Edit: Thanh Tâm
Beta: Quỳnh Như
♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠
Trên thực tế, vết thương của Bánh Trôi còn nghiêm trọng hơn biểu hiện của nó, nhưng nó khiến Tô Li thật sự không thể làm gì được, một chút cũng không cho đụng vào, cuộn thành một viên hạt dẻ không ngừng nhảy lên xuống.
Tô Li phải cho nó vào một cái thùng, dùng thuốc gây mê, cho đến khi ý thức của bé nhím bắt đầu mơ hồ.
Ngay cả lúc này, Bánh Trôi vẫn đang cố gắng đấu tranh, mặc dù bản tính nhút nhát nhưng đồng thời cũng bộc lộ tính cách quật cường và không muốn nhận thua.
Tô Li đã thực hiện một cuộc phẫu thuật cho bé nhím, đẩy nhãn cầu của nó ra sau, khâu hai mũi trên mí mắt và tiêm một mũi kháng viêm. Sau ca mổ, Tô Li tận tâm tận lực ở bên Bánh Trôi, cho nó ăn uống đầy đủ, phòng ngừa nó gãi đôi mắt vì khó chịu mà bị nhiễm trùng.
Bé nhím tuy rằng nhát gan sợ người lạ, nhưng chỉ cần cô giáo Tô không dùng kiêm tim đáng sợ lên nó, thì nó vẫn thích có cô ở bên cạnh mình bất cứ lúc nào.
Nó liếm ngón tay của cô giáo Tô, sau đó để hương vị của cô lên những chiếc gai của mình.
Đây là lần đầu tiên Bánh Trôi nho nhỏ để gì đó lên những chiếc gai, Tô Li vừa mừng vừa hạnh phúc, để đánh lạc hướng sự chú ý của bé nhím khỏi cơn đau, cô còn đưa cho cho nó một viên đậu phộng to với bốn hạt đậu phộng bên trong.
Lần đầu Bánh Trôi được nhìn thấy một hạt đậu phộng lợi hại như vậy, nó hưng phấn ôm chặt, dùng mặt nhẹ nhàng cọ cọ.
Sau khi lăn lộn qua lại, không biết mất bao lâu, bé nhím đã mệt mỏi, cuối cùng ôm đậu phộng mãn nguyện mà ngủ thiếp đi.
…
Lục Khiên đợi Tô Li tan làm trước cổng cửa hàng thú cưng, đến gần tám giờ tối vẫn chưa thấy vợ ra về. Anh không khỏi có chút khó chịu, tự hỏi chẳng lẽ buổi sáng đùa giỡn hơi quá, dọa cô ấy chạy rồi?
Ngay khi anh đang khó nghĩ vài giây, Tô Li ra mở cửa về nhà. Lục Khiên bất giác nở nụ cười trên mặt. Còn chưa kịp thi triển thủ đoạn thì Tô Li đã thay đổi thái độ, không có cự tuyệt, thay vào đó ngoan ngoãn ngồi vào ghế phụ bên.
Nhìn thấy vợ mệt mỏi tựa đầu vào cửa kính, Lục Khiên có chút kinh ngạc, đồng thời cũng cảm thấy chạnh lòng: “Làm sao vậy?”
Tô Li nhắm mắt lại, xoa xoa thái dương: “Bánh Trôi mắt bị cộm ra ngoài, em đã giải phẫu cho nó.”
“Mặc dù ca phẫu thuật rất thành công, ngay cả khi mắt của nó khôi phục nhanh chóng nhưng vẫn sẽ ảnh hưởng đến thị lực…”
Cô thở dài một tiếng, cảm thấy có lỗi nói: “Đều là do em, không có chăm sóc tốt nó!”
“Môi trường trong nhà trẻ không có vi khuẩn, nên chỉ có thể là ngoại lực tác động mới bị thương nghiêm trọng như vậy.”
“Mặc dù không biết Bánh Trôi nho nhỏ bị thương như thế nào, nhưng rất có khả năng là do em đã nâng nó lên cao!”
