Đàm Xung mời cơm các bạn cùng phòng để cảm ơn những người trong ký túc xá đã giúp mình chuyển đồ đạc. Anh muốn nhân cơ hội giới thiệu Kiều Uý Nhiên với họ luôn, Tống Tuân cũng gọi cho Phương Lộ Lộ.
Phía sau trường học luôn là lựa chọn hàng đầu của sinh viên, Đàm Xung là người có điều kiện tốt nhất trong ký túc xá của họ. Bạn cùng phòng thỉnh thoảng chân chó kêu lên một tiếng “Ông chủ Đàm”, chẳng hạn như kiểu mời khách hôm nay.
Trên đường đến đó, Kiều Uý Nhiên vẫn có chút căng thẳng, giật nhẹ góc áo của Đàm Xung: “Gặp mặt bạn học của anh làm em căng thẳng quá.”
Đàm Xung nắm tay Kiều Uý Nhiên, kéo người đi về phía trước, để cậu đi song song cùng mình: “Em căng thẳng làm gì? Bọn họ chỉ nói nhiều hơn một chút thôi, em không cần quan tâm.”
Cả ký túc xá ai cũng biết Đàm Xung có quan hệ yêu đương với nam sinh, hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy người thật, bạn cùng phòng cứ tôi đẩy anh anh đẩy tôi, cứ như học sinh được gọi lên trả bài mà xoắn xuýt.
Đàm Xung cạn lời: “Ngồi đi, đứng làm gì.”
Sau khi ngồi xuống, anh chỉ vào Kiều Uý Nhiên: “Đây là Kiều Uý Nhiên, bạn trai của tớ.”
“Tớ biết tớ biết.” Bạn cùng phòng Đàm Xung rất thích náo nhiệt, sau khi náo nhiệt xong lại hơi ngại ngùng: “Tiểu Kiều không đơn giản.”
Tiểu Kiều? Đàm Xung nhíu mày, gọi thân mật như vậy làm gì.
Kiều Uý Nhiên càng xấu hổ hơn, nếu không phải đông người, cậu thực sự muốn trốn trong lòng của Đàm Xung.
Sau khi giới thiệu tên xong, Phương Lộ Lộ lẩm bẩm nói: “Hai người yêu nhau từ khi nào?”
Phương Lộ Lộ cũng coi như quen biết Kiều Uý Nhiên, thấy nam nam yêu đương ngay trước mắt làm cho cô trợn mắt há mồm.
Đàm Xung bình tĩnh: “Sau khi trở về hôm cắm trại.”
Anh chàng này được lắm, khó trách cô làm mai cho Đàm Xung và Khương Phù không thành, hóa ra Đàm Xung và Kiều Uý Nhiên là một cặp.
Phương Lộ Lộ được xem như là bạn học nữ khá thân quen với Đàm Xung, cô thản nhiên nói: “Nhìn không ra nha, Tiểu Đàm bình thường thế này lại có thể thu hút được sự chú ý của nam sinh, đặc biệt là…”
Đặc biệt là Kiều Uý Nhiên, người có vẻ ngoài ưa nhìn và dễ gần.
Không phải Phương Lộ Lộ coi thường Đàm Xung nhưng thứ nhất Đàm Xung thực sự rất bình thường, thứ hai là Kiều Uý Nhiên đứng bên cạnh Đàm Xung quá chói mắt, nhìn thế nào cũng thấy không xứng đôi.
Kiều Uý Nhiên không thích nghe người khác nói Đàm Xung là người bình thường, cậu là một trong số fan hâm mộ của Đàm Xung, cậu phản bác lại: “Đàm Xung rất đẹp trai, tôi thấy anh ấy đẹp trai nên mới theo đuổi anh ấy.”
Mọi người đều tròn mắt kinh ngạc, bản thân Đàm Xung quả thực cũng đẹp trai, nhưng không thể đẹp bằng Kiều Uý Nhiên.
Hơn nữa, Kiều Uý Nhiên làm sao lại là người theo đuổi theo Đàm Xung được, điều này quá ảo diệu.
“Cậu theo đuổi anh ấy? Tại sao?”
