![[CKĐ]Chương 17 Caukhongdung](https://thitranbuontenh.com/wp-content/uploads/2021/05/caukhongdung.jpg)
Sau khi bạn cùng phòng về, ai cũng đều bận việc riêng nên Vương Kỳ cũng không hỏi Kiều Uý Nhiên mấy câu không giải thích được nữa.
Nhưng loại cảm giác kỳ quái đó cứ lởn vởn trong lòng Kiều Uý Nhiên, cậu không ngồi bên dưới nữa, trèo lên giường nhắn tin cho Đàm Xung.
Lúc Đàm Xung trở lại ký túc xá, mấy cặp mắt của bạn cùng phòng nhìn anh: “Hehehe, nhìn cái cổ này. Kịch liệt ghê nha, cây non duy nhất của ký túc xá của chúng ta cũng không trong trắng nữa rồi.”
Dù Đàm Xung có yêu đương hay không thì anh cũng là đối tượng trêu chọc của ký túc xá, tâm tình anh thoải mái, không phản bác.
Tuy nhiên Tống Tuân và cả nhóm đều rất tò mò. Lúc Đàm Xung đi tắm, bọn họ liền đợi ở ngoài, phải hỏi Đàm Xung cho bằng được kinh nghiệm và tư thế của gay.
Đàm Xung bất chấp nhiệt độ đi ra từ phòng tắm: “Không bình luận.”
Đàm Xung mặc kệ tiếng kêu rên thất vọng của bạn cùng phòng, anh trèo lên giường liếc nhìn điện thoại thì thấy Kiều Uý Nhiên gửi tin nhắn cho anh.
Là Kiều Uý Nhiên gửi ảnh chụp của anh cho anh, bên dưới có một dòng chữ: “Anh sao lại lớn như vậy, lớn hơn so với những cái em từng thấy.”
Vốn dĩ đó là một lời khen dành cho Đàm Xung, nhưng những người đang yêu nhìn mọi thứ ở một góc độ khác. Anh lặng lẽ trả lời: “Em đã thấy của những ai?”
Giọng nói ghen tuông này khiến Kiều Uý Nhiên vừa nhìn đã muốn bật cười: “Anh thật sự rất đáng ghét, lớn hơn của em được chưa, em chưa thấy của ai cả.”
Đàm Xung không quan tâm đến dáng người của mình, nhìn bức ảnh khiến anh nhớ đến khi Kiều Uý Nhiên mặc quần áo nữ. Anh trả lời: “Em đừng mặc váy trong ký túc xá. Nếu em muốn mặc, anh đưa em đi thay.”
Hành vi lúc trước của Vương Kỳ rất kỳ quái, nhưng Đàm Xung không có bằng chứng xác thực, cũng không muốn Kiều Uý Nhiên sợ nên anh không nói rõ ràng.
Cái tính chiếm hữu chết tiệt này, Kiều Uý Nhiên quá thích nhưng cậu không thể hiện quá rõ ràng: “Làm sao? Anh lại quản em.”
Đàm Xung vẫn nhớ những gì Kiều Uý Nhiên nói lần trước. Anh hiện là bạn trai của Kiều Uý Nhiên. Mặc dù ý định ban đầu của anh không phải là hạn chế sở thích của Kiều Uý Nhiên, nhưng khi Kiều Uý Nhiên hỏi, mong muốn chinh phục của người đàn ông đã xuất hiện.
“Đúng, anh quản bạn trai của anh.”
“Phiền chết đi được.” Kiều Uý Nhiên lúc này nghĩ một đằng nói một nẻo, vui vẻ lăn lộn ở trên giường, đành phải giả bộ không kiên nhẫn: “Anh cùng em đi thay đồ, có phải anh muốn nhìn em thay quần áo không hả?”
Ban đầu cũng không nghĩ nhiều lắm, Kiều Uý Nhiên nhắc đến chuyện đó, Đàm Xung cũng liền nghĩ: “Không được nhìn à?”
“Em nói không được nhìn thì anh không nhìn hả?”
Đương nhiên, Đàm Xung có thể không nhìn, nhưng Kiều Uý Nhiên không nói là có thể chạm vào: “Em bảo anh làm gì anh sẽ làm như thế.”
Đàm Xung đúng là một chú chó ngoan, lại quá bá đạo, có khả năng thu phục mọi người. Nhân nhượng mọi mặt, thích hợp chết rồi.
“Hừ hừ, em còn tưởng anh thật thà, thì ra là rất háo sắc.”
