Dương Gian Quỷ Sai
Quyển 1: Mê cung Cổ lâu, Diêm La quỷ anh
Chương 3: Người Cũ Trở Về
Tôi theo hướng ánh mắt của đạo sĩ, nhìn về hướng phía ban công, một bóng đen không biết ở nơi nào, dần dần hiện lên trước nắ. Trong lòng tôi bắt đầu hoảng loạn, nhưng lại thấy biểu tình đạo sĩ rất bình tĩnh, không biết vì sao tôi cũng dần dần trấn tĩnh lại.
Bóng đen kia sớm đã phát hiện ra chúng tôi, trong ánh mắt của tôi, ngay tức thì bóng đen đó trực tiếp xuyên thấu cửa kiếng rồi đến bức tường, xuất hiện ở trước mặt chúng tôi.
Dựa vào phản xạ của ánh đèn bên ngoài, tôi tỉ mỉ quan sát khuôn mặt bóng đen một chút, khuôn mặt bình thường, biểu tình lạnh lùng, ánh mắt vô tình, trực tiếp nhìn tôi chằm chằm, mà dường như hắn ta không thèm để ý tới đạo sĩ.
“Hiện tại ngươi hối hận vẫn còn kịp.” Người này nói một câu hờ hững, dường như không có một chút thiện cảm.
Tôi hơi cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào người này, giống như một đứa con nít phạm lỗi, không dám đối mặt với bố mẹ.
Đột nhiên đạo sĩ thở dài rồi nói: “Haizz, vốn là người đồng sự với nhau, hành sự cũng hay vội vàng. Đều là Quỷ Sai, không nên hơi một tí là hô đánh hô giết, xuống ngồi nói chuyện vẫn tốt hơn.”
Người này đứng sừng sững không di chuyển, thậm chí còn không thèm nhìn vào lão đạo sĩ.
Đạo sĩ cũng không tức giận, nói có bần đạo ở đây, cậu không thể đụng đến một sợi tóc của cậu ta được đâu. Trong chớp ngoáng này, tôi vạn phần cảm động, trong suy nghĩ có phần tăng thân thiết lên gấp bội.
“Ngươi đã nghĩ xong chưa?” Người này cất tiếng hỏi, là hắn ta nói với tôi, trong mắt của gã chỉ có một mình tôi.
Không biết nên trả lời như thế nào, có lẽ là trong bản năng con người của tôi đã phản ứng lại, tôi thật thà gật đầu. Hắn ta nói tốt lắm, sẽ tiễn tôi lên đường, vào Địa Ngục chịu án “Vạn Quỷ Phệ Tâm Chi Hình”
Không biết từ lúc nào trong tay hắn ta xuất hiện xích sắt sậm màu, đây là xích câu hồn, dùng để trói chặt Quỷ Hồn không nghe lời. Nếu nói không nghe lời, loại này sẽ không muốn rời khỏi các Quỷ Hồn đang ở dương gian.
Nghe được những lời ấy, trong đầu tôi trống rỗng, đến phút cuối cùng không thể tránh khỏi là sao? Nói thật là tôi hy vọng vào lão đạo sĩ là không hề có bao nhiêu tin tưởng, chỉ cảm thấy lão đạo sĩ phải cao thâm hơn nữa, thì may ra mới có thể cùng Quỷ Sai tranh đấu đến cùng phải không?
Về sau tôi mới biết được tầm nhìn của tôi không xa, trong thế gian này luôn có một số cao nhân đắc đạo
Tay trái người này nâng lên, tôi thấy bàn tay của hắn ta có chút ánh sáng âm u nhàn nhạt, đây là nhịp muốn thu Hồn.
Ngươi tên gì? Ăn cơm chưa? Đạo liền nói chuyện, còn đang dắt ra một ít đồ ăn, hồn nhiên chưa phát giác ra sự việc, không hề hay biết trong thời điểm bây giờ có liên quan đến sông chết của tôi.
