![[CKĐ]Chương 3 Caukhongdung](https://thitranbuontenh.com/wp-content/uploads/2021/05/caukhongdung.jpg)
Câu trả lời của Đàm Xung khiến Kiều Uý Nhiên tràn đầy năng lượng, cậu ngồi thẳng dậy, xem lịch sử trò chuyện của họ liên tục.
“Có thể” là ý mà cậu hiểu đúng không, Đàm Xung sau khi tan học sẽ đến ký túc xá của mình, còn là mang bánh ngọt tới.
Kiều Uý Nhiên lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên cậu nhận ý tốt của người mình thích.
Cậu muốn xuống giường chuẩn bị, nhưng ba người bạn cùng phòng cũng khiến cậu nhức đầu, còn chưa đợi đến lúc Đàm Xung tới, có khi cậu đã cãi vã một trận với ba người họ rồi ý chứ.
Kiều Uý Nhiên nghĩ xem có nên ở trên giường hay không, lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, còn mười phút nữa là đến giờ tan học buổi tối, từ giảng đường đến ký túc xá của họ cũng mất mười phút.
Sau đó, cậu bật camera trước một lần nữa, đảm bảo rằng diện mạo của mình không có vấn đề gì, chỉ là mặc áo ngủ bình thường, kiểu tóc của cậu cũng không rối loạn.
Cậu nhỏ tiếng hắng giọng, nhịp tim bất giác tăng lên, trên mặt cũng lộ ra vẻ ửng hồng.
Sau khi Đàm Xung đến, cậu nên nói gì nhỉ? Có muốn ra khỏi giường không? Ở trên giường có vẻ không lịch sự, vậy cậu có nên để Đàm Xung ở lại ngồi một lúc, nhưng trong ký túc xá này, hình như trừ cậu ra sẽ không ai hoan nghênh Đàm Xung đến cả.
Còn chưa đợi vướng mắc của Kiều Uý Nhiên được làm rõ, đã có một giọng nói trầm thấp kèm theo tiếng gõ cửa vang lên, “Kiều Uý Nhiên.”
Đây là lần đầu tiên Đàm Xung gọi tên Kiều Uý Nhiên, cảm giác đó khiến Kiều Uý Nhiên có lỗi giác “Em đồng ý”.
Cổ họng Kiều Uý Nhiên dường như bị nghẹn cái gì đó cơ thể cậu giống như chì, cậu không thể phát ra tiếng, cũng không xuống được giường.
“Kiều Uý Nhiên?” Đàm Xung lại gọi lần nữa, lần này giọng của anh tăng lên một chút.
Kiều Uý Nhiên lập tức giải huyệt, thò đầu ra khe hở trên màn giường, lớn tiếng đáp lại: “Đàm Xung, em đây!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Uý Nhiên hơi nhăn lại, cậu đã cố gắng hết sức để kiềm chế phát âm của chính mình, tại sao vừa mở miệng lại thế này, sao laijdinhs dấp hờn giận như vậy chứ, còn hơi đứt quãng, thật sự như đâm vào tim, ngay cả cậu cũng không chịu nổi.
Cửa ký túc xá của họ không khóa, Đàm Xung nghe thấy tiếng của cậu mới đẩy cửa bước vào.
Ba người ngồi phía dưới liếc nhìn Đàm Xung, Đàm Xung là người sẽ không bị ảnh hưởng bởi người khác, trực tiếp đi đến dưới giường của Kiều Uý Nhiên.
“Đây.” Tần Xung đã cao quá giường rồi, khi đưa bánh cho Kiều Uý Nhiên, Kiều Uý Nhiên vô thức cúi người dựa vào lan can, để hai người có thể nhìn ngang nhau.