Họ đều ở độ tuổi tràn đầy năng lượng, không háo sắc thì háo gì, how old are you hử?
Đàm Xung không phản bác lại, chỉ nhắc nhở lần nữa: “Ở ký túc xá mặc đồ tử tế vào, đừng mặc váy.”
“Em biết rồi <(‘^’)>.”
Từ khi cảm thấy sự kỳ lạ của Vương Kỳ, Kiều Uý Nhiên đã cố gắng hết sức tránh ở một mình với cậu ta, hàng ngày đều sóng yên biển lặng đi qua. Mãi cho đến khi Phùng Việt gửi cho cậu một tin nhắn.
“Chia tay rồi, tớ tới tìm cậu đi uống rượu.”
Kiều Uý Nhiên vốn dĩ đang ở trong lớp, lúc nhìn thấy tin nhắn này, não của cậu như bị đoản mạch. Cậu đã lên kế hoạch hẹn ra mắt bạn trai, kết quả còn chưa kịp gặp nhau, Phùng Việt đã chia tay rồi.
“Có chuyện gì thế?”
Việc hẹn hò cũng vậy, dù là cùng giới hay khác giới thì cảm giác mới mẻ đã qua, cảm xúc là vật tiêu hao, nếu đối phương không kiên nhẫn hoặc không tìm được mục tiêu mới thì kết quả sẽ là chia tay.
Chỉ vài dòng tin nhắn, Kiều Uý Nhiên cũng có thể cảm nhận được sự phiền muộn của Phùng Việt: “Được, gặp nhau rồi nói chuyện đi.”
“Hôm nay tớ đến tìm cậu, không được dẫn theo bạn trai của cậu đâu đấy. Tuy rằng tớ rất muốn gặp anh ta, nhưng tớ vừa chia tay, không chịu nổi hai người show ân ái đâu.”
Buổi trưa hôm nay Đàm Xung ăn một mình, có chút khó tin khi bị Kiều Uý Nhiên “bỏ rơi”: “Em đi đâu vậy?”
“Việc của anh đẹp trai anh đừng quản.” Kiều Uý Nhiên nói đùa, vẻ mặt của bạn trai không thích hợp rồi. Cậu ôm má anh nựng như một đứa trẻ: “Aiya, anh làm gì thế? Phùng Việt thất tình rồi, em đi ăn cùng cậu ấy.”
Sau khi tiễn Đàm Xung đi, Kiều Uý Nhiên không ngừng đi ra cửa sau của trường học, thấy Phùng Việt đang ở đó. Phùng Việt đang có tâm trạng không tốt, đã gọi đồ uống để uống trước một mình.
Cậu ấy nhìn về phía sau Kiều Uý Nhiên, thật sự không mang theo bạn trai đến: “Đến rồi à.”
“Hai người có chuyện gì thế?”
Phùng Việt kể về quá trình từ khi yêu đến khi chia tay với tiền bối. Kiều Uý Nhiên đã rót rượu lấy đồ ăn, người ta kể xong cậu cũng đã uống mấy lon bia, má đỏ bừng, khóc nức nở thay Phùng Việt.
“Anh ta… Sao có thể… Như thế được. Huhu, đồ khốn kiếp!” Kiều Uý Nhiên có khả năng đồng cảm mạnh mẽ, cậu coi như đây là việc của mình vậy, còn khóc dữ dội hơn Phùng Việt. Cậu cầm lấy lon của Phùng Việt: “Loại cặn bã này, chia tay sớm cũng tốt…”
Nói thì hay lắm, cậu lại nhớ đến Đàm Xung, lại khóc: “Dàn ông trên đời này đều như vậy sao?”
Cậu không tin, Đàm Xung tuyệt đối không phải là người như vậy.
Kết thúc buổi nhậu, Phùng Việt không say, Kiều Uý Nhiên lại say. Phùng Việt đang thất tình lại phải đi an ủi Kiều Uý Nhiên.
“Rốt cuộc là tớ thất tình hay là cậu thất tình hả, cậu phá hỏng cảm xúc của tớ rồi.”
Phùng Việt vẫn còn tỉnh táo, đang nghĩ cách đưa Kiều Uý Nhiên trở về ký túc xá thì điện thoại của Kiều Uý Nhiên đổ chuông.
Tên của Đàm Xung có chút quen thuộc, Phùng Việt nghe điện thoại, bên kia mệt mỏi hô lên: “Bảo bối” Chính là bạn trai của Kiều Uý Nhiên.
“Bảo bối của anh đang say rượu ở cửa sau. Anh đến đem người đi đi.”
