Edit: Hải Yến
Beta: Quỳnh Như
♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠
Tối hôm đó, Tô Li thấy cô gái có má lúm đồng tiền thật sự sợ hãi nên chủ động để cô ấy ở lại, may mà có hai phòng chờ trên lầu hai của cửa hàng thú cưng, vừa đủ có thể để khách ở lại qua đêm.
Tô Li ở lại, Lục Khiên tự nhiên sẽ không để cho vợ mình rời khỏi tầm mắt của anh nên anh cũng muốn ở lại cùng.
Vào lúc này, Nguyên Bảo, Lucky và Hamster Lượng Lượng cũng ở lại, hulala, mọi người chen chúc trong cửa hàng thú cưng và không ai rời đi, làm cho cửa hàng thú cưng thêm sôi động vào ban đêm.
Cô gái có má lúm đồng tiền mới quen với Tô Li chưa được một ngày mà sau đó cô ấy phải hứng chịu những đợt tấn công tâm lý dữ dội khác nhau. Đến bữa tối, cô gọi đặt một nồi súp thịt cừu to cho mọi người ăn, đều là những người trẻ tuổi, sau đó cũng đã hoà hợp với nhau rất nhiều.
Lục Khiên thấy trong nồi canh cừu trên bàn không có thìa, liền nói với Tô Li: “Vợ à, cho anh cái muôi.”
Thấy Tô Li không để ý tới chính mình, tưởng không có nghe thấy mình, Lục Khiên tăng âm hét: “Vợ à, cho anh một cái muôi!”
Khuôn mặt baby tròn trịa của cô gái có má lúm đồng tiền lúc ấy đỏ bừng, cô xấu hổ cúi đầu, giả vờ như không nghe thấy gì.
Tô Li đi tới hai bước, vỗ vỗ vai chồng, tức giận nói: “Muôi muôi muôi, muôi cái gì mà muôi, gọi là thìa!”
Cô gái có má lúm đồng tiền mặc dù nhìn vẻ mặt của tiệm trưởng Tô có vẻ hung tợn, nhưng không hiểu sao lúc này cô cũng có cảm giác như bị nhét thức ăn cho chó đến nghẹn. Cô ấy cúi đầu xoa xoa cái đầu của con chó ngu ngốc nhà mình, trong lòng thầm nói: “Mình thể hiện ân ái cũng là một tay chơi tốt, hiện tại chỉ là thiếu một người bạn trai mà thôi!”
Sau bữa tối, mọi người quây quần trên lầu hai xem TV, Lục Khiên đột nhiên nhận được cuộc gọi, sau đó vội vàng nhìn xuống lầu.
Tô Li không nói gì, nhưng Lucky lại trở nên đặc biệt năng động, lập tức bay lên, chạy đến bên cửa sổ, cẩn thận quan sát xuống dưới.
Một lúc sau, nó lại bay trở lại, đáp trúng vai Tô Li, thì thào báo với Tô Li: “Cô giáo Tô, đừng lo lắng, không phải em gái đến tìm lão đại, mà là một người đàn ông, đưa cho lão đại một cái túi lớn…”
Tô Li: “…”
Cô gái có má lúm đồng tiền: “!?”
Ngươi đây có phải quá lợi hại rồi không, cũng quá thông minh, hoàn toàn có thể làm gián điệp ngầm rồi đấy!
Cô gái có má lúm đồng tiền bàng hoàng chết lặng nhìn Lucky.
Tô Li thở dài, cạn lời nhìn người cung cấp thông tin nhỏ Lucky, hỏi nó: “Em học được mẹo này ở đâu vậy? Gần đây có phải xem phim bừa bãi nữa không hả?”
Lucky rất chân thành giải thích với cô giáo Tô một cách rất nghiêm túc nói: “Phải ngăn ngừa trật bánh* trước khi chúng xảy ra. Cô giáo Tô, chị phải biết điều đó mọi lúc đi chứ…! Trong phim đều là như vậy nha~”
*Lucky sợ lão đại sẽ ngoại tình -.-
Tô Li: “…”
Cô gái có má lúm đồng tiền: “…”
Tô Li trừng mắt nhìn Tiểu Bát Ca “Xem ra chị phải tịch thu quyền sử dụng điều khiển từ xa rồi. Xem em đã học được những thứ lộn xộn gì hả.”
