Trong bữa ăn, Kiều Uý Nhiên vẫn rầu rĩ không vui mặc dù Đàm Xung không những không giấu giếm mà còn giải thích. Điều này cũng không ngăn được Kiểu Uý Nhiên đang chìm đắm trong tình yêu giận hờn vô cớ.
Kiều Uý Nhiên cho tất cả những món cậu không thích trong bát vào bát Đàm Xung với lý do cậu không được ăn thịt lợn xào, ra hiệu cho Đàm Xung ăn hết.
Đàm Xung không nhận thấy sự thay đổi trong cảm xúc của Kiều Uý Nhiên, còn quan tâm hỏi: “Em ăn ít thế buổi chiều sẽ đói đó.”
“Ăn không ngon.” Kiều Uý Nhiên chọc vào cơm trắng: “Em muốn ăn thịt lợn xào.”
Trường học không bán, Đàm Xung cũng không phải là đầu bếp. Anh chỉ có thể lấy điện thoại ra, xem đồ ăn ngoài gần đó: “Anh gọi đồ ăn ngoài cho em nhé.”
Kiều Uý Nhiên sửng sốt trong chốc lát, cậu ăn không được bao nhiêu nên không cần gọi đồ ăn ngoài: “Không cần đâu.”
Cậu chỉ muốn Đàm Xung dỗ dành mình, ăn đồ ăn ngoài cái gì chứ.
“Sao thế?” Đàm Xung đã xuống nước.
Kiều Uý Nhiên che đậy cảm xúc, lại không muốn nói rõ ràng, chỉ hy vọng Đàm Xung đầu gỗ có thể đoán được tâm tư của mình: “Em ăn không vào.”
“Ăn không được thì anh có thể giúp em ăn.” Đàm Xung vẫn giọng điệu lớn hơn trời.
Ai thèm so đo ăn cơm với anh, Kiều Uý Nhiên bực bội cắn răng nhìn chỗ khác: “Em không vui.”
“Tại sao?” Đàm Xung ngẩng đầu nhìn Kiều Uý Nhiên, còn cảm thấy Kiều Uý Nhiên không vui vì cậu không được ăn thịt lợn xào: “Anh đi chỗ khác mua cho em nhé.”
Kiều Uý Nhiên khịt mũi hai lần: “Em không ăn, em không vui không phải vì em không được ăn thịt lợn xào.”
Đàm Xung còn tưởng mình có thể đoán được tâm tư của Kiều Uý Nhiên, người ta đều đã nói thế, anh hoàn toàn bối rối: “Vậy thì tại sao chứ?”
Kiều Uý Nhiên hừ hừ rên rỉ: “Người đó… người đó… Khương Phù… Có phải… Thích anh…”
“Đúng vậy.”
Đàm Xung vẫn thẳng thắn như vậy, có người thích anh ghê gớm nhỉ, trong lòng Kiều Uý Nhiên càng cảm thấy không vui.
Đầu gỗ trước mặt dường như đã thông suốt đột nhiên mở miệng nói: “Em không thích anh cùng cô ấy nói chuyện?” Đàm Xung lại không ngốc, tình cảm của người trẻ tuổi là bộc trực thẳng thắn, cần tránh nghi ngờ, tạo cho đối phương có cảm giác an toàn.
Kiều Uý Nhiên bị nói trúng tâm tư, còn chết không thừa nhận, do do dự dự, cũng không phản bác.
“Vậy thì anh sẽ không nói chuyện với cô ấy nữa.” Đàm Xung rất dứt khoát, ngược lại Kiều Uý Nhiên lại thấy xấu hổ.
“Em không phải không cho anh nói chuyện với cô ấy…” Kiều Uý Nhiên rất thoải mái, cậu cũng không tính toán chi li như vậy. Cậu không quan tâm người khác có thích Đàm Xung hay không mà chỉ quan tâm Đàm Xung đối xử với cậu thế nào.