Người này từng bước từng bước đi tới, trong thời điểm hiện tại cự ly chỉ có ba bước là đến chỗ tôi, đột nhiên đạo sĩ cười ha hả, nói: “Ngươi thật là không đáng tán thưởng,có biết tục ngữ tiên lễ hậu binh sao là cái gì sao? Muốn khinh thường huynh đệ của bần đạo, phải hỏi bần đạo trước cái đã.”
Rốt cuộc lão đạo sĩ cũng hàng động, hai ngõn tay của lão khép lại, ngón tay đang viết như đang vẽ trong không khí, dường như đang viết phù chú gì đó. Tôi rất kinh ngạc, bởi vì tôi từng nghe nói, loại này không cần dùng đến ngoại vật tác động, tự thân lấy tinh khí tới công lực để vẽ bùa, tại toàn bộ thế gian này vẫn còn tồn tại phượng mao lân giác* sao?, chẳng lẽ vị đạo sĩ trước mặt tôi chính là một trong số những vị cao nhân đắc đạo?
*Ý nói là vẫn còn cao nhân ẩn danh đắc đạo không lộ mặt
Chiêu thức ấy của đạo sĩ, rốt cuộc cũng làm cho người này cót chút di chuyển, hắn ta lui lại phía sau vài bước, vung lên dây xích sắt với dáng người đề phòng, cảnh giác lão đạo sĩ.
Phá! Tiếng quát nhẹ của đạo sĩ nhưng cực kỳ hung thần. Tôi vốn tưởng rằng người này có thể bị dọa hay bị thương nặng mà rút lui, ai dè đợi nửa ngày, người này cũng không có bất kỳ triệu chứng gì.
Không chỉ có mình tôi nghi hoặc, người phía trước đối diện tôi cũng càng thêm nghi hoặc, bản thân hắn ta nhìn một chút, phát giác chưa từng có một chỗ bị thương. Giờ khắc này tôi và hắn ta mới bắt đầu hiểu rằng, quả nhiên lão đạo sĩ chỉ biết khoác lác.
Hai con mắt của đạo sĩ trừng mắt, hình như không tin pháp thuật của mình mất tác dụng, hai tiếng cười ngượng rồi nói: “Sai lầm, thật là sai lầm.” Sau đó nhắm mắt lại, một bộ dạng rất nghiêm túc, tiếp tục lại nhiệm chú một lần nữa, dường như giống như một vị hòa thượng đang niệm kinh vậy, chỉ nghe được âm thanh phát ra, nhiệm lại một chữ đều nghe không hiểu.
“Có thể không bắt xuống Địa Phủ được không?” Ánh mắt của tôi không hề nhìn thẳng vào người này, mà chỉ mở miệng ra hỏi.
Người này trầm mặc một lát rồi nói đây là mệnh lênh, hắn cũng không có cách nào, trái với luật lệ Âm Phủ, vô luận là ai cũng đều phải chết.
Tôi thở dài rồi nói – tôi không thể nào khoang tay, cậu cũng có bằng hữu, nếu như cậu vào tình hướng như thế này, có làm giống như tôi?
Người kia không nói gì, tôi nghĩ hắn cũng có thể rất khó lựa chọn, tôi đứng lên, cậu ta ngẩng đầu cảnh giác tôi, nói tôi nên có ý nghĩ đáp trả, ấn ký của tôi mất tác dụng, không thể nào cùng hắn ta đấu đá nhau được.
Tôi giơ tay hiện ra nối liền ấn ký, quả nhiên không có một chút phản ứng, hiệu suất của Âm Phủ có thật mau vậy không.
Tôi cam chịu nên nhắm mắt lại nói hành động đi!
“Vo ve”
Đột nhiên, có một tiếng nhỏ nhẹ vo ve, tôi nhắm mắt lại cũng có cảm giác được một ánh sáng mạnh hướng đến, rất sáng sủa.
Khi tôi mở mắt, chỉ liền thấy đạo sĩ tủm tỉm cười nhìn người này, nhất thời có bộ dạng hãnh diện, mà người này thì không nói, sau đó liền xuay người đi.
“Hiện tại tôi không tới bắt cậu, thì phía dưới quỷ sai cũng sẽ đích thân tới, cậu tự giải quyết cho tốt.” Đây là câu nói của cậu ta lưu lại, trái lại khiến tâm tình của tôi thêm trầm trọng.
