Tôi lớn lên ở một thị trấn nhỏ ở Vermont. Nhỏ về dân số nhưng không về sự rộng lớn của nó, ở đây có những trang trại rộng lớn và nhiều cây cối, nhưng hầu như không có người. Bò ở đây còn nhiều hơn cả người . Rõ ràng là, không có nhiều niềm vui cho một đứa chán ngấy cái lạnh mùa đông và cái mùa hè oi bức , bị vây quanh bởi sự nhàm chán của những người Vermonters và không có nhiều đứa trẻ cùng tuổi tôi
Người bạn thân duy nhất của tôi là Tina, lớn hơn tôi một tuổi. Chúng tôi dành gần như toàn bộ thời gian cho nhau, không ngừng mơ về cuộc sống bên ngoài Vermonters. Người dân trong thị trấn của chúng tôi là những người dân khác với những nơi khác. tôi đã không nhận ra về thị trấn nhỏ ấy khác biệt như nào cho đến khi tôi chuyển đến thành phố lớn và những người dân ở Vermont là những người cực kỳ mê tín như các thị trấn nhỏ khác. Họ tin vào những điều kỳ lạ, huyền bí. Họ tin vào Luvia.
Luvia là một phụ nữ lớn tuổi gốc Pháp , đã chuyển đến Vermont khi bà gặp chồng mình. Và mọi người trong thị trấn nghĩ rằng bà là một Nhà ngoại cảm. Ngay cả cha mẹ tôi cũng vậy. Một hôm, mẹ tôi mất nhẫn cưới. bà đã tìm khắp nơi và cuối cùng mẹ đã tới gặp Luvia, bà ta ngay lập tức nói với mẹ rằng nó nằm ở một đồ vật làm bằng gỗ thuộc loại gỗ cũ, mục nát. Mẹ tôi nhìn vào sân sau, nơi cha tôi đang xử lí một cây đàn piano bằng gỗ mục. Mẹ tôi đã giúp ông ấy trong một ngày và Chiếc nhẫn đã ở đó. Dưới lớp gỗ cũ mục nát.
Sau khi nghe kể về Luvia từ những người lớn tuổi, những người dường như nghĩ rằng bà ấy đáng tin cậy 100%, Tina và tôi quyết định đến gặp bà ấy vào một buổi tối để cố gắng tìm hiểu bất cứ điều gì bà ấy có thể nói với chúng tôi về cuộc sống tương lai. Tôi có chút hoài nghi. Nhưng nó có vẻ như là một điều thú vị giống như một trò đùa vô bổ.
Vì vậy, chúng tôi ghé qua nhà bà ấy vào đầu buổi tối, và bà ấy mở cửa khi chúng tôi chỉ mới bước lên lối đi đến nhà trước khi chúng tôi còn chưa gõ cửa. Tina cùi chỏ vào xương sườn tôi và thì thầm rằng Luvia rõ ràng là một nhà ngoại cảm ,bà ấy cảm nhận được chúng tôi đang đến trước cửa! Tôi thì thầm lại là chắc là vì nhà bà ta có nhiều cửa sổ, và bà ta thấy mình đến từ xa. Dù nói như thế nhưng tôi bắt đầu cảm thấy kỳ lạ ngay khi chúng tôi gần gũi với bà ấy. Bà rất, rất già–thân hình nhỏ bé và hơi…lõm vào. Mắt bà ấy nhô ra và gò má hiện rõ xương và hiện ra được cả sự lõm ở phần ngực. Nó tạo cảm cho tôi cảm giác sợ hãi. Nhưng bà ta mỉm cười với chúng tôi, và tôi bắt đầu thoải mái với bà ấy hơn chút.. Tôi quan sát và thấy Không có gì đặc biệt lắm về ngôi nhà, trong khi đó Luvia hỏi lý do tại sao chúng tôi đến
Tôi nói với bà ấy chúng tôi muốn được xem bói, và đưa cho bà ấy 20 Trump mà chúng tôi đã vo vén lại giữa hai đứa. Bà ấy dắt chúng tôi vào tới cái bàn trong phòng bếp và hỏi ai muốn xem trước
– Bà có thể thấy được gì về tình yêu của tôi – Tina hỏi
Luvia không có quả cầu pha lê, lá bài tarot hay lá trà. Cô chỉ nhắm mắt và ngồi im lặng trong khoảng hai phút. Sau đó, cô hít một hơi thật sâu và nói “Michael Michael Carten”
Tina nhìn chằm chằm vào cô trong vài giây, cho đến khi Luvia lặp lại:Michael Carten. Người đàn ông bạn sẽ kết hôn là Michael Carten.
