

Hồn ta chờ người,
Tình mãi vẫn còn
Liệu người còn nhớ
Hay đã quên tôi
Trong thời gian tôi ở bên anh, là quãng thời gian tôi hạnh phúc nhất trong đời con gái của mình, tình yêu lẫn tuổi trẻ ấy điều dành cho anh tất cả, cả tâm hồn lẫn thể xác của tôi. Nhưng dẫu sao thứ tình cảm ấy cũng chỉ là đơn phương của một người dành cho anh. Anh, tôi biết mọi thứ đã quá trễ để nói, nhưng dẫu sao thà nói chỉ để ra đi không còn vương vấn ở kiếp này, phải không anh?
Anh, là một người đàn ông chính trực, nghĩa tình và thẳng thắn, có má đồng tiền và đôi mắt sâu thẳm như đại dương, giọng nói trầm nhưng sáng và chính vì điều ấy tôi đã thầm yêu anh trong lần đầu tiên tôi gặp anh, và dường như trái tim tôi đã hướng mãi về con người anh, cả hình bóng lẫn in đậm trên vách tường ấy đôi khi đã làm tôi xao xuyến, nhớ nhung và đau khổ. Nhưng dẫu sao cuộc đời vẫn thích trêu chọc con người, tôi và anh cũng chỉ là hai anh em họ gần, đôi khi chính vì cái lý trí và tình cảm của trái tim nhiều lúc xung đột nhau khiến cho tôi sống nhưng cũng như đã chết. Nhưng câu chuyện oan nghiệt này chưa hẳn đã dừng lại ở đó.
Anh. Chỉ đơn giản là người anh họ mới gặp.
Anh. Chỉ đơn giản là tình cảm người anh dành cho em gái.
Anh. Chỉ đơn giản là tình cảm tôi dành cho anh không phải là tình cảm anh em.
Có những lúc tôi chợt nhói đau đến xé tận tâm can khi anh chạy xe đạp chở người con gái anh thương, không ai khác chinh là cô bạn gái thân thiết của tôi. Tôi đã cố gắng để mình không khóc khi viết trên dòng nhật ký này, chỉ để giải tỏa nỗi đau đang cáu xé lòng mình, nhưng cuối cùng tôi chẳng thể nguôi ngoai nỗi đau ấy mà căng thêm đau hơn, nước mắt tuông trào trên những trang giấy ấy.
Ngày nghe tin anh đi lấy vợ là ngày tôi chết điếm, ngày anh đưa đón dâu là ngày tôi lặng xuống giữa dông dông, êm ái và lạnh lẽo cũng như sâu thẳm, âm u. Dòng người đổ xô, đi tìm trong ngày cưới của anh, hình như người ta dự tiệc của anh chẳng mấy vui vẻ, tôi biết, chỉ còn có cách ở sâu thẳm dòng sông chỉ để quên đi nỗi đau, và tình cảm dành cho anh, ở nơi đây tôi có thể được yên tĩnh, nhìn bầu trời vào đêm ánh trăng trong dòng nước đôi khi cũng rói dạng vào dưới, làm rõ những hồn ma dưới đáy sông. Tôi biết được, không chỉ riêng tôi, còn những hồn ma khác cũng như tôi đã chết đuối dưới đây không thể tìm xác và cũng như không thể siêu thoát được. Những câu chuyện của đời họ, đã phần nào khiến tôi nguôi ngoai nỗi đau của mình.