Không cần sợ, có bần đạo ở đây!” Đạo sĩ vẫn tự tin như vậy, tôi thì chỉ có thể cười khổ mà cho qua
Mới vừa rồi cái ánh sáng đó là cái gì vây? Tôi hỏi đạo sĩ. Lão tức giận không còn chút máu mà liêc mắt tôi mà nói, của cậu như hai thủy triều, đương nhiên là bần đạo lấy tu vi thâm hậu mà dọa cho hắn kinh sợ, hù chạy.
Lần này tôi không nói đùa mà nói đạo sĩ, có thể hay không dạy tôi?
Lão đạo sĩ hứng thú nhìn tôi nói, cậu muốn học?
Tôi gật đầu, suy nghĩ lão đạo sĩ nhất thời có thể bảo vệ tôi một thời gian, cũng không thể bảo vệ tôi được cả đời. Nếu muốn sống, chỉ có thể tự bảo vệ bản thân.
Lão đạo sĩ cúi đầu đưa tay mờ vào trong ngực, móc ra một quyển sách cổ màu lam dây cao su, sách dày bằng một đoạn ngón tay cái, cũng giống quyển Quỷ Sai luật lệ của tôi có chút giống nhau, chỉ là bề ngoài không giống, tiên tay đưa cho tôi.
Sau khi tôi nhận lấy, thấy trên bề mặt quyển sách có viết 《 Ti Mệnh Thái Cực Huyền Chân Kinh 》, chữ viết trên quyển sách là chữ phồn thể, trước đây tôi từng học qua một ít, cho nên miễn cưỡng có thể nhận lấy
Lão đạo sĩ liếc mắt nhìn tôi nói: “Bần đạo nói là cậu giữ lấy, cậu sẽ tin sao?
Tôi lắc đầu, Lão đạo sĩ nói vậy là được rồi, cậu không cần lo là ai cho, dựa vào quyển sách trên mà luyện.
Tôi hỏi cái này khoảng bao nhiêu lâu có thể học thành. Đạo sĩ nói tư chất của bần đạo chậm thì ba mươi năm, lâu hơn thì năm mười năm,. Tôi vừa nghe thì hít vào ngụm khí lạnh, đừng nói là không có nhiều thời gian như vậy, thì lúc đó khi học xong, cũng đã nửa đoạn thân thể vào hoàng thổ* thì có ích lợi gì?
*Hoàng thổ: Đất, đất bagan. Có nghĩa là nửa đời già nua, hoặc mang hàm ý là sắp vào quan tài.
Đạo sĩ trả lời một câu, liền hỏi cậu muốn học nhưng không học? Tôi do dự một chút rồi nghiêm túc gật đầu.
Đạo sĩ thấy tôi gật đầum, lập tức biến sắc nhiêm túc nói: “Trong sách này có ghi lại phương pháp, đó là bần đạo cũng không có tu luyện. Muốn học thành còn phải dựa vào chính cậu, không thể chỉ ví cái trước mắt, không thể là ngông cuồng mà tạo sát nghiệt, mọi việc cũng phải nghĩ lại rồi sau đó hãy làm.”
Tôi vừa nghe được lời này, thấy nghĩ sai liền hỏi: “Ông phải đi?” Lão Đạo sĩ không có phủ nhận, nói muốn đi thay tôi để giải quyết hậu quả cho tốt, bãi bình chuyện này.
Tôi đâu dám cho đạo sĩ đi, vội vàng nói với đạo sĩ đi rồi, thì Quỷ sai trở lại thì làm sao bây giờ? Đạo sĩ nói yên tâm, chuyến này chỉ có một con đường, có người tới thì ắt lão có thể bắt gặp, tuyệt không có chuyện Quỷ Sai tới quấy rầy cậu.
Không đợi tôi nói hêt chuyện, đạo sĩ lại nói: “Có người tới tìm câu.” Vừa dứ lời thì có tiếng gõ cửa nhè nhẹ. Tôi quay đầu nhìn thoáng qua, trở lại về thời điểm như ban đầu, thân thể bắt đầu run lên bần bật, trong nháy mắt, tất nhiên trước mắt tôi đạo sĩ biến mất không còn tăm tích.
