Sau giờ học Kiều Uý Nhiên gọi điện cho Phùng Việt, chỉ có thể lúc trên đường về cậu mới không kiêng dè gì mà nói chuyện.
“Cậu đã hôn anh ta anh a không phản kháng, hai người đều đã đến phần này rồi mà anh ta vẫn không chịu cùng cậu yêu đương. Não anh ta không phải có vấn đề chứ, hay anh a muốn bắt nhiều cá.” Phùng Việt không ngờ con đường tình yêu của Kiều Uý Nhiên lại gập ghềnh như thế.
Kiều Uý Nhiên lẩm bẩm: “Nhưng anh ấy thực sự không giống loại người chân đạp nhiều thuyền… Nếu cậu gặp anh ấy rồi… Thì sẽ không nói như vậy đâu.”
Phùng Việt trợn tròn mắt, “Xem ra khuynh hướng não của cậu có vấn đề hơn anh ta.”
“Cậu đừng nói anh ấy như thế…”
Đây không phải là giải pháp, Phùng Việt có chút tức giận khi nghe Kiều Uý Nhiên bênh anh, trong lòng nảy ra một ý tưởng xấu, “Hay là như này đi, cậu đổi người khác xem thế nào. Ở kí túc xá tiền bối có một người, mặc dù cậu ấy không phải là sinh viên thể thao, nhưng trông cậu ấy đẹp trai hơn. Hai người quen nhau, gặp được một anh đẹp trai, nói không chừng cậu sẽ không còn cảm giác với anh ta nữa.”
“Cậu nói chuyện tử tế được không hả! Nếu không nói được tớ cúp máy đây.”
Xong rồi, Phùng Việt than thở, “Xong rồi, xem ra cậu thật sự xong đời rồi. Ngay cả anh chàng đẹp trai cũng không thể khơi dậy ham muốn của cậu. Cậu cùng Đàm Xung kia không ở bên nhau sợ là không có cách nào khác rồi.”
“Thực ra tớ cũng nghĩ rồi, anh ấy rõ ràng biết tớ thích anh ấy. Nếu anh ấy có hứng thú với tớ thì phải nói thẳng, anh ấy đến giờ cũng chưa nói gì cả. Có nghĩa là anh ấy không thích tớ đúng không?”
Phùng Việt không thể hiểu, sao những người có ngoại hình đẹp, trong tình cảm lại thiếu tự tin như vậy, càng dễ tự hạ thấp bản thân, đặt vị thế của mình rất thấp.
“Bảo bối, cậu đừng như vậy được không, tớ thấy Đàm Xung giống như một tên ngốc, cũng có thể giống như lời cậu nói. Anh ta luôn cho rằng mình là trai thẳng, nhưng không ngờ gặp được cậu, trái tim không thể kiểm soát được trước cậu, nhưng hiện tại chưa thể chấp nhận sự thật rằng mình bị bẻ cong.” Phùng Việt dừng lại, lại nhịn không được dội gáo nước lạnh cho Kiều Uý Nhiên. “Chỉ có phim truyền hình mới diễn như thế, anh ta có thể chỉ muốn cùng cậu lên giường, không muốn cùng cậu xác nhận quan hệ thì sẽ không phải chịu trách nhiệm.”
Kiều Uý Nhiên nhanh chóng ổn định đứng tại chỗ, trong điện thoại không có âm thanh, Phùng Việt cho rằng mình chọc vào nỗi đau của Kiều Uý Nhiên, đang nghĩ muốn an ủi cậu, không ngờ Kiều Uý Nhiên không tim không phổi, thì thào nói: “Vậy lên giường cũng được mà…”
“Tớ thấy cậu bị điên không nhẹ. Tớ thà để cậu đi chơi gái còn hơn nhìn cậu đau khổ vì tình. Đàm Xung đó rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì vậy với cậu hả? Anh ta chỗ đó rất lớn hay thời gian được lâu hả?”
Nội dung cuộc trò chuyện dần dần biến chất, nói chuyện từ lên giường đến lớn nhỏ rồi đến trong bao lâu, thời gian vui vẻ nhanh chóng qua đi, Kiều Uý Nhiên thu hồi nụ cười đứng ở cửa ký túc xá, “Tớ đến cửa ký túc xá rồi, cúp máy trước đây.”
