
Giấc mơ làm Blogger, nghe thì oai đấy, chứ thật ra cái này là bản thân mình làm Blogger tự phong – đặc biệt là có sự ảo tưởng luôn luôn ám ảnh bản thân mình buộc phải “Trở thành Blogger” – thì chẳng biết làm gì cái gì … thật ra, nói cho đúng không ảo tưởng thiên vị này nọ về bản thân, thì trong đời sống của mình, chỉ là một gã công tử trong gia đình có ăn có của là chính, chưa bao giờ đi buông trải trong xã hội, tự kiếm tiền để nuôi bản thân, cho đến việc bản thân sống trong nhung lụa thì chả bao giờ đụng độ những khó khăn và kiếm ăn trong xã hội. Nên làm cái gì cũng mau chán, cũng tùy hứng đến mức bố mẹ mình phải phiền hà, chưa bao giờ trở theo đuổi tới cùng một thứ gì đó (đến cả chơi game mà còn chưa bao giờ phá đảo bất cứ game gì cho tới cùng thì các bạn cũng đủ hiểu rồi đấy).
Ý tưởng trở thành Blogger hay tạm gọi là “Giấc mơ làm Blogger” chưa bao giờ được hình thành cho đến khi bản thân nhận được những bài học xứng đáng thì lúc này mới ý tưởng mới nảy nở, giữ cho tới bây giờ, nhưng thú thực là mục đích và phát triển ra sao thì mình lại … không rõ, không biết, cứ kiểu “nước đến chân thì nhảy” hay là “tới đâu hay tới đó” là chính. Vấn đề làm Blogger nói miệng suông thì dễ chứ thật ra để bản thân trở thành Blogger là việc khó, do đó ý tưởng làm Blogger hay giấc mơ làm Blogger chỉ là khái niệm của kẻ vừa bước vào lĩnh vực này.
Mục lục
Nảy mầm ý tưởng
Mấy năm trước mình có ý định mở một trang web riêng cho bản thân, lấy cảm hứng từ việc ông anh Tiểu Vũ làm trang web DTV-eBook chia sẻ ebook cho mọi người, lúc đó là năm 2014 hay đầu năm 2015 gì đấy, thấy thích, vừa vui và có cái gì đó cho bản thân mình, thế là mình mở trang web Thư Quán Đam Mỹ khi Vnsharing bị đánh sập và chính thức đóng cửa, thú thực là mình không có tiền, không có kinh nghiệm, và đặc biệt là không có ý tưởng về nội dung cho web, thế là thất bại – đồng thời cũng cho mình một mớ bài học, sau đó đành phải mở blog trên WordPress.com làm mấy cái vớ vẩn như dịch truyện và Review Truyện và Phim – về sau khi mở Thị Trấn Buồn Tênh, mình mới nảy sinh chuyên mục Review nhưng lúc mở mình cũng chẳng chú ý tới chuyên mục này, chỉ toàn đẩy đưa cho nhóm làm thôi, sau này (hiện tại) mới chính thức lấy chuyên mục này làm trọng tâm cho trang web.
Đầu năm 2019 Vương Gia rủ rê mình làm website, chủ yếu về edit/dịch truyện, có đội nhóm riêng đành hoàng, thời điểm đó mình có ý định mở hẳn một trang web, chứ WordPress.com tù túng quá, chịu không nổi có lời mời là mình triển ngay và luôn vào lúc đó, vì có kinh nghiệm sau lần thất bại trước đây và ý tưởng phát triển nội dung thì có Vương Gia cùng đội nhóm làm rồi, nên cũng không đụng tay đụng chân, hoặc bối rối như trước đây nữa nên coi như là vừa đủ “Thiên thời, địa lợi, nhân hòa”, nhưng điều đó cũng không diễn ra được bao lâu thì cả nhóm tan rã, mình lại bỏ hoang trang web một lần nữa, nhưng vẫn giữ, và về sau muốn tiếp tục phát triển website nên mình sử dụng trang web Thị Trấn Buồn Tênh một lần nữa để làm, nhưng lần này chủ yếu là đăng bài Review chứ không hề có ý định phát triển toàn diện như bây giờ. Vương Gia một lần nữa lại quay lại và phát triển cùng nội dung cùng với mình, nhưng không còn đội nhóm gì cả, tự tay chính Vương Gia bỏ tiền ra mua nội dung, trước đó là làm phi lợi nhuận nhưng cũng chẳng được bao nhiêu nội dung, lúc này mình vẫn còn giữ liên lạc với một thành cũ, chủ yếu là nói chuyện với nhau thôi, không ngờ sau này trang web của mình bị phốt vì “ăn tiền” quảng cáo của Adsense (trong khi đó mấy cái website kia thì đầy quảng cáo thì không bị sao, sau này mình mới biết bị chơi nên chỉ biết dùng nụ cười để an ủi bản thân thôi) nhưng mình không hề biết, mình tình cờ phát hiện comment của người đó tag một người bạn vào bài viết phốt website của mình. Mình lập tức hỏi người đó, người đó bảo không biết gì (thật ra đây là lời nói dối trắng trợn, nếu không biết thì chẳng comment trên bài viết đó), mình cảm thấy nghi ngờ về tình bạn của hai người, chỉ mười ngày sau người đó yêu cầu mình xoá nội dung mà người đó đăng, mình mới vỡ lẽ ra là mình tin tưởng nhầm người, vì người này mà mình với Vương Gia bất hoà từ đó cho tới nay không thể hàn gắn lại với nhau, nó giống như một phản bội về niềm tin lẫn cả việc đây là chơi xấu sau lưng, và đặc biệt là mình ảo tưởng tình bạn cả hai nên điều này làm mình sốc, những gì người này làm cho mình chỉ là lấy lòng, chỉ là thứ giả tạo trắng trợn.