Tôi tìm khắp cả gian phòng, cũng không tìm được đạo sĩ, cuối cùng cũng đành thôi, trong lòng đề xuống kinh dị, xoay người đi mở cửa.
Mở cửa phòng, tôi thấy được gương mặt quen thuộc, tôi đã từng vì cô gái này mà “hồn khiên mộng nhiễu, hiện tại thì được gặp một lần nữa chợt bừng tỉnh cả thế hệ.
“Sao thế này, không muốn chào đón tôi?” Người con gái xinh đẹp trước mắt có ý tứ vui vẻ nói.
Tôi có chút bối rối rồi vội vàng nói đương nhiên là hoang nghênh, cô trở về lúc nào vậy, tại sao có thời gian rảnh rỗi mà đến chỗ tôi vậy?
Tôi tiện tay mở đèn, mời cô vào nhà. Cô nhìn thấy phòng của tôi hỗn loạn tưng bừng, phát ra một tiếng kinh hãi.
Cô hỏi tôi chuyện này là như thế nào, tôi nói có thể là do bọn kẻ trộm, trờ về mới thành ra như vậy.
Cô rất lo lắng nói nơi là mười lầu như thế này còn có kẻ trộm sao, thêm bảo vệ cái cửa đi, sau đó tay thả cái túi xách đất, mà bắt đầu giúp tôi thu dọn.
Tôi nhìn bóng lưng của cô, có chút cảm giác không hiểu. Cô tên là Dương Yên, là bạn học chung thời đại học của tôi, trong thời gian học đại học cô được công nhận là hoa hậu của lớp, rất nhiều người theo đuổi. Đương nhien, tôi cũng là một trong số người đó, chỉ là tôi cất giấu tình yêu dành cho cô vào trong lòng mà thôi.
Về sau nghe nói cô yêu thương một người đàn ông rất gia thế, coi như là Bạch Phú mỹ gặp gỡ Cao Giàu Đẹp Trai, còn có một chuyện này hay không tôi không được rõ lắm. Vì vậy tôi nhớ kỹ, vì cô có người khác có không ít người chán sống tìm cái chết, thậm chí là nửa đêm đi đến tại ký túc xá ở lầu dưới mà quỳ xuống khóc rống lên, đúng là một đám thanh niên ngu xuẩn
Lúc tốt nghiệp, tôi nghe nói bọn họ chia tay nhau, nỗi lòng trước đây dường như đã chết đi của những người thương cô, lại đột ngột cháy lên, đối với cô thì khỏi xướng tiến công mãnh liệt, tôi cũng mượn cơ hội đó mà thổ lộ lòng của tôi.
Vốn tưởng rằng đây là một hồi ức tràng đầy tốt đẹp, nhưng không nghĩ rằng thực cô trở về cho tôi một câu trả lời. Ở phía tôi là lúc mừng rỡ như điên, rồi lại bị ráo chậu nước lạnh, cô nói rằng trong gia đình muốn cô đi xuất ngoại, nếu như tôi có thể chờ được cô ấy trở lại, thì cô và tôi sẽ được gặp lại nhau.
Hiện tại cô đã trở về, không biết cô và tôi có thể ở bên nhau?
Chương 4: Ti Mệnh Thái Cực Huyền Chân Kinh
Dương thế quỷ soa tác giả: Ngạn chi [ trở mình trang xem ]
Thời gian đổi mới: 2014-11-01 16:50:27 số lượng từ: 2849
Không thể không nói, tôi là một người đa sầu đa cảm. Nghĩ tới đây, thì đầu tiên tôi hứng phấn, sau đó rồi lại bồi hồi bất định. Chuyện này, còn chưa kết thúc, rất có thể bất cứ lúc nào tôi cũng có thể sẽ đi, nếu như lúc này tôi cùng cô dây dưa vào nhau, chẳng phải cũng sẽ hại cô? Tất nhiên tôi có thể phủi hai chân đạp một cái, buông tay rời nhân gian, nhưng còn cô thì sao?
