Edit: Hải Yến
Beta: Quỳnh Như
Cảnh cãi vã trên TV nhanh chóng trôi qua, đài truyền hình luôn thêm đoạn quảng cáo vào lúc tình tiết phim đang gay cấn nhất, nên Thịt Viên Rồng chỉ cứng đờ trong hai giây trước khi hoàn hồn lại.
Nó nghi ngờ nhìn TV, nghiêng đầu như thể nhớ lại điều gì đó. Không ai ở đây nhận ra có điều gì không ổn với Thịt Viên Rồng, đoạn quảng cáo bị cắt ngang, Thịt Viên Rồng nhanh chóng lấy lại dáng vẻ ngốc nghếch.
Lục Khiên đặt tờ 5 tệ, một miếng thịt cừu lớn và một túi thức ăn cho chó trước mặt lông vàng nhỏ, trêu chọc cậu: “Nguyên Bảo, ngươi chọn cái nào?”
Lông vàng nhỏ không do dự đưa chân của mình về phía tờ 5 tệ.
Lục Khiên cười lại hỏi Husky: “Thịt Viên Rồng ngươi chọn cái nào?”
Thịt Viên Rồng chạy về phía miếng thịt cừu không chút do dự.
Lông vàng nhỏ vội vàng hét lên ‘gâu gâu’, mọi người nhìn Lucky, Lucky lập tức dịch: “Nguyên Bảo là khinh thường Thịt Viên Rồng. Nó nói tiền nhỏ là tốt, tiền nhỏ mua được rất nhiều miếng thịt cừu cùng thức ăn cho chó…”
Lục Khiên bật cười: “Nguyên Bảo, ngươi có hiểu lầm gì về tiền không? Nhìn cái mặt keo kiệt của ngươi kìa. Với 5 tệ của ngươi, ngươi không thể mua được miếng thịt cừu đâu, ngươi thậm chí không thể mua một túi nhỏ thức ăn cho chó nữa cơ là…”
Nguyên Bảo chết lặng, mặt như bị sét đánh, như thể mất đi niềm tin đối với thế giới này. Mọi người đều cúi xuống nở nụ cười.
Đêm, Lục Khiên trằn trọc mãi không ngủ được. Tô Li quá mức buồn ngủ, kết quả là người bên cạnh như cá không ngừng trở mình.
“A Li, những thân phận trước đây của anh đã được khôi phục, vì vậy anh luôn có thể biến ngược trở lại, chỉ cần anh mặc chiếc áo vest lúc trước, năng lực đặc biệt có thể lập tức sử dụng được.”
“Em nói… nếu anh sử dụng những năng lực đặc biệt đó, anh có nên mặc áo vest…”
Lục Khiên chưa kịp nói xong, Tô Li đã sợ đến toát mồ hôi lạnh: “Anh ngàn vạn lần đừng làm chuyện ngốc đó–”
Lục Khiên: “Nếu không có bản lĩnh của anh, cảnh sát Hạ Hầu Nghị có thể không phá án mà bắt được tên tội phạm thì sao?”
Tô Li: “Vạn nhất trong trường hợp anh chỉ mặc áo trong vài phút mà bị kẻ xấu nhắm vào thì sao, đó sẽ không phải là chuyện tốt. Khi đó em tìm ai mà khóc?”
Tô Li: “Em cảnh cáo anh, ngoan ngoãn duy trì thân phận con người, che giấu thật tốt, nắm bắt thời gian phục hồi sức khỏe. Đừng cố trở thành anh hùng, chúng ta có thể sử dụng những biện pháp khác cũng có thể đạt được công lý mà thôi.”
Lục Khiên muốn nói điều gì đó, nhưng lại bị vợ bịt miệng.
Tô Li: “Em xin anh đấy, bảo vệ tốt chính mình, đừng dính vào nguy hiểm, có được không?”
Nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu của vợ, đôi mắt đầy lo lắng, trái tim Lục Khiên trở nên mềm mại, đau lòng, hôn lên trán Tô Li nói: “Được~”
Lục Khiên đột nhiên cao hứng đề nghị: “Anh không muốn lo lắng những chuyện không hợp lý này, chúng ta vận động chút đi!”
