Đàm Xung ngơ ngác nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, anh không để ý đến mùi trên cơ thể Kiều Uý Nhiên, nhưng Kiều Uý Nhiên đột nhiên hỏi vậy, một ý nghĩ nực cười nảy ra trong đầu anh, Kiều Uý Nhiên dường như luôn có mùi thơm.
Điện thoại lại nhận được một tin nhắn khác, là biểu tượng cảm xúc do Kiều Uý Nhiên gửi, một chú mèo con nghiêng đầu chớp mắt. Hình ảnh có kèm theo dòng chữ “Hửm hửm?”
Mỗi biểu tượng cảm xúc của Kiều Uý Nhiên dường như là biểu cảm thật của cậu vào lúc này, có chút… dễ thương…
Đàm Xung trả lời tin nhắn của cậu, “Tôi không ngửi thấy.”
“Đó có thể là do em tắm qua rồi.”
Tin nhắn đang gửi đi rất tốt, một giọng nói tiếp theo đột ngột truyền đến, ngón tay Đàm Xung ấn vào màn hình không nhả ra cho đến khi trên lưng đọng lại một lớp mồ hôi mịn, anh mới dần dần thả lỏng.
Giọng Kiều Uý Nhiên vẫn nhẹ nhàng như vậy, “Lần sau anh dựa gần hơn, anh có thể ngửi thấy.”
Kiều Uý Nhiên ở trong ký túc xá không tiện gửi tin nhắn thoại, cậu nói nhẹ nhàng, nhưng từng chữ lại vô cùng rõ ràng, như thể cậu đang thì thầm với Đàm Xung, khiến lỗ tai của Đàm Xung vừa ngứa vừa nóng.
Đàm Xung kéo áo phông đang mặc, càng lúc càng nóng.
Ngày hôm sau đi học, Kiều Uý Nhiên mang theo chuyển phát nhanh ngày hôm qua đến lớp học, lớp chuyên ngành nằm trong phòng học nhỏ, chỉ có người trong lớp của cậu.
Các nữ sinh nhìn thấy Kiều Uý Nhiên đến, họ lập tức muốn đi lên, “Uý Nhiên, nhanh lên nhanh lên!”
Kiều Uý Nhiên vừa chia đồ vừa hỏi: “Cô giáo còn chưa đến à?”
Một trong hai nữ sinh thở dài: “Tin xấu, cô giáo vừa rồi đến giao nhiệm vụ, để chúng ta chia nhóm. Sau đó cả nhóm thảo luận kịch bản, đạo diễn và diễn xuất, lần biểu diễn này chiếm tỷ lệ 50 % tổng thành tích.”
Kiều Uý Nhiên đau đớn ậm ừ, “Sao lại biểu diễn nữa. Học kỳ này chúng ta đã biểu diễn bao nhiêu lần rồi, ai không biết còn tưởng chúng ta là khoa diễn xuất đấy.”
Không biết các thầy cô trong khoa tiếng Anh có tật xấu gì, diễn các bài trong sách, diễn tác phẩm nổi tiếng, thoát khỏi khuôn khổ sách vở, giờ lại yêu cầu họ viết kịch bản vô lí như vậy.
Cô gái vỗ vỗ vai Kiều Uý Nhiên, “Uý Nhiên, cậu ở cùng một nhóm với chúng tớ, cậu chịu trách nhiệm viết kịch bản nhé.”
“Tớ không muốn viết kịch bản…” Kiều Uý Nhiên hất vai.
Các nữ sinh cùng nhóm truyền tay nhau, “Vậy cậu vẫn còn một sự lựa chọn khác, đó là cậu đóng vai nữ chính, cậu muốn đóng vai nữ chính? Hay là viết kịch bản đây?”
Kiều Uý Nhiên mở miệng từ bỏ việc đấu tranh, “Tớ vẫn nên viết kịch bản thì hơn…”
Các nữ sinh hơi thất vọng, “Chúng tớ còn cho rằng cậu sẽ đóng vai nữ chính cơ.”
