Editor: Min Mochi
Beta: Sou
1.
“A…”
“A.”
Hai người đối diện nhau.
Bốn phương tám hướng là tiếng hát KTV như quỷ khóc thần sầu mơ hồ lọt qua khỏi cánh cửa cách âm, cửa sổ đang mở, bên ngoài là tiếng còi xe liên tiếp hỗn loạn, khói thuốc bị cơn gió nóng đêm hè thổi tan hết.
Dương Xuyên gãi gãi chóp mũi, cười hỏi: “Hút thuốc?”
“Ừm….” Từ Hiệu Diên gật gật đầu, rút ra một hộp thuốc lá màu xám đậm từ trong túi tiền, hắn đưa hộp thuốc về phía trước, hỏi Dương Xuyên có muốn hút một điếu không.
“Không cần.” Dương Xuyên chỉ tàn thuốc trắng trên mặt thùng rác, nói : ” Tôi vừa mới hút xong một điếu.”
Tàn thuốc vẫn có một vài đốm lửa lóe lên, đốm sáng lập lòe, bị gió thổi qua mới chịu từ bỏ ý định cháy tiếp mà lụi đi.
“Quý tổng vẫn đang hát à?” Duyên Xuyên cười hỏi.
Từ Hiệu Diên đốt điếu thuốc, kìm nén hít vào một hơi, trả lời hàm hồ không rõ: ” Ừ.”
“Ha____.” Duyên Xuyên xoay nửa người tựa vào bức tường lát gạch sứ lạnh như băng, thở dài một hơi : ” May mà tôi đi ra trước… cậu cũng không chịu nổi mới chạy ra đây chứ gì?”
Anh không thân quen với Từ Hiệu Diên lắm, chỉ biết người trẻ tuổi này là vị đại tướng dưới trướng Đàm Ngọc Chiếu, có nhìn thấy cậu ta mấy lần, đây là lần đầu tiên hai người chính thức nói chuyện với nhau.
” Đây là tật xấu của Quý Vọng, rõ ràng hát khó nghe chết đi được nhưng lần nào cũng muốn cầm mic, đây là lần đầu tiên cậu tham gia teambuilding với các bộ phận khác nhỉ, sau này sẽ còn có nhiều “cơ hội” hơn nữa….”
Dương Xuyên dùng giọng ta đây từng trải không ngừng lải nhải, Từ Hiệu Diên hạ điếu thuốc xuống, ngắt ngang lời anh , người trẻ tuổi lộ vẻ mặt nghi hoặc nói:
“Khó nghe? Không đến nỗi lắm, tôi cảm thấy Quý tổng hát rất hay mà…..”
Vừa dứt lời, một câu hát tê tâm liệt phế ” I’ve become numb, I can’t feel you there___!” giống như một tiếng nổ mạnh, nổ tung trong không khí, sau đó nhanh chóng kết thúc bằng một âm lạc giọng. Trong không khí còn vang vọng giọng hát run rẩy, rõ ràng người hát còn muốn phải ngân cho hết câu kể cả hết hơi.
” Cậu đúng là mở mắt nói dối…nhỉ.” Dương Xuyên từ biểu cảm khó tin chuyển sang biểu càm sợ hãi, anh phát hiện Từ Hiệu Diên – cái người đứng đối diện với mình qua cái thùng rác, một tên trẻ tuổi đẹp trai – đang nheo mắt lại, khuôn mặt đỏ ửng, nhìn vô cùng hưởng thụ như thể cậu ta vừa nghe được tiếng trời vậy.
Sau khi tiếng hát đã dứt được mấy giây, Từ Diệu Hiên hít sâu một hơi, giống như âm thanh đã hòa lẫn vào không khí bị hắn hít đầy lá phổi, hắn cười cười vừa ngại ngùng vừa sùng bái nói :
“Hát hay quá, Quý tổng đúng là một thiên tài.”