“Tròng mắt cộm ra ngoài, lại nhỏ nhắn như vậy, rất dễ bị thương. Có thể là do em nâng lên hoặc rơi xuống tiếp được, làm tròng mắt bị cộm ra.”
“Tất cả là do em quá sơ sót rồi, không có suy xét cẩn thận. Đã khiến nó phải chịu tội như thế này!”
Lục Khiên lần này không tiếp tục nói những lời yêu đương ghê tởm để chọc tức vợ nữa mà thay vào đó anh nghiêm túc hỏi: “Em cố tình à?”
Tô Li lập tức trợn tròn hai mắt, không tin vào lời khi nãy vừa nghe, cô nhìn chồng, giọng điệu cao lên vài độ: “Làm sao có thể cố ý! Trong mắt anh, em là loại người tàn nhẫn như vậy sao?”
Lục Khiên còn nhớ rất rõ vào ngày bé nhím thuận lợi sinh ra, Tô Li đã hướng anh hào hứng miêu tả nó có bao nhiêu là sự đáng yêu, có bao nhiêu manh, cô thích nó đến nhường nào…
Giọng anh rất dịu dàng an ủi cô: “Vì không phải cố ý nên chỉ có thể tận lực chăm sóc nó, cố gắng bù đắp lỗi lầm của em, như vậy thì mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn mà thôi.”
Tô Li yên lặng gật đầu.
Lục Khiên hỏi: “Chưa ăn phải không? Muốn ăn cái gì?”
Tô Li: “Em không muốn ăn, muốn về nhà.”
Lục Khiên vươn tay bật bản nhạc êm dịu, giảm âm lượng, tăng nhiệt độ điều hòa để tạo không gian nghỉ ngơi thoải mái nhất có thể dành cho vợ.
Tô Li nhắm mắt lại, thả lỏng cơ bắp dựa vào ghế sau, chậm rãi bơi từ trong đại dương tự trách lên bờ, để cho chính mình hít một hơi, bất giác ngủ thiếp đi say giấc.
Sau khi đưa vợ về nhà, Lục Khiên sững sờ nhìn khuôn mặt của Tô Li. Cô rất đẹp, không phải vẻ đẹp mỹ lệ mà là một vẻ đẹp nhu hòa, càng nhìn càng bị thu hút. Lục Khiên biết tại sao anh lại yêu cô gái trước mặt ngay từ cái nhìn đầu tiên, có lẽ vì anh cảm thấy tính khí của cô rất ấm áp và thoải mái.
Sống trong môi trường tranh đấu kịch tính tàn bạo quanh năm, nhà vô địch quyền anh không có sức chống cự với cô gái có khí chất này, lúc đầu anh chỉ nghĩ là đáng yêu dễ bắt nạt nhưng khi thời gian ở bên cô tăng lên từng giây, anh cũng càng thích cô nhiều hơn.
Ngón tay của Lục Khiên chậm rãi lướt qua sườn mặt của Tô Li, sờ vào cảm giác vừa mềm mại như ngọc vừa giống đậu hũ trắng trăng mịn mịn.
Tô Li ngủ mê man, bị quấy rầy liền tránh sang chỗ cửa sổ, hơi nhíu mày, nắm tay lắc lắc. Lục Khiên thấp giọng cười một tiếng, ngắm nhìn môi của mỹ nhân dưới ánh trăng, nuốt nước miếng. Anh tháo dây an toàn, cúi người khẽ cắn môi Tô Li…
Chậc, bị dụ dỗ tên cướp Khiên không nhịn được mắng yêu, sau đó lại cúi đầu làm thêm một ngụm.
Dưới nụ hôn cuồng nhiệt mãnh liệt, Tô Li lập tức tỉnh lại, nhưng đầu óc vẫn có chút mông lung.
Tên biến thái nào đang hôn mình!
Vừa muốn hét lên, lại có một mùi hương quen thuộc từ chóp mũi truyền đến, làm vợ chồng nhiều năm, cô có thể nghe được hương vị của anh.
Lục Khiên nghiêng người đè lên người Tô Li, bàn tay to khô ráo gian xảo mò mẫm, thậm chí còn bắt đầu trêu chọc, nhào nặn mấy chỗ rất chết người.
