Ngọc Chiếu lập tức biến mất, mặt giống như cái nhiệt kế, đỏ bừng từ dưới đỏ lên: “ Anh nói… anh nói cái gì?”
Dương Xuyên biết rõ thừa thắng xông lên, lần nữa la lớn: “ Hẹn hò với tôi đi.”
“ Anh anh anh đừng có mà lớn tiếng như vậy!”
Giọng nói run rẩy lộ chút khác thường của hắn bị Dương Xuyên bắt được, dựa vào trực giác nhạy bén, trong nháy mắt như nắm được tấc thứ bảy của Đàm Ngọc Chiếu, anh bày trò vô sỉ nói: “ Em không đồng ý sao? Vậy anh kêu lần nữa. Chúng ta….”
“Dừng một chút! Đậu!” Đàm Ngọc Chiếu vừa xấu hổ vừa tức: “ Làm sao anh lại vô lại như thế.”
“Tối qua em còn khen tôi chính trực.”
“ Tôi nhìn nhầm!”
“Không sao cả, sau này nhìn nhiều một chút sẽ không nhầm nữa.” Dương Xuyên cười : “Hẹn hò cùng tôi đi.”
4.
“Ôi chao..” Đàm Ngọc Chiếu đẩy cánh cửa phòng CEO, đứng ở ngưỡng cửa nói: “ Sắc mặt Quý tổng thật kém nhỉ.”
Quý vọng ngừng một lát, cơ eo đều đau.
Hắn cắn răng nghiến lợi nói: “ Cậu chạy tới làm gì?”
“Báo cho cậu tin tốt,” Đàm Ngọc Chiếu đắc ý đi tới: “ Tớ thu phục Dương Xuyên rồi, cậu sau này không cần lo lắng nguy cơ nữa.”
“ Ai có cảm giác nguy cơ,” Quý Vọng trừng hắn một cái, hơi nhổm nhổm mông một chút: “ Tớ hỏi cậu, sau khi đó đó xong, mông đau thì làm thế nào?”
Đàm Ngọc Chiếu cảnh giác hỏi: “ Hỏi cái này làm gì?”
Ánh mắt Quý Vọng đảo đảo: “Thì, tiểu Từ bị đau.”
“ À… đi nhà thuốc mua thuốc hạ sốt là được.” Đàm Ngọc Chiếu nói xong ngừng một lát nói: “ Cậu đứng lên tớ nhìn một chút.”
“Làm gì, không đứng.”
“ Nhìn một cái thôi.”
“ Nhìn tớ làm cái gì?”
“ Ồ, có quỷ!”
“Không có quỷ!”
“Quả nhiên..”
“ Cậu nói linh tinh!”
Cửa bị đẩy ra, Dương Xuyên ôm theo đống báo cáo tài chính đi vào, thấy Đàm Ngọc Chiếu cũng ở đây, nở nụ cười hỏi: “ Eo còn đau không? Là tôi hôm qua không tốt.”
“. . .”
“. . .”
“ Sao thế? Sao không nói chuyện?”
Quý Vòng phồng má lên như con ếch, cuối cùng không nhịn được cười phá lên: “ Ha ha ha rốt cuộc là ai có quỷ…”
“Im miệng! Cậu im miệng!”
Đáng lý phải là bốn tên yêu nhau điên cuồng kia chứ nhễy~~~ Cám ơn mọi người ~