Đôi khi tôi tự hỏi số phận của mình, của những gì mà thời gian còn sống đã đem lại cho tôi ra sao. Khi đám cưới anh đến, là ngày chẳng mời tôi, khi anh quen người bạn thân của tôi, tôi đã chẳng biết cũng như chẳng tin những lời xì xào mà chàng trai theo đuổi tôi thốt ra vì tôi nghĩ những lời ấy chỉ là hạ gục người tôi yêu. Hai người đã quen nhau trong sự lén lút, đến nỗi tôi chẳng biết gì và cứ luôn tin tưởng nó, luôn thao thao bất tuyệt về anh, luôn nghĩ rằng nó là người bạn thân duy nhất, nên dành tất cả mọi sự tin tưởng dành cho nó, ấy vậy nó và anh chẳng hé môi nửa lời về nhau, về cả sự quen nhau lén lút ấy, tôi đã thất vọng tràn trề đến nỗi tôi tưởng chừng mình đã thật sự không thể nào chịu đựng nổi nữa.Tôi đã được gì khi yêu anh nhỉ? Tôi đã dành trọn vẹn cả niềm tin, tình yêu và tâm can của mình cho anh tất cả mà chẳng thể đòi hỏi anh dành cho tôi lại cả, nhưng cuối cùng tôi chỉ nhận được sự phản bội niềm tin, tôi đã nghi tôi không muốn gì cả, chỉ muốn bản thân mình có một niềm tin, một sự hi vọng hay ít ra có thể bám víu một lý do gì đó để viện cớ anh không yêu tôi, chỉ có vậy. Nhưng thật tình, tôi đã chết và làm hồn ma dưới đáy sông, tôi đã luôn hận thù, và thất vọng anh với nó, chỉ vì anh không muốn tổn thương, nhưng anh à, tôi biết được việc ấy, tôi trở thành một đứa ngu ngơ, trở thành một thứ đồ chơi giữa hai người.
Đôi khi tôi khóc nức nở vê bức thư trao cho anh nhưng chẳng mấy hồi đáp, nó chỉ an ủi rằng anh thật sự chưa muốn yêu hoặc có thể vì chuyện giữa họ hàng gần mà anh đã không muốn hồi đáp, nó chỉ khuyên bảo nên cố duy trì rồi sẽ có một ngày nào đó anh sẽ cảm động. Nhưng cho tới bây giờ, tôi đã thật sự buồn cười vì bản thân ngây ngô chẳng biết tích sự gì ngoài bản thân mình ra, những ngày tháng tôi luôn cố theo đuổi anh, cố gắng nhìn anh và tâm sự với nó bằng những tôi có trong đáy lòng, là những thứ đã ám ảnh tôi, đã khiến tôi cảm thấy xấu hổ về bản thân mình, tự khinh bỉ và trách móc mình là kẻ ngu.
Trong dòng nước lúc này, tôi biết rằng mình chẳng thể nào hận anh và nó, điều ấy cũng chỉ khiến cho tôi càng thêm đau đớn hơn.Tôi mảy may lang thang dưới dông dưới đôi khi cũng khiến tôi nguôi ngoai nỗi đau. Giữa những ngày tháng anh và nó đi qua bến phà qua lại dưới sông. Tôi nhận ra hai người trông thật hạnh phúc. Tôi bỗng nghĩ mình thật ngu ngơ khi đã yêu anh, đáng lẽ tình yêu dành cho anh không phải chỉ để chiếm hữu anh là tôi có thể được hạnh phúc, mà khi trông thấy anh mỉm cười bên người con gái anh yêu, đó mới là niềm hạnh phúc lớn lao.
Hình như cơn giông đến thì phải, dưới dòng nước tung đẩy vào nhau càng lúc mạnh mẽ, tôi nhìn thấy anh và nó trên chuyến phà nhỏ đang bị những dòng nước vồ dập. Thé rồi chiếc phà đã lật, anh và nó cùng những con người khác bị rơi vào dòng nước dữ, cơn giông càng lúc càng dữ dội hơn. Tôi biết, hôm nay là ngày vợ anh sắp sinh ra đứa con đầu lòng, anh và người vợ anh trong dòng nước, tôi có thể nhìn rõ trên khuôn mặt của anh, và cả vợ anh. Bỗng tôi hiện ra tà niệm rằng tôi có thể ấn chìm vợ anh xuống dưới đáy sông, cả đứa con trai đầu lòng của anh, là có thể trả thù cho riêng nỗi đau mà anh lẫn nó đã gây ra cho tôi, nhưng đứa bé đã được sinh ra kịp thời trong dông nước khi tà niềm đó hiện ra. Khuôn mặt của đứa trẻ giống anh như đúc đã làm tôi xao xuyến và rủ lòng thương, những cảm giác yêu thương và hận thù của xa xưa đã biến mất, thay vào là tình cảm của người mẹ đã chiếm hữu lấy tôi. Giờ đây tôi đã hiểu được tình cảm của người làm mẹ khi trông thấy mặt thằng bé. Tôi không thể phá vỡ gia đình của anh nên tôi đã quyết định rằng mình phải cứu anh, nó và cả đứa bé nữa.