Kiều Uý Nhiên đẩy cửa vào, đúng lúc Vương Kỳ đi ra từ nhà vệ sinh, trong ký túc xá không còn ai, nếu tình huống này ở ký túc xá khác, người ta sẽ thường hỏi người khác đi đâu.
Nhưng ở ký túc xá của Kiều Uý Nhiên, cậu không quan tâm, cũng không đến lượt mình quan tâm. Cậu bị đánh thức mà không ngủ đủ vào buổi sáng. Buổi chiều lên lớp cậu khá mệt mỏi, cậu im lặng leo lên giường, định gửi một tin nhắn cho Đàm Xung thì đi ngủ.
Sau khi huấn luyện thể năng xong, Đàm Xung và Tống Tuân đứng sang một bên để nghỉ ngơi. Điện thoại di động của Đàm Xung đúng lúc nhận được một tin nhắn, là một biểu tượng cảm xúc do Kiều Uý Nhiên gửi, chú mèo con chớp mắt vô tội. Biểu tượng cảm xúc hàng ngày của Kiều Uý Nhiên sử dụng không lặp đi lặp lại.
Vốn dĩ Đàm Xung là người không thể hiện tình cảm, dưới sự dẫn dắt của Kiều Uý Nhiên, anh cũng lưu rất nhiều biểu tượng cảm xúc, anh gửi biểu cảm mà Kiều Uý Nhiên thường sử dụng.
Đàm Xung đang chờ tin nhắn, liền nghe thấy Tống Tuân nói: “Đang nói chuyện với ai thế? Còn cười buồn nôn như vậy?”
Đàm Xung ngơ ngác ngẩng đầu, “Tôi đang cười sao?”
“Cười rồi nha.” Ánh mắt Tống Tuân quét qua quét lại giữa điện thoại và khuôn mặt của Đàm Xung, “Có phải là cô gái trong phòng thay đồ không?”
Đúng vậy, chỉ là người ta không phải con gái, Đàm Xung cũng không phản bác, cho nên Tống Tuân coi đó là sự thừa nhận của anh.
“Không phải chứ, hai người nói chuyện bao lâu rồi? Tớ thấy cậu gần đây suốt ngày cầm điện thoại, là tán gẫu với cô ấy à?”
Đàm Xung lại im lặng, sự im lặng của anh lúc này chắc chắn là một sự thừa nhận.
“Sáng nay làm hỏng mì thịt bò của tớ thành một đống, có phải là vì cô ấy không?”
Đàm Xung, “…”
Tống Tuân tức giận, “Cậu vừa cho người ta bánh, lại đưa đồ ăn sáng. Cậu đối với người ta tốt đến thế này rồi, tớ đối với bạn gái còn không được ân cần như thế. Còn nói với tớ cậu không yêu đương?”
“Tôi đối với cậu ấy rất tốt sao?” Đàm Xung lúc này mới hoang mang, người khác bảo anh mang đồ ăn đến anh cũng sẽ đưa, bánh ngọt lúc đó chỉ là tình cờ đang trò chuyện với Kiều Uý Nhiên mà thôi.
Tống Tấn thật sự sợ đứa trẻ nhà mình coi người ta làm lốp dự phòng, hắn chưa từng thấy cô gái nào mà có thể trò chuyện qua đêm với Đàm Xung, “Không phải… Tốt hay không thì bản thân cậu phải biết chứ? Có phải cậu coi người ta làm lốp dự phòng không hả? Hay là thế nào?”
Mặc dù Đàm Xung không có kinh nghiệm làm lốp dự phòng, nhưng anh cũng biết nó có nghĩa là gì, “Không có.”
“Vậy hỏi thế này nhé, cậu có thích cô ấy không? Thích thì cứ nói thẳng ra, những cô gái trước đây đều bị cậu làm cho tức giận bỏ đi, lần này đều nói chuyện lâu như thế rồi, tớ thấy cậu lần này có khả năng đó.”
