Dương Giang Quỷ Sai
Quyển 1: Mê cung Cổ lâu, Diêm La quỷ anh
Chương 4: Ti Mệnh Thái Cực Huyền Chân Kinh
Không thể không nói, tôi là một người đa sầu đa cảm. Nghĩ tới đây, thì đầu tiên tôi hứng phấn, sau đó rồi lại bồi hồi bất định. Chuyện này, còn chưa kết thúc, rất có thể bất cứ lúc nào tôi cũng có thể sẽ đi, nếu như lúc này tôi cùng cô dây dưa vào nhau, chẳng phải cũng sẽ hại cô? Tất nhiên tôi có thể phủi hai chân đạp một cái, buông tay rời nhân gian, nhưng còn cô thì sao?
Tôi điều không phải là một người liêm chính công minh, người khác có thể suy nghĩ cho bản thân họ. Thế nhưng đối với người thân nhất của tôi, so với tôi bọn họ quan trọng hơn, tôi tình nguyện bị khổ, cũng không muốn bọn họ vì tôi mà có một chút cảm giác thương tâm, đây là bản tính con người nhất của tôi. Tôi nghĩ trên đời này con người bình thường giống như tôi thì có rất nhiều.
Nếu như không có chuyện này xảy ra, khi thấy cô trở về, tôi sẽ mừng rõ như điên, sau đó sẽ mở rộng cánh cửa trong lòng nghên đón tình cảm của cô, nhưng bây giờ tôi lại không dám.
“Anh đứng ngây ra đó làm cái gì vậy? Mau tới giúp em.” Dương Yên giận dỗi liếc mắt tôi, bất mãn nói.
Tôi như người ở trong mông mới tỉnh, lúng túng cười, đi ra phía trước rồi bất đầu chỉnh lý lại gian phòng. Người ta có nói, nam nữ phối hợp làm việc với nhau không mệt, huống chi là lòng của hai người đang mang sự ngọt ngào, thời điểm hiện tại đang cùng cô dọn dẹp thu thập đồ đạc gian phòng cùng nhau, rồi tôi cũng quên mất tất cả chuyện phiền muộn không vui, mỗi khi ngẩng đầu lên nhìn cô, cô giống như có một sự linh cảm nào đó, bốn mắt chạm vào nhau, với ánh mắt nhìn có tình cảm rất nhiều, nhưng trong lòng hai người không nói ra.
Khi làm cho căn phòng khôi phục lại như khởi điểm lúc ban đầu, đột nhiên tôi có một chút mất mát, giống như thời gian vậy, khiếp này sẽ có lần thứ hai? Đáp án sẽ là không, con người khi còn sống khó có được một ký ức tốt đẹp bao nhiêu, mà còn tôi thì không có một tiền đồ, còn trong cuộc sống của tôi cũng cho rằng cũng có một lần tốt đẹp nhất.
Chung tôi sóng vai ngồi ở mép giường, đơn giản là không còn chỗ nào khác có thể ngồi, cho tới bây giờ, ở căn phòng này tôi đều ở một mình, cho nên ngay cả một cái ghế ngồi cũng không có.
“Anh còn nhớ rõ trước khi em ra nước ngoài, có nói với anh không?” Cô hỏi tôi, nhất thời đôi mắt của cô rất sáng sủa và đẹp, cũng rất ưa nhìn.
Tôi nói nhớ kỹ. Do dự một chút, tôi nói: “lúc đầu chúng ta đều còn trẻ, những lời này rất có thể được cho là câu nói đùa.”
Nói lời này xong tôi không dám nhìn cô, tôi nghĩ khẳng định sắc mặt của cô rất khó coi, lúc này yên tĩnh đến nỗi thật đáng sợ, dường như tôi có thể nghe được nhịp đập của quả tim trong cơ thể.
Cô thấp giọng nói: “Có thật là anh đang thích một người con gái khác? Nếu như có thì cứ việc nói thẳng, từ nay về sau em không đến quấy rầy anh.”
Tôi vội vàng lắc đầu nói điều đó không phải, bây giờ tôi chỉ có hai bàn tay trắng.
Cô lại hỏi: “Vậy thì vì cái gì, anh không thích em sao?”
Tôi nói – không có, vẫn luôn thích cô, rất thích, đối với cô ngày đêm luôn mong nhớ.