Khi trông thấy gia đình của anh đã bình yên vô sự trong ngày hôm sau, đứa trẻ nằm trong vòng tay anh, với niềm hạnh phúc vô bờ khi sự nguy hiểm đã qua. Trông anh tươi cười thật hạnh phúc cùng với người vợ của anh. Bỗng lòng tôi đã chẳng thể buồn phiền, lẫn cả việc khi nhìn thấy anh lòng quạnh đau đã không còn, năm tháng trôi qua đi, tôi có thể nhìn thấy anh khi chuyến phà đi lại, thành viên gia đình anh lại có thêm hai đứa trẻ nữa cũng như trên khuôn mặt của anh thêm nét ưu phiền và khắc khổ hơn so năm xưa tôi lần đầu tiên thấy anh. Ba đứa nhóc của anh, càng lúc lớn lên, và anh cũng như người vợ càng lúc già đi. Với riêng tôi, nhan sắc tôi vẫn như ngày đầu tiên tôi nhảy xuống sông tự vẫn, chẳng có gì thay đổi ngoại trừ việc nhà nước bắt đầu xây dựng cầu bắt qua sông, kéo chiếc phà năm nào lên bờ sông. Tôi đã chẳng còn gì để hối tiếc nữa.
Giờ đây tôi cũng không biết trôi qua bao nhiêu năm tháng đã trôi qua, dưới đáy dòng sông u tối đã phần nào đó làm lòng tôi đã hiu quạnh, lạnh nhạt cho mối tình. Giây phút này, có những đóa hoa sen được cắm vào gọn nến lung linh trôi theo dòng sông vô định, tiếng vang vội của những con người tụng kinh, của những đứa trẻ trên con đường đang nô đùa và cả tiếng những người mẹ đang la những đứa trẻ nghịch ngợm, đột nhiên có ai đó kêu tên tôi, thì ra, thì ra là mẹ tôi ở trên bến đò đang vứt những đồng tiền giả, đồ cúng và nước mắt trên hàng mi của bà rơi lệ, bà đã già hơn xưa, khắc khổ và sự đau đớn của bà hiện diện trên khuôn mặt. Bà nắm trên thanh cây nhìn dưới dòng sông, thì thầm kêu tên tôi, trời ơi! Mẹ tôi đã già rồi sao? Đã bao nhiêu năm rồi? Mẹ ơi! Tôi đã khóc, thật sự cõi lòng đã không còn vì người tôi yêu, nhưng giờ đây tôi nhận ra rằng mình vì tình mà mang tội bất hiếu sao? Cõi lòng tôi nhớ đến bố tôi, mẹ và cả thằng út nữa. Tôi gào gọi mẹ trong sự tuyệt vọng, bà đã nghe được và gọi tên tôi trong sự nghẹt ngào, nhưng dẫu có gọi đến mấy cũng không thể gặp nhau vì âm dương cách biệt. Đêm tối, tôi hiện hồn về sau bao nhiêu năm chết dưới dòng sông. Bố mẹ tôi nay đã già, người liệt giường, người trông ngắm ra ngoài chỉ để chờ đứa con gái về. Đứa em của tôi nay đã có ba đứa con nhỏ, chúng đã lớn hẳn đi. Căn nhà tôi sau bao năm vẫn vậy, căn phòng của tôi vẫn giữ nguyên trạng thái trước khi tôi chết. Cơn gió thổi về vu vi trong sự im lặng của màn đêm. Phải chi bây giờ tôi có thể uống nước của Mạnh Bà để quên đi nữa nỗi phiền muộn và nỗi đau của mình đã gây ra, tội nào còn lớn hơn tội bất hiếu? Tiếc rằng nước Mạnh Bà chỉ để cho những linh hồn chuẩn bị đầu thai sang kiếp khác.
