Lúc Kiều Uý Nhiên xuống xe còn mơ mơ hồ hồ, đi theo cuối hàng như một con rối, thẳng đến Nông Gia Lạc cậu mới phản ứng lại, cậu và Đàm Xung đã đến nơi cắm trại rồi.
Những người đến Nông Gia Lạc cắm trại đa số là gia đình, phần lớn là phụ huynh mang con nhỏ đến, khi bọn họ đang cùng ông chủ thuê lều, khách bên cạnh bàn tán: “Hình như trời sắp mưa.”
Một số cô gái ở trong lều nghe thấy trời sắp mưa liền không hài lòng, họ không có kinh nghiệm sống trong lều, thêm vào đó thời tiết mưa giông, thật sự không tiện, lều không thuê được, nên tìm xin ông chủ thuê ba phòng.
Khi nghe nói đến ba phòng, Kiều Uý Nhiên rất phấn khích, nhìn thế này, cậu kiểu gì cũng ở cùng phòng với Đàm Xung, quả nhiên lúc lên lầu, Đàm Xung quay đầu liếc nhìn cậu, cậu lập tức hiểu ý đuổi theo.
Những người khác vào phòng riêng cất đồ đạc, cuối cùng Kiều Uý Nhiên cũng nắm bắt được cơ hội nói chuyện với Đàm Xung, không nén được vui mừng trong lòng, nói những lời vô nghĩa, “Em ngủ cùng phòng với anh sao?”
“Có phải là giường đôi không?”
Đàm Xung vừa mở cửa đã liếc nhìn cậu, đôi khi thực sự muốn gõ đầu Kiều Uý Nhiên để xem bên trong chứa thứ gì.
“Không phải.”
Thực tế phũ phàng và những lời nói lạnh lùng của Đàm Xung vẫn không làm giảm đi niềm vui trong lòng Kiều Uý Nhiên, sau khi cánh cửa được mở ra, thấy hai chiếc giường cách nhau không xa, Kiều Uý Nhiên nhịn không được cười trộm.
“Không phải giường đôi cũng không sao, dù sao cũng gần như vậy.”
Lần đầu tiên đi chơi với Đàm Xung, liền kích thích như vậy, cậu đi quanh phòng nhìn nhìn, đợi đến khi có người gõ cửa bảo họ ra ban công làm thịt nướng, Kiều Uý Nhiên mới dừng lại.
Nguyên liệu và dụng cụ làm thịt nướng luôn sẵn ở Nông Gia Lạc, Kiều Uý Nhiên như một cái đuôi nhỏ ở phía sau Đàm Xung, nhưng khi có nhiều người hơn, sẽ có người tình cờ chen vào bên cạnh Đàm Xung.
Khương Phù đưa cho Đàm Xung một ít thịt nướng, lập tức ngồi xuống bên cạnh Đàm Xung, “Đợi Tống Tuân nhóm lửa xong, anh có thể nướng nó rồi.”
Đàm Xung không nói chuyện, theo bản năng đi tìm vị trí của Kiều Uý Nhiên.
Tiểu Như nhìn thấy Kiều Uý Nhiên một mình, vỗ nhẹ vào ghế bên cạnh, “Ngồi đi.”
Cậu không phải là bạn nhỏ mẫu giáo, phải ngồi lần lượt theo thứ tự, nhưng Kiều Uý Nhiên trong lòng vẫn không vui, cũng không ai quy định cậu lên đại học thì không được làm bạn nhỏ.
Trong lòng nghĩ như vậy, cậu vẫn nhếch miệng cười ngồi bên cạnh Tiểu Như.
Sau khi lửa cháy xong, có lẽ ở hiện trường có chút nhiệt tình, lời nói của Tiểu Như dần dần tăng lên, có người ghen tị nói với Kiều Uý Nhiên, “Làn da của cậu sao lại tốt như vậy? Cậu thường dùng sản phẩm dưỡng da nào thế?”
Các nữ sinh trong lớp của Kiều Uý Nhiên cũng thích kéo cậu ra để hỏi những câu như vậy, một khi họ nói về những điều này, thì sẽ nhanh chóng hình thành thói quen.