Hai người từ căn tin đi ra, Kiều Uý Nhiên vui tươi hớn hở, cậu vui vẻ bước đi, nóng lòng mà dắt Đàm Xung đi vào bãi cỏ bên đường, Đàm Xung cũng đi theo cậu.
Buổi chiều Đàm Xung còn có tiết, sau khi đưa Kiều Uý Nhiên về kí túc xá, anh cũng không ở lại lâu.
Buổi sáng lên lớp Kiều Uý Nhiên ngủ gật một lúc, sau khi gửi tin nhắn cho Đàm Xung, mí mắt của cậu bắt đầu đánh nhau. Trong kí túc xá không có người, cậu ngủ nguyên cả buổi chiều, sau giờ tan học, cậu bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Rèm ngủ còn kéo nên chỉ có ánh sáng từ điện thoại, Kiều Uý Nhiên trả lời điện thoại với giọng nói nhão nhão dính dính: “Alo…”
“Em ăn cơm chưa bảo bối?”
Kiều Uý Nhiên thích Đàm Xung gọi mình là bảo bối, giọng của anh trững trạc nghiêm túc. Kiều Uý Nhiên trong cơn ngái ngủ: “Chưa.”
“Anh mua mang đến cho em nhé.”
Điện thoại vẫn kết nối, Kiều Uý Nhiên vén tấm rèm lên, cả ký túc xá tối om: “Bạn cùng phòng của em hình như vẫn chưa về…”
Nói xong, cậu lùi về giường, núp dưới chăn bông nói với Đàm Xung: “Em muốn ăn cháo trắng…”
“Ừ, anh đang xếp hàng.”
“Đàm Xung, anh sao lại ngoan thế này.”
Lâu lắm rồi Đàm Xung mới được nghe người khác “khen” mình như vậy, anh không biết phải trả lời thế nào.
Kiều Uý Nhiên ngủ no rồi cũng không nghiêm túc lắm, dùng giọng mũi nồng đậm hỏi: “Anh ngoan như vậy, có muốn được thưởng không?”
Đàm Xung vừa thanh toán tiền, đứng sang một bên đợi đồ ăn, nghe Kiều Uý Nhiên hỏi đến câu này, theo bản năng anh nhỏ giọng: “Thưởng cái gì?”
“Anh tự mình nghĩ đi…” Giọng Kiều Uý Nhiên kéo dài: “Thưởng cái gì đều được.”
Kiều Uý Nhiên được sủng mà kiêu, cố ý đùa giỡn Đàm Xung còn đang ở trong đám người, cậu thực ra là cố ý đó.
Từ khi cậu và Đàm Xung yêu nhau, Đàm Xung đối tốt với cậu là điều dễ hiểu, quy quy củ củ, không hề có chút không an phận nào.
Thích thì sẽ muốn lên giường, thích thì muốn làm tình, tuy có chút xấu hổ, nhưng cũng không cưỡng lại được bản chất ham muốn nhất của loài người.
Kiều Uý Nhiên muốn biết liệu Đàm Xung có bao giờ nghĩ đến việc đi xa hơn một bước hay chưa.
Đàm Xung lùi lại một chút, để chắc chắn rằng tai nghe không bị rò rỉ âm thanh, hạ giọng trả lời: “Anh… không biết…”
Sự ngây thơ và do dự đó khiến Kiều Uý Nhiên có chút choáng váng. Rốt cuộc Đàm Xung quá chất phác hay là không có chút ham muốn nào với cậu, hoặc do Đàm Xung trước đây là trai thẳng.
Cho nên Kiều Uý Nhiên chỉ có thể chủ động hơn: “Em cũng có thể.”
“Cái gì?” Cổ họng Đàm Xung ngứa ngáy, thỉnh thoảng anh nhìn vẻ mặt của người qua đường.
Kiều Uý Nhiên cố nâng cao giọng: “Em nói, anh muốn cái gì, em cũng tính là phần thưởng.”
Từng câu từng chữ lọt vào tai Đàm Xung rõ ràng, anh thở dốc mở miệng, giọng nói tắc nghẽn trong cổ họng.
Đúng lúc cô trong căn tin gọi đến số của anh, anh lặng lẽ lấy cháo.