Sau khi Kiều Uý Nhiên nhận lấy chiếc bánh, chỉ lộ ra cái đầu, vừa rồi cậu còn e dè ngại ngùng gọi tên Đàm Xung, giọng của cậu lúc này chó chút xấu hổ , “Cảm ơn anh…”
Trong ký túc xá có nhiều con mắt đang nhìn, Kiều Uý Nhiên biết không nên phản ứng thái quá, nhưng Đàm Xung là người cậu thích, Đàm Xung sau giờ học còn tặng bánh cho cậu, còn đem đến kí túc xá cho cậu nữa, cậu căn bản không thể không đỏ mặt tim đập nhanh.
Không phải tự nhiên mà mọi người thay đổi giọng điệu khi nói, đây không phải bản chất bình thường của con người à? Ai đối mặt với người mình thích sẽ không giả vờ chút chứ.
Phản ứng của Đàm Xung khá bình tĩnh, cũng không cảm thấy Kiều Uý Nhiên không đúng chỗ nào, đưa bánh xong liền định rời đi, “Tôi đi trước đây.”
“Đợi đã.” Kiều Uý Nhiên không thèm quan tâm đến phản ứng của bạn cùng phòng, bước xuống giường, mở ngăn kéo lấy ra lọ nước hoa trước đó đã bỏ vào, “Tặng anh.”
Theo lý mà nói, những chàng trai như Đàm Xung hằng ngày sẽ không dùng nước hoa, nhưng Kiều Uý Nhiên thực sự không có gì khác để lấy ra.
Cậu rất sợ Đàm Xung không nhận, dù gì thì bạn cùng phòng của cậu cũng là trai thẳng, phản ứng của trai thẳng…
Đàm Xung nhìn qua, đánh giá từ mùi hương, là một lọ nước hoa, nhưng anh không chắc chắn, ánh mắt anh nhìn Kiều Uý Nhiên đầy nghi hoặc.
“Nước hoa.” Kiều Uý Nhiên cho anh một câu trả lời khẳng định, “Tặng anh đó…cảm ơn anh đã cho em bánh.”
Kiều Uý Nhiên là bạn nhỏ mới có tình yêu đầu đời, không thể không giả vờ ngoan ngoãn trước mặt Đàm Xung, nói chuyện cầm lòng không được mà nhón chân.
Đàm Xung đối với nước hoa không nói những lời khó nghe, thái độ vẫn rất nghiêm túc, “Ồ, vậy tôi trở về ký túc xá đây.”
Nhìn Đàm Xung rời đi, gạt bay cơn cáu kỉnh vừa bị người khác mở chuyển phát nhanh, Kiều Uý Nhiên cũng không ở lại, nhanh chóng leo lên giường, dọn bàn, bật đèn ngủ, mở hộp bánh ra.
Cô gái chọn kiểu bánh này đã thực sự lấy được trái tim của cậu, quá dễ thương, vừa nghĩ đến bánh là do Đàm Xung mang tới, vậy càng thấy dễ thương hơn.
Kiều Uý Nhiên dùng điện thoại di động chụp một vài bức ảnh, gửi cho Đàm Xung, “Thật là đẹp.”
Đàm Xung vừa xuống cầu thang thì nhận được tin nhắn của Kiều Uý Nhiên, chỗ anh và Kiều Uý Nhiên ở không xa nhau lắm, “Ừ.”
Tin nhắn vừa gửi đi, Kiều Uý Nhiên đã nhanh chóng phản hồi: “Người khác cho anh bánh, anh lại cho em như vậy không hay lắm đâu?”
Kiều Uý Nhiên cảm thấy, trong tình yêu cần phải trà xanh và chân chó một chút, đặc biệt là với những trai thẳng như Đàm Xung.
“Không sao.” Đàm Xung khô khan, không sao, ồ, ừm, có thể, chỉ là mấy chữ này lặp đi lặp lại, nghe cũng êm tai.
Kiều Uý Nhiên không ăn bánh, thay vào đó, cậu phóng to bức ảnh vừa rồi, chiếc bánh được chụp rất đẹp nhìn vào thì thấy thèm ăn, nhưng cậu luôn cảm thấy thiếu cái gì đó.