“Vậy tôi sẽ gửi link cho cậu nhé.” Kiều Uý Nhiên nhìn mặt Tiểu Như, “Mụn ở vùng tam giác của cậu hơi nghiêm trọng, loại tôi dùng không thích hợp với cậu. Cậu xem cái tôi gửi cho cậu đi…”
Mỹ phẩm chăm sóc da Kiều Uý Nhiên nắm rõ trong lòng bàn tay, cậu không quan tâm lắm đến món thịt nướng trên tay, cậu nhìn Tiểu Như một lúc mà không để ý rằng mọi người đang nhìn mình.
Xung quanh chỉ nghe thấy tiếng xèo xèo của xiên thịt, Kiều Uý Nhiên không nhúc nhích, cậu đảo tròng mắt rồi lập tức im lặng.
Liền nghe thấy Khương Phù không nhanh không chậm nói: “Một người đàn ông biết nhiều về làm đẹp và chăm sóc da như vậy, cũng điệu quá rồi.”
Kiều Uý Nhiên xoay người cầm xiên thịt, người ta nói đúng, cậu chính hơi điệu, nhưng giọng nói của Khương Phù khiến cậu rất khó chịu, giống như thái độ của bạn cùng phòng đối với cậu vậy, có khinh thường, có miệt thị.
Thế nào đây, cậu “nương” như vậy, thì Đàm Xung với họ mà nói, cô ta có phải nên gọi ba không.
Chỉ một câu không nặng không nhẹ như vậy thôi cũng khiến hiện trường có chút xấu hổ, Kiều Uý Nhiên đã quen với sự giễu cợt của người khác, chỉ là ở trước mặt Đàm Xung, cậu mới cảm thấy có chút xấu hổ, không thể ngẩng đầu lên.
Sau một hồi yên lặng, Phương Lộ Lộ lẩm bẩm: “Vậy cậu nhìn tôi xem? Cằm và trán tôi có mụn, dùng thuốc nhiều cũng không hết.”
Các nữ sinh đều như vậy, tuy lo lắng về các vấn đề về da nhưng họ vẫn không ngần ngại tiếp tục ăn đồ cay nóng.
Kiều Uý Nhiên không khuyến khích, giọng nói không lớn như vừa nãy, “Kỳ thực, nếu không thức khuya thì có thể giải quyết 80% vấn đề về da.”
“Vậy cũng quá khó rồi.” Phương Lộ Lộ phàn nàn, sau đó quay sang cảnh cáo Tống Tuân, “Sau này qua mười giờ tối, anh đừng gửi tin nhắn cho em nữa.”
Không khí xấu hổ vừa rồi cứ như vậy kết thúc, Kiều Uý Nhiên thức thời không giao tiếp với Khương Phù, người ta không có thiện cảm với cậu, cậu có thể cảm nhận được.
Khoai tây chiên trong tay đã nướng chín, Tiểu Như mới nhắc nhở: “Khoai tây chắc được rồi đó.”
Kiều Uý Nhiên tự nhiên nhét vào miệng, nhai hai lần rồi nhổ ra, “Còn hơi sống.”
Vừa dứt lời, trong bát của cậu lại có thêm mấy xiên thịt bò, không biết từ khi nào Đàm Xung đã đứng sau lưng cậu, “Ăn cái này đi.”
“Ồ.” Kiều Uý Nhiên ngẩng đầu nhìn anh, trong lòng mang theo cảm xúc không thể giải thích được, “Đàm Xung, chút nữa em giúp anh tỉa lông mày nhé.”
Đàm Xung luôn là một trai thẳng thậm chí còn không biết máy cạo lông mày trông thế nào, chứ đừng nói đến mi thanh mục tú, cũng không có sinh viên thể thao thô kệch nào lại mi thanh mục tú, lông mày có thể tùy ý mọc.
Phương Lộ Lộ cũng quay đầu Tống Tuân lại xem, “Hay là em cũng tỉa cho anh nhé.”
Trai thẳng theo phản xạ có điều kiện trong lòng sẽ từ chối, giống như lời mà Khương Phù nói, rất ẻo lả, lúc Tống Tuân còn đang ríu rít với Phương Lộ Lộ, Đàm Xung nhàn nhạt “ừm” một tiếng.
Kiều Uý Nhiên rất dễ hài lòng như vậy, chỉ cần dỗ dành một chút, sự buồn bực vừa rồi đều bị xoá sạch.
Cậu thích Đàm Xung, ngay từ đầu có thể là một thoáng kinh hồng*, nhưng một thoáng kinh hồng chính là duy nhất, cho dù là ngoại hình hay hình thức đều rất dễ chán ghét.