Đàm Xung đến rất nhanh, bế Kiều Uý Nhiên say rượu lên, liếc nhìn Phùng Việt: “Tôi gọi xe cho cậu nhé?”
Phùng Việt đưa mắt đánh giá Đàm Xung một cái, thấy người thật cũng được, có lẽ không phải đang giả bộ, cậu ấy xua tay: “Không cần đâu, anh mau đưa cậu ấy về đi, đừng để cậu ấy phát điên.”
Phùng Việt quá hiểu Kiều Uý Nhiên. Đàm Xung ôm cậu chưa được bao lâu, Kiều Uý Nhiên bắt đầu giãy giụa làm loạn, cứ muốn tự mình đi.
Đàm Xung không ngăn được cậu, đặt cậu xuống, Kiều Uý Nhiên như không xương trượt xuống, còn cùng Đàm Xung khóc sướt mướt.
“Cặn bã… Huhu…”
Đàm Xung: “?”
Sáu bảy giờ, trời cũng chưa muộn, trên đường cũng ít người đi bộ hơn, Đàm Xung sẽ không đến mức bị người vây xem.
Kiều Uý Nhiên bị Đàm Xung ôm chặt, nửa người treo qua cổ anh, nước mắt nước mũi chảy ra: “Huhuhu… Sao anh lại làm thế này…”
Đàm Xung không hiểu ra sao còn kiên nhẫn dỗ dành cậu: “Anh làm sao?”
“Anh không cần em…” Nghe kể lại câu chuyện bi kịch của Phùng Việt.
Đàm Xung cố gắng bế cậu lên, nhưng Kiều Uý Nhiên vẫn vùng vẫy: “Anh không cần em lúc nào? Em nhìn rõ xem anh là ai?”
Kiều Uý Nhiên đang nhắm mắt khóc lập tức mở mắt, nức nở nhìn Đàm Xung hồi lâu, sau khi nhận ra anh, cậu vùi đầu vào ngực Đàm Xung: “Đàm Xung… Huhuhuu…”
Đàm Xung ôm lấy cậu, cậu cũng không giãy giụa nữa: “Ai không cần em?” Tốt nhất là hôm nay Kiều Uý Nhiên nên nói rõ, nếu không cái mông của cậu sẽ nở hoa.
Tiếng khóc của Kiều Uý Nhiên đột ngột dừng lại, phải mất một lúc lâu sau cậu mới bật khóc tiếp: “Không có ai không cần em…”
“Vậy tại sao em lại khóc?”
“Phùng Việt chia tay rồi… Huhuhu…” Khóc đau lòng như vậy, ai không biết còn tưởng cậu mới là người bị chia tay: “Cặn bã!”
Đang nói chuyện thì Đàm Xung đã đưa người về đến ký túc xá rồi, chắc là còn sớm, ký túc xá cũng không có ai.
Đàm Xung bảo vệ Kiều Uý Nhiên để cậu leo lên giường, Kiều Uý Nhiên nằm trên giường hừ hừ rên rỉ, Đàm Xung chỉ có thể lên theo, che tấm rèm lại, ngồi trên mép giường, bước lên bậc thang, quay lưng lại và nhìn xuống Kiều Uý Nhiên.
“Hừ hừ cái gì?”
Kiều Uý Nhiên đưa tay ra giữ mặt Đàm Xung, Đàm Xung cúi xuống: “Việt Việt và bạn trai của cậu ấy chia tay rồi… Huhuhu…”
“Người ta chia tay em khóc cái gì?”
“Chúng ta sẽ chia tay sao? Anh sẽ không thích em à? ”
Đàm Xung còn chưa lên tiếng, Kiều Uý Nhiên càng nói càng bộc phát, như thể cậu đã bị Đàm Xung bỏ rơi: “Em không muốn chia tay… Em vẫn thích anh… Anh đừng chia tay với em… Huhuhu… Đàm Xung…”
Đàm Xung vừa bất lực vừa buồn cười, dùng ngón tay lau đi nước mắt trên mặt Kiều Uý Nhiên: “Anh thích em, không chia tay.”
Sau đó, anh cúi đầu hôn Kiều Uý Nhiên: “Đừng khóc nữa.”
Kiều Uý Nhiên nhếch miệng cười, đôi mắt lấp lánh và ranh mãnh: “Hôn nữa đi…”
Đàm Xung lại hôn cậu, một nụ hôn là chưa đủ, Kiều Uý Nhiên quay đầu đi rên rỉ bên tai Đàm Xung.