Tôi điều không phải là một người liêm chính công minh, người khác có thể suy nghĩ cho bản thân họ. Thế nhưng đối với người thân nhất của tôi, so với tôi bọn họ quan trọng hơn, tôi tình nguyện bị khổ, cũng không muốn bọn họ vì tôi mà có một chút cảm giác thương tâm, đây là bản tính con người nhất của tôi. Tôi nghĩ trên đời này con người bình thường giống như tôi thì có rất nhiều.
Nếu như không có chuyện này xảy ra, khi thấy cô trở về, tôi sẽ mừng rõ như điên, sau đó sẽ mở rộng cánh cửa trong lòng nghên đón tình cảm của cô, nhưng bây giờ tôi lại không dám.
“Anh đứng ngây ra đó làm cái gì vậy? Mau tới giúp em.” Dương Yên giận dỗi liếc mắt tôi, bất mãn nói.
Tôi như người ở trong mông mới tỉnh, lúng túng cười, đi ra phía trước rồi bất đầu chỉnh lý lại gian phòng. Người ta có nói, nam nữ phối hợp làm việc với nhau không mệt, huống chi là lòng của hai người đang mang sự ngọt ngào, thời điểm hiện tại đang cùng cô dọn dẹp thu thập đồ đạc gian phòng cùng nhau, rồi tôi cũng quên mất tất cả chuyện phiền muộn không vui, mỗi khi ngẩng đầu lên nhìn cô, cô giống như có một sự linh cảm nào đó, bốn mắt chạm vào nhau, với ánh mắt nhìn có tình cảm rất nhiều, nhưng trong lòng hai người không nói ra.
Khi làm cho căn phòng khôi phục lại như khởi điểm lúc ban đầu, đột nhiên tôi có một chút mất mát, giống như thời gian vậy, khiếp này sẽ có lần thứ hai? Đáp án sẽ là không, con người khi còn sống khó có được một ký ức tốt đẹp bao nhiêu, mà còn tôi thì không có một tiền đồ, còn trong cuộc sống của tôi cũng cho rằng cũng có một lần tốt đẹp nhất.
Chung tôi sóng vai ngồi ở mép giường, đơn giản là không còn chỗ nào khác có thể ngồi, cho tới bây giờ, ở căn phòng này tôi đều ở một mình, cho nên ngay cả một cái ghế ngồi cũng không có.
“Anh còn nhớ rõ trước khi em ra nước ngoài, có nói với anh không?” Cô hỏi tôi, nhất thời đôi mắt của cô rất sáng sủa và đẹp, cũng rất ưa nhìn.
Tôi nói nhớ kỹ. Do dự một chút, tôi nói: “lúc đầu chúng ta đều còn trẻ, những lời này rất có thể được cho là câu nói đùa.”
Nói lời này xong tôi không dám nhìn cô, tôi nghĩ khẳng định sắc mặt của cô rất khó coi, lúc này yên tĩnh đến nỗi thật đáng sợ, dường như tôi có thể nghe được nhịp đập của quả tim trong cơ thể.
Cô thấp giọng nói: “Có thật là anh đang thích một người con gái khác? Nếu như có thì cứ việc nói thẳng, từ nay về sau em không đến quấy rầy anh.”
Tôi vội vàng lắc đầu nói điều đó không phải, bây giờ tôi chỉ có hai bàn tay trắng.
Cô lại hỏi: “Vậy thì vì cái gì, anh không thích em sao?”
Tôi nói – không có, vẫn luôn thích cô, rất thích, đối với cô ngày đêm luôn mong nhớ.
“Vậy thì vì cái gì?” Lời nói được lập lại, nhưng trái lại với giọng nói ban đầu tôi lại nghe được một tiếng nói rất vui vẻ.
Mỗi người trong chuyện tình cảm điều rất khó có thể mở miệng ra, tôi cũng vậy, tôi cũng mong muốn cô có thể cho tôi một ít thời gian, thời gian này có thể có khả năng rất ngắn, cũng có khả năng chút dài. Cuối cùng tôi nói: “Nửa năm, cho anh nửa năm, nếu như khi đó trong lòng của em còn có anh, thì chúng ta sẽ không bao giờ…. Xa nhau nữa.”
