Trở lại lên xe, có nhiều chỗ trống, Kiều Uý Nhiên vẫn tìm một góc ngồi.
Cái câu “Máy bay yểm trợ” này đã lởn vởn trong tâm trí cậu mãi không dứt, mặc dù ngay từ đầu Đàm Xung đã nói với cậu là sẽ đi cùng bạn học, nhưng nhiều cô gái như vậy lại ngoài dự liệu của Kiều Uý Nhiên.
Nếu người ta không nhắc đến, Kiều Uý Nhiên vẫn sẽ ngây thơ nghĩ rằng Đàm Xung muốn mời cậu đi chơi, nhưng sau khi Tiểu Như nói vậy, Kiều Uý Nhiên tự hỏi liệu mình có thực sự là “máy bay yểm trợ” mà Tiểu Như đã nói hay không.
Kiều Uý Nhiên nghĩ rằng Đàm Xung biết rằng mình thích anh, sẽ không tệ như vậy, nhưng mặt khác cậu lại thấy rất tiêu cực, Đàm Xung có phải đang tự nói với bản thân rằng anh ấy thực sự không thích đàn ông.
Đàm Xung không biết cách từ chối, khi người khác có việc, anh gần như không phân biệt đối tượng.
Nghĩ vậy, thì Kiều Uý Nhiên cũng không được Đàm Xung đối xử đặc biệt.
Nếu Đàm Xung thích cậu, hai người đã bên nhau lâu rồi, mà không phải như bây giờ, người ta trong lòng nghĩ cái gì cậu đều phải dựa vào suy đoán.
Đàm Xung quay đầu nhìn Kiều Uý Nhiên, lại ngồi vào vị trí trung tâm. Lần này cậu không ngủ, chỉ là gục xuống ngẩn người, dáng vẻ mềm nhũn khiến người ta muốn xoa đầu.
Đàm Xung đang nghĩ đến việc đứng dậy đổi sang bên cạnh Kiều Uý Nhiên, vai anh trầm xuống, anh nghiêng qua, Khương Phù đang dựa vào vai anh.
Anh muốn tránh Khương Phù ra, vừa giơ tay lên liền nghe thấy Khương Phù thì thào với anh: “Đàm Xung, anh cảm thấy em thế nào?”
Đàm Xung nhân cơ hội tránh ra: “Rất tốt.” Chỉ mới ở chung hai ngày, Đàm Xung cũng không khách sáo cho lắm.
Khương Phù nắm tay anh không buông, “Vậy chúng ta ở chung xem thế nào?”
“Không thể.” Đàm Xung buột miệng, nói xong trong đầu anh ầm ầm vang lên.
Khương Phù không ngờ Đàm Xung lại từ chối dứt khoát như vậy, thậm chí không chút do dự.
Khuôn mặt cô gái hơi sượng đi, Khương Phù mím môi một hồi lâu mới hỏi: “Em có thể hỏi tại sao không? Anh có người mình thích à?”
Tại sao? Khương Phù xuất hiện vốn là đột ngột, lại hỏi anh câu hỏi này, càng làm anh trở tay không kịp.
Thấy Đàm Xung không trả lời, Khương Phù tiếp tục hỏi: “Vậy người anh thích là ai thế?”
Đàm Xung không quay đầu, nhìn chằm chằm ghế dựa sau lưng, “Thực xin lỗi.”
Một câu “xin lỗi” này hàm chứa quá nhiều ý nghĩa, một là từ chối Khương Phù, hai là đối với người mình thích, không thể nói.
Khương Phù trầm mặc một hồi, lại nói: “Không sao, dù sao anh bây giờ cũng chưa có bạn gái, chúng ta có thể tiếp tục tìm hiểu, anh cũng không cần trả lời em ngay, em cảm thấy anh rất tốt, người rất tốt…”
Đàm Xung không nghiêm túc lắng nghe, anh rất muốn biết, Kiều Uý Nhiên tại sao lại thích anh?
Sau khi về đến trường, mọi người lại cùng nhau ăn cơm, đợi đến lúc tách ra trời đã tối rồi, Tống Tuân cùng Đàm Xung, tiễn các cô gái xuống lầu, khi năm người họ đứng cùng nhau, Kiều Uý Nhiên có cảm giác giống như bị cô lập. Cậu lắc lắc cặp sách, “Vậy tôi về ký túc xá trước đây, tạm biệt.”
Cảm giác bị bỏ rơi quá mãnh liệt, Kiều Uý Nhiên càng lúc càng đi nhanh, dù sao cũng không có ai đuổi theo, chỉ là cậu không muốn Đàm Xung thấy mình như đang bỏ chạy.
Vừa tới cửa ký túc xá, cửa đang đóng.
Cậu lấy chìa khóa trong cặp ra, vặn nó cậu phát hiện làm thế nào cũng không thể mở được, cửa đã bị khóa từ bên trong.
“Mở cửa đi!” Kiều Uý Nhiên đập vài cái, nhưng bên trong không có phản ứng gì, bắt nạt cậu, ai cũng bắt nạt cậu, cậu cũng không làm chuyện xấu, tại sao lại bắt nạt cậu.
Cơn tức giận tích tụ trong lòng lúc này bùng cháy, Kiều Uý Nhiên nắm tay đạp lên cửa mấy cái, “Mở cửa ra!”
“Các cậu dựa vào cái gì mà khoá cửa! Ký túc xá lại không phải của các cậu, mở cửa ra…” Kiều Uý Nhiên cực kỳ tủi thân, nhưng khi cậu lo lắng, cậu khóc dữ dội hơn lúc tức giận.
Cậu thật vô dụng, nếu cậu có bản lĩnh, liền đá cánh cửa một cái, khiến họ phải kêu oa oa, khiến những người bên trong phải thót tim.
Nhưng cậu không làm được, cậu chỉ ngồi xổm ở cửa bực bội.
Khi Kiều Uý Nhiên rời đi, bóng lưng có chút cô đơn, Đàm Xung muốn đuổi theo, nhưng bị Tống Tuân giữ lại.
Tống Tuân không có ý gì khác, cậu ta chỉ muốn đợi những người này đi rồi, cẩn thận hỏi Đàm Xung, cũng không bận tâm đến cảm xúc của Kiều Uý Nhiên.
Kiều Uý Nhiên vừa đi, các cô gái đã được tiễn xuống tầng dưới của ký túc xá, Tống Tuân cuối cùng không thể kìm lại được.
“Cậu cậu cậu và Kiều Uý Nhiên đó là có chuyện gì vậy?” Cuối cùng Tống Tuân lại hơi lắp bắp “Tớ tớ tớ cũng không nhìn ra cậu bị… Cậu bị cong rồi?”
Cong với thẳng cái gì, Đàm Xung không nói chuyện.
Tống Tuân chưa nói xong, “Hai người ở bên nhau à?”
“Không.”
“Vậy hai người định bên nhau?”
Đàm Xung, “…”
“Cậu không thừa nhận mà được à? Hai người đã hôn nhau rồi…” Tống Tuân như nghĩ ra điều gì đó đột nhiên hạ giọng, “Hai người tối hôm qua không xảy ra chuyện gì chứ?”
Đàm Xung kỳ quái nhìn cậu ta, Tống Tuân nhìn quanh, len lén nói: “Tớ không phân biệt đối xử với cậu, cậu sớm nói cho tớ biết. Tớ cũng liền không hỗ trợ kịp đúng không… Hai người được thì được, tớ còn chưa thật sự nhìn thấy gay đâu… Cậu ấy theo đuổi cậu, hay là cậu theo đuổi thế, nói cho tớ biết chút đi… Này?”
Đàm Xung bỏ đi mà không đợi Tống Tuân nói hết.
Hạnh phúc, tức giận, buồn bã và vui sướng của Kiều Uý Nhiên đều được viết trên khuôn mặt của cậu.
Đàm Xung không trở lại ký túc xá, liền chạy về một tòa ký túc xá khác, Tống Tuân phía sau kêu lên một tiếng, “Cậu đi đâu thế?”
Kí túc xá của Kiều Uý Nhiên ở không cao, Đàm Xung đi lên rất nhanh, vừa đến chỗ ngoặt đã thấy có người đeo cặp sách ngồi xổm ở cửa.
“Kiều Uý Nhiên?” Đàm Xung kêu lên, nghe thấy âm thanh đó Kiều Uý Nhiên ngẩng đầu lên, mắt cậu đỏ hoe, sống mũi cũng đỏ, nước mắt lăn dài trong hốc mắt, lúc cậu nhìn thấy Đàm Xung, nước mắt liền lạch cạch lạch cạch rơi xuống.
Đàm Xung bước ba bước thành thành hai bước, đi tới chỗ Kiều Uý Nhiên kéo cậu lên, đang định hỏi cậu không mang theo chìa khóa thì đã thấy chiếc chìa khóa cắm vào lỗ khóa.
Đàm Xung chưa kịp hỏi thì Kiều Uý Nhiên đã bắt đầu cáo trạng, “Họ… Họ khóa cửa rồi … Huhu… Đập cửa không mở… Huhu”
Một số người xuất hiện giống như hoàng tử vậy, tuy nói không tính vượt qua chông gai, nhưng lại gãi đúng chỗ ngứa.
Đàm Xung vỗ lưng Kiều Uý Nhiên, “Đừng khóc.”
Tống Tuân lướt qua từng tầng, cuối cùng nghe thấy tiếng khóc của Kiều Uý Nhiên mới tìm thấy hai người họ, cậu ta cũng là đầu óc nóng lên, vỗ vỗ đầu, “Sao… Sao vậy?”
Dứt lời, Tống Tuân tiến lên vặn chìa khóa hai lần, “Khóa trái à?”
Ở ký túc xá sinh viên thể thao, chỉ có đánh nhau với ký túc xá bên cạnh, bạn cùng ký túc xá, còn chưa từng xảy ra mâu thuẫn.
Tống Tuân vỗ hai cánh cửa gỗ, “Cái quỷ gì thế, ở ký túc xá còn bị cô lập?”
Đại khái là nghe thấy tiếng người lạ, bên trong có chút ồn ào nhưng không ai ra mở cửa.
Đàm Xung kéo Kiều Uý Nhiên lại một chút, lịch sự hỏi lại, “Có thể mở cửa không?”
Những người bên trong kiên quyết không mở cửa, mọi người không có phản ứng, Đàm Xung đã đạp vào cánh cửa gỗ.
Chất lượng cửa gỗ của ký túc xá không được tốt lắm, Đàm Xung đá mạnh làm khoá cửa văng ra, cánh cửa gỗ từ từ mở ra lung lay sắp đổ.
Người bên trong nhìn mạt gỗ rơi xuống kinh hãi, giọng nói của La Nghị có hơi lạc điệu, “Các… Các cậu muốn làm gì…”
Kiều Uý Nhiên lập tức ngừng khóc, bĩu môi không biết làm sao, Đàm Xung kéo cậu ra sau, “Cậu có gì cần mang theo không? Tôi đưa cậu ra ngoài.”
Tống Tuân ở bên cạnh lập tức nói đỡ huynh đệ, “Cậu nói chúng tôi muốn làm gì! Bảo các cậu mở cửa các cậu đều điếc à?”
Sinh viên thể dục cao lớn thô kệch, cánh tay gần bằng đùi của Kiều Uý Nhiên, sinh viên văn hóa sợ bọn họ là đương nhiên.
Kiều Uý Nhiên có thể mang theo thứ gì, đầu óc trống rỗng, cậu cầm lấy vài thứ trên bàn, cậu kéo vạt áo Đàm Xung, nhỏ giọng nói: “Hết rồi, chúng ta đi thôi…”
Cốt truyện vốn chỉ xuất hiện trong các bộ phim truyền hình lại xảy ra với cậu theo cách này. Kiều Uý Nhiên cảm thấy xấu hổ và lo lắng, còn có phấn khích và ngưỡng mộ không thể giải thích được, tóm lại là ngũ vị tạp trần, một lúc không thể nói rõ được.
Đồ có lấy hay không cũng không quan trọng, chủ yếu chính là hôm nay ký túc xá này cậu nhất định phải vào, bạn cùng phòng của Kiều Uý Nhiên ức hiếp người quá đáng.
Đàm Xung lại dẫn Kiều Uý Nhiên ra khỏi ký túc xá, những người ở ký túc xá đều rùng mình.
Các phòng bên cạnh nghe thấy tiếng động lớn cũng lần lượt mở cửa, nhưng Đàm Xung mạnh mẽ không chút thay đổi từ lối đi nhỏ rời đi.
Sau khi xuống lầu, Đàm Xung cùng Tống Tuân nói một tiếng: “Hôm nay tôi sẽ không về nữa.”
Tống Tuân khoác vai làm động tác ok, “Vậy tớ về trước.”
Đàm Xung không có trực tiếp đưa Kiều Uý Nhiên rời đi, trước đi đến văn phòng của dì quản lí kí túc xá. “Dì, cửa bị hỏng rồi.”
“Hả?” Dì chuẩn bị đi ngủ, “Ký túc xá nào thế!”
Kiều Uý Nhiên nói số của ký túc xá, nghĩ rằng chuyện này nhất định sẽ báo cho chỉ đạo, ai mà biết Đàm Xung lại nói: “Cháu sẽ đưa tiền cho dì, dì có thể nhờ người sửa.”
Vừa nói, Đàm Xung vừa đặt xuống mấy tờ một trăm, “Cảm ơn dì, đừng nói với chỉ đạo, nếu tiền không đủ thì nói cho cháu.”
Một cánh cửa gỗ hỏng mời người ta đến đổi lấy ba bốn trăm, Đàm Xung đặt đủ tiền, bà dì nhận tiền sắc mặt mới dịu đi. Phàn nàn nói: “Các cậu con trai không kiểm soát tính khí gì cả, cửa cũng bị làm hỏng.”
Đàm Xung không phản bác, “Hôm nay cháu đưa cậu ấy ra ngoài ở, sợ cậu ấy ở ký túc xá bị bắt nạt.”
Hệ thống kiểm tra phòng của trường bọn họ vô ích, căn bản không có người tới kiểm tra phòng, dì phụ trách cũng nhắm một mắt mở một mắt.
Bà xua tay, “Nếu có chuyện gì tự chịu trách nhiệm nhé.”
Hai người họ lần lượt đi qua sân trường, Kiều Uý Nhiên ôm cặp sách chạy theo Đàm Xung, “Chúng ta đi đâu thế…”
Nghe thấy Kiều Uý Nhiên thở hổn hển Đàm Xung mới đi chậm lại, “Cửa sau của trường học.”
“Hả? Chúng ta đi thuê phòng à?” Kiều Uý không chút nghĩ ngợi nói, nói xong mặt liền đỏ.
Đàm Xung không cùng cậu so đo, “Không phải, lúc đến đây để học, bố mẹ tôi đặc biệt mua, sau khi tốt nghiệp sẽ bán. Chỉ là quen ở ký túc xá rồi, thỉnh thoảng mới đến.”
Kiều Uý Nhiên âm thầm choáng váng, thật tốt, có nhà riêng, khi tức giận sẽ ra ở riêng, nhưng không hiểu sao cậu lại nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ.
Ngay khi Đàm Xung chuẩn bị mở cửa, Kiều Uý Nhiên đã lẩm bẩm ở phía sau anh: “Vậy anh có phải cũng đưa người khác tới đây…”
“Cạch” một tiếng, cửa an ninh được mở ra, đèn trong phòng vẫn chưa bật, giọng nói trầm thấp của Đàm Xung vang lên trong bóng tối, “Không có.”
—————————————–