Tina có chút ngạc nhiên rồi cảm ơn ríu rít và lặp lại tên đó một vài lần. Michael Carten. Michael Carten. Michael Carten. Luvia quay sang tôi
“bà có thể nói bất cứ chuyện gì” tôi nói
Luvia nhắm mắt lại trong vài giây, nhưng có lẽ điều về tôi còn nhanh hơn so với tầm nhìn của bà ấy về chồng của Tina. Luvia nhìn vào mắt tôi, nắm chặt tay tôi và nói :
“Thứ mà sẽ giết bạn đang lột da”
“Thứ mà sẽ giết bạn đang mài răng”
“Thứ mà sẽ giết bạn đang rửa máu khỏi bộ vuốt của nó”
“Thứ mà sẽ giết bạn đang thu thập da người ”
“Thứ mà sẽ giết bạn… Bạn sẽ k thấy nó đến đâu”
Ba chúng tôi ngồi đó trong im lặng một lúc lâu. Tôi cảm thấy sợ hãi. Luvia trông như thể bà ta ước mình không phải nói với tôi điều đó. “Tôi có thể làm gì để ngăn chặn nó không?” Luvia lắc đầu rồi trả lại tiền cho chúng tôi.
Tina và tôi lặng lẽ rời khỏi nhà Luvia. Chúng tôi đã không nói một lời trên đường trở về nhà . Tina vừa tìm ra tình yêu của đời mình. Còn tôi thì được nghe về cái chết của chính mình. Tôi lúc đó là 12 tuổi. Tôi sợ vãi cả nồi
Khi Tina thả tôi trước cửa nhà, cô ấy cố làm nhẹ chuyện vừa xảy ra. “Sao bà ấy biết lớn lên tao cưới ai được ” cô ấy hỏi. “Và đâu sẽ là con quái vật nào đến bắt m chắc Đéo có con quái vật nào đâu”
Trong nhiều năm tôi đã tìm kiếm nó. Thứ sẽ giết tôi. Tôi gần như có thể cảm nhận nó sau mỗi chiếc xe, ẩn sau những cái cây mỗi tối. Bên dưới làn tuyết trắng, nó đợi bên ngoài cửa sổ tôi. Mỗi bước đi của tôi tôi đều do dự. Mỗi lần tôi ngủ tôi có thể gần như là thấy nó. Cô ấy đã nói gì về hàm răng của nó? Tôi để ý những miếng da thừa, những vết máu
Khi tôi mười tám tuổi, tôi rời trường đại học ở California, để tránh xa tuyết và giá lạnh và thứ sẽ giết chết tôi. Tôi đã ngừng cảm nhận nó nhưng tim tôi như ngừng đập mỗi khi tôi đi một mình vào ban đêm. Có lẽ, dù nó là gì, nó vẫn ở Vermont. Có lẽ đó không phải là một điều gì cả. Mọi người ở California đã cười khi tôi kể cho họ nghe câu chuyện và nó dường như không còn thật nữa. Chỉ là những lời huyên thuyên của một phụ nữ nhỏ bé, cổ xưa có chút mê tín . Nó không có thật.
Khi tôi 27 tuổi, một lời mời đám cưới được gửi đến. Tina đã kết hôn! Đây là lần đầu tiên tôi nghe về Tina , dù tôi vẫn ở California và hầu như không giữ liên lạc với bất kỳ ai từ phía đông . Tina kết hôn với một chàng trai tên Michael Carten
“Khoan đã. Không. cô ấy đã cưới cái tên. Michael Carten. Nó k liên quan đến Luvia. Tiên đoán của bà ấy k có thật. Chắc chắn k có thật. Bói toán k có thật. Thật ngu ngốc khi nghĩ những chuyện như thế tồn tại trên thế giới” Tôi đã tự an ủi mình
Tôi đã đi dự đám cưới của Tina, Michael và tôi đã cười về tất cả những điều mà các nhà ngoại cảm đã nói ! Bà ấy dự đoán là nó! Tất nhiên là Tina đã đi tìm real love cho bản thân mang tên Michael.