Diễn nữ chính có bao nhiêu ngu ngốc, Kiều Uý Nhiên mới không thèm làm. Viết kịch bản cùng lắm là tổng hợp những chuyện xưa với nhau, cuối cùng dịch chúng sang tiếng Anh. So sánh một chút, vẫn là viết kịch bản dễ hơn.
Cả ngày hôm nay chỉ có lớp buổi sáng, điều quan trọng nhất là hôm nay cả ký túc xá ai cũng đều kín lớp, có nghĩa là đến khoảng chín giờ tối, chỉ có một mình Kiều Uý Nhiên ở kí túc xá.
Cậu lướt qua nhiều truyện ngôn tình, có chút cảm hứng và bắt đầu viết. Khi phác thảo của truyện gần xong, cậu cảm thấy mình nên tìm người để chia sẻ cốt truyện.
Thật ra trong lòng cậu biết mình chỉ muốn tìm lý do để nói chuyện với Đàm Xung mà thôi.
“Anh đang làm gì thế?”
Đàm Xung đang chuẩn bị đến sân bóng rổ với bạn cùng phòng thì điện thoại rung lên, anh theo bản năng sửng sốt, chắc là… Kiều Uý Nhiên.
Quả nhiên.
Ba chữ chơi bóng rổ vẫn chưa gửi đi, tin nhắn của Kiều Uý Nhiên lại đến, “Khoa chúng em lại muốn biểu diễn rồi, còn muốn tự mình phải viết kịch bản, em là lần đầu viết, anh bây giờ có thời gian nghe em nói không?”
“Đi thôi Đàm Xung.” Bạn cùng phòng ở cửa thúc giục, Đàm Xung gõ ngón tay lên màn hình.
“Các cậu đi đi… Tôi không đi nữa.”
“Hả? Cậu làm gì thế?”
Đàm Xung lùi lại một bước, “Tôi có chút việc.”
Sau khi bạn cùng phòng đi hết, Đàm Xung mới trả lời: “Có.”
Kiều Uý Nhiên rất vui mừng, gửi một biểu cảm lăn tròn, nói: “Vậy em có thể gọi cho anh không?”
“Có thể.”
Hai người họ rõ ràng đã gặp nhau, cũng đã nghe thấy giọng nói của nhau, nhưng khi Đàm Xung trả lời là “Có” với Kiều Uý Nhiên, nhịp tim của Kiều Uý Nhiên vẫn tăng nhanh.
Thời gian chờ kết nối giọng nói không lâu, chỉ khoảng hai giây, lúc kết nối, Kiều Uý Nhiên hiển nhiên cảm thấy tim mình trùng xuống, giọng nói của cậu gần như không thể phát ra.
“Alo…” Kiều Uý Nhiên cố gắng hạ giọng nhiều nhất có thể để không khiến bản thân phải hẫng người như lần trước.
Giọng nói của Kiều Uý Nhiên có vẻ hơi gượng gạo hơn bình thường, có thể quá gần micrô trên tai nghe. Tiếng hít thở yếu ớt ngữ khí đứt quãng đã thông qua micro khuếch đại lên nhiều lần.
“Ừm?” So với sự mềm mại của Kiều Uý Nhiên, giọng nói của Đàm Xung càng lúc càng rõ ràng hơn, những phản ứng đơn giản đó đã gõ vào trái tim của Kiều Uý Nhiên.
Tim của Kiều Uý Nhiên như đánh trống, cậu nuốt nước bọt, để giảm bớt căng thẳng, ngay từ đầu cậu đã không nói về kịch bản, giả vờ nói một cách ngẫu nhiên: “Anh không có tiết à?”
“Không.” Giọng của Đàm Xung quá bình tĩnh, không để lộ một chút cảm xúc nào.
“Ồ…” Kiều Uý Nhiên kéo dài âm tiết, “Vậy anh không đi chơi bóng rổ à?”
Đàm Xung đã thay đổi, gần đây luôn mở miệng nói dối, “Không có ai chơi cùng.”