Hai má Kiều Uý Nhiên đỏ bừng: “Tôi thấy anh ấy đặc biệt… Tốt… Thật đó…” Làm sao người khác lại không hiểu? Có một số người rất giỏi giấu giếm thực lực của mình, càng là nội tại thì càng là bảo bối.
Sau khi ăn xong, Kiều Uý Nhiên vẫn rất xấu hổ. Mỗi lần nghe người khác nói Đàm Xung không tốt, cậu như bị trúng độc, càng phản bác lại càng giống như đang thể hiện tình cảm.
Cuộc sống chung vượt xa mong đợi của Kiều Uý Nhiên, Đàm Xung chiều cậu về mọi mặt, bất kể việc lớn hay nhỏ, sự yêu thích Đàm Xung của Kiều Uý Nhiên càng tăng lên chứ không giảm.
Ngay cả streamer mà Kiều Uý Nhiên muốn làm cũng trở thành sự thật. Lúc trước ở ký túc xá không có điều kiện như này, sau khi ra ngoài cậu có thể làm bất cứ điều gì mà cậu muốn.
Kiều Uý Nhiên trước đây đã từng tiếp xúc với ngành streaming, giống như lúc trước làm người mẫu. Giờ ở nhà cậu cũng có thể quay video, livestream, mặc đồ nữ.
Trong buổi livestream Đàm Xung luôn ở bên cạnh, chỉ nghe thấy tiếng, không thấy bóng dáng đâu cả.
Kiều Uý Nhiên đang nói về trang điểm màu mắt thì Đàm Xung đột nhiên từ bên ngoài quay về: “Bảo bối ăn cơm chưa? Anh mua cho em một ít thịt lợn xào.”
Mỗi khi Đàm Xung xuất hiện, khu bình luận sẽ sôi trào lên.
“Chồng của Tiểu Kiều về rồi!”
“Anh Đàm Xung đến đưa cơm!”
“Tiểu Kiều vẫn chưa ăn.”
Kiều Uý Nhiên muốn nhìn làn đạn một lần nữa, cậu vừa muốn trang điểm mắt, vừa muốn quay lại nhìn Đàm Xung, tay run lên, phấn mắt bị rơi vào mắt.
“Ai nha…” Kiều Uý Nhiên nhắm mắt, không để ý đến đang live, sờ soạng đứng dậy đi về phía Đàm Xung.
Đàm Xung vội vàng đặt đồ trong tay xuống, quan tâm hỏi: “Làm sao thế?”
“Bị rơi vào mắt.”
Điện thoại phát live để trên ghế sofa ở nhà, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng trò chuyện giữa Kiều Uý Nhiên và Đàm Xung.
Kiều Uý Nhiên nhẹ nhàng nói: “Đau quá, anh nhẹ một chút.”
Đàm Xung bình tĩnh nói: “Em đừng nhúc nhích.”
“Ai nha, anh đừng cọ xát…”
Khu bình luận bị tấn công dày đặc, những khán giả không thể nhìn thấy là những người sốt ruột hơn bất kỳ ai.
“Điện thoại của tôi bị hỏng à? Sao tôi không thấy người?”
“Nội dung hình ảnh có phải cần nạp tiền để xem không?”
“Các hội viên chỉ có thể nghe thấy giọng nói phải không?”
“Trong đầu tôi đã phác hoạ ra những hình ảnh đó rồi.”
Sau sự cố livestream ngắn ngủi, đôi mắt của Kiều Uý Nhiên đỏ hoe, cậu vội vàng chào tạm biệt khán giả, sau khi tắt live, cậu nhanh chóng tẩy trang, rửa sạch một chút.
Sau khi rửa sạch xong, mắt Kiều Uý Nhiên vẫn rất khô. Đàm Xung tìm thuốc nhỏ mắt, nhỏ cho cậu.
Kiều Uý Nhiên dựa lưng vào ghế sofa như một đại gia, than phiền với Đàm Xung: “Đều tại anh…”
Đừng nói đạo lý với người yêu của mình, Đàm Xung biết được chuyện này từ lâu trước khi cả hai yêu nhau: “Có đau không?”
“Không đau…” Kiều Uý Nhiên không ngừng chớp mắt để thuốc nhỏ mắt ngấm vào trong: “Nói xem, anh bồi thường cho em như nào đây?”