Làm gì có chuyện bạn đụng phải một con quái vật nào đó với hàm răng sắc như dao cạo đang ‘thu thập da’, được chứ? Sau đó, tôi sẽ nghĩ rằng nó
chỉ là một sự trùng hợp hài hước về cuộc hôn nhân chăng
Tôi nghĩ tôi sẽ rời khỏi đám cưới một cách chắc chắn rằng thứ mà sẽ giết chết tôi là không có thật. Không tồn tại. Tôi sẽ nhìn đằng sau những cái cây. Đằng sau những chiếc xe. Không có gì đang đợi tôi. Không có gì đã sẵn sàng để de dọa tôi cả. Tôi đã tự mỉa rằng không biết tại sao tôi đã sợ hãi quá lâu như này sống trong sự hoang tưởng một thời gian dài như này
Điều tuyệt vời nhất về đám cưới của Tina là chúng tôi đã liên lạc lại lần đầu tiên sau một thời gian rất dài. Chúng tôi đều đã trưởng thành đã rất khác so với khi còn nhỏ, nhưng chúng tôi vẫn chia sẻ nhiều thứ về cuộc sống của cô ấy và tôi khi tôi chuyển đi. Cô hạnh phúc, sống ở Vermont với Michael. Cô ấy nói với tôi mọi thứ đang diễn ra trong thị trấn của chúng tôi. Dân số tăng chậm. Những ngôi trường mới họ đang xây dựng cùng Những đứa trẻ được sinh ra .và một điều mà tôi không nghĩ tới là bà Luvia sắp chết
Nhiều năm trôi qua,sau hôm gặp gỡ lại Tina các cuộc gọi và email của cô ấy ngày càng ít đi. Cô ấy dường như luôn bận rộn. Chẳng mấy chốc chúng đã giảm dần hoàn toàn. Tôi nhớ cô ấy, tất nhiên và tôi đã có cuộc sống của riêng mình. Và tôi dự định sẽ về thăm lại ngôi nhà thời thơ ấu của mình bất cứ khi nào tôi muốn.Vào mùa đông, tôi đến thị trấn để thăm bố mẹ vào dịp lễ và tôi quyết định đến nhà của Tina. Bình thường tôi không bao giờ ghé qua mà không hẹn trước, nhưng cô ấy không trả lời điện thoại, và tôi thực sự muốn gặp cô ấy ,Tôi đến nhà cô ấy và Michael. Hai chiếc xe đang ở trong sân, vì vậy tôi đoán cả hai đều ở nhà. Tôi bước lên và bấm chuông cửa. Michael mở cửa , anh ta một chiếc áo khoác lớn gồm nhiều lớp, như thể anh ta vừa sắp bước ra đường . Anh mời tôi vào trong. Anh ấy trông rất ngạc nhiên khi thấy tôi, và hỏi tôi có nói chuyện với Tina gần đây không.
Tôi thực sự không có liên lạc với Tina trong vài tháng. Xin lỗi vì cuộc tới thăm không hẹn trước, tôi thường không ghé qua như thế này, nhưng tôi tự hỏi liệu tôi có thể gặp cô ấy không?
“Tôi không biết bạn biết không nhưng cô ấy đã bỏ tôi vài tháng trước chỉ mang chút đồ đạc và rời đi. Tôi đã không nhận được gì từ cô ấy dù tôi vẫn còn yêu cô ấy nhiều lắm.” -anh ấy nói
Chúa ơi, tôi nói. “Tôi rất xin lỗi. Tôi không hề biết chuyện ấy”
Anh cởi áo khoác và treo nó lên giá áo khoác cạnh cửa. Bạn cần tôi cởi giúp bạn áo khoác không? Tôi nói với anh ấy là tôi có thể làm và rằng tôi sẽ không ở lại lâu. Tôi đã rất sốc khi cô ấy làm điều khó hiểu như thế. Anh ấy là một chàng trai thực sự tốt.
- Tôi xin lỗi nhưng tôi chuẩn bị đi ngủ sớm . Tôi sẽ phải đi làm sớm vào ngày mai. Anh có phiền nếu tôi đi tắm chút không?
Tôi nói rằng tôi có thể chờ và anh cứ làm những điều anh cần.Tôi vẫn muốn hỏi thêm về Tina
Anh ta cởi giày, kéo áo len ra và đi về phía phòng tắm. Tôi quan sát căn nhà nhỏ của họ và Tất nhiên tôi không chú ý nhiều lắm ,Tôi hỏi vọng vào nhà tắm rằng “thế anh biết cô ấy sẽ đi đâu không”
“Tôi không biết” – anh ấy hét lên từ phòng tắm, miệng đầy kem đánh răng. Cô ấy đã không gọi từ khi cô ấy đi.