Tô Li đá anh một cái, nói: “Bên cạnh có người, anh nói lời gì vậy! Bị người khác nghe thấy bây giờ…”
Lục Khiên trợn to hai mắt, cố ý làm ra vẻ không hiểu, haha nở nụ cười: “Anh ngủ không được, liền muốn cùng em đếm cừu, em nghĩ đi đâu vậy…”
Tô Li nặng nề nằm trên giường, đá chồng một lần nữa.
Sau đó, hai người anh đếm 1 em đếm 2, bắt đầu hoạt động đếm cừu.
Khi đếm đến hơn một trăm, Lục Khiên người không ngủ được, đã ngủ thiếp đi đầu tiên nhưng Tô Li nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang say ngủ của anh với đôi mắt to thì…
Trong giây tiếp theo, Lục Khiên bị vợ đá lên, cô nói: “Đến lượt anh đếm.”
…
Việc điều tra của Hạ Hầu Nghị rất hiệu quả, mới qua hai ngày anh ta đại khái đã tìm hiểu rõ tình hình.
Bốn người xúm lại không nói với nhau lời nào, bởi vì vài giây trước Hạ Hầu Nghị đã nói với mọi người: “Bản cáo của các cô không thể nộp lên để điều tra.”
Thật lâu sau, cô gái có má lúm đồng tiền ngây ngốc hỏi: “Tại sao? Không phải là có án mạng sao, Thịt Viên Rồng của chúng tôi nhớ sai sao?”
Hạ Hầu Nghị lắc đầu, trả lời: “Cá nhân tôi nghiêng về khả năng giết người hơn, tôi tin rằng ký ức của Thịt Viên Rồng không phải là nói dối.”
Cô gái có má lúm đồng tiền đột nhiên cao giọng: “Vậy thì vì sao thế!?”
Tô Li thở dài, trước đó cô có linh cảm vụ án mạng này có lẽ không dễ dàng điều tra rõ ràng như vậy.
Hạ Hầu Nghị đáp: “Bởi vì không có xác chết, tức là không có nạn nhân, không thể mở vụ án điều tra dựa theo suy đoán chủ quan được. Dựa trên mô tả bên ngoài của Thịt Viên Rồng về nạn nhân, tôi tìm thấy một người phụ nữ rất giống với mô tả ấy. Cô ấy tên là Lý Lệ Hồng. Cô ấy đã thiệt mạng trong một vụ tai nạn xe vào một đêm mưa cách đây 8 năm. Khi gặp nạn cô ấy mới 32 tuổi. Đây là ảnh của cô ấy!”
Hạ Hầu Nghị lấy ra một bức ảnh trong danh mục nghi án của mình cho mọi người xem, sau đó hỏi cô gái có má lúm đồng tiền: “Cô có thể cho Thịt Viên Rồng xác nhận diện mạo của nạn nhân được không?”
Cô gái có má lúm đồng tiền gật đầu, gọi Husky đang ngồi xổm trong góc đùa nghịch với Nguyên Bảo, rồi đưa tấm ảnh lên trước mặt nó, muốn xem phản ứng của nó.
Tô Li: “Thịt Viên Rồng, cậu biết người phụ nữ này không?”
Phản ứng của Thịt Viên Rồng rất kỳ lạ, đầu tiên nó điên cuồng vẫy đuôi, sau đó đột nhiên trở nên rất sợ hãi, trong giây tiếp theo nó khóc ngay tại chỗ với âm thanh “Ồ ồ–” trong cổ họng.
Cô gái có má lúm đồng tiền vội ôm chú chó ngốc nghếch của mình vào lòng an ủi, vỗ nhẹ vào lưng rồi xoa xoa, ngượng ngùng cười với mọi người, giải thích: “Con chó nhà tôi vốn nhút nhát, rất dễ bị doạ khóc. Xin lỗi mọi người!!!”
Lần đầu tiên được tận mắt nhìn thấy tiếng chó khóc nên ai cũng có chút bối rối. Đặc biệt là Tô Li, mấy con thú cưng trong tiệm của cô còn lém lỉnh hơn, đều là diễn viên, mỗi lần chúng nó khóc thật lòng nhất nhưng rõ ràng là đang diễn, không đúng với độ lớn như tiếng khóc chân thành của Thịt Viên Rồng.