Giờ khắc này, vô số ý nghĩ như nước lũ quét qua não Dương Xuyên, anh cho rằng thính lực của Từ Diệu Hiên có vấn đề, cho rằng cậu ta bị mù âm thanh mất rồi, thậm chí còn nghĩ cậu ta đang đùa mình nữa, cuối cùng tất cả luận điểm đều bị vẻ mặt hạnh phúc của đối phương đánh cho vỡ vụn, sau đó những mảnh vụn này bay ở giữa không trung, ngưng tụ thành hai chữ to lớn ——
NỊNH HÓT
” Cậu, tàn thuốc của cậu rơi kìa.” Dương Xuyên run rẩy nói.
Từ Hiệu Diên giật mình, cúi đầu nhìn tàn thuốc xám tro rơi trên chiếc T-shirt trắng của mình để lại mấy cái dấu đậm màu, hắn vội vàng hất ra, tầm mắt Dương Xuyên theo hành động của hắn chuyển đến cái áo, đột nhiên phát hiện bộ quần áo này nhìn quen vô cùng, không chờ anh nghi ngờ, Từ Hiệu Diên đã lầm bầm lên tiếng:
” Ôi… Tại sao lại như thế, đặc biệt mua cùng Quý tổng mà …”
“Quý tổng, nghỉ ngơi một chút đi.”
Đàm Ngọc Chiếu giơ lên chai bia nhét cho anh một chai: ” Nghỉ một chút! Nghỉ một chút!”
Quý Vọng kiên cường nghiêng đầu, dùng cách hát lớn tiếng phản kháng: ” Không cần ~ cậu thật là phiền a~”
Những nhân viên khác ngồi trong phòng đều nở nụ cười, cười vô cùng miễn cưỡng, bởi vì họ đang đứng về phía của tổng giám Đàm.
“Quý tổng, nếu không ăn chút dưa hấu đi?” Một nhân viên bưng đĩa trái cây đến.
“Quý tổng, dứa cũng rất ngọt.” Một nhân viên khác lại đưa đến một cái đĩa trái cây nữa.
“Quý tổng, hay là uống nước trái cây, thấm giọng.” Một giám đốc phòng ban nhanh chóng đưa ly.
Quý tổng bị mọi người vây quanh cuối cùng cũng coi như nhận tấm chân tình , anh lưu luyến đưa micro cho người khác, bất đắc dĩ nói: ” Mọi người cùng hát, hát hết sức đi, thoải mái chơi, đừng ngại.”
Đàm Ngọc Chiếu đoạt lấy micro, nhanh chóng đưa cho người ở rõ xa, dùng hoa quả chặn miệng Quý Vọng.
“Ăn ngon không? Ăn nhiều một chút, thêm miếng nữa nào!”
“Ừm ừm.” Quý Vọng lắc đầu, lúng búng nói : “Cậu muốn nghẹn chết tớ à?”
Cuối cùng Đàm Ngọc Chiếu cũng tạm giải được hận trong lòng —— hắn vốn muốn ra ngoài hút thuốc, nhưng lại bị Quý Vọng kéo lại, cùng anh hát một bài tình ca —— tên này từ nhỏ đã thích có người cổ vũ, mà Đàm Ngọc Chiếu đi theo anh từ năm bảy tuổi chính là khán giả trung thành nhất.
“Ừ, ngọt. Cho tớ tờ giấy.”
Đàm Ngọc Chiếu rút mạnh một tờ giấy đưa cho cậu ta.
“Làm gì, làm gì, còn dám chê tớ, biểu cảm của cậu là gì đây”
“Tiểu quỷ.” Đàm Ngọc Chiếu dùng giọng giáo dục em trai nghịch ngợm tận tình khuyên bảo: ” Chúng ta thương lượng một chút nhé? Sau này, mấy cái teambuilding như vậy cậu hát ít đi một chút, để cho các nhân viên khác hát nữa, đem cơ hội nhường cho quần chúng, được không?”
Quý Vọng hơi bất mãn: ” Tớ hát không hay à?”
Đàm Ngọc Chiếu kinh hãi: ” Cậu nghĩ cậu hát hay chắc?”
“Đúng thế.” Quý Vọng đương nhiên nói: ” Cậu không biết hả? Vừa nãy tiểu Từ bên phòng cậu đó, khen tớ hát rất hay.”