(*Một thoáng kinh hồng 惊鸿一瞥: ý chỉ những người hay sự vật, chỉ cần thoáng nhìn một cái thôi đã để lại trong lòng những ấn tượng mạnh mẽ, khó phai.)
Thẳng đến khi cùng Đàm Xung quen thân, ngay cả khi Đàm Xung không thích cậu, cũng sẽ tôn trọng cậu, tôn trọng sự yêu thích của cậu, tôn trọng tính cách của cậu, cho dù là nước hoa hay lông mày, Đàm Xung đều nhận tất cả, không hề thiếu không kiên nhẫn, cũng không khinh thường, chưa bao giờ nói câu nào mà cậu không thể xuống đài được.
Người như Đàm Xung, cho dù là làm bạn bè hay người yêu, đều có thể mang đến cho người đối diện cảm giác an toàn và ỷ lại toàn diện.
Nướng thịt tốn thời gian, chưa kịp ăn nhiều thì trời đã tối, sau khi tách ra mọi người trở về phòng, Kiều Uý Nhiên không chịu được mùi khói dầu, cùng Đàm Xung người trước người sau đi tắm.
Lúc cậu nằm trên giường xem điện thoại, Đàm Xung lau tóc đi đến bên cạnh cậu.
Kiều Uý Nhiên nhìn lên nói, “Chuyện gì vậy?”
“Không phải nói muốn tỉa lông mày à?”
Lúc đó Kiều Uý Nhiên cũng chỉ thuận miệng nói, không ngờ Đàm Xung lại ghi nhớ trong lòng, cậu lanh lẹ đứng dậy khỏi giường, từ cặp sách nhỏ lấy ra một con dao tỉa lông mày, lại đè Đàm Xung xuống giường.
“Vậy anh ngồi tử tế nhé.”
Kiều Uý Nhiên có rất nhiều kinh nghiệm trang điểm cho người khác, cậu đứng giữa hai chân Đàm Xung, cong lưng, lực trên tay rất nhẹ, hơi thở nhẹ nhàng, ánh mắt nhìn Đàm Xung rất nghiêm túc.
Khoảng cách giữa hai người họ còn gần hơn lần trước cùng chụp ảnh, Đàm Xung có thể nhìn thấy rõ ràng lông tơ trên mặt Kiều Uý Nhiên, so với anh, Kiều Uý Nhiên trắng trẻo, khi không nói còn cảm thấy hơi lạnh lùng, khi nói thì có hơi ngốc nghếch.
“Cậu đừng để ý.” Đàm Xung không đầu không đuôi nói một câu.
Nhưng Kiều Uý Nhiên biết anh đang ám chỉ đến cách nói chuyện khó chịu của Khương Phù, “Không có gì đâu.”
Trên đời này có hai loại người, một loại có thể chấp nhận cậu là gay, hai là không thể chấp nhận cậu, một số người dưới vỏ bọc là khách hàng, khi bạn tiếp cận họ, họ cũng sẽ tỏ ra phiền chán.
Những người thích cậu là thiểu số, cậu cũng chỉ muốn nắm bắt phần thiểu số đó, giống như mục đích hôm nay cậu đến đây là vì Đàm Xung, không cần khó chịu vì một người như Khương Phù.
Cậu có thể cùng Đàm Xung ở một phòng, buổi tối cùng nói chuyên không cần điện thoại, điều này là đáng giá rồi.
Kiều Uý Nhiên lấy chổi nhỏ quét mặt Đàm Xung, cậu có chút xấu hổ cúi đầu xuống, đưa tay đỡ vai Đàm Xung. “Đàm Xung… anh rủ em đi cắm trại… Là có ý gì thế…”
Giữa cơn giông mùa hè đinh tai nhức óc, sau khi Kiều Uý Nhiên hỏi, cậu lặng lẽ chờ câu trả lời của Đàm Xung.
Đàm Xung không thể nói, mấy ngày nay anh cũng tự hỏi bản thân mình có tốt với Kiều Uý Nhiên không, bản thân rốt cuộc có thích Kiều Uý Nhiên hay không, nhưng câu trả lời rất mơ hồ.
“Tôi…” Đàm Xung vừa mở miệng, đã bị tiếng gõ cửa ngắn ngủi cắt ngang.
Giọng của Khương Phù từ ngoài cửa truyền đến, “Đàm Xung, anh có ở đó không?”