Tiếng rên rỉ yếu ớt vừa lọt vào tai Đàm Xung, trên tai liền truyền đến một cỗ ẩm ướt nóng bỏng, Kiều Uý Nhiên liếm liếm, liếm xong còn chưa xong, còn ngậm lấy tai của người ta, cuối cùng đáng thương nói: “Em muốn…”
Đàm Xung bật cười, anh có chút khô nóng khi bị trêu chọc, nhưng hoàn cảnh không cho phép: “Ngày mai chúng ta sẽ ra ngoài.”
Kiều Uý Nhiên rất nghe lời, không tiếp tục khóc nữa, gãi gãi cổ: “Em muốn uống sữa…” Cậu nhìn Đàm Xung với đôi mắt tròn xoe, giống như một cún con đang lấy lòng.
Đàm Xung véo mũi Kiều Uý Nhiên: “Anh lấy khăn lau cho em, sau đó xuống lầu mua sữa cho em.”
“Ừ!” Kiều Uý Nhiên phá lên cười, ngoan ngoãn nói: “Anh thật tốt.”
Sau khi Đàm Xung ra khỏi giường, anh tìm chậu và khăn tắm của Kiều Uý Nhiên. Đồ của cậu rất dễ nhận ra, chúng đều ở gần giường của cậu.
Đàm Xung pha nước nóng, ngồi trở lại giường, đặt chậu nước lên tủ bên cạnh, giúp Kiều Uý Nhiên thay đồ ngủ.
Kiều Uý Nhiên thấy nhột nhột, muốn trốn, Đàm Xung thay đồ cho cậu mà toát mồ hôi.
Sau khi lau cho Kiều Uý Nhiên, trước khi xuống giường Đàm Xung nói với cậu: “Đừng dậy, anh xuống lầu mua sữa cho em.”
Vừa rót nước xong, Vương Kỳ từ bên ngoài đi vào, cậu ta và Đàm Xung nhìn nhau, trong tiềm thức Đàm Xung không muốn xuống lầu.
Vương Kỳ cũng không nói gì, cầm quần áo đi vào phòng tắm tắm, mới vừa xoay người vào phòng tắm liền nghe thấy Kiều Uý Nhiên nhẹ giọng hỏi: “Anh còn chưa đi sao?”
Đàm Xung quay đầu, thay cậu che kéo tấm rèm lại: “Ừm, bây giờ đi ngay.”
Vương Kỳ tắm rất nhanh, khi cậu ta bước ra thì không có ai trong ký túc xá, cậu ta có thể nhìn thấy bóng dáng của Kiều Uý Nhiên từ khe hở của tấm rèm ngủ, khi nín thở cậu ta có thể nghe thấy tiếng rên nhẹ của Kiều Uý Nhiên.
Quần áo đã thay của Kiều Uý Nhiên ném trên bàn, cổ họng ngứa ngáy, trong lòng khó chịu.
Trước giờ cậu ta đối với Kiều Uý Nhiên không bận tâm lắm, chỉ là thỉnh thoảng lại nhìn cậu ngẩn người, đối tượng ý dâm vào ban đêm cũng là Kiều Uý Nhiên, cậu ta cũng không dám nghĩ nhiều.
Một là cậu ta sợ bị người khác xa lánh, hai là cậu ta không phải gay, tình cảm của cậu ta dành cho Kiều Uý Nhiên rất phức tạp và không rõ ràng.
Chỉ là sau khi Đàm Xung xuất hiện, cảm giác trong lòng cậu ta từ từ xấu đi, cậu ta luôn tự hỏi không biết Kiều Uý Nhiên và Đàm Xung đã lên giường hay chưa.
Tâm lý mâu thuẫn và bệnh hoạn này ngày càng trở nên mất kiểm soát, cậu ta chậm rãi đi về phía Kiều Uý Nhiên, vươn tay nâng tấm rèm ngủ lên.
Kiều Uý Nhiên không hề phòng bị, bộ đồ ngủ lỏng lẻo lộ ra bờ vai, đôi chân thon cong lên, đôi môi hồng bất giác gọi tên Đàm Xung.
Một mùi rượu nồng nặc tỏa ra qua tấm rèm ngủ, thoang thoảng khiến Vương Kỳ khó chịu, còn Kiều Uý Nhiên thì say khướt.
+++++
Beta: Chuyện của Phùng Việt không nói rõ lắm, chắc sẽ được nhắc đến chi tiết hơn ở chương phiên ngoại.
—————————————–