Lucky ngay lập tức hoảng loạn, tự do xem các chương trình TV yêu thích và học hỏi được nhiều kiến thức bổ ích, đây là cách giải trí yêu thích nhất của Lucky.
Nếu không cho nó xem TV thì đó sẽ là cực hình. Như vậy không được rồi, nó phải tìm cách từ chối hình phạt này. Thằng nhóc âm thầm quyết định trong lòng, đặt ra mục tiêu nhỏ.
Một lúc sau, Lục Khiên lên lầu mang theo một thùng xốp, Lucky tim không đập đứng ngay ngắn, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Lục Khiên cười nói với Tô Li: “Hôm qua em nói muốn ăn anh đào. Anh mua 2 kg anh đào, vẫn còn tươi mới, chất lượng ngon hơn ở cửa hàng hoa quả đấy.”
Phun–
Cô gái có má lúm đồng tiền phun ra một ngụm *gato với thể loại *cẩu lương này, cảm thấy mình bị đánh dữ dội, mấy năm nay thật sự đối với chó độc thân không có tình người mà quốc gia cũng không thèm đoái hoài đến người ế lâu năm như cô.
Trong khi Tô Li đang rửa anh đào, Lục Khiên ngồi trong phòng khách chơi trò chơi với Nguyên Bảo, Thịt Viên Rồng cũng ngồi xổm sang một bên để xem.
Lục Khiên lấy ra ba chiếc cốc, lật úp chúng và đặt chúng trên bàn trà, nói với lông vàng nhỏ: “Nguyên Bảo, chúng ta chơi trò chơi đoán xem thức ăn cho chó ở đâu có được không?”
Nói rồi Lục Khiên gắp ba thức ăn cho chó đặt dưới một trong ba cốc, sau đó tiếp tục di chuyển ba cốc trên bàn, cuối cùng hỏi lông vàng nhỏ: “Nguyên Bảo, thức ăn cho chó ở trong cốc nào?”
Lông vàng nhỏ liếc nhìn lão đại của mình, ngáp một cách uể oải. Thấy quá lâu, Husky Thịt Viên Rồng ngồi xổm bên cạnh nó đột nhiên thò chân vào miệng Nguyên Bảo.
Mặt của Nguyên Bảo đầy vẻ bàng hoàng, không hiểu sao cậu bạn nhỏ lại đột nhiên đưa đôi bàn chân bẩn thỉu của mình vào miệng.
Cô gái có má lúm đồng tiền ban đầu xem Lục Khiên và Nguyên Bảo chơi trò chơi rất nhiệt tình, nhưng hành động đột ngột của chú chó ngu ngốc khiến cô đặc biệt xấu hổ.
Cô nhanh chóng gỡ bàn chân của Thịt Viên Rồng ra và lúng túng giải thích: “Đều trách tôi, tôi trước đây rất hay chọc ghẹo Thịt Viên Rồng. Mỗi lần tôi thấy nó ngáp, tôi đều đưa tay vào miệng, sau đó nhìn nó với vẻ mặt ngạc nhiên.”
“Không ngờ tên này lại đột nhiên biết được mánh khóe này, vừa thấy Nguyên Bảo ngáp, liền đưa tay vào miệng che lại…”
“Thực sự xin lỗi Nguyên Bảo, xin lỗi!!!”
“Hahaha…Thịt Viên Rồng dễ thương quá, năng lực học tập vẫn rất tốt nha~” Tô Li đem mấy quả anh đào đã rửa sạch lên bàn, rồi đặt vài cái bát nhỏ lên bàn.
“Đây là của Lucky” Tô Li bỏ hai quả vào bát nhỏ đưa cho Tiểu Bát Ca “Đây là của Nguyên Bảo” cô bỏ năm quả vào bát của Nguyên Bảo, rồi cho vào bát của Thịt Viên Rồng năm quả, “Đây là của Thịt Viên Rồng.”
Chúng không thể ăn anh đào được, vì vậy mọi thứ cô chuẩn bị cho các tiểu đáng yêu sẽ làm cho chúng đọ sức với nhau.
“Nguyên Bảo, đoán xem thức ăn cho chó ở dưới cái cốc nào?”
Lục Khiên chộp lấy hai quả anh đào bỏ vào miệng, bất đắc dĩ nói với lông vàng nhỏ: “Lần này ta tăng tốc độ ra tay, không tin ngươi có thể nhìn rõ.”