Ảnh cũng gửi rồi, sao không gửi ảnh của mình nhỉ? Chỉ nhìn vào chiếc bánh thì có ý nghĩa gì?
Kiều Uý Nhiên cất điện thoại nằm xuống bàn, nửa khuôn mặt bị chiếc bánh chặn lại, sau đó đưa tay nhấn nút tự chụp, cậu đã chụp mấy tấm, rồi chọn tấm ưng ý gửi cho Đàm Xung.
Cậu hỏi một cách mơ hồ: “Nhìn có đẹp không?”
“Đẹp.”
Dù nhìn thế nào cũng cảm thấy chiếu lệ và không chân thành, nhưng Kiều Uý Nhiên vẫn chưa bỏ cuộc, “Em hỏi anh, em có đẹp không?”
Đợi một lúc lâu, Đàm Xung lại không trả lời cậu rồi, cùng cậu lạt mềm buộc chặt à?
Kiều Uý Nhiên trong lòng nghĩ thế này, với kinh nghiệm lần trước, cậu dũng cảm hơn rất nhiều, cậu chủ động gửi một tin nhắn, “Sao anh không trả lời em?”
“Vừa đến ký túc xá, mở cửa.”
Phản ứng của Đàm Xung là né tránh vấn đề của Kiều Uý Nhiên và phớt lờ nó, Kiều Uý Nhiên không thể biết liệu anh có thực sự mở cửa hay không, hay là không có ý gì, hoặc là nói anh ấy cảm thấy không thích.
Kiều Uý Nhiên sợ mình sẽ đi quá xa nên chỉ có thể chuyển chủ đề, “Anh bình thường có dùng nước hoa không?”
“Không dùng.”
“Xịt lên cổ tay là được rồi.”
Đàm Xung thực sự vừa về đến ký túc xá, không biết trả lời tin nhắn của Kiều Uý Nhiên thế nào, Kiều Uý Nhiên trông rất đẹp, nhưng khen một nam sinh rất đẹp thì cảm thấy có chỗ nào đó kì kì.
“Cậu đi đâu thế?” Ngay khi Đàm Xung đặt lọ nước hoa trên tay xuống, bạn cùng phòng thản nhiên hỏi anh.
Đàm Xung quay lưng về phía bạn cùng phòng, mở nước hoa ra, “Không đi đâu cả.”
Anh thực sự không có thói quen xịt nước hoa, nhưng Kiều Uý Nhiên đã đưa nó cho anh và chỉ cho anh cách sử dụng, vì vậy anh muốn thử, khoảnh khắc khi ngón tay anh ấn vào vòi xịt, mùi thơm của nước hoa tràn ra.
Bạn cùng phòng từ phía sau thò cái đầu tò mò qua, “Ôi vãi, Đàm Xung, cậu bắt đầu xịt nước hoa từ khi nào thế!”
“Đàm Xung! Cậu không đúng.”
Đàm Xung bị tiếng kinh hô khiến cho giật mình, anh vô thức lau cổ tay rồi vội vàng bỏ nước hoa vào hộp, “Không phải, người khác tặng.”
Nói đến chuyện dùng nước hoa, trong số các sinh viên thể thao của họ, ngay cả các nữ sinh cũng không quá để tâm đến nó, ai nhìn vào cũng sẽ ồ lên.
“Ai, ai tặng thế?” Ký túc xá đột nhiên sôi trào, một số lợi dụng tình huống vây quanh Đàm Xung, “Là cô gái nào thế? Đàm Xung, cậu cuối cùng cũng khai sáng rồi.”
“Không phải.”
Đàm Xung có vẻ ngoài bình thường, nhưng cao ráo, thẳng tính, tính tình tốt, cũng không phải là người mưu mô xảo quyệt, đáng ra là người rất dễ tìm được đối tượng, nhưng tật xấu là Đàm Xung thẳng tính, không cần biết giới thiệu cho anh bao nhiêu cô gái, bảo đảm ngày thứ hai đều bị block.
Vấn đề là Đàm Xung vẫn không biết mình sai ở đâu.