Kiều Uý Nhiên bĩu môi, tránh khỏi mặt Đàm Xung, Đàm Xung mở cửa đứng ở cửa để nói chuyện với Khương Phù, bên ngoài mưa to đến mức Kiều Uý Nhiên không thể nghe thấy họ đang nói gì.
Một lúc sau, Đàm Xung nói với cậu, “Tôi sẽ quay lại sau.” Anh rời đi cùng với Khương Phù.
Đây là chuyện thực sự khiến Kiều Uý Nhiên buồn bực, lời còn chưa nói xong liền đem Đàm Xung đi rồi, cậu ôm gối nằm trên giường, mí mắt đánh nhau, cũng không đợi đến khi Đàm Xung quay lại.
Sáng hôm sau mở mắt ra, Đàm Xung đang ngủ say ở giường bên cạnh, Kiều Uý Nhiên rất muốn gọi anh dậy, hỏi thăm một chút Đàm Xung và Khương Phù tối hôm qua đi đâu.
Kiều Uý Nhiên trong lòng vô cùng tàn nhẫn, nằm trên giường nhìn khuôn mặt đang ngủ của Đàm Xung đầy trìu mến, Đàm Xung không đẹp trai, chỉ là như thế nào lại thấy thuận mắt, mắt mũi anh khảm trong lòng Kiều Uý Nhiên.
Cho đến khi Đàm Xung tự nhiên tỉnh lại, Kiều Uý Nhiên nhăn mặt chất vấn anh, “Tối qua anh với cô ấy đi đâu thế?”
Khi mở mắt liền có thể thấy Kiều Uý Nhiên, Đàm Xung có chút không phản ứng kịp, những ký ức vụn vặt trong tâm trí anh được kết nối lại, anh mới mở miệng nói, “Quần áo của họ đang phơi bị thổi bay ra phía sau, không dám đi nhặt, tôi đi cùng cô ấy.”
“Ồ.” Kiều Uý Nhiên cũng lòng dạ hẹp hòi, “Vậy thì khi nào anh về?”
“Nửa tiếng đi.”
Buổi chiều họ phải quay về, trước khi lên xe, Phương Lộ Lộ và Khương Phù đã đi trả phòng, Kiều Uý Nhiên muốn đi vệ sinh, Tiểu Như đã đi theo, chỉ để lại hai người Đàm Xung và Tống Tuân trông hành lý của họ.
Tống Tuân cuối cùng cũng đợi được cơ hội để hỏi ra lời giấu kín trong lòng, “Tại sao cô gái cậu hẹn hò lại không đến, may mà cô ấy không đến, đến rồi không biết nói thế nào.”
Đàm Xung và Tống Tuân nhìn nhau một lúc, “Kiều Uý Nhiên.”
“Kiều Uý Nhiên là nữ?” Não Tống Tuân đôi khi cũng rất ngắn, “Ý cậu là gì?”
“Kiều Uý Nhiên, chính là người đã nói chuyện với tôi.”
“Còn cô gái thì sao?”
“Không có cô gái.”
“Vậy thì tốt.” Tống Tuân thở phào nhẹ nhõm, nếu không có con gái cũng không sao, nếu không… “Không phải, không phải nữ hai người hôn nhau cái gì? Cậu thích đàn ông à?”
“Tôi không thích đàn ông.” Kiều Uý Nhiên nói được một nửa, nhưng thích Kiều Uý Nhiên hay không anh còn chưa nghĩ kĩ.
Tiểu Như rất tốt bụng, đi ra từ toilet, câu được câu không nói với Kiều Uý Nhiên, “Sau này còn có thể cùng nhau đi chơi nữa, nếu Đàm Xung và Khương Phù có thể yêu nhau, thì cơ hội sẽ càng nhiều hơn rồi.”
Kiều Uý Nhiên cho rằng mình đã nghe nhầm, “Cái gì? Đàm Xung với ai yêu nhau cơ?”
“Là Khương Phù đó, Lộ Lộ đã đặc biệt giúp Đàm Xung hẹn Khương Phù ra ngoài.” Tiểu Như vỗ nhẹ vào lưng Kiều Uý Nhiên, “Chúng ta chính là… cái từ đó gọi là thế nào nhỉ…là máy bay yểm trợ.”
Tiểu Như tự giễu cười, không chú ý tới sắc mặt Kiều Uý Nhiên thay đổi.
—————————————–