“…”
Phòng của Đàm Ngọc Chiếu chỉ có một tiểu Từ, trong óc hắn nháy mắt hiện lên hình ảnh của tiểu Từ hai ngày trước ở phòng ghi âm, chửi cho boy band sắp debut đến tối tăm mặt mũi.
“Thu bừa mấy tiếng mèo kêu còn hay hơn album mấy người” trước mặt của thần tượng trẻ tuổi của giới trẻ, mặt không thay đổi nói: ” Tốt nhất là không hát nữa, giảm tám mươi phần trăm lương, công ty sẽ mời người hiệu chỉnh âm thanh tốt một chút.”
Lúc đó, Đàm Ngọc Chiếu đứng ở ngoài nghe âm thanh lạnh như băng của Từ Hiệu Diên, cũng cảm thấy người trẻ tuổi này quá mức khắt khe, nhưng cuối cùng khi nhận được thành phẩm hắn rất hài lòng, lại cảm thấy người trẻ tuổi này rất có phong độ của mình ngày trước.
Nhân tài như thế, sao lại mù âm được?
Hay là cậu ta đang nịnh hót tiểu Quý nhỉ?
Đàm Ngọc Chiếu phủ định giả thuyết thứ hai, hắn tự nhận mình có mắt nhìn người, Từ Hiệu Diên không phải loại người như vậy.
“Dương quản lý quay lại rồi!” Có người kêu lên : ” Dương ca hôm nay có hát không? Đến hát một bài, hát một bài!”
Dương Xuyên xua tay: ” Xem đi, tôi không biết hát, mọi người cứ hát đi.” Khác xa với Quý Vọng.
Từ Diệu Hiên đi theo sau anh, nhìn có vẻ như hai người vừa đi chung với nhau, Đàm Ngọc Chiếu không vui lắm, hắn trừng Từ Diệu Hiên vẫy vẫy tay, suy nghĩ bày trò đùa dai nào đó trả thù một chút, ai biết động tác này bị Dương Xuyên thấy được, anh chỉ chỉ mình hỏi: ” Gọi tớ hả?”
Đàm Ngọc Chiếu không quen từ chối anh, không thể làm gì khác hơn là gật đầu, còn nói thêm : ” Cả tiểu Từ nữa.”
Tiểu Từ đang cúi đầu nghịch điện thoại bị Dương Xuyên kéo đến, ngồi xuống cạnh người có quyền lực nhất trong phòng.
“Chào Quý tổng.” Hai người chào hỏi lẫn nhau, Từ Diệu Hiên nói thêm một câu: ” Chào tổng giám Đàm”
“Cứ tự nhiên.” Đàm Ngọc Chiếu hòa ái dễ gần rót bia cho hai người.
Ngược lại Quý Vọng “Ừ” một tiếng, im lặng ít lời, chỉ cúi đầu, mắt nhìn chằm chằm sàn nhà.
Đàm Ngọc Chiếu nghĩ thầm, cái tên vừa mới hát đến thảm thiết mà giờ lại biết thẹn thùng sao? Còn giả vờ cho có phong thái?
Hắn ho khan một tiếng, mở miệng: ” Tiểu Từ này, vừa nãy có có nghe Quý tổng hát không?
Từ Hiệu Diên lập tức ngồi nghiêm chỉnh, gật đầu: ” Tôi có nghe.”
Trong căn phòng sáng mờ với những chiếc đèn nháy lấp lóa, Dương Xuyên hoa cả mắt, dường như còn nhìn thấy mặt Quý tổng hơi hồng hồng nữa.
“Từ góc nhìn của người chuyên nghiệp, cậu cảm thấy thế nào?”
Thân thể Quý Vọng căng lên, tim đập nhanh hơn, tai cũng cảm thấy nóng.
“Tôi cảm thấy được…” Từ Hiệu Diên dừng lại như mấy MC trong chương trình giải trí dừng lại đúng lúc cao trào để quảng cáo, Quý Vọng không lộ biểu cảm gì, hơi ngả người về trước một chút, nghe được anh nói: ” Hát rất hay, nếu như xuất hành album đảm bảo doanh thu rất lớn.”
….