Tống Tuân liếc nhìn đồ trên bàn một cái, “Ủa, bánh ngọt cho cậu đâu?”
“Đưa cho cậu ấy rồi.” Đàm Xung dừng lại “Cậu ấy chính là người cho tôi nước hoa.”
Khi nghe câu này, người bạn cùng phòng càng hét lớn hơn, “Chẳng trách chẳng trách, còn biết tặng bánh cho con gái rồi, mượn hoa dâng phật, cuối cùng chúng tôi cũng thành công rồi.”
“Không phải con gái.” Đàm Xung không biết giải thích thế nào.
Bạn cùng phòng vốn đang cười lớn thì im bặt, Tống Tuân nói: “Không phải nữ, chẳng lẽ là nam sao?”
Sự im lặng của Đàm Xung khiến họ sửng sốt, Tống Tuân hờ hững lắc đầu, “Nói như không, đúng là mù mờ, thà chẳng nói còn hơn.”
Cũng không biết ai tiếp lời, “Xung thiên phú của chúng ta… thật sự là đàn ông à?”
Đàm Xung lần đầu tiên cảm thấy xấu hổ không biết nên nói thế nào, nhanh chóng lấy đồ ngủ, đẩy bạn cùng phòng ra, “Tôi đi tắm.”
“Nói gần nói xa.” Tống Tuân chỉ vào lưng của Đàm Xung đầu ngón tay của cậu ta còn đang run rẩy “Thực sự là một người đàn ông à.”
Tiếng ồn ào trong ký túc xá một lúc mới dịu xuống, Đàm Xung đứng ở trong phòng tắm xoa xoa cổ tay, cúi đầu ngửi ngửi, mùi thơm đã bốc hơi theo nước nóng, mùi hương rất nhạt, như có như không.
Kiều Uý Nhiên bình thường cũng xịt à?
Đàm Xung không khó tưởng tượng trên người Kiều Uý Nhiên có mùi thơm ngào ngạt, anh cảm thấy cho dù Kiều Uý Nhiên không xịt nước hoa cũng sẽ có mùi như vậy.
Sau khi từ phòng tắm đi ra, Đàm Xung thu dọn đồ đạc, cầm điện thoại di động lên giường, khi mở máy lên, Kiều Uý Nhiên gửi cho anh một tin nhắn thoại, anh vội vàng xuống giường tìm tai nghe.
Sau khi ổn định ngồi trên giường, anh cắm tai nghe, giọng nói nhẹ nhàng của Kiều Uý Nhiên phát ra từ tai nghe, “Anh thích mùi đó không?”
Đàm Xung đột nhiên cảm thấy lỗ tai mình nóng cháy, ngay cả cổ tay nơi vừa mới xịt nước hoa cũng nóng bừng.
Anh hiếm khi nói dối, ngoại trừ hôm nay, “Còn chưa dùng.”
Kiều Uý Nhiên gửi cho anh một biểu cảm lăn lộn như mèo, hết câu này đến câu khác.
“Mùi nước hoa này không hợp với anh.”
“Em vốn là mua cho mình.”
“Anh có thể coi nó như dầu thơm.
Hóa ra Kiều Uý Nhiên thực sự có mùi như vậy, trước khi Đàm Xung thoát khỏi cảm giác nóng rẫy, tin nhắn của Kiều Uý Nhiên lại đến, cậu vẫn đang nói về nước hoa.
“Em thích mùi hương này.”
“Chỉ là mùi không lưu được lâu.”
“Thời gian dài phải ở gần mới có thể ngửi thấy được.”
Đàm Xung nghĩ, vậy phải gần đến mức nào.
Tin nhắn tiếp theo khiến trái tim của Đàm Xung run lên, Kiều Uý Nhiên làm sao nghe được câu hỏi trong lòng của anh.
“Giống như vừa rồi chúng ta gần nhau như vậy, anh không ngửi thấy sao?”
—————————————–
Awww đáng iuuuu xỉu