Mặc dù bị phốt,bị phản bội và tình bạn của mình và Vương Gia không thể hàn gắn, nhưng vẫn giữ trang web, nhưng tình cảm dành cho nó cũng bắt đầu lụi tàn, cho đến khi cuối năm 2022 chuyến đi du lịch trên Đà Lạt xảy ra chuyện mà mình vĩnh viễn không thể quên, rồi cho đến khi cửa hàng mình đóng cửa do không đủ nhân lực làm, khiến cho mình nảy sinh ra cảm giác quay lại trang web Thị Trấn Buồn Tênh và muốn làm một Blogger chuyên về Review, Viết Truyện và Viết Blog, The Sims Building House.
Nói chung đây không phải tùy hứng như trước nữa, mình suy nghĩ khá lâu về nó, như thể để xem bản thân có thật sự muốn như thế không, cuối cùng thì ra quyết định sự việc này, dù chẳng có lợi ích nào trong việc làm một Blogger, hay cho đến mất khá nhiều thời gian cho trang web chỉ vì viết nội dung cho nó, mình không biết tại sao phải làm một Blogger, nhưng có thể giải thích cho việc này là trong tiềm thức bấy lâu nay mình vẫn có giấc mơ làm một Blogger và không ý thức được việc đó. Thế nhưng mình phớt lờ nó, cho tới khi nhận ra những bài học đắt giá, hiểu về bản thân không thuộc về quy tắc và sự lựa chọn ngành nghề mà mình muốn theo, thì ý tưởng về Blogger mới hình thành từ đây.
Chuyên môn của blogger
Blogger rất giống Nhà Văn ở chỗ là viết lách, đọc sách và cần ý tưởng để tạo ra một tiểu thuyết/bài viết chất lượng, cũng là nghề bạc bẽo khi chúng ta không có kinh nghiệm/chuyên môn, may mắn xảy ra. Một blogger hay một trang blog có giá trị điều mang trong mình một chuyên môn nhất định nào đó, hay một sự trải nghiệm đời sống tinh thần của bất kỳ người nào – và nó mang giá trị vô cùng lớn cho mọi người, dẫn đến một hiện tượng thu hút lượng đông đảo người đọc, lượng quảng cáo cho blogger đó – nếu như không có thì chẳng khác nào trang web mang tin tức bình thường, copy paste, web nào cũng như web nào, đặc biệt trong mớ hỗn độn của mạng lưới toàn cầu, nó chỉ là một chiếc nấm rơm mọc lên rồi lụi tàn, hay chỉ là một sở thích cá nhân của một người nào đó mở ra để trang trí là chính.
Chính vì thế, mình lựa chọn hướng đi cho website Thị Trấn Buồn Tênh, khác biệt so với đại đa số website hiện nay, là vừa đọc truyện, vừa là nơi Review, cũng là nơi “Đền Thờ” Tinh Thần và thể hiện tâm trí của bản thân, dĩ nhiên, mình chẳng có chuyên môn nào, thậm chí học thức cũng không cao, bạn của mình từng nói rằng, mình thiếu kinh nghiệm kỹ năng sống và không có sự trải đời nên trở thành một blogger cực kỳ khó. Nhưng giấc mộng làm blogger vẫn thao thức còn đó, cháy bỏng trong tâm trí và tiềm thức, nếu không làm thì làm cái gì để thay thế điều đó bây giờ? Nếu như làm, thì chuyên môn của mình là gì?
Câu hỏi đó thứ diễn ra mãi cho tới tận sau này, các diễn biến trong cuộc sống xảy ra liên tục, website Thị Trấn Buồn Tênh không còn cập nhật gì, câu hỏi vẫn còn đó, cho một ngày khác, mình nhận ra cứ vừa làm vừa rèn luyện cũng như học hỏi, bởi ý tưởng và thao thức giấc mộng ấy mạnh mẽ đến mức không bao giờ dập tắt được, cho nên mình không mong gì hơn rằng bản thân có thể học hỏi và rèn luyện, hướng tới một ngày kia, có thể nhìn lại thành quả của bản thân để không hối tiếc.