Hàng này là muốn động trên xe!!!???
Tô Li hoảng sợ bắt đầu chống cự, nhưng không thể nói một lời, bởi vì Lục Khiên gắt gao chặn lại miệng cô. Tuy nhiên, điều khiến cô bức xúc và xấu hổ hơn cả là cơ thể của mình có phản ứng lại!
Lục Khiên cuối cùng cũng buông môi, dưới ánh trăng, đôi môi kia hấp dẫn sáng bóng, hòa thêm chút ánh sáng đặc biệt dẫn người ta phạm tội.
Tô Li nhẹ nhàng đẩy lồng ngực của chồng ra, thở hổn hển nhấn mạnh: “Đừng, đừng ở đây!”
Lục Khiên cúi đầu nhếch mép, khẽ cắn vành tai nhỏ của vợ, không biết xấu hổ thì thầm vào tai cô: “Vậy thì em muốn ở đâu? Giường lớn trong phòng ngủ chính hay ghế sô pha trong phòng khách?”
Tô Li lấy đâu ra mà trả lời câu hỏi mang tính khảo nghiệm đáng xấu hổ như vậy, ký ức mộng xuân bỗng nhiên hiện lên trong đầu, cô ngây người nhìn chồng mình, giờ phút này sững sờ.
Nhìn thấy sự ngốc nghếch của vợ, Lục Khiên không nói được lời nào, kẻ xướng người họa không ai nói ra được một chữ, thậm chí còn rất đáng yêu học bé nhím cuộn tròn toàn bộ cơ thể của mình lại.
Lục Khiên trực tiếp hỏi: “Có muốn động trên xe không? Tuy rằng không gian có hạn, nhưng không phải là không thể thử…”
Tô Li kinh hãi nhìn ra ngoài cửa sổ xe, tuy rằng đã muộn, xung quanh không có nhiều người đi lại nhưng không ai có thể đảm bảo sẽ không có người đi qua!
Cô đột nhiên vùng vẫy và hét lên: “Không! Chết cũng không!”
Lục Khiên sửng sốt trước lời cự tuyệt thẳng thừng của vợ, anh nhìn cô im lặng vài giây, sờ sờ đầu cô, hôn lên trán, sau đó buông đôi tay còn lại của cô ra.
Sau khi đưa Tô Li về nhà an toàn, Lục Khiên thở dài chuẩn bị rời đi. Tô Li nhìn bóng lưng của anh, hỏi: “Anh không ở lại sao?”
Lục Khiên hơi nghiêng người, cởi áo khoác cầm trong tay, nghẹn một chỗ khó tả.
Bị từ chối mạnh liệt như vậy, anh làm sao không biết xấu hổ mà bá vương ngạnh thượng cung. Tuy đã nói cái mềm không được mạnh bạo nhưng không thể bắt tay vào thực thi, anh làm sao có thể không để ý đến ý nguyện của người trong lòng.
Sau khi Lục Khiên rời đi, Tô Li đã tự tay nấu mì, phải mất một lúc lâu sau cô mới nhận ra vấn đề. Cô dường như đã quên cho sáo đen nhỏ ăn.
Khi Lucky được thả ra, hơi thở thoi thóp nằm trên bàn ăn, than thở một cách đáng thương: “Lucky là một con vật bé nhỏ không được yêu, thật là đáng thương… Trong mắt cô giáo Tô không có Lucky, chỉ có ngu ngốc Bánh Trôi nhỏ…”
Tô Li nhanh chóng nói lời xin lỗi, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất chuẩn bị đồ ăn và nước ấm, để bày tỏ sự chân thành nhận lỗi của mình, cô còn đặc biệt chuẩn bị một đĩa hoa quả đặc biệt lớn.
Tiểu Bàn Thu từng bước nhỏ chạy tới, cúi đầu ăn quả trứng yêu thích của mình trước, sau đó thưởng thức bữa tiệc hoa quả, cuối cùng, nó đẩy chiếc bát có bánh mì trùng ra xa rồi dùng khăn giấy phủ lên bát.