Cô ngưng mắt nhìn tôi một hồi, rồi nói được. Cô không hỏi tôi vì sao, chỉ nói tôi chờ cô lâu như vậy rồi, hiện tại là sẽ hoán lại cô sẽ chờ tôi, không phải nửa năm trôi đi rất nhanh sao?
Chỉ hy vọng là thế! Tô ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ với một thế giới xa hoa trụy lạc, như những âm thanh ồn ào trộn lẫn vào nhau, trong lòng cũng có một tia kỳ vọng.
Hiện tại tôi mới biết được cuộc sống trước kia, nó tốt đẹp biết dường nào. Bình thường, cũng không phải là một chuyện xấu, khi bạn gặp được lần lượt những sự kiện xảy ra liên tiếp, thì không thể tưởng tượng được như thế nào, hoặc khó có thể lựa chọn, hoặc không thể nắm trong tay vận mệnh của bản thân, rồi bạn sẽ biết, cuộc sông bình thường là một sự hạnh phúc biết dường nào.
Màn đêm dần dần buông xuống, sắc trời không còn sớm, chúng tôi rất thoải mái, cũng không rời xa nhau. Tôi đứng dạy nói : « Em nên về nhà, anh tiễn em đi »
Cô dường đang thất vọng, với dáng vẻ quyến rũ, khuôn mặt một chút buồn buồn rồi nói : « Anh không định giữ em lại sao ? »
Tôi không biết tôi có điểm gì hâp dẫn cô, dường như cô giống như một tiên nữ giàn trần, còn tôi như một tên phàm trần nghèo sơ xác. Trong những lời này của cô có hàm nghĩa rõ ràng như thế, thế nhưng đối với tôi như không hiểu gì cả.
« Căn phòng này quá nhỏ, sợ không tích hợp với em, đi thôi, anh đưa em đi »
Cô khẽ cười nói : « Thực sự anh không giống như người thường, dục vọng biến thành phong trào ở thành phố, còn có thể bảo thủ được như thế, em không có nhìn lầm người. »
Tôi không biết đây là lời nói khen tôi hay còn nói tôi quê mùa, tư tưởng lạc hậu. Nếu đổi lại thành trước đây như người bình thường, tôi nhất định sẽ giữ cô lại, đó là việc không có sau đó, một đêm phong lưu, cũng là đáng giá lắm, thế nhưng đêm nay ở cùng tôi có thể không được an toàn vượt qua đều nhất định, còn lòng dạ gì nữa khi những thứ này xảy ra ?
Chúng tôi kề vai đi xuống lầu, tôi đề nghi không đi thang máy, cô cũng không có phản đối. Hàng lang tối mù, cô ôm chặc tôi, ở bên tai tôi thì thầm, nói cô đã từng có một suy nghĩ ngốc như thế nào, bây giờ thầm nghĩ mong muốn nhất là có một gia đình yên ổn.
Tôi không nói lời nào chống đỡ, chỉ lấy hành động mà để nói ra, tôi đối diện nhìn mặt cô, nhẹ nhàng hôn lên môi, rồi bình thản nói một câu, tôi sẽ làm đúng như lời hứa, tôi sẽ cho cô một gia đình ấm áp.
Đi xuống lầu, thì đã có một chiếc xe BMW 730 đang đứng phía trước đợi, trong xe có một người thanh niên, khuôn mặt rất tuấn tú. Nhìn thấy tôi cùng cô đi ra, liền rất nhiệt tình chạy xe lại đến đón, tôi có cảm giác rằng người thanh niên kia đối với tôi có ý đối địch, lúc này tôi mới vừa nghĩ rằng tôi tựa như một tên hề trong màn hài kịch, một gã ngốc bị trêu đùa.
Tôi quay đầu nhìn cô, mà cô cũng đang nhìn chăm chú tôi, khi nhìn cô thì cô như thiên ngôn vạn ngữ, con người của cô có một vẻ dáng thùy mị như một giọt nước long lang, trong nháy mắt tiêu tan thành mây khói. Đúng rồi, cô như vậy giống như một viên ngọc lóng lánh rực rỡ, Chúng tinh phủng nguyệt – ngôi sao bao quanh ánh trăng chỉ là ánh sáng bình thường, cô có thể biểu hiện sự chân thật như vậy đối với tôi, tôi có gì để có thể bất mãn sao ?