Blogger không chỉ là viết, còn là quyển nhật ký
Không những là viết những trải nghiệm từng có, blog là quyển nhật ký của mình, vốn dĩ mình chỉ viết nhật ký trong một quyển sách, chỉ có riêng mình đọc và cảm nhận, nhưng về sau, mình hay viết trên facebook về những cảm xúc thăng trầm xảy ra liên tục, suy nghĩ quá nhiều, áp lực công việc. Nhưng facebook chỉ là nơi kết nối với mọi người, không phải là nơi giải toả, nên mình chuyển hướng sang viết blog, nhưng vấn đề ở chỗ là ý tưởng cho từng đề tài phải khác, không trùng lặp các bài viết trước, mình nhận ra có vấn đề gì đó khác biệt so với facebook là facebook ta thoải mái ăn nói sằn bậy, không suy nghĩ, vậy tại sao viết blog ta phải làm vậy? Vậy tại sao không dùng năng lượng tiêu cực thành một bài viết, và bài viết đó phải là cái gì đó mới mẻ, có dàn ý, chủ đề, và ta chỉ cần viết những suy nghĩ đó vào, như thể dùng một cái bình sứ và niệm chú nó vào bên trong, dùng bùa dán vào cái miệng, rồi năng lượng tiêu cực (bất cứ vấn đề gì gây cho ta năng lượng tiêu cực) vĩnh viễn bị niêm phong vào bên trong, tâm trí ta quay trở về sơ khai, không còn năng lượng tiêu cực nữa.
Viết đối với mình không chỉ là một hình thức giải toả tâm trí, mà nó giúp ích cho mình bày tỏ ý tứ đầy đủ hơn là nói, vốn bản thân mình không bao giờ giỏi ăn nói, có nói thì không bao giờ đầy đủ ý tứ mà bản thân muốn nói, do đó mình luôn thích nhắn tin, giúp cho việc cả hai người hiểu ý tứ của nhau hơn là nói. Cho nên, việc viết blog vừa là viết, vừa là quyển nhật ký, nếu như người khác viết blog là vì công việc của họ, thì đối với mình vừa là công việc, vừa là quyển nhật ký cũng vừa giải tỏa mọi thứ trong đầu ra ngoài và rèn luyện tính cách của bản thân.
Cho nên, khi bạn ghé vào blog của mình, sẽ thấy một số thứ là công việc (review), dịch truyện và viết blog (vừa là nhật ký), như một mớ tạp nham, nhưng riêng với mình thì mình cảm thấy khá là hài lòng với nó, do đó hãy thông cảm cho mình nếu bạn cảm thấy khó chịu khi bước chân vào, chỉ toàn mớ hỗn độn và không có gì có giá trị với bạn. Riêng với mình, chỉ cần có tâm huyết, tâm trí còn nghĩ nhiều, máu làm truyện vẫn còn, và thích viết blog thì cái website này vẫn còn tồn tại cho tới khi mình chết (lol).
Tóm lại
Có thể nói là Blogger là một “nhà văn” chuyên viết các bài trên mạng, nó khác ở nhà Nhà Văn ở chỗ, sáng tác truyện tạo ra một tác phẩm dài (hoặc ngắn) về câu chuyện tưởng tượng (hoặc dựa trên sự kiện có thật), đối với Blogger thì khác, họ viết về chuyên môn bất kỳ lĩnh vực nào đó, viết một loạt các series liên tục cùng đề tài, hoặc về đời sống tinh thần. Do đó, với mình mà nói, Blogger là một sự nảy mầm đang phát triển trong thâm tâm, dù đã xảy ra nhiều sự kiện không mấy vui vẻ trong không gian mạng, thì đối với mình, Blogger là giấc mơ mình muốn hướng đến, dù là không phải nghề chính thức.
Bản thân mình biết yếu kém nhiều khoản để trở thành Blogger, hoặc trên con đường này không phải là màu hồng gì, như một con đường sỏi đá và gai góc làm chảy máu chân đang bước đi, nhưng nếu không có giấc mơ thành Blogger thì suy cho cùng, mình chỉ là người suy nghĩ nhiều và nếu không thực hiện giấc mơ Blogger thì cũng chỉ là giấc mộng trong một đêm ngủ ngon thôi.
Các liên kết nội bộ
Tham gia group Thị Trấn Buồn Tênh nhé.Hướng dẫn bình luận review cho bài viết
Hướng Dẫn Tạo Bài Viết Review/Bảng Đánh Giá Cho Bài Viêt
Diễn đàn của website, rất mong mọi người tham gia và góp ý cho website nhé.
Tuyển Cộng Tác Viên
Thư Viện Ebook
Hướng dấn sửa đường dẫn chương
Hướng Dẫn Đăng Chương Mới Trong Truyện Đã Có Sẵn
Donete cho blog Thị Trấn Buồn Tênh