Những lời nói của Tống Tuân khiến Đàm Xung choáng váng, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc mình sẽ đối xử tốt với Kiều Uý Nhiên, cũng chưa từng nghĩ đến việc liệu anh có thích Kiều Uý Nhiên hay không. Khi Kiều Uý Nhiên tỏ tình, trong đầu anh có hai suy nghĩ.
Một là anh cảm thấy Kiều Uý Nhiên đẹp trai như vậy sẽ không thật sự thích anh, hai là anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ cong.
“Sao không nói gì nữa thế, còn xoắn suýt nữa, nếu không thì thế này đi, cuối tuần này cậu rủ cô ấy đi chơi, tớ rủ bạn gái tớ, chúng ta đi cắm trại, cô ấy mà muốn đi cùng cậu, hơn phân nửa chính là có ý với cậu.”
Kiều Uý Nhiên đối với anh có tình ý, không cần xác định, Đàm Xung đều biết.
“Ài, lại thất thần, gấp chết tớ rồi, cậu cứ bộ dạng cọ tới cọ lui này, cô gái nào đến tay cũng sẽ bay mất thôi.” Tống Tuân giật lấy điện thoại của Đàm Xung, hình nền trò chuyện làm hắn sợ hãi. “Mẹ kiếp, hai người đã hôn nhau rồi, tất cả bằng chứng cậu đều đặt lên bàn rồi, cậu còn nói với tớ hai người không có quan hệ, được, mối tình này cậu đã định rồi.”
Tống Tuân vừa la hét vừa gửi một tin nhắn cho Kiều Uý Nhiên, “Cuối tuần này chúng ta cùng đi cắm trại đi.”
Kiều Uý Nhiên đang buồn ngủ lập tức trở nên hăng hái khi nhìn thấy tin nhắn này, đây là lần đầu tiên Đàm Xung mời cậu, “Được nha.”
Tống Tuân nhét điện thoại vào tay Đàm Xung, “Trả lời nhanh thế này, hiển nhiên là đối với cậu có tình ý, không cần cám ơn, tớ vén áo choàng che giấu công lao và danh vọng của mình.”
Đàm Xung mặt không cảm xúc liếc nhìn cậu ta, sau đó nhìn những biểu cảm vòng vòng mà Kiều Uý Nhiên gửi đến, chỉ có thể đi ra xa hơn trả lời Kiều Uý Nhiên, không ngờ Kiều Uý Nhiên đã gửi thêm vài tin nhắn đến rồi.
“Chúng ta định đi đâu vậy?”
“Cắm trại có phải ở lại qua đêm không?”
“Chỉ có em và anh à? Còn ai nữa không?”
Ba tin nhắn và ba biểu cảm lăn lộn cho thấy sự phấn khích của Kiều Uý Nhiên.
Đàm Xung muốn giải thích, nhưng lời vừa đến miệng đã kìm lại được, “Cậu thật sự muốn đi à?”
Kiều Uý Nhiên không hiểu ý tứ trong lời nói của Đàm Xung, bị kích động làm chói mắt, “Muốn nha.” Đàm Xung rủ cậu, cậu nhất định muốn đi rồi.
Đàm Xung không muốn dội gáo nước lạnh cho Kiều Uý Nhiên, “Được.”
Mấy ngày này Kiều Uý Nhiên rất hào hứng, gặp được Đàm Xung thì hỏi đông hỏi tây, Đàm Xung chỉ nói với cậu là đi với bạn cùng lớp của anh, cuối tuần cùng bạn học đi là được rồi, anh cũng không biết vị trí rõ ràng lắm.
Vào thứ Bảy, Đàm Xung và Tống Tuân đến trước, họ đang nói chuyện thì Phương Lộ Lộ, bạn gái của Tống Tuân mang theo đồ đạc đến, đến thì đến đi, đằng sau còn đi cùng với hai cô gái nữa.
Tống Tuân tiến lên một bước nắm lấy cánh tay của Phương Lộ Lộ, anh đưa mắt ra hiệu về hai cô gái phía sau, “Họ là ai thế?”
Phương Lộ Lộ kỳ quái liếc Tống Tuân, “Không phải anh nói lần cắm trại này, nhất định phải giải quyết xong vấn đề độc thân của Đàm Xung sao?”
“Giải quyết cũng không phải như thế này giải quyết được, Đàm Xung người ta đã có bạn gái rồi. Đây chẳng phải càng thêm loạn sao?”