Nếu như cô không muốn để cho tôi biết, hoàn toàn có thể mượn cớ gọi điện cho người này, bảo hắn cách lý phía ở xa chờ đợi. Thế nhưng cô không làm vậy, điều này nói rõ cái gì ? Cô không sợ tôi thấy, không sợ tôi hiểu lầm, tôi không cần gì để tự chuốc lấy nhục nhã, để sinh lòng hoài nghi.
Tôi nhìn bóng dáng cô lên xe, người thanh niên kia rất ân cần, giúp cô mở cửa xe, trước khi rời đi hắn còn lấy ánh mắt cảnh cáo nhìn tôi. Mà trong ánh mắt tôi chỉ có một mình cô, tôi nghĩ cô cũng vậy.
Về đến phòng, tôi mới tĩnh tâm lại, mở quyển sách 《 Ti Mệnh Thái Cực Huyền Chân Kinh 》kia ra, với tôi mà nói, quyển sách này như một vật bảo vệ mạng sống, cho nên tôi không muốn chờ đợi mà lập tức nghĩ muốn học ngay.
Mở ra trang thứ nhất, trên trang đó viết, Thiên Đạo vô thường, Thiên Địa bất nhân, tâm hồn một niệm, vô ngã không thiên. Câu nói có ý gì ? Tôi cũng không biết, dù sao các Cao Nhân đều thích làm cho huyền bí khó hiểu, nói một câu làm người khác nghe không hiểu, nếu như ngươi muốn hiểu, vậy ắt hẳn bạn cũng là Cao Nhân.
《 Ti Mệnh Thái Cực Huyền Chân Kinh 》 cộng tất cả chi nhánh lại ra làm sáu trang, theo thứ tự là nhập môn thiên, ngộ chân thiên, thái cực thiên, thái huyền thiên, ti mệnh thiên, về phần chi nhánh thứ sáu còn viết một chữ, cùng một câu nói, Tiên! Lão nhi bất tử tắc vi tiên (Lão nhi không chết ắt sẽ là tiên), bước lên trời là được gọi là Tiên.
Tôi thấy dòng chữ này bất chợt trong lòng giật mình, chẳng lẽ đây là phương pháp có thể tu luyện bất tử hay sao? Một chữ tiên này, từ cổ chí kim, nhiều hay ít các Nho Sĩ tài ba nhất, dốc cả đời chuyên tâm nghiên cứu là vì cái gì? Không phải là siêu thoát sinh tử, vì có thể là phi thăng thành tiên
Là một người hiện đại chính gốc, chữ Tiên với tôi mà nói thì điều đó chỉ là truyền thuyết hư vô mù mịt, bây giờ đây là thế giới hiện đại điều quan trọng quá khoa học, nhưng nói đi phải nói lại là có rất nhiều chuyện không có một cơ sở lý luận nào của khoa học có thể giải thích được, hay đúng ra miễn cưỡng giải thích cho có.
Lúc lên làm Quỷ Sai, nhận thức của tôi đối với thế giới mới bị sụp đổ, tôi cũng hiểu được một việc, sở dĩ thế gian này việc có ghi chép là không thể nào không có lửa mà không có khói được. Ở thời cổ nhân có rất nhiều chuyện kể trên, so với khoa học hiện đại, chỉ có hơn chứ không kém, không ít tiền nhân nổi tiếng, có soạn hẳn văn ghi chép về Âm Phủ, bị các nhóm hiện tại thời đó cho là việc một tà thuyết mê tín.
Lẽ nào những thứ kia được các bậc cổ nhân nổi tiếng truyền lưu lại ngàn năm, đều là câu chuyện của các bậc tiền nhân? Dùng để lừa gạt người đời sao? Nói việc người xưa kể lại cho đến cùng, lời đồn dừng lại ở chỗ trí giả, nói thẳng ra là truyền lưu lại quỷ quái, đa số là ở dưới ngòi bút của trí giả, như Bão Phác Tử Cát Hồng, Quỷ Cốc Tử Vương Thiện, cùng có ghi chép việc Quỷ Thần.