Cô gái có má lúm đồng tiền lau nước mắt nơi khóe mắt nó, không dễ dàng gì dỗ nó bình tĩnh lại, kết quả cô ấy lại vô tình để Thịt Viên Rồng nhìn thấy tấm ảnh cô ấy đang cầm trên tay.
Thằng nhóc này lại bắt đầu khóc.
Nguyên Bảo bước tới dùng đầu xoa xoa đầu Thịt Viên Rồng: “uông uông uông” cùng trò chuyện với nó vài câu, kết quả là con Husky nín khóc ngay lập tức, cầm lấy tấm ảnh của Lý Lệ Hồng đưa cho Hạ Hầu Nghị.
Lucky đứng ở trên bàn trà ngoan ngoãn nói với Hạ Hầu Nghị: “Thịt Viên Rồng nói là cô ấy, là cô ấy, cô ấy chính là người nằm ngửa bị dao đâm~”
Một người một chim xác nhận ánh mắt tại chỗ, Hạ Hầu Nghị cười nhẹ nhìn Lucky, Lucky có chút bối rối.
Sau khi xác nhận nạn nhân, Hạ Hầu Nghị nói với mọi người: “Mặc dù không có cách nào để mở vụ án để điều tra, nhưng tôi có thể tự mình tiếp tục điều tra vụ việc này. Thực ra tôi có một vài nghi ngờ. Thứ nhất, trong vụ tai nạn ô tô cách đây tám năm, thi thể của Lý Lệ Hồng không được tìm thấy. Nguyên nhân xác nhận danh tính nạn nhân là do đồ đạc cá nhân để lại trên xe và bằng lái xe, cộng thêm có một con sông lớn dưới núi. Có khả năng thi thể rơi xuống sông bị cuốn trôi nên chưa tìm được.”
Hạ Hầu Nghị: “Nhưng sau bao nhiêu năm, thi thể của Lý Lệ Hồng vẫn chưa được tìm thấy ở hạ lưu sông. Điều này vẫn có chút kỳ lạ. Thứ hai, cảnh sát tại hiện trường vụ tai nạn của Lý Lệ Hồng đã giải cứu một con chó con. Chắc là Thịt Viên Rồng khi còn nhỏ. Tại hiện trường một vụ tai nạn xe khốc liệt như vậy, cả chiếc xe lật úp rơi xuống núi. Cũng rất kỳ lạ tại sao một con chó con có thể sống sót sau vụ tai nạn và không bị thương gì cả, mà chỉ bị ném bên đường.”
Hạ Hầu Nghị: “Thứ ba, trước khi Lý Lệ Hồng gặp tai nạn, cô ấy đã mua bảo hiểm tai nạn với số tiền rất cao. Cuối cùng, công ty bảo hiểm đã bồi thường cho chồng cô ấy 4 triệu NDT. Nhưng có vẻ không hợp lý khi nói rằng chồng cô ấy cố tình sát hại vợ mình để lừa tiền bảo hiểm. Bởi vì bảo hiểm này do chị của Lý Lệ Hồng là Lý Lệ Tú giới thiệu cho, viết tên người thụ hưởng là cha mẹ của Lý Lệ Hồng. Lúc đó Lý Lệ Tú mới gia nhập ngành bảo hiểm. Để khởi đầu thuận lợi của chị gái của cô ấy, nạn nhân Lý Lệ Hồng đã mua bảo hiểm tai nạn. Chồng của Lý Lệ Hồng thậm chí còn không biết việc vợ mình đã mua bảo hiểm, khi Lý Lệ Tú giúp bố mẹ cô ấy kê khai nhận tiền bồi thường thì chồng của Lý Lệ Hồng ngoài ý muốn mới biết việc này.”
Hạ Hầu Nghị: “Bởi vì suy cho cùng, đó là bảo hiểm tai nạn do Lý Lệ Hồng mua bằng tài sản của vợ chồng và họ có một đứa con gái, nên cha mẹ Lý Lệ Hồng đã không lấy tiền bảo hiểm và chuyển toàn bộ số tiền bồi thường cho con gái Lý Lệ Hồng.