Tôi hiện ra trong giấc mộng của hai người, khóc lóc và xin bố, mẹ hãy tha thứ cho đứa con bất hiếu này. Rồi xin hãy vớt hài cốt của tôi ở giữa dòng nước gần bến đò, ở đó sâu thẳm, năm xưa tôi đã chèo thuyền ra và tự cột mình vào tản đá quanh người. Bây giờ thân xác tôi chẳng còn gì ngoài bộ cốt trắng dã và những da thịt điều bị lũ cá, đỉa ăn theo thời gian.
Sau khi tôi báo mộng cho bố mẹ, chợt tỉnh dậy và khóc lóc cho tôi nén nhan ấm lòng. Tôi biết, sau đợt này tôi sẽ đầu thai, ngoài chẳng còn điều gì vương vấn, lúc này tôi chợt nhận ra, mình còn một điều, là gặp anh trong giấc mộng. Tôi đến nhà anh – bây giờ căn nhà lá năm xưa đã không còn, thay vào là biệt thự hoàng tráng, tôi hiểu rằng anh đã thành danh trong cuộc sống. Tôi báo mộng cho anh, cáo biệt anh và gửi lời chúng ta đã xong ân nợ, nhưng xin anh hãy chăm sóc cho bố mẹ tôi và chiếu cố thằng út như năm xưa tôi đã từng cứu đứa con đầu lòng của anh dưới dòng sông khi chuyến phà bị lật. Từ nay xin cáo biệt.
Sáng hôm đó, bố mẹ tôi mời thầy đồng cũng như trai tráng vớt hài cốt của tôi. Người xung quanh túm lại nhìn xác tôi được vớt lên, tôi nhìn thấy anh trên bờ sông, khi trông thấy xác tôi, anh đã khóc nức nở, anh kêu tên tôi, trên thân xác ấy là tàng đá năm đó anh đã tặng cho tôi trong dự sinh nhật, cũng như một ngôi nhà nho nhỏ trong bãi nhà hoang.
Trong căn nhà làm lễ cầu siêu đầy đủ, anh đã quỳ trước quan tài mấy tiếng đồng hồ, khóc nức nở như người chết đi sống lại. Tôi đã chẳng còn vướng bận điều gì, giữa anh và tôi đã xong ân nợ. Quan tài của tôi được đưa ra nghĩa trang và được hạ quan tôi cảm thấy thanh thản hơn, ở phía sau lưng, tôi thấy hai vị Hắc Bạch Vô Thường hiện diện ra đang chờ đợi tôi. Có thể, họ tới đây để đón hồn tôi về dưới âm phủ đầu thai sang kiếp khác.
Khi tôi lại gần hai vị, tôi nghe thấy tiếng khóc của anh khi người ta đã dùng cát lấp đầy quan tài của tôi. Và vợ anh, cũng là người bạn thân nhất của tôi năm đó cũng quỳ khóc nức nở, kêu gào xin lỗi tôi, tha thứ cho họ, mà bấy lâu nay họ đã sống dằng vặt.
Có phải chăng anh và nó cảm thấy hối hận giấu tôi khi hai người quen nhau?
Không, giờ đây tôi chẳng oán trách hai người, nếu trách là trách tôi năm đó đã không nhận ra giữa mối tình của hai người. Tôi thâm cầu mong anh và nó thật sự hạnh phúc.
Gia đình tôi khóc trong hạ quan. Và tôi biết rằng là lúc bố mẹ tôi thanh thản hơn khi tìm thấy hài cốt sau bao nhiêu vô vọng tìm con giữa bờ sông năm nào.
Và trước mặt tôi là ánh sáng của thế giới dành cho những linh hồn đầu thai.
Đề xuất bài viết cho bạn
Thích
0%
Cám ơn
0%
Đánh giá cao
0%
Phấn Chấn
0%
Tức Giận
0%
Tức muốn bắn
0%
Buồn
0%
Khóc
0%
Ngầu
0%
Quỷ Dữ
0%
Nhảm nhí
0%
Không đồng ý
0%
Comments