May mắn thay, những người bạn cùng phòng của anh đã ra ngoài, nếu không Đàm Xung phải trả giá cho lời nói dối của mình.
Kiều Uý Nhiên đã quen với việc ở trên giường, ngay cả khi không có ai trong ký túc xá, cậu cũng sẽ không ngồi bên dưới.
Nói cách khác, bây giờ chỉ có một mình Đàm Xung ở ký túc xá?
Kiều Uý Nhiên ôm máy tính ngả ra sau, dựa vào tường.
Câu chuyện cậu viết rất đơn giản, đó là một công chúa đem lòng yêu một vị tướng quân, tiếc rằng vị tướng quân lại là một tên đầu gỗ, một lòng Nam chinh Bắc Chiến, không có thời gian quan tâm đến tình yêu nam nữ.
Kiều Uý Nhiên nói xong, cậu lại nói: “Chỉ là kết cục còn chưa nghĩ xong, anh nói xem, để công chúa đợi tướng quân có được không?”
Trong khi Kiều Uý Nhiên nói, Đàm Xung vẫn im lặng, mãi đến khi Kiều Uý Nhiên hỏi anh thì anh mới đột ngột nói một câu: “Không hợp lý.”
“Sao cơ ạ?” Kiều Uý Nhiên không nghe rõ.
Đàm Xung nói một câu dài nhất kể từ khi anh gặp Kiều Uý Nhiên, “Việc kết hôn của công chúa không phải do cô ấy tự quyết định, không thể đợi tướng quân lâu như vậy. Cô ấy tại sao lại thích tướng quân, sống trong thâm cung, không có cơ hội nhìn thấy tướng quân, không hợp lý lắm.”
Giọng nói đột nhiên trầm xuống, Kiều Uý Nhiên vẫn đang đắm chìm trong câu chuyện tình yêu, sau khi Đàm Xung bình tĩnh phân tích, cậu không biết nên phản bác lại thế nào.
Mình đang cùng anh ấy nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt mà? Sao anh ấy lại cùng mình nói chuyện logic?
Cậu cố gắng giải thích với Đàm Xung, “Đó… có thể là ở hoàng cung, hoặc trong một chuyến du hành… thì nhìn thấy…”
“Công chúa không thể tùy tiện ra vào trong cung, cô ta và tướng quân không có giao thoa trong cuộc sống.” Đàm Xung bình tĩnh như một cái máy.
Kiều Uý Nhiên có hơi lắm bắp, “Vậy nếu như… Công chúa là người tính tình hoạt bát, tự mình lén đi…”
“Một người có tính cách như vậy lại im lặng chờ đợi một người càng không hợp lý.”
Kiều Uý Nhiên không nói nên lời, sờ soạng chiếc gối bên cạnh.
Đàm Xung không cảm nhận được tâm trạng của Kiều Uý Nhiên thay đổi, lạnh lùng hỏi: “Tướng quân thích công chúa sao? Tại sao lại thích? Vừa gặp đã thích? Chỉ vì thích ngoại hình thôi? Liền vẫn luôn nhớ thương? Không hợp lý.”
“Không thích nữa.” Kiều Uý Nhiên nghiến răng, hai má đau nhức, “Anh thật sự rất nhàm chán.”
Kiều Uý Nhiên tức chết đi được, trực tiếp cúp máy.
Đàm Xung có phải là đang ám chỉ mình không? Nghĩ rằng cậu hời hợt? Nghĩ cậu thấy sắc nảy lòng tham? Thật đúng là một đức hạnh như tướng quân, không hiểu phong tình.
Cái gì mà tìm đối tượng, công chúa không cần đợi nữa.
Kiều Uý Nhiên bùm bùm kết thúc, cuối cùng vị tướng quân đã chết trong trận chiến, công chúa xa giá, kết thúc bằng thù hận.
Khi kịch bản được gửi lên nhóm chat, các nữ sinh cùng nhóm hỏi: “Uý Nhiên, cậu làm sao vậy?”
“Tớ còn tưởng rằng Uý Nhiên phải viết một kịch bản kết thúc có hậu nào đó chứ.”