“Vậy thì vì cái gì?” Lời nói được lập lại, nhưng trái lại với giọng nói ban đầu tôi lại nghe được một tiếng nói rất vui vẻ.
Mỗi người trong chuyện tình cảm điều rất khó có thể mở miệng ra, tôi cũng vậy, tôi cũng mong muốn cô có thể cho tôi một ít thời gian, thời gian này có thể có khả năng rất ngắn, cũng có khả năng chút dài. Cuối cùng tôi nói: “Nửa năm, cho anh nửa năm, nếu như khi đó trong lòng của em còn có anh, thì chúng ta sẽ không bao giờ…. Xa nhau nữa.”
Cô ngưng mắt nhìn tôi một hồi, rồi nói được. Cô không hỏi tôi vì sao, chỉ nói tôi chờ cô lâu như vậy rồi, hiện tại là sẽ hoán lại cô sẽ chờ tôi, không phải nửa năm trôi đi rất nhanh sao?
Chỉ hy vọng là thế! Tô ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ với một thế giới xa hoa trụy lạc, như những âm thanh ồn ào trộn lẫn vào nhau, trong lòng cũng có một tia kỳ vọng.
Hiện tại tôi mới biết được cuộc sống trước kia, nó tốt đẹp biết dường nào. Bình thường, cũng không phải là một chuyện xấu, khi bạn gặp được lần lượt những sự kiện xảy ra liên tiếp, thì không thể tưởng tượng được như thế nào, hoặc khó có thể lựa chọn, hoặc không thể nắm trong tay vận mệnh của bản thân, rồi bạn sẽ biết, cuộc sông bình thường là một sự hạnh phúc biết dường nào.
Màn đêm dần dần buông xuống, sắc trời không còn sớm, chúng tôi rất thoải mái, cũng không rời xa nhau. Tôi đứng dạy nói : « Em nên về nhà, anh tiễn em đi »
Cô dường đang thất vọng, với dáng vẻ quyến rũ, khuôn mặt một chút buồn buồn rồi nói : « Anh không định giữ em lại sao ? »
Tôi không biết tôi có điểm gì hâp dẫn cô, dường như cô giống như một tiên nữ giàn trần, còn tôi như một tên phàm trần nghèo sơ xác. Trong những lời này của cô có hàm nghĩa rõ ràng như thế, thế nhưng đối với tôi như không hiểu gì cả.
« Căn phòng này quá nhỏ, sợ không tích hợp với em, đi thôi, anh đưa em đi »
Cô khẽ cười nói : « Thực sự anh không giống như người thường, dục vọng biến thành phong trào ở thành phố, còn có thể bảo thủ được như thế, em không có nhìn lầm người. »
Tôi không biết đây là lời nói khen tôi hay còn nói tôi quê mùa, tư tưởng lạc hậu. Nếu đổi lại thành trước đây như người bình thường, tôi nhất định sẽ giữ cô lại, đó là việc không có sau đó, một đêm phong lưu, cũng là đáng giá lắm, thế nhưng đêm nay ở cùng tôi có thể không được an toàn vượt qua đều nhất định, còn lòng dạ gì nữa khi những thứ này xảy ra ?
Chúng tôi kề vai đi xuống lầu, tôi đề nghi không đi thang máy, cô cũng không có phản đối. Hàng lang tối mù, cô ôm chặc tôi, ở bên tai tôi thì thầm, nói cô đã từng có một suy nghĩ ngốc như thế nào, bây giờ thầm nghĩ mong muốn nhất là có một gia đình yên ổn.
Tôi không nói lời nào chống đỡ, chỉ lấy hành động mà để nói ra, tôi đối diện nhìn mặt cô, nhẹ nhàng hôn lên môi, rồi bình thản nói một câu, tôi sẽ làm đúng như lời hứa, tôi sẽ cho cô một gia đình ấm áp.
Đi xuống lầu, thì đã có một chiếc xe BMW 730 đang đứng phía trước đợi, trong xe có một người thanh niên, khuôn mặt rất tuấn tú. Nhìn thấy tôi cùng cô đi ra, liền rất nhiệt tình chạy xe lại đến đón, tôi có cảm giác rằng người thanh niên kia đối với tôi có ý đối địch, lúc này tôi mới vừa nghĩ rằng tôi tựa như một tên hề trong màn hài kịch, một gã ngốc bị trêu đùa.