Quả nhiên, lông vàng nhỏ thè lưỡi ra, ăn quả anh đào vào miệng và thản nhiên chỉ vào một cái cốc. Thoạt nhìn, nó rất vô tư như không chú ý vào trò chơi.
Lucky hả hê vừa ăn anh đào vừa nói: “Lão đại, anh dùng thức ăn cho chó để cho Nguyên Bảo đoán, nó làm sao có thể dốc hết sức! Nó đối với thức ăn cho chó không có hứng thú, lão đại chiến thắng không cần dùng vũ lực nha! Chiến thắng không cần dùng vũ lực*!!! ”
*Chiến thắng không cần dùng vũ lực là một thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là đánh bại đối thủ, không dựa vào lòng dũng cảm, trí tuệ và các yếu tố khác nhưng được mở rộng để sử dụng các phương tiện không phù hợp để đạt được chiến thắng.
Cô gái có má lúm đồng tiền ngạc nhiên về trình độ hiểu biết văn hóa của Tiểu Bàn Thu này, “Lucky, cậu còn biết dùng thành ngữ à?”
Lucky đầu thẳng đứng nhảy cẫng lên một cách kiêu hãnh, sau đó tiếp tục cúi đầu xuống để ăn trái cây.
Lục Khiên nhìn lông vàng nhỏ vô tình: “…”
Ngừng một chút, anh đột nhiên nói: “Nguyên Bảo, chúng ta chơi trò đoán xem trong cốc nào cất giấu tiền thế nào? Nếu như đoán trúng, tiền trong đó toàn bộ có thể cho em.”
Ngay khi anh chưa nói hết lời, hai con mắt to của lông vàng nhỏ sáng lên rõ ràng, không còn vẻ ngứa ngáy và nghiến răng như trước đó nữa.
“Gâu, gâu!” Lông vàng nhỏ hét lên hai tiếng, sau đó nhanh chóng chạy đến chỗ Lục Khiên ngồi xuống, đuôi chuyển động, đầu hướng về phía Lục Khiên, nhìn anh với ánh mắt vô cùng mong đợi.
Nói đến tiền, mặt hàng này liền rất hào hứng. Tô Li không ngạc nhiên, cô mỉm cười ăn quả anh đào trên tay.
Cô gái có má lúm đồng tiền: “…”
Một con chó hâm mộ, à không phải nói là mê tiền đến như thế, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy được.
Lục Khiên gấp tờ 10 nhân dân tệ thành miếng đậu phụ rồi đặt dưới cái cốc, còn Nguyên Bảo thì dán mắt vào tờ 10 nhân dân tệ không chớp mắt, sợ tiền nhỏ sẽ biến mất.
Lục Khiên di chuyển những chiếc cốc một cách nhanh chóng, liên tục đổi chúng, đôi khi hai cốc được đổi, đôi khi cả ba cốc được đổi cùng nhau.
Nguyên Bảo luôn hết sức tập trung chú ý, nhìn cái cốc có mục tiêu của mình, đầu chú chó cứ lắc từ bên này sang bên kia theo chiếc cốc trông rất đáng yêu.
Lục Khiên cuối cùng cũng ngừng di chuyển chiếc cốc, vỗ nhẹ vào đầu lông vàng nhỏ, mỉm cười hỏi nó: “Được rồi, Nguyên Bảo, tiền ở dưới cái cốc nào vậy?”
Mọi người bật cười trước vẻ nghiêm túc của lông vàng nhỏ.
“Gâu, gâu!” Nguyên Bảo chọn cái cốc ở giữa.
Lục Khiên cố gắng đánh lừa nó: “Thật không? Em có chắc là nó không?”
Nguyên Bảo rất vững vàng gật đầu, nó nhìn thấy rõ ràng, không thể sai nha~
Kết quả, Lục Khiên mở cái cốc ra, lông vàng nhỏ nhìn chăm chú, ngẩn ra, bên trong trống rỗng.
“Hahahaha—”
Khi mọi người nhìn bộ dạng vô cùng kinh ngạc của Nguyên Bảo, đều cười khổ.
Lông vàng nhỏ vẫn không thể tin được, rõ ràng nó đã cố định ánh mắt trên chiếc cốc có tiền nhỏ ấy mà làm sao nó có thể bỏ sót được?