Tống Tuân “ách” một tiếng, không dám lớn tiếng trước mặt cô gái kia, ngượng ngùng cười cười, quay đầu thấp giọng nói với Đàm Xung, “Xong đời rồi, Lộ Lộ, cô ấy hiểu sai ý của tớ rồi… ”
“Cậu ấy đến rồi.” Đàm Xung không nghe Tống Tuân nói hết, anh đi về phía Kiều Uý Nhiên.
Mọi người đều nóng mắt, Kiều Uý Nhiên trên lưng với chiếc cặp nhỏ dừng tại chỗ, mặc dù Đàm Xung nói có bạn học cùng lớp, nhưng Kiều Uý Nhiên không ngờ lại có nhiều người như vậy.
Hơn nữa lại không phải người cậu quen, suốt đoạn đường cậu vẫn giữ nụ cười cứng nhắc, khi đi đến bên cạnh Đàm Xung, “Nhiều người như vậy…”
“Ừ, đi thôi.”
Tống Tuân dang hai tay, xảy ra chuyện gì thế này, cô gái của Đàm Xung đâu? Phương Lộ Lộ cũng không thèm liếc nhìn Tống Tuân, là cái gì với cái gì hả.
Phương Lộ Lộ dẫn theo hai cô gái, một người là Tiểu Như, người kia Khương Phù.
Một nhóm sáu người đi xe buýt, vào cuối tuần, trên xe có rất nhiều người, Tống Tuân và Phương Lộ Lộ ngồi cùng nhau, vốn dĩ Kiều Uý Nhiên muốn ngồi với Đàm Xung, nhưng Khương Phù đột nhiên nói: “Kiều Uý Nhiên, tôi có thể ngồi cạnh cửa sổ không? Tôi hơi say xe.”
Kiều Uý Nhiên nhanh chóng nhường đường, các vị trí còn lại đều tản ra, nhưng cô gái tên Tiểu Như đã nhường chỗ cho Đàm Xung, không cho Đàm Xung có cơ hội từ chối, cô ấy trực tiếp tìm vị trí khác ngồi xuống.
Chỉ là một chỗ ngồi, Kiều Uý Nhiên cũng không muốn cùng ai tranh, cuối cùng ở bên cạnh có một bác trai và bác gái rất nhiệt tình, “Cậu nhóc, ở đây còn có chỗ ngồi này.”
Kiều Uý Nhiên không thể từ chối, ngồi gục đầu xuống hàng cuối cùng.
Cậu và Đàm Xung cách nhau vài ghế, Đàm Xung chỉ để lại cho cậu một cánh tay, cái gì cũng không nhìn thấy. Ở trong cùng một xe còn gửi tin nhắn có vẻ hơi vô nghĩa, nhưng Đàm Xung cũng không quay đầu nhìn cậu lấy một cái, trách anh không có lương tâm.
Do tối hôm qua quá kích động nên Kiều Uý Nhiên không ngủ được nhiều, lúc này xe đang lắc lư, tâm trạng cũng không được tốt cho lắm, một lúc sau liền ngủ thiếp đi.
Ngay khi Đàm Xung ngồi xuống, Khương Phù đã hỏi phương thức liên lạc của anh, sau đó lại lảm nhảm nói sau này muốn thường xuyên ra ngoài chơi hơn, anh không nghiêm túc nghe, đợi khi Khương Phù không nói nữa, anh mới quay đầu lại nhìn.
Xe buýt không có điều hòa, Kiều Uý Nhiên đang ôm cặp sách, khuôn mặt ửng hồng trong giấc ngủ, hơi nghiêng tựa vào chỗ ngồi, áo phông hơi nhếch lên một chút, lộ ra vòng eo trắng nõn.
Đàm Xung quay đầu lại tự hỏi, liệu Kiều Uý Nhiên ngủ như vậy, lúc xe phanh gấp, cậu có phải sẽ lăn từ ghế xuống hay không.
Sự thật chứng minh anh lo xa quá rồi, Kiều Uý Nhiên cả đường đi đều ngủ, đến ga cuối còn cần người đi đánh thức cậu.
—————————————–