Kiều Uý Nhiên đợi thật lâu cũng không đợi được câu trả lời của Đàm Xung, cậu có chút thất vọng: “Anh không muốn em làm phần thưởng của anh sao?”
“Không phải.” Vừa nghe thấy giọng nói có chút thất vọng của Kiều Uý Nhiên, Đàm Xung lập tức phản bác.
Anh không giỏi nói những điều như tán tỉnh, ngay cả khi Kiều Uý Nhiên chủ động hỏi anh, anh cũng khó trả lời. Một số điều biểu hiện ra ngoài, giống như quá phóng túng, giấu trong lòng lại quá thụ động. Anh lặng lẽ tăng bước chân đi về hướng ký túc xá của Kiều Uý Nhiên.
Anh bước đi vội vàng, vừa sợ Kiều Uý Nhiên đợi quá lâu, lại vừa sợ đổ bát cháo trên tay. Anh đứng ở cửa kí túc xá thở hổn hển, sau khi hít thở sâu xoa dịu nhịp tim, anh mới vươn tay gõ cửa.
Từ trong phòng có tiếng bước chân lộc cộc, sau khi cửa được mở ra, bên trong vẫn tối om, Kiều Uý Nhiên không bật đèn mà để lại một bóng dáng gầy gò ở ngưỡng cửa.
Đàm Xung bước vào đóng cửa lại, anh không nghe thấy giọng nói của Kiều Uý Nhiên, trong lòng không quá kiên định: “Bảo bối…”
Kiều Uý Nhiên vẫn không đáp lại Đàm Xung, Đàm Xung nắm lấy cổ tay Kiều Uý Nhiên, kéo người đến trước mặt: “Không phải anh không muốn.”
Lời giải thích đó quá nhạt nhẽo, Kiều Uý Nhiên bĩu môi im lặng, cậu không muốn đáp lại Đàm Xung.
Đàm Xung lòng nóng như lửa đốt, để cháo trắng trong tay xuống bàn, đôi tay đỡ lấy Kiều Uý Nhiên: “Sao em không nói gì?”
Kiều Uý Nhiên thực sự có thể hiểu, muốn một trai thẳng có thể chấp nhận thích đàn ông nhanh như vậy thì đúng là làm khó anh, nhưng cậu chính là tham lam, chính là không thể nhịn được.
“Để anh thích em… Là làm khó anh đúng không…” Giọng Kiều Uý Nhiên càng thêm chùng xuống: “Anh là trai thẳng vẫn cảm thấy phản cảm… ưm…”
Kiều Uý Nhiên đang nói một nửa, môi cậu đã bị Đàm Xung chặn lại, có một cơn đau ở môi dưới, Đàm Xung ngậm lấy môi của Kiều Uý Nhiên, đầu lưỡi lao vào trong miệng cậu liếm láp.
Tay Đàm Xung đưa tới lưng Kiều Uý Nhiên, Kiều Uý Nhiên bị anh giữ chặt.
Nụ hôn ướt át được phóng đại vô tận trong ký túc xá tối tăm, mỗi hơi thở đều là mùi của đối phương.
Đàm Xung dần buông Kiều Uý Nhiên ra, đầu mũi hai người chạm vào chóp mũi. Giọng của Đàm Xung nặng hơn bình thường, ám mùi ẩm ướt khó nhận thấy. “Anh không nghĩ như vậy, khi em hỏi anh, trong căn tin có nhiều người quá. Anh… không biết phải trả lời thế nào. Em đừng nghĩ linh tinh, anh chỉ là không biết các bước yêu đương… Em muốn anh làm gì, em có thể nói cho anh biết… ”
Một lời giải thích không tính là giải thích cho thấy sự vụng về của Đàm Xung, nhưng lại khiến Kiều Uý Nhiên rất vui.
Kiều Uý Nhiên đỏ mặt ngượng ngùng. “Em muốn làm gì… Em muốn hôn anh, muốn cùng anh lên giường, muốn làm tình với anh… Anh không muốn sao?”