Tôi quay đầu nhìn cô, mà cô cũng đang nhìn chăm chú tôi, khi nhìn cô thì cô như thiên ngôn vạn ngữ, con người của cô có một vẻ dáng thùy mị như một giọt nước long lang, trong nháy mắt tiêu tan thành mây khói. Đúng rồi, cô như vậy giống như một viên ngọc lóng lánh rực rỡ, Chúng tinh phủng nguyệt – ngôi sao bao quanh ánh trăng chỉ là ánh sáng bình thường, cô có thể biểu hiện sự chân thật như vậy đối với tôi, tôi có gì để có thể bất mãn sao ?
Nếu như cô không muốn để cho tôi biết, hoàn toàn có thể mượn cớ gọi điện cho người này, bảo hắn cách lý phía ở xa chờ đợi. Thế nhưng cô không làm vậy, điều này nói rõ cái gì ? Cô không sợ tôi thấy, không sợ tôi hiểu lầm, tôi không cần gì để tự chuốc lấy nhục nhã, để sinh lòng hoài nghi.
Tôi nhìn bóng dáng cô lên xe, người thanh niên kia rất ân cần, giúp cô mở cửa xe, trước khi rời đi hắn còn lấy ánh mắt cảnh cáo nhìn tôi. Mà trong ánh mắt tôi chỉ có một mình cô, tôi nghĩ cô cũng vậy.
Về đến phòng, tôi mới tĩnh tâm lại, mở quyển sách 《 Ti Mệnh Thái Cực Huyền Chân Kinh 》kia ra, với tôi mà nói, quyển sách này như một vật bảo vệ mạng sống, cho nên tôi không muốn chờ đợi mà lập tức nghĩ muốn học ngay.
Mở ra trang thứ nhất, trên trang đó viết, Thiên Đạo vô thường, Thiên Địa bất nhân, tâm hồn một niệm, vô ngã không thiên. Câu nói có ý gì ? Tôi cũng không biết, dù sao các Cao Nhân đều thích làm cho huyền bí khó hiểu, nói một câu làm người khác nghe không hiểu, nếu như ngươi muốn hiểu, vậy ắt hẳn bạn cũng là Cao Nhân.
《 Ti Mệnh Thái Cực Huyền Chân Kinh 》 cộng tất cả chi nhánh lại ra làm sáu trang, theo thứ tự là nhập môn thiên, ngộ chân thiên, thái cực thiên, thái huyền thiên, ti mệnh thiên, về phần chi nhánh thứ sáu còn viết một chữ, cùng một câu nói, Tiên! Lão nhi bất tử tắc vi tiên (Lão nhi không chết ắt sẽ là tiên), bước lên trời là được gọi là Tiên.
Tôi thấy dòng chữ này bất chợt trong lòng giật mình, chẳng lẽ đây là phương pháp có thể tu luyện bất tử hay sao? Một chữ tiên này, từ cổ chí kim, nhiều hay ít các Nho Sĩ tài ba nhất, dốc cả đời chuyên tâm nghiên cứu là vì cái gì? Không phải là siêu thoát sinh tử, vì có thể là phi thăng thành tiên
Là một người hiện đại chính gốc, chữ Tiên với tôi mà nói thì điều đó chỉ là truyền thuyết hư vô mù mịt, bây giờ đây là thế giới hiện đại điều quan trọng quá khoa học, nhưng nói đi phải nói lại là có rất nhiều chuyện không có một cơ sở lý luận nào của khoa học có thể giải thích được, hay đúng ra miễn cưỡng giải thích cho có.
Lúc lên làm Quỷ Sai, nhận thức của tôi đối với thế giới mới bị sụp đổ, tôi cũng hiểu được một việc, sở dĩ thế gian này việc có ghi chép là không thể nào không có lửa mà không có khói được. Ở thời cổ nhân có rất nhiều chuyện kể trên, so với khoa học hiện đại, chỉ có hơn chứ không kém, không ít tiền nhân nổi tiếng, có soạn hẳn văn ghi chép về Âm Phủ, bị các nhóm hiện tại thời đó cho là việc một tà thuyết mê tín.