Đôi mắt Kiều Uý Nhiên không sao, không có nghĩa là không cần phải dỗ dành: “Em muốn gì anh đều nghe theo em.”
“Thật?” Đôi mắt Kiều Uý Nhiên lóe lên một tia ranh mãnh: “Anh đợi em.”
Cậu chạy vào phòng ngủ, lật ra bộ quần áo JK* ở dưới đáy tủ. Đây là của chủ shop gửi đến, nguyên nhân nó bị giấu dưới đáy tủ là do chủ shop gửi size lớn, Kiều Uý Nhiên cũng không thèm đổi, để đó không dùng đến, vừa lúc có thể phát huy tác dụng.
(* Viết tắt của Jibaku Shounen, đồ đồng phục học sinh ó)
Cậu đặt quần áo và váy xuống trước mặt Đàm Xung: “Em muốn thấy anh mặc váy.”
Đàm Xung nghẹn lời, lời nói ra như bát nước đổ đi, anh chưa từng nói gì trước mặt Kiều Uý Nhiên mà không làm.
Kiều Uý Nhiên sợ anh từ chối, thúc giục: “Anh vừa nói đều nghe theo em!”
Đúng lý hợp tình, Đàm Xung không có lý do gì để từ chối, anh rối rắm nhìn Kiều Uý Nhiên: “Thật sự phải mặc à.”
“Ừm!” Kiều Uý Nhiên gật đầu chắc nịch, đôi mắt đỏ bừng có chút đáng thương.
Đàm Xung gãi đầu, bắt đầu thay quần áo trước mặt Kiều Uý Nhiên.
Bộ đồ này so với Kiều Uý Nhiên đúng là lớn thật, Đàm Xung mặc còn khá miễn cưỡng.
Chiếc áo sơ mi ngắn hơn nhiều, chỉ ngang rốn, để lộ cơ bụng săn chắc, cúc áo sắp rớt ra khỏi hàng, khóa kéo của váy không kéo được, mắc kẹt ở ngang hông Đàm Xung.
Buồn cười hơn nữa là cách trang điểm và biểu cảm cay đắng của Đàm Xung, ngay lập tức khiến Kiều Uý Nhiên cảm thấy buồn cười: “Sao trông anh buồn cười thế.”
Kiều Uý Nhiên còn không muốn tha cho anh, bảo anh ngồi xuống, lấy ra một đôi tất lụa trắng, tự mình mang cho Đàm Xung.
“Được rồi!” Cậu vỗ tay: “Anh đứng lên đi, nhanh lên.”
Đàm Xung bất lực dựa vào cậu, váy đung đưa theo gió thổi trên hông.
“Em phải chụp ảnh lại.” Kiều Uý Nhiên nhấc máy, ra lệnh cho Đàm Xung: “Anh không được lộn xộn.”
Chuyện này nằm ngoài phạm vi của những bức ảnh xấu xí, nếu chuyện này bị lộ ra ngoài thì tất chuyện Đàm Xung chỉ có thể là diệt khẩu.
Sau khi chụp xong Kiều Uý Nhiên nhào vào lòng của Đàm Xung: “Anh xong đời rồi, nếu anh không nghe lời, em sẽ cho người khác xem.”
Không đợi Đàm Xung nói, Kiều Uý Nhiên lại khoe khoang: “Nếu người khác nhìn thấy những bức ảnh xấu xí của anh, như vậy sẽ không ai muốn anh nữa. Đời này anh chỉ có thể ở bên cạnh em.”
Đàm Xung cười nhẹ, xoa đầu Kiều Uý Nhiên: “Hết giận chưa?”
Kiều Uý Nhiên đắc ý lắc đầu, kéo Đàm Xung về phía tấm gương soi toàn thân: “Em muốn chụp ảnh với anh.”
Kể từ khi hai người ở bên nhau, Đàm Xung đã trở thành công cụ để Kiều Uý Nhiên chụp ảnh.
Cậu quàng tay vào cổ Đàm Xung, chụp vài tấm trước gương.
Cậu mặc quần áo nam, còn Đàm Xung mặc đồ nữ, tiện nghi đều bị cậu chiếm cả.
—————————————–