Đàm Xung có lẽ đang xấu hổ, siết chặt Kiều Uý Nhiên, mặt anh áp vào tai Kiều Uý Nhiên cọ cọ, nói nhỏ: “Anh muốn.”
Hai người ôm nhau trong bóng tối một lúc, Kiều Uý Nhiên có chút luyến tiếc: “Có phải chũng ta nên bật đèn lên không?”
“Hử?”
“Bật hay không… Bạn cùng phòng của em chắc sắp về rồi… Em còn chưa ăn cháo đâu…”
Đàm Xung buông Kiều Uý Nhiên ra. Đèn bật, Kiều Uý Nhiên đỏ mặt tía tai, mở túi cháo, trong miệng lẩm bẩm mấy câu, cố gắng giảm bớt sự ngại ngùng: “Cháo trắng, cháo trắng, cháo trắng…”
Cháo còn chưa ăn được hai miếng, Vương Kỳ là người đầu tiên trở về ký túc xá, thấy Đàm Xung, cậu ta liền cúi đầu làm việc của mình.
Bản thân mình đối xử Đàm Xung thế này, người có mắt đều có thể nhận ra rằng họ đang yêu nhau, Kiều Uý Nhiên cũng không muốn trốn tránh.
Đàm Xung ngồi bên cạnh Kiều Uý Nhiên, hoàn toàn che chở Kiều Uý Nhiên dưới cánh tay: “Chỉ ăn cháo trắng thì buổi tối rất dễ đói.”
“Em đang giảm cân.”
Đàm Xung nhíu mày: “Em đã gầy rồi.”
Không phải chứ, những người không tập luyện cơ bắp dù gầy đến đâu vẫn sẽ có một cái bụng nhỏ dễ thương. Kiều Uý Nhiên véo tay Đàm Xung đặt nó lên bụng cậu: “Anh xem, có thịt rồi.” Kiều Uý Nhiên sợ Đàm Xung không tin còn muốn vén quần áo lên, bị Đàm Xung chặn lại.
Kiều Uý Nhiên bật cười: “Em hơi sợ nhột.”
Đàm Xung sắp xếp quần áo cho cậu, nghe Kiều Uý Nhiên lảm nhảm.
“Em lại không có cơ bắp như anh, anh không hiểu đâu. Không vận động người sẽ không đau.” Lười biếng còn lấy cớ, có vẻ như tất cả là lỗi của thịt.
“Anh có thể đưa em đi luyện tập.”
Kiều Uý Nhiên lập tức từ chối: “Em không muốn, mệt lắm.”
Cậu đảo mắt, tiến đến tai Đàm Xung: “Nhưng anh có thể tập với em. Em gập bụng một cái anh hôn em một cái, được không?”
Kiều Uý Nhiên đôi mắt lấp lánh long lanh nhìn Đàm Xung, Đàm Xung bật cười: “Được.”
Hai người chỉ có nhau, cũng không để ý tới ánh mắt của Vương Kỳ phía sau.
Đợi Kiều Uý Nhiên ăn xong, Đàm Xung quay về ký túc xá. Kiều Uý Nhiên đưa anh ra cửa, nhìn Đàm Xung biến mất khỏi tầm mắt cậu mới quay vào.
Đang định học thuộc từ đơn, Vương Kỳ luôn không nói nhiều, đột nhiên hỏi: “Cậu với anh ta yêu nhau rồi?”
Nếu không phải hai người họ ở cùng ký túc xá, Kiều Uý Nhiên sẽ không nghĩ rằng Vương Kỳ đang nói chuyện với mình, cậu quay lại nhìn Vương Kỳ, Vương Kỳ cũng đúng lúc đang nhìn cậu.
Hai người quan hệ không tốt, Kiều Uý Nhiên cũng không có nói với Vương Kỳ về chuyện tình cảm của mình: “Liên quan gì đến cậu.”
—————————————–
Admin có thể cấp quyền hội viên tin cậy cho em để đọc tiếp truyện được không ạ? Em không re-up truyện bao giờ ạ.