Trong bóng tối, Dương Xuyên và Đàm Ngọc Chiếu đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng trợn mắt lên, giống như vừa nghe được một tin tức rất kinh dị.
Quý Vọng ngồi thẳng lưng, hơi đắc ý một chút. Anh đụng vào Đàm Ngọc Chiếu, quyết đánh trả một đòn:
“Lão Đàm này, lần trước cậu nói ai là người có công trạng cao nhất bên phòng cậu nhỉ?”
“… Tiểu Từ”
“Chính là vị tiểu Từ này sao?”
“Phòng của tớ chỉ có một tiểu Từ.”
“Ồ——.” Quý Vọng kéo âm ra thật dài : ” Vậy chứng tỏ tớ hát cũng khá đó.”
Đàm Ngọc Chiếu chẳng còn cách nào khác, đành trái lương tâm mà gật đầu, hắn quay sang nhìn Từ Hiệu Diên, cứ nghĩ tên nhóc này lúc nói láo sẽ đỏ mặt, nhưng mà hoàn toàn không! Mặt Từ Hiệu Diên đầy sùng bái nhìn Quý Vọng, khóe miệng cong lên.
Chuyện gì xảy ra?
Tâm lý Đàm Ngọc Chiếu dâng lên cảm giác kỳ quái, hắn nhìn sang Dương Xuyên, người sau biểu tình cũng rất phức tạp.
Lúc nào, Quý Vọng đắc ý vênh váo nói với tiểu Từ nịnh nọt:
“Nhân dịp hôm nay, tôi với cậu hát chung một bài đi.”
Khóe miệng Đàm Ngọc Chiếu giật giật, nhìn có chút hả hê. Tiểu Từ trẻ tuổi ơi, đây chính là hậu quả của việc mù quáng nịnh nọt đó!
“Tôi, tôi sao?” Từ Hiệu Diên căng thẳng, cả người cứng đờ, lắp bắp: “Vậy vậy vậy vậy vậy hát cùng nhau.”
Mọi nhân viên ngồi ở đây chẳng ai muốn nghe Quý tổng hát, nhưng lại rất háo hức mong chờ Từ Hiệu Diên – người chưa từng đi hát với tập thể bao giờ, vì thế mọi người tích cực chọn bài, cuối cùng chọn “Thiên lý chi ngoại.”
Quý Vọng luôn muốn ca hát, nên anh hát phần của Châu Kiệt Luân, Từ Hiệu Diên hát phần của Phí Ngọc Thanh.
Âm nhạc vừa bắt đầu, tất cả mọi người đều ồn ào, Quý Vọng vừa cất tiếng, ồn ào bớt đi một nửa, mọi người nín thở ngưng thần chờ Từ Hiệu Diên đến cứu vớt đại cục.
“Ta tiễn em đi ~ thiên lý chi ngoại~”
Tất cả mọi người nhanh chóng bịt miệng, sợ mình phì cười ra tiếng.
Quá khó nghe, trình độ khó nghe của hai người khó mà phân cao thấp.
Đàm Ngọc Chiếu thừa dịp không ai để ý ngồi vào bên cạnh Dương Xuyên, bĩu môi nói: ” Thật khó nghe.”
Duyên Xuyên hơi sốt sắng, ngón tay bấu trên ghế sa lông, phụ họa nói: ” Đúng vậy.”
Một câu cuối cùng kết thúc, tất cả mọi người đều thở ra, giống như thở phào nhẹ nhõm, Quý Vọng không hài lòng nói: “Phải vỗ tay chứ.”
Vì quyền thế của hắn, mọi người đều vỗ tay một tràng.
Quý Vọng tạm chấp nhận gật đầu, nhưng vẫn có chút bất mãn, hắn nói với Từ Hiệu Diên: ” Cậu hát không hay, tôi đều bị cậu lấn át cả.”
Từ Hiệu Diên đỏ cả mặt, nhanh chóng xin lỗi: ” Xin lỗi, xin lỗi.” Sau đó ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lánh nói: ” Nhưng Quý tổng, ngài hát thật hay, rất giỏi.”