Mà hiện tại tôi càng lấy việc từng trải đã nhìn thấy, xác nhận việc này có tồn tại. Thế gian có tính chất hai mặt, có Âm vừa có Dương, mọi việc có lợi ất có hại, dưới có Âm Phủ, ất trên cũng có Tiên Thần, luận đạo thành tiên, không tung tin đồn nhảm cho ngươi nghe.
Trở lại chuyện chính, nhập môn vào bài giản thuật, tất nhiên là trong đó có phương pháp nhập môn tu luyện khí tu thân. Khí là thứ cần có tất yếu của nhân loại, nó có mặt ở khắp nơi, như không khí, như vô không khí, người thì không có pháp để sinh tồn, trí tuệ tiền nhân, ở dưới từng thế hệ một tìm kiếm, cuối cùng là hình thành một bộ hệ thống tu luyện.
Dẫn khí nhập thể, đó là cơ sở mà nhập môn hướng tới, như vô pháp có thể làm được, đó là thân thể không thể tu hành, càng không nói đến thành tiên. Khí vô hình, cũng không có dấu vết mà tìm kiếm, nhưng dựa theo từng lời nói của bài nhập môn, khí tồn tại trong cơ thể, có thể chỉ ở trong ngươi khi không tìm kiếm đến, có thể không thể khống chế kia, đây cũng là mạng khí nhân bản.
Cũng giống truyền lưu lượng trên mạng vậy, nếu muốn tìm khí, lưỡi để lên hàm trên chống đỡ, hai chân khoanh lại, nhưng thần hấp khí, ý nhiệm trầm tĩnh. Trong thời điểm hô hâp ba dài một ngắn, cảm nhận luồng khí hướng tới, tìm tới luồng khí kinh mạch.
Trong sách đánh dấu đặc biệt, muốn tu hành, cũng không một, hai ngày thành công, nó ở chỗ kiên trì, ở chỗ không ngừng lỗ lực. Người tầm thường, nhất là người trưởng thành, tâm tư hỗn loạn, khó có thể tĩnh tâm cảm nhận, cho nên vị trí tuổi tác là tu luyện tốt nhất, đó là một đứa trẻ tâm hồn ngây thơ và tâm hồn không có tạp niệm, cực kỳ dễ thành công.
Giống tôi đó là thuộc về người trước, một đêm chỉnh lại mà tu luyên, nếu nói khí cũng không cảm nhận được, chỉ qua một đêm thấy hồn hồn ngạc ngac, hai chân lên men.
Bất quá có một chút không thể phủ nhận, ở ngày thứ hai là lúc tôi thanh tỉnh, chỉ cảm thấy thần thanh khí sảnh, trăm mạch điều thông, đầu óc càng lộ vẻ trong sạch, nói rõ việc này cũng không phải là hư cấu.
Tính là hôm qua không có đi ăn chút gì, hôm nay tôi cũng không có cảm giác đói bụng kêu vang, vô cùng kỳ lạ, khó có thể nói nên lời. Sau khi tôi rửa mặt, đang chuẩn bị đi ra cửa. Mở cửa phòng ra, liền phát hiện phía trước có một người đúng ở cửa, khiến cho tôi càng hoảng sợ.
Khi tôi thấy rõ bộ mặt của người đúng ở cửa, trong lòng nhất thời rùng mình, không thể tin cậy lão đạo sĩ, lại một lần nữa lừa tôi.
Người đến chính là vị kia đã đến hôm qua tới giết tôi, cùng là Dương Thế Quỷ Sai, sự việc khiến tôi tương đối buồn bực, lần này hắn đến với dáng người lễ độ như vậy. Đạo sĩ nói hắn ta có chút đạo hạnh, tối hôm qua hắn đên đây bằng hồn thể* của hắn, hôm nay lại vận dụng chân thân** đến đây thu hồn của tôi, chẳng lẽ hắn ta không sợ cảnh sát tình tới cửa?
*Linh hồn rời thể xác.
**Tức là thể xác