Hạ Hầu Nghị: “Thứ tư, nếu Thịt Viên Rồng nhìn thấy cảnh Lý Lệ Hồng bị sát hại, tôi đoán kẻ sát nhân hẳn quen biết cô ấy. Phải là người quen mới có thể đứng sau lưng đối phương mà không chút phòng bị nào. Ngoài ra, thi thể của Lý Lệ Hồng ở đâu? Chúng tôi không thể tìm thấy thi thể của cô ấy, không thể suy đoán về thời gian chết của cô ấy, cũng không thể điều tra chứng cứ ngoại phạm của nghi phạm. Thậm chí còn không có được chứng cứ quan trọng, dẫn đến việc tìm ra kẻ sát nhân còn khó khăn, huống chi là đưa kẻ sát nhân ra trước công lý.”
Tô Li đột nhiên hỏi Hạ Hầu Nghị: “Anh có nghi ngờ ai không?”
Anh ta trả lời: “Có một người. Tôi đã điều tra thông tin của người thân, bạn bè, hàng xóm và đồng nghiệp của Lý Lệ Hồng. Mặc dù cô ấy thích rẻ, nhưng cô ấy chưa bao giờ có hiềm khích bất hòa với bất kỳ ai. Tạm thời có thể loại trừ động cơ gây án này. Cô ấy trong sạch, cũng không có quan hệ nam nữ không chính đáng với người khác giới, chồng cô ấy cũng chưa bị điều tra về quan hệ nam nữ không chính đáng, nên tạm thời có thể loại bỏ lý do này. Khả năng lớn nhất còn lại là giết người lấy tiền. Vì vậy, nghi phạm của tôi là người hưởng lợi lớn nhất trong vụ tai nạn này, chồng của Lý Lệ Hồng, Trương Vệ Hoa, vì anh ta mới là người cuối cùng kiểm soát 4 triệu NDT bảo hiểm kia. Nhưng Trương Vệ Hoa có chứng cứ ngoại phạm hoàn hảo khi Lý Lệ Hồng gặp tai nạn xe. Ít nhất thì anh ta đã không gây ra vụ tai nạn này.”
Lục Khiên đột nhiên nhắc nhở: “Anh ta có chứng cứ ngoại phạm hoàn hảo khi vụ tai nạn xe xảy ra, nhưng Lý Lệ Hồng không chết trong vụ tai nạn xe, mà là bị đâm chết bởi một con dao găm. Trương Vệ Hoa có chứng cứ ngoại phạm khi vụ án này xảy ra không?”
Hạ Hầu Nghị hỏi anh: “Thời điểm gây án anh nhắc đến là khi nào? Tôi không biết thời điểm xảy ra sự việc, làm sao tôi có thể xác định được Trương Vệ Hoa có chứng cứ ngoại phạm hay không? Vì thế, vấn đề này rất phức tạp. Sự nghi ngờ của tôi đối với Trương Vệ Hoa cũng chỉ là sự nghi ngờ. Rốt cuộc, anh ta ngoài ý muốn nên mới biết về chuyện bảo hiểm hay sao?”
“Nếu …” Tô Li liếc nhìn chú Husky xinh xắn đang nghiêng đầu, đột nhiên hỏi: “Ý tôi là nếu Thịt Viên Rồng nhớ lại khuôn mặt của kẻ sát nhân, hay thậm chí là quá trình gây án, liệu có giúp ích gì cho việc điều tra không nhỉ?”
Hạ Hầu Nghị hai mắt sáng lên, lập tức trả lời: “Đây là đương nhiên. Ít nhất tôi có thể tìm được phương hướng điều tra dựa theo chi tiết, từ đó khóa chứng cứ phạm tội của kẻ sát nhân, thậm chí còn sắp đặt để buộc kẻ sát nhân phải lộ diện hoặc tự lộ ra. Tuy nhiên, mọi người biết đấy, nhận dạng của Husky không thể được sử dụng làm bằng chứng, chứ chưa nói đến bất kỳ hiệu lực pháp lý nào. Vậy cách tốt nhất là tìm ra thi thể của Lý Lệ Hồng trước đã!”
Lục Khiên đột nhiên hỏi: “Sĩ quan Hạ Hầu Nghị, trong tay anh có bức ảnh của Trương Vệ Hoa không?”
Hạ Hầu Nghị: “Có.”
“Vì có ảnh” Lục Khiên đề nghị “Chúng ta cũng có thể đưa ảnh của nghi phạm trực tiếp cho Thịt Viên Rồng xem. Không chừng nó có thể nhớ ra điều gì đó.”