Quý Vọng nhìn hắn chằm chằm một hồi, đột nghiêng nghiêng đầu đi, nhấc ly bia không biết ai rót để trên bàn, uống một hơn cạn sạch, mặc dù ngược sáng, bằng thị lực có thể so với phi công,Từ Hiệu Diên vẫn có thể nhìn thấy vành tai và cổ đỏ lên của anh, và hắn chẳng hiểu sao mặt mình còn đỏ hơn nữa, giống như đang cháy vậy.
Thật là đẹp… trái tim Từ Hiệu Diên nhảy lên ầm ầm, giống như bên trong đang nhốt một con bồ câu nhỏ đang vui vẻ, Quý tổng thật hoàn mỹ.
Nhạc đệm hết, tất cả mọi người cật lực khiến cho hai tên kia không cầm được micro, Dương Xuyên và Đàm Ngọc Chiếu là hai người chịu trách nhiệm lớn nhất, bọn họ dùng phương phát chuốc rượu.
“Thêm một chén! Thêm một chén!”
Tửu lượng của Quý Vọng khá tốt, chính anh cũng ồn ào: ” Đến đến! Tớ uống ba chén cậu uống một chén! Xem ai say trước!”
Chức năng gan của anh khá mạnh, dùng phương pháp uống tự hại mình như vậy cũng không vấn đề gì, đến lúc tan cuộc, Dương Xuyên đỡ lấy Đàm Ngọc Chiếu đang lảo đảo, thần sắc mỏi mệt dặn tất cả mọi người: ” Đã muộn rồi, mọi người chú ý an toàn, tiền taxi ngày mai công ty sẽ chi trả.”
Nam nam nữ nữ đang chìm trong vui vẻ lập tức hoan hô.
Đàm Ngọc Chiếu say đến nhũn ra cũng hoan hô “Yeah, yeah, yean!” hô xong liền dính chặt vào người Dương Xuyên, Dương Xuyên đẩy hắn ra nhưng cũng không dám đẩy mạnh, sắc mặt càng âm u.
Tại sao lại như vậy?
Anh chỉ là quản lý chi nhánh thôi, sao phải chịu nhiều trách nhiệm như vậy chứ?
“Có ai biết nhà tiểu Từ ở đâu không?” Dương Xuyên cao giọng hỏi.
Các nhân viên nhìn nhau, đều lắc đầu.
Ngày thường, các phòng ban chỉ trao đổi công việc với Từ Hiệu Diên , cậu ta là người có thành tích cao nhất, lại được các chị em công ty công nhận là nam thần lạnh lùng, tất cả mọi người đều cảm thấy “tiên nhân” như vậy buổi tối sẽ về tiên cung chứ làm sao có phòng ở trên trái đất được.
Quý Vọng ra tay giải vây, cả đoàn chỉ còn mỗi anh là có sức sống : “Giao cho tôi đi” anh nói “Để tôi đưa tiểu Từ về.”
“Cậu đừng có làm gì phạm pháp đây.” Dương Xuyên đã đi theo Quý Vọng nhiều năm, nói chuyện không phân cấp bậc : ” Tiểu Từ mới hai mươi bốn tuổi thôi.”
“Hai mươi bốn tuổi là thành niên rồi.” Quý Vọng đỏ mặt: ” Không đúng, cậu cho tớ là người như thế nào chứ.”
Ánh mắt Dương Xuyên quái dị xẹt qua người anh, không nói tiếp.
Quý Vọng thở phì phò gọi điện cho tài xế, trước khi lên xe còn âm trầm nói: ” Dương tử, lão Đàm giao cho cậu!”
Nghe thấy tên mình, Đàm Ngọc Chiếu như xác chết vùng dậy trong lòng Dương Xuyên, người sau bị hắn đụng vào cằm thiếu chút nữa là cắn vào lưỡi, anh còn chưa kịp tức giận, Đàm Ngọc Chiếu đã ọe ọe hai tiếng, không khách khí mà nôn lên người Dương Xuyên.
“Ọe….”
Dương Xuyên trợn to hai mắt, đứng yên tại chỗ, trong không khí chỉ còn khí thải của chiếc Cadillac nhà Quý Vọng.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Đã lâu không viết đoản văn, suy nghĩ thật nhiều nên viết.
chấm
chấm