“Cái này quá thảm rồi.”
Đàm Xung xem giao diện trò chuyện với Kiều Uý Nhiên rất lâu, đợi anh định thần lại rồi mới tự hỏi, Kiều Uý Nhiên giận rồi? Tại sao? Anh đã nói gì sai à?
“Cậu làm sao thế?” Đàm Xung xóa đi gõ lại, “Cậu giận à?”
Kiều Uý Nhiên lần đầu tiên không trả lời anh, ngay khi Đàm Xung muốn gọi điện thoại, từ ngoài cửa vang lên giọng nói của một người bạn cùng phòng.
Đàm Xung đi tới mở cửa, nhìn thấy Tống Tuân một mình, “Các cậu chơi xong sớm vậy à?”
Tống Tuân bất lực lắc đầu, “Không chơi, bạn gái tớ giận, tớ thay quần áo rồi đi tìm cô ấy.”
“Tại sao?” Đàm Xung buột miệng, sao lại dễ nổi nóng như vậy.
Tống Tuân “khụ” một tiếng, “Có 100.000 lý do để bạn gái tức giận, tớ không thể nói cụ thể là cái nào trong số đó, không có cách nào nói lý cả.”
“Tại sao lại không nói lý? Điều vô lý không thể nói à?” Đàm Xung một tên ngốc về tình yêu đang đào sâu tìm rễ.
Tống Tuân kỳ quái nhìn Đàm Xung, sau khi thay giày xong, nói thật lòng: “Cậu không hiểu đâu, cũng không thể nói là không hợp lý, bởi vì tồn tại là hợp lý. Đợi khi nào cậu có bạn gái cậu sẽ biết thôi, nói lý là không khả thi.”
Tống Tuân lại thản nhiên nói: “Không phải nói cậu có việc à? Sao vẫn ở ký túc xá.”
“Bây giờ ra ngoài ngay.” Đàm Xung bước ra khỏi ký túc xá mà không thèm quay đầu nhìn lại.
Kiều Uý Nhiên hờn dỗi một lúc cũng không thèm trả lời tin nhắn của Đàm Xung, sau khi tức giận xong cậu lại cảm thấy mình có chỗ không đúng, cậu là thích Đàm Xung người ta, cậu lấy tư cách gì mà giận dỗi với Đàm Xung? Đàm Xung cũng sẽ không đến để dỗ dành cậu.
Không thích nữa, câu nói này nói ra, Kiều Uý Nhiên thậm chí không biết liệu mình có nên trả lời lại tin nhắn ngay hay không.
Nếu không thì cứ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nếu không thì thực sự…
“Kiều Uý Nhiên.” Cửa ký túc xá đột ngột bị gõ, tiếng của Đàm Xung từ ngoài cửa truyền đến.
Cơ thể Kiều Uý Nhiên phản ứng nhanh hơn cả não của mình, cậu bay xuống giường, không kịp suy nghĩ đã mở cửa.
“Anh… đến đây làm gì…”
Vẻ mặt của Đàm Xung không giống như mọi khi, lông mày hơi nhíu cả vào nhau, giọng điệu không thẳng thừng, cũng không mạch lạc lắm, “Tôi… vừa rồi tôi lại nghĩ… câu chuyện của cậu cũng hợp lý…”
Trong lòng Kiều Uý Nhiên gào thét, Đàm Xung có ý gì? Là thấy cậu không trả lời tin nhắn, đến tận cửa để giải thích?
Cậu mím môi, có chút vô lý nói: “Tại sao thế? Anh vừa rồi không phải nói không hợp lý à?”
Tồn tại là hợp lý, Đàm Xung mới học được một từ, nhưng anh đã trả lời câu hỏi, “Hợp lý.”
Anh đặc biệt đến đây một chuyến, chỉ nói một câu như vậy, tâm trạng của Kiều Uý nhiên rất tốt, quay đầu đi thay đổi kịch bản, tướng quân không chết, công chúa cũng chờ được người mình chờ.
—————————————–
Mẹ ơi dễ thương chết mấtttttt