Quan sát động tác của nó, Tô Li ngây người: “Hôm qua đã nói, phải ăn ít nhất ba lát bánh mì trùng.”
Chim sáo bé nhỏ lập tức cúi đầu than thở: “Lucky là một con không ai yêu đáng thương bé nhỏ… Hôm nay Lucky suýt chết đói. Lucky đoán rằng cô giáo Tô có thể không thích câu nói của Lucky…”
Tô Li cười đáp: “Cô giáo Tô thích Lucky. Hôm nay là cô giáo Tô không đúng, quên cho Lucky ăn.”
Chim sáo bé nhỏ vui mừng khôn xiết, tiếp tục mặc cả: “Vậy cô giáo Tô hứa không để Lucky ăn thứ ghê tởm bánh mì trùng đi, để chứng tỏ rằng cô giáo Tô rất yêu Lucky…”
Tô Li hai tay ôm ngực, tàn nhẫn vạch trần âm mưu của chim sáo bé nhỏ: “Đầu tiên, chỉ là cho em ăn muộn hai giờ, còn lâu mới chết đói.”
“Tiếp theo, em đã nhìn thấy ta nhiều lần ở Cửa hàng số 1. Bất cứ lúc nào cũng có thể nhắc nhở, nhưng lại không nói lời nào. Ngược lại là sợ ta nhớ tới.”
“Cuối cùng, màn biểu diễn ‘hơi thở thoi thóp’ còn quá mãnh liệt, ngược lại có vẻ cố ý.”
“Nói tóm lại, muốn lợi dụng ta áy náy miễn đi ba lát bánh mì của em à. Tuy rằng kế hoạch rất tốt, nhưng đáng tiếc kỹ thuật diễn xuất còn chưa đủ nè…”
Tô Li đẩy cái bát lại trước mặt Tiểu Bàn Thu, lạnh lùng nói: “Dinh dưỡng cân đối mới có thể phát triển khỏe mạnh. Nào, ba lát bánh mì trùng, làm sạch chúng đi!”
Lucky: “…”
Sau khi lên kế hoạch tỉ mỉ lâu như vậy, đã tính toán ngay cả phải nói làm sao tăng cảm giác áy náy lên cao nhất dều chuẩn bị tốt, vì cái gì mà một chút tác dụng cũng không có!
Chim sáo bé nhỏ đã bị đả kích lớn, lúc này thực sự không vui một tẹo nào.
Thấy vậy, Tô Li trước tiên chuyển chủ đề, hỏi: “Đúng rồi, em tại sao nói Bánh Trôi là ngu ngốc? em ấy làm cái gì chọc giận em?”
Lucky vẫn đang suy nghĩ với kế hoạch của mình chỗ nào đã xảy ra vấn đề, thản nhiên trả lời: “Bánh Trôi thích nâng cao. Khi cô giáo đi vắng, nó tự trèo lên cao, rồi nhảy xuống dang tay và chân ra.”
“Thật sự rất ngốc, rõ ràng là không có cánh, còn muốn tận hưởng cảm giác được bay…”
“Không đúng, lần trước nhảy xuống đã bị một thanh mùn cưa chọc vào mắt. Lúc đó khóc lóc thảm thiết, sợ bị cô giáo trách móc, còn không cho ta cáo trạng…”
Tô Li: “…”
Nguyên nhân của thương tích thì ra là tự tim đường chết đây mà!
Tô Li muốn quay về dạy dỗ ngay Bánh Trôi, nhưng nghĩ lại cũng không đành lòng, đợi vết thương lành rồi mới dạy cho nó hai khóa học an toàn sau vậy.
Lucky cảm thấy thoai mái hơn nhiều sau khi cáo trạng, hỏi một cách khiêm tốn: “Cô giáo Tô thấy kế hoạch của Lucky như thế nào?”
Tô Li chạm vào cánh của Tiểu Bàn Thu, cười giải thích: “Nếu xem nhiều biểu diện, tự nhiên có thể đạt được đôi mắt sắc bén.”
—————————————–