Lẽ nào những thứ kia được các bậc cổ nhân nổi tiếng truyền lưu lại ngàn năm, đều là câu chuyện của các bậc tiền nhân? Dùng để lừa gạt người đời sao? Nói việc người xưa kể lại cho đến cùng, lời đồn dừng lại ở chỗ trí giả, nói thẳng ra là truyền lưu lại quỷ quái, đa số là ở dưới ngòi bút của trí giả, như Bão Phác Tử Cát Hồng, Quỷ Cốc Tử Vương Thiện, cùng có ghi chép việc Quỷ Thần.
Mà hiện tại tôi càng lấy việc từng trải đã nhìn thấy, xác nhận việc này có tồn tại. Thế gian có tính chất hai mặt, có Âm vừa có Dương, mọi việc có lợi ất có hại, dưới có Âm Phủ, ất trên cũng có Tiên Thần, luận đạo thành tiên, không tung tin đồn nhảm cho ngươi nghe.
Trở lại chuyện chính, nhập môn vào bài giản thuật, tất nhiên là trong đó có phương pháp nhập môn tu luyện khí tu thân. Khí là thứ cần có tất yếu của nhân loại, nó có mặt ở khắp nơi, như không khí, như vô không khí, người thì không có pháp để sinh tồn, trí tuệ tiền nhân, ở dưới từng thế hệ một tìm kiếm, cuối cùng là hình thành một bộ hệ thống tu luyện.
Dẫn khí nhập thể, đó là cơ sở mà nhập môn hướng tới, như vô pháp có thể làm được, đó là thân thể không thể tu hành, càng không nói đến thành tiên. Khí vô hình, cũng không có dấu vết mà tìm kiếm, nhưng dựa theo từng lời nói của bài nhập môn, khí tồn tại trong cơ thể, có thể chỉ ở trong ngươi khi không tìm kiếm đến, có thể không thể khống chế kia, đây cũng là mạng khí nhân bản.
Cũng giống truyền lưu lượng trên mạng vậy, nếu muốn tìm khí, lưỡi để lên hàm trên chống đỡ, hai chân khoanh lại, nhưng thần hấp khí, ý nhiệm trầm tĩnh. Trong thời điểm hô hâp ba dài một ngắn, cảm nhận luồng khí hướng tới, tìm tới luồng khí kinh mạch.
Trong sách đánh dấu đặc biệt, muốn tu hành, cũng không một, hai ngày thành công, nó ở chỗ kiên trì, ở chỗ không ngừng lỗ lực. Người tầm thường, nhất là người trưởng thành, tâm tư hỗn loạn, khó có thể tĩnh tâm cảm nhận, cho nên vị trí tuổi tác là tu luyện tốt nhất, đó là một đứa trẻ tâm hồn ngây thơ và tâm hồn không có tạp niệm, cực kỳ dễ thành công.
Giống tôi đó là thuộc về người trước, một đêm chỉnh lại mà tu luyên, nếu nói khí cũng không cảm nhận được, chỉ qua một đêm thấy hồn hồn ngạc ngac, hai chân lên men.
Bất quá có một chút không thể phủ nhận, ở ngày thứ hai là lúc tôi thanh tỉnh, chỉ cảm thấy thần thanh khí sảnh, trăm mạch điều thông, đầu óc càng lộ vẻ trong sạch, nói rõ việc này cũng không phải là hư cấu.
Tính là hôm qua không có đi ăn chút gì, hôm nay tôi cũng không có cảm giác đói bụng kêu vang, vô cùng kỳ lạ, khó có thể nói nên lời. Sau khi tôi rửa mặt, đang chuẩn bị đi ra cửa. Mở cửa phòng ra, liền phát hiện phía trước có một người đúng ở cửa, khiến cho tôi càng hoảng sợ.
Khi tôi thấy rõ bộ mặt của người đúng ở cửa, trong lòng nhất thời rùng mình, không thể tin cậy lão đạo sĩ, lại một lần nữa lừa tôi.
Người đến chính là vị kia đã đến hôm qua tới giết tôi, cùng là Dương Thế Quỷ Sai, sự việc khiến tôi tương đối buồn bực, lần này hắn đến với dáng người lễ độ như vậy. Đạo sĩ nói hắn ta có chút đạo hạnh, tối hôm qua hắn đên đây bằng hồn thể* của hắn, hôm nay lại vận dụng chân thân** đến đây thu hồn của tôi, chẳng lẽ hắn ta không sợ cảnh sát tình tới cửa?
*Linh hồn rời thể xác.
**Tức là thể xác