Đối với các vấn đề nghiêm trọng như tiền, Nguyên Bảo chưa bao giờ không tự tin. Điều này đối với nó như phản khoa học vậy–
Lông vàng nhỏ không phục, nó tức giận duỗi chân ra, trực tiếp nâng hai chiếc cốc kia lên, nhìn kỹ…
Cái gì, không có 10 tệ! Ba cái cốc không có cái nào có tiền trong đó!
Bị lừa rồi, Nguyên Bảo bị lừa rồi!
Nguyên Bảo tức giận đến mức đập cái đệm thịt của mình xuống bàn làm mọi người cười sảng khoái, quét sạch nỗi sợ hãi do vụ án mạng trước đó gây ra.
Nguyên Bảo không vui, nhưng chắc chắn không phải không vui vì bị lừa, mà nguyên nhân là vì 10 tệ trong tay thực sự đã bay mất rồi.
Lucky nhìn vẻ mặt ngốc tức giận của cậu bạn nhỏ, quơ quơ trên bàn và hô lên với một nụ cười: “Nguyên Bảo đồ ngốc! Nguyên Bảo đồ ngốc! Tiền nhỏ ở trên đầu cậu đó, lâu như vậy rồi còn không phát hiện ra—”
Hóa ra là trước khi bí mật giải quyết, Lục Khiên đã chạm vào đỉnh đầu của lông vàng nhỏ, sau đó lén đặt 10 nhân dân tệ lên trên đầu nó.
Lông vàng nhỏ lập tức lắc đầu, trên mặt đất có âm thanh một khối đậu hũ nhỏ 10 tệ, người hâm mộ tiền lập tức đoạt lấy rồi xoay người bỏ chạy với số tiền ít ỏi kia.
Cô gái có má lúm đồng tiền tò mò: “Nó đây là muốn đi đâu vậy?”
Tô Li cười đáp: “Giấu tiền, nó có một con heo đất, bình thường không cho mọi người nhìn vào đâu. Lúc trước không phải Nguyên Bảo vẫn đang bán hoa quả ở quầy hàng bên ngoài sao. Chính là để kiếm tiền, tôi đã đưa ra quy tắc, mỗi ngày nó chỉ được bán 30 quả táo thôi, nó còn không vui cơ.”
“Vì kiếm tiền, nó làm việc rất chăm chỉ, có thể nói là tham công tiếc việc hahaha…”
Sau khi Nguyên Bảo giấu tiền quay lại, Lục Khiên đang chơi trò chơi đoán thức ăn cho chó với Thịt Viên Rồng.
Viên Thịt Rồng không quan tâm đến tiền bạc, vẫn là thức ăn cho chó hấp dẫn hơn. Đối mặt với Thịt Viên Rồng, Lục Khiên đã hạ độ khó của trò chơi xuống rất nhiều, có Nguyên Bảo giải thích luật chơi cho Thịt Viên Rồng cũng nhiệt tình đoán cốc chứa thức ăn cho chó.
“Thịt Viên Rồng thật giỏi!” Lục Khiên sờ đầu con chó và thưởng cho Husky ba món ăn cho chó, sau khi thấy nó vui vẻ ăn xong, anh mỉm cười và mở hai chén còn lại.
Kết quả là, một trong những chiếc cốc được phủ ít nhất hàng chục loại thức ăn cho chó, được nhồi đầy bánh mì, trong khi chiếc cốc còn lại thậm chí còn phóng đại hơn, được nhồi với thịt khô thơm phức.
Lục Khiên cười haha nói với Thịt Viên Rồng: “Thật đáng tiếc, những thứ này ngươi không được ăn rồi…”
Sau đó, anh rất nhẫn tâm cất thức ăn cho chó vào túi, gói thịt khô trong một túi bảo quản tươi.
Trước mặt Thịt Viên Rồng, đơn giản là quá đáng ghét, quá là không có tình người!
Thịt Viên Rồng một bên chảy nước miếng, một bên liên tục kêu “aoooooo”.
Đừng nhắc đến nó có bao nhiêu đáng thương. Đúng lúc này, hai người trên TV xảy ra tranh cãi kịch liệt, Thịt Viên Rồng vốn đang đáng thương nhìn chằm chằm vào cái giật bắn người khiến Lục Khiên bên cạnh cũng bỗng trở nên cứng ngắc theo hành động của nó.
—————————————–