“Cái đó thật buồn. Tôi xin lỗi.”
Anh ta bắt đầu xỉa răng, và khi thấy tôi nhìn về phía anh ta, thì anh ta đóng cửa lại và tôi nghe thấy nước tắm bắt đầu chảy, tôi rút điện thoại ra, hình dung rằng trong lúc này tôi xem lại những tin nhắn cuối cùng của Tina với tôi, để xem cô ấy có gợi ý gì về nơi cô ấy đi không một chút manh mối cỏn con cũng được. Điện thoại của tôi rơi khỏi tay khi tôi lấy ra khỏi túi và tôi thấy nó rơi xuống dưới đi văng. Khi tôi thò tay xuống dưới chiếc ghế dài tìm điện thoại của mình, tay tôi chạm vào thứ khác. Một khối lớn của mái tóc dài.
Tôi kéo nó ra từ bên dưới đi văng. Nó có vẻ rất lạ, một khối tóc lớn như vậy.
Tóc nâu, bóng của Tina.
Tóc với một mảnh da đầu vẫn còn dính máu
Những thứ sẽ giết bạn là thu thập da.
Tôi quay về phía cửa phòng tắm. Michael vẫn đang tắm.”
Điều mà sẽ giết bạn sẽ rửa máu từ móng vuốt của nó.
Anh ta đang đánh và xỉa răng
Điều mà sẽ giết bạn là mài răng.
Cởi quần áo bên ngoài, giày của anh ấy.
Những thứ sẽ giết bạn là lột da của nó.
Ôi Chúa ơi. Thứ đó
Thứ đó sẽ giết tôi.
Tôi nghe tiếng nước trong vòi hoa sen dừng lại. Chuyển động từ bên trong phòng tắm.
Tôi chạy. Ra khỏi cửa. Đóng sầm cửa. Chạy đến xe của tôi. Run rẩy. Vụng về nhìn về phía cửa. Tay tôi dò dẫm chìa khóa. Run rẩy. Run rẩy. Cánh cửa sổ đập vào mắt tôi là . Michael. Hắn đang đứng ấy quan sát tôi với nụ cười ghê rợn . Xe của tôi bắt đầu chạy, Tôi đã lái xe trong hoảng sợ và. Tôi đã không dám nhìn lại Tôi lái xe trong Suốt đêm dài không ngừng nghỉ, Qua hết các ngày tiếp theo. Chỉ dừng lại khi tôi hoàn toàn kiệt sức đói bụng và mệt vì thức đêm .Tôi không biết anh ấy có theo dõi tôi không. Tôi không biết những gì tôi vừa thấy. Trái tim tôi đã bắt đầu đập bình thường trở lại cho đến khi tôi cách hai bang. Tôi đã về nhà.
Đấy là tháng trước. Tôi đã gọi cho cảnh sát. Họ đã điều tra. Không phát hiện gì khác . Họ chắc chắn rằng cô ấy đã rời bỏ anh và chuyển đi đâu đó
Có lẽ cô ấy đi đâu đó thật, Có lẽ cô ấy ở rất xa và An toàn.Có lẽ tôi bị ảo giác chăng. Có lẽ không có gì đến với tôi. Có lẽ Michael chỉ là một chàng trai nghèo có vợ bỏ anh ta. Có lẽ không có gì đằng sau những cái cây, trong những cơn mưa tuyết, bên dưới những chiếc xe. Bên ngoài cửa của tôi vào ban đêm. Có lẽ là không có gì. Chắc hẳn là không có gì
Bà Luvia đã sai ? Đúng không?
“Thứ sẽ giết bạn, Bạn sẽ không bao giờ thấy nó đến”?
HẾT
Phần dịch này bạn dùng xưng hô hơi loạn nên mạch truyện không được lưu loát. Ví dụ như đoạn nv chính và Tina đến nhà bà Luvia đang dịch bằng bà bạn lại đổi thành cô sau đó lại thành bà. Cả đoạn cao trào khi nv chính trốn lên xe thì nên đổi cách xưng hô của Michael từ anh thành hắn vì lúc đó nghi ngờ hắn đã giết bạn mình mà. Lúc tả đoạn bị ám ảnh cũng ko trơn tru lắm, nên ko tạo được cảm giác rùng rợn của 1 người mang theo nổi ám ảnh bên mình mà lớn lên. ? Thôi các bạn cố lên nhé. Nhưng truyện này tạm thời truyền đạt hơi khó hiểu nên mình